Sứ giả núi Luyện Ngục uy nghiêm, thần thánh, huyền bí bắt đầu chạy trốn như một con chó, cái mũ quan đội trên đầu lệch qua một bên rồi rớt xuống đất. Thậm chí hắn ta còn đang hối hận, bởi vì bỗng nhiên phát hiện được một bí mật đủ để chấn kinh cả thế gian, nhưng lòng lại biết không thể nào truyền ra ngoài được, hắn ta bắt đầu khóc rống thật to.
Thân thể hắn ta run rẩy, thậm chí là co lại từng đợt.
Lâm Tịch dừng lại.
Đối mặt với tên thần quan đã truy đuổi cho mình đến rạng sáng, sau đấy bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy, hắn ta chỉ lạnh lùng xoay người, tiếp theo lấy cự cung trên người xuống.
Hắn thở dốc một hồi, nhưng cánh tay lại rất ổn định.
Trong thế giới cảm giác của hắn, cây tên bằng kim loại này đã biến thành một đường thẳng màu đen, bắn thẳng vào người tên sứ giả thần quan đang khóc rống, lật đật chạy trốn đằng trước.
Trong nháy mắt sau dó, đôi hàng lông mày hắn khẽ nhăn lại một cái, cây tên được bắn ra, đồng thời cự cung cũng buông lỏng xuống.
"Vèo!"
Cây tên kim loại màu đen mang theo kình phong khủng khiếp xé rách không trung, mạnh mẽ xuyên qua một bắp đùi của tên sứ giả mặc trường bào màu hồng, đẩy ngã xuống mặt đất.
Vì trời mới sáng lại, hai người tu hành Đại Mãng khác đang ở phía sau cũng chưa nhìn thấy được Lâm Tịch, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người tên sứ giả núi Luyện Ngục, đồng thời họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hai người chỉ có thể kinh ngạc và hoảng sợ nhìn khu vực đằng trước, trong lòng bất giác xuất hiện một câu hỏi lớn, sau đấy nghĩ mãi cũng không thể nào có câu trả lời được: Tại sao khi nãy tên sứ giả núi Luyện Ngục này còn hùng hồn truy đuổi tên thích khách Vân Tần, nhưng chỉ một giây sau đó, tình cảnh lại biến ngược thành sứ giả núi Luyện Ngục xoay mình bỏ chạy, đồng thời la lớn thất thanh như vậy?
Đây cũng là lúc tên sứ giả núi Luyện Ngục vừa ngã xuống đất.
Hắn rốt cuộc tuyệt vọng, đón nhận sự thật, không những không khóc rống nữa mà còn xoay đầu nhìn thẳng vào đối phuong. Hắn ta muốn tận mắt nhìn thấy dung mạo của kẻ có năng lực như người trong truyền thuyết kia.
Sau đó, hắn thấy được khuôn mặt trẻ trung của Lâm Tịch.
Lâm Tịch trước tiên không để ý đến tên sứ giả núi Luyện Ngục hồn lực đã cạn kiệt không còn, sau đấy bị hắn bắn tên ngã xuống đất. Hắn rất bình tĩnh phóng qua người tên sứ giả núi Luyện Ngục này, tiếp theo đi về phía trước, sau đó giương cung lên thật cao, bắn hai cây tên nhắm thẳng về hai người tu hành Đại Mãng còn đang mê mang ở đằng sau.
"Vèo!" "Vèo!"
Hai âm thanh xé rách không trung gần như đồng thời vang lên.
Sau đó hai người tu hành Đại Mãng cảm thấy thân thể của mình dường như vừa bị trâu rừng đụng phải.
Trong hai tiếng rên đau đớn, hai người tu hành Đại Mãng này đồng thời ngã xuống.
Hai cây tên kim loại màu đen phân ra xuyên thủng bắp đùi của hai người, đầu tên sắc bén xoay tròn hoàn toàn cắt rách bắp đùi của hai người, sau đó xuyên thẳng ra đằng sau. Ở ngay đầu cây tên còn có dính một chút mảnh vụn màu trắng của xương cốt, trông thật đáng sợ.
