Minh sư xuất cao đồ, câu nói này thật không sai. Có thể nói đối với những người lần đầu tiên tập luyện bắn tên, tiến bộ của Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm hiện giờ là rất nhanh.
Trong ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống những mảnh ruộng bậc thang cầu vồng, hai người đã bắn được mười tên, trong đó có ít nhất sáu hoặc bảy tên trúng vào hồng tâm, nhưng đối với một Phong Hành Giả, thành tích hiện tại của hai người thật sự còn kém rất xa.
Cho đến khi gần về tới lầu tân sinh khoa Chỉ Qua, thấy trước cửa lầu có rất nhiều người tụ năm tụm bảy, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, cả hai mỏi mệt toàn thân nhưng tâm trí vẫn còn nghĩ đến sự rung động của mũi tên lúc bắn ra, mới chợt nhớ hôm nay là ngày các xã đoàn tới chiêu thu xã viên... những người xa lạ này chắc là các sư huynh sư tỷ.
Nhớ lại thế giới kia, Lâm Tịch phát hiện mình cũng không thích các anh chị học chung trường đại học lắm. Các anh tổ chức nhiều hoạt động ngoại khóa chỉ vì muốn tán tỉnh các bạn nữ xinh đẹp lớp dưới, mà các chị lớp trên lúc nào cũng tỏ ra mình có nhiều việc, nên rất ít khi giao tiếp với các em lớp dưới. Hơn nữa, chương trình học và đặc huấn Phong Hành Giả hiện giờ đã lấy gần hết thời gian của hắn, cho nên hắn không hứng thú lắm với mấy xã đoàn này. Sau khi đứng yên suy nghĩ một hồi, hắn chậm rãi đi tới trước, thờ ơ đứng xem.
Khi đến gần các vị sư huynh sư tỷ, Lâm Tịch mới phát hiện những người xa lạ này anh tuấn và lão luyện hơn các tân đệ tử bọn họ rất nhiều. So sánh với các thủ tục rườm rà khi tuyển sinh của các câu lạc bộ ở thế giới kia, các xã đoàn này chiêu thu xã viên rất đơn giản. Họ chỉ dùng một nhánh cây tùy ý viết mấy chữ dưới đất, sau đó đứng ở phía sau hàng chữ được viết, như vậy là xong. Hành động trên của họ được coi là cách thể hiện thân phận xã đoàn mình đại biểu.
Trong lúc Lâm Tịch tò mò đánh giá các vị sư huynh sư tỷ xa lạ này, Trần Mộ cũng chú ý tới Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đang từ xa đi tới dưới ánh trời chiều. Khác với những tân đệ tử còn lại, trông hai người Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm rất mỏi mệt, dáng đi khập khiễng. Vừa lúc Lâm Tịch nhìn thấy người này nhìn mình, hắn lễ phép gật đầu cười một cái, sau đó nhìn sang những người khác.
Mặc dù không biết Lâm Tịch là người như thế nào, nhưng ánh mắt tò mò và vô cùng tinh khiết của hắn lại làm Trần Mộ ngẩn người, tự nhiên nghĩ người đệ tử khoa Chỉ Qua này hơi khác những người còn lại.
- Hử?
Ngay lúc này, Trần Mộ hơi cau mày. Hắn thấy Chu Dụng Hiền và hai xã viên bên Thi họa xã đứng cách hắn không xa đang đi tới nghênh đón hai người đệ tử khoa Chỉ Qua trông rất mỏi mệt này.
- Cho hỏi sư đệ có phải tên Lâm Tịch?
Chu Dụng Hiền đi tới trước Lâm Tịch, nho nhã lễ độ chào hỏi.
- Hắn chính là Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua năm nay?
Nghe được giọng nói của Chu Dụng Hiền, Trần Mộ và những người khác đang đứng ở đây lúc nãy không nhận ra Lâm Tịch liền ngẩn người, một lần nữa kinh ngạc quan sát Lâm Tịch.
- Tiểu đệ tên Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn ba người đứng trước mình. Cả ba đều là nam đệ tử, vóc người cao hơn hắn, vừa nhìn thấy đồng phục màu xanh lá họ đang mặc Lâm Tịch liền biết ba người này bên khoa Văn Trì. Thiếu niên vừa chào hỏi lớn tuổi hơn hắn, mặc dù khuôn mặt người này có hình chữ điền nên trông rất hiền hòa, nhưng Lâm Tịch lại cảm thấy từ trên người người này có một khí chất uy nghiêm.
- Ta tên Chu Dụng Hiền, là xã trưởng Thi họa xã, đệ tử năm thứ ba khoa Văn Trì.
Không đợi Lâm Tịch mở lời hỏi thăm, người thiếu niên áo xanh vừa chào hỏi đã ôn hòa nói thân phận của mình cho Lâm Tịch biết.
Lâm Tịch thi lễ đáp lại, hỏi:
- Không biết Chu sư huynh có gì chỉ giáo?