Sau khi phát hiện mình còn chưa chết, chỉ là bắp đùi của mình và đồng bạn bên cạnh bị trúng tên, tên tướng lãnh Đại Mãng trẻ tuổi mặc giáp nhất thời hiểu ý định của Lâm Tịch. Không một chút do dự, hắn ta tức giận gầm nhẹ lên một tiếng, rút hai cây thương trên lưng mình xuống. "Phốc!", một tiếng động trầm thấp vang lên, một cây thương ngắn đã được hắn cầm chặt đâm xuyên qua ngực đồng bạn đang ở bên cạnh mình.
Đối mặt với việc bị tướng lãnh trẻ tuổi bất ngờ dùng thương tấn công mình như vậy, người tu hành Đại Mãng âm lãnh đầu tiên giật mình, sau đó gượng cười liên tục, bất ngờ nhất là hắn ta còn cố gắng nhấc người mình lên, để cho đầu thương xuyên thủng thân thể mình.
Đôi mắt của tướng lãnh trẻ tuổi biến hồng, đoản thương còn lại tự động quay ngược đâm về cổ mình.
Máu tươi từ trong cổ hắn phun thẳng ra ngoài. Vừa rồi hắn đã dốc hết sức mạnh trong người mình, nên đầu thương rất dễ dàng xuyên thủng qua cái cổ ngắn bằng máu thịt đấy.
Lâm Tịch thong thả buông cự cung xuống.
Đây là sự tàn khốc của chiến tranh.
Mặc dù trong người hắn còn một chút hồn lực, nếu như vừa rồi kiên quyết bắn tên, nhất định có thể ngăn cản hai người tu hành này tự sát, nhưng vì đây là hai đối thủ đáng tôn kính, nên hắn lựa chọn cách để lại cho đối thủ của mình sự tôn nghiêm.
Khi máu tươi từ trong người hai kẻ tu hành Đại Mãng này phun ra ngoài trở nên lạnh ngắt, bầu trời rốt cuộc sáng hẳn.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua ánh rạng đông chói chang, thong thả xoay người lại, đi tới trước người sứ giả núi Luyện Ngục nãy giờ vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Hắn ngồi xuống, đối mặt với sứ giả núi Luyện Ngục. Cảm nhận được sự tuyệt vọng, sợ hãi, xen lẫn là vô vàn cảm xúc phức tạp khác trong đôi mắt của sứ giả núi Luyện Ngục, Lâm Tịch rất bình tĩnh nói vài chữ:
- Chúng ta nói chuyện chứ?
Nói chuyện? Đối với hai người xa lạ, đây là hai chữ vô cùng lạ lẫm, huống chi hai người còn là kẻ thù với nhau? Muốn nói chuyện gì?
Nhưng tên sứ giả núi Luyện Ngục nãy giờ vẫn dùng tay ấn chặt xuống vết thương trên bắp đùi của mình lại khẽ run rẩy, vội vàng mở miệng, âm thanh như đang thỉnh cầu Lâm Tịch, run giọng:
- Ngươi là ai?
- Học viện Thanh Loan, Lâm Tịch.
Lâm Tịch bình tĩnh đáp.
Sứ giả núi Luyện Ngục giật mình, ngẩng cao đầu lên nhìn vào hai mắt Lâm Tịch, run rẩy nói:
- Thiên Tuyển học viện Thanh Loan...Phong hành giả ở lăng Bích Lạc....
- Đúng vậy.
Lâm Tịch dứt khoát cắt đứt lời hắn nói, bình tĩnh hỏi:
- Như vậy, ngươi là ai đây?
Sứ giả núi Luyện Ngục rõ ràng càng lúc càng sợ hãi hơn, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, vô số khả năng, nhưng cuối cùng, hình ảnh hắn tưởng tượng đến lại chính là lúc núi Luyện Ngục ầm ầm sụp đổ. Việc này khiến hắn run rẩy mạnh mẽ, ánh mắt hắn nhìn về Lâm Tịch đầy sự sợ hãi, tựa như đang đối mặt với một ma thần dưới địa ngục, đồng thời trả lời:
- Luyện Tâm Dư, ta là người núi Luyện Ngục.
- Không trách y phục ngươi mặc lại như áo bào thần quan.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua y phục Luyện Tâm Dư đang mặc, trào phúng nói.
Phần lớn mọi người trên thế gian không biết núi Luyện Ngục là một nơi thế nào, nhưng không có nghĩa học viện Thanh Loan không biết. Sách vở trong thư viện học viện Thanh Loan có ghi lại rằng ở núi Luyện Ngục vẫn còn tồn tại chế độ nông nô. Những trọng phạm của Đại Mãng, hoặc là những người núi Luyện Ngục mắc lỗi nặng, ngay lập tức sẽ biến thành nông nô làm việc ở núi Luyện Ngục, thậm chí còn kéo dài đến đời sau. Trừ khi có người trong dòng họ xuất hiện người tu hành, thân phận nông nô mới có hi vọng biến mất.
Mà trong núi Luyện Ngục, người có thân phận tôn quý nhất đều đồng loạt trở thành các sứ giả hoặc trưởng lão, chứ tuyệt đối không phải là những đệ tử được phân đến triều đình Đại Mãng nhậm chức.
Nhất là nước Nam Ma tồn tại trước khi vương triều Đại Mãng ra đời, dựa theo những gì sách vở trong thư viện học viện Thanh Loan ghi lại, Lâm Tịch có thể biết được núi Luyện Ngục khi đó gần như là chúa tể của nước Nam Ma. Cho dù là hoàng đế nước Nam Ma, bắt buộc phải đi qua những nghi thức của núi Luyện Ngục, mới có thể lên ngôi hoàng đế, chính thức nắm quyền trong tay, mà người dân trong nước Nam Ma có thể bị coi là nô lệ được núi Luyện Ngục nuôi dưỡng bên ngoài.
Đến khi vương triều Đại Mãng xuất thế, lão hoàng đế Trạm Thai Mãng và Lý Khổ tuyệt thế xuất hiện, Thiên ma quật lại có năng lực áp chế núi Luyện Ngục, núi Luyện Ngục mới không thể đứng sau Trạm Thai Mãng để chỉ đạo, sau đó thế cục mới từ từ trở nên cân bằng. Nhưng cho đến hôm nay, các sứ giả núi Luyện Ngục ở Đại Mãng đã bắt đầu khôi phục lại địa vị khi trước, gần như trở thành một thần quan chân chính, thậm chí là nắm quyền sinh sát trong tay.
- Ngươi...
Tên sứ giả núi Luyện Ngục mặc trường bào màu đỏ này căn bản không để ý đến việc Lâm Tịch đang chế nhạo quần áo mình đang mặc. Hiện giờ trong đầu hắn có vài vấn đề khiến bản thân đau khổ, khó hỏi bằng lời được, nhưng rốt cuộc hắn vẫn phải nhẫn nhịn nói:
- Ngươi là người có thiên phú giống như Trương viện trưởng?
- Xem ra núi Luyện Ngục các ngươi biết rất nhiều việc.
Khi đấy núi Luyện Ngục chính là nơi mà cả Trương viện trưởng cũng phải nể trọng, nên Lâm Tịch không giật mình trước những lời này. Hắn cũng biết đối phương chỉ có thể giống Hạ phó viện trưởng biết hồn lực của hắn gấp đôi người khác, chứ không biết bí mật thật sự của hắn và Trương viện trưởng, nên hắn rất dứt khoát gật đầu:
- Ngươi đoán không sai!
Sứ giả núi Luyện Ngục Luyện Tâm Dư đột nhiên cứng đờ, không thể nói gì được. Câu nói này của đối phương gần như đã lấy cả thế giới này đè lên lồng ngực hắn. Hắn là đệ tử trọng tâm của núi Luyện Ngục, cho nên hắn hiểu rằng bởi vì Trương viện trưởng đã mất tích, nên chưởng giáo núi Luyện Ngục và các trưởng lão kia mới cả gan đánh một trận với học viện Thanh Loan, nhưng hiện giờ học viện Thanh Loan lại có một đệ tử có thiên phú giống như Trương viện trưởng?