- Lúc trước ta đã nghe qua đại danh của Lâm sư đệ, sư đệ có thể tiến vào Thiên Tuyển, vậy chắc có nghiên cứu không cạn về thi họa.
Chu Dụng Hiền tiếp tục từ tốn nói với Lâm Tịch:
- Cho nên, ta muốn mời Lâm sư đệ gia nhập Thi họa xã chúng ta.
- Gia nhập Thi họa xã?
Các đầu ngón tay của Lâm Tịch hơi co vào trong, xoa xoa với nhau, hắn ta trầm ngâm không nói.
Thấy vẻ mặt do dự của Lâm Tịch, một vị sư huynh khác dáng người rất cao đứng bên cạnh Chu Dụng Hiền khẽ mỉm cười, tốt bụng nhẹ giọng nhắc nhở:
- Phụ thân Chu xã trưởng chính là ti thủ* Công ti. Nếu gia nhập Thi họa xã chúng ta, sau khi tốt nghiệp phần lớn mọi người đều có thể gặp mặt và trông nom lẫn nhau...Ta nghĩ nói như vậy Lâm sư đệ có thể hiểu rõ chứ, tuy nói chúng ta là đệ tử học viện Thanh Loan, nhưng phần lớn thời gian không phải bận rộn tu hành thì cũng phải ra ngoài lịch lãm, căn bản không có nhiều thời gian để tìm hiểu giúp đỡ nhau.
Lâm Tịch khẽ thở dài trong lòng.
Tất nhiên là hắn không thể nào không hiểu những ẩn ý đằng sau câu nói vừa rồi. Trong mấy ngày vừa qua, hắn đã biết được một điều: bất kỳ một ti thủ nào của tám ti, họ đều là những nhân vật có quyền lực rất lớn ở đế quốc Vân Tần, nếu có thể bái lạy làm môn hạ của Chu gia, tất nhiên hắn sẽ có rất nhiều lợi ích.
Thật ra, cho dù không có những câu vừa rồi, chỉ dựa vào thái độ nho nhã ôn hòa của Chu Dụng Hiền và hai vị sư huynh trước mặt, có khi hắn đã đồng ý. Bởi vì những hoạt động ở Thi họa xã không tốn hao nhiều thể lực như các xã đoàn khác, nếu đổi lại là các xã đoàn khác, cho dù hắn có tâm thì cũng không thể tham gia được. Nhưng những lời Đông lão sư đã nói hôm nay vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí hắn, vì những câu nói nói đó nên hắn ngược lại không muốn đồng ý.
- Chư vị sư huynh...
Cho nên, hắn áy náy nói với ba người Chu Dụng Hiền:
- Tiểu đệ không có hứng thú lắm với thi họa...việc tham gia Thi họa xã, đệ đành đa tạ sự ưu ái của chư vị sư huynh.
Vị sư huynh có dáng người cao nhất thời ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ vừa rồi mình nói chưa rõ sao?"
Chu Dụng Hiền nhìn Lâm Tịch, vẫn ôn hòa nói:
- Lâm sư đệ, đệ hãy nghĩ lại một chút. Trong các xã viên Thi họa xã, không ít người đã tốt nghiệp và ra bên ngoài.
Lâm Tịch vẫn hiền lành cười, một lần nữa áy náy lắc đầu, nói:
- Đa tạ sư huynh.
Chu Dụng Hiền nhất thời trầm ngâm, không nói thêm gì nữa. Một vị sư huynh có sắc mặt trắng như tuyết, anh tuấn, đứng bên cạnh nãy giờ bỗng lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Lâm sư đệ, đệ phải nghĩ thật kỹ. Mặc dù đệ là Thiên Tuyển, nhưng thiên tư tu luyện hồn lực lại bình thường, tương lai có thể theo đường quan văn cũng là lựa chọn rất tốt.
Lâm Tịch im lặng, không muốn nói chuyện nữa, chậm rãi lắc đầu.
- Ta cố ý ở đây tới giờ chính là vì muốn đợi Lâm sư đệ, quy định ở Thi Họa xã chúng ta thật sự không cứng nhắc lắm. Nếu như một ngày nào đó Lâm sư đệ hứng thú muốn gia nhập...cứ mở miệng nói một tiếng là được.
Chu Dụng Hiền vẫn bình tĩnh, không có chút bất mãn nào. Hắn ta nhếch miệng mỉm cười, ôn hòa nói một câu như vậy, sau đó quay lưng rời đi.
- Thế lực của Chu gia trong triều rất lớn, hơn nữa lời phụ thân Chu Do Giản của hắn nói rất có trọng lượng trong viện nguyên lão. Hắn ta nói nãy giờ đứng đây chờ đợi ngươi, thật ra làm như vậy đã là mất mặt hắn đấy.
Nhìn bóng lưng đám người Chu Dụng Hiền rời đi, Biên Lăng Hàm quan tâm đến Lâm Tịch, thấp giọng nói:
- Vừa rồi ta có ý muốn nhắc nhở ngươi phải nói chuyện khéo léo một chút, ta đã giật áo rồi mà sao