Một Tướng thần?
- Nếu như ngươi có thể nói cho ta biết vài bí mật của núi Luyện Ngục, ta có thể giúp ngươi vào trong học viện Thanh Loan tị nạn.
Lâm Tịch nhìn tên sứ giả núi Luyện Ngục dường như đang bị tín ngưỡng công kích trong lòng, chân thành và trực tiếp nói.
- Không có tác dụng.
Luyện Tâm Dư dần dần khôi phục, đau đớn nuốt một ngụm nước miếng.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày, không hiểu bốn chữ "không có tác dụng" này là có ý gì.
- Ta không thể phản bội núi Luyện Ngục, không chỉ vì núi Luyện Ngục là sư môn của ta.
Luyện Tâm Dư lắc đầu, nhìn hắn nói:
- Ngươi không thể hiểu được núi Luyện Ngục là nơi như thế nào, cũng không biết được cách thức làm việc của núi Luyện Ngục...Núi Luyện Ngục vốn không có sự nhân từ như học viện Thanh Loan hay bất cứ nơi tu hành nào khác trên thế gian này. Nếu như ta phản bội núi Luyện Ngục, tất cả thân nhân của ta, thậm chí là bằng hữu của ta, ngay lập tức sẽ trở thành nô lệ bị khổ dịch của núi Luyện Ngục, thậm chí là đời sau của bọn họ cũng phải nhận lấy cuộc sống đau khổ hơn chết.
Lâm Tịch không khỏi cảm thấy rét lạnh, nói:
- Quả nhiên là một nơi ở tốt, tuyệt đối xứng với Văn Nhân Thương Nguyệt.
- Ta có thể cho ngươi một cái chết tôn nghiêm.
Lâm Tịch khẽ trầm ngâm một hồi, nhìn Luyện Tâm Dư rồi nói:
- Ít nhất ngươi không phải bị hành hạ, không phải chịu sự đau đớn thể xác. Hơn nữa, từ đầu ta đã nói thẳng với ngươi, giúp ngươi có thể chết một cách rõ ràng. Để hồi báo lại ta, ta nghĩ ngươi cũng nên cho ta biết vài tin tức, ít nhất là không liên quan quá nhiều đến núi Luyện Ngục.
Đôi tay của Luyện Tâm Dư bỗng nhiên dời khỏi vết thương trên bắp đùi, để xuống đất rồi nắm chặt lại, từ từ gật đầu.
- Nhiệm vụ của đội quân các ngươi là gì? Chẳng lẽ là cố ý bắt được một con phượng hoàng Vân Tần?
Lâm Tịch nhìn Luyện Tâm Dư một cái, chậm rãi nói:
- Nếu đúng là như vậy, rốt cuộc là người nào lại cần phượng hoàng Vân Tần? Là ai có thể khiến cho cả một đội quân, bao gồm cả một người có địa vị như ngươi phải làm việc?
Luyện Tâm Dư khẽ do dự, nhưng hắn hiểu được nếu đã rơi vào tình huống này, trả lời hay không trả lời đã không còn quan trọng, nên hắn cố gắng nén đau đớn mà nuốt một ngụm nước miếng, sau đấy nhìn Lâm Tịch mà lắc đầu, nói:
- Chúng ta không phải cố ý tới đây bắt con phượng hoàng Vân Tần này trở về...nhiệm vụ ban đầu của chúng ta chính là phụ trách trinh sát địa hình đường tới hồ Trụy Tinh, không để cho quân đội Vân Tần biết hướng đi của một đại quân khác của chúng ta.
Chỉ là một câu nói như vậy, nhưng Lâm Tịch lại đột nhiên biến sắc, một cảm giác lạnh lẽo như băng giá lập tức từ sâu trong tim hắn phát ra ngoài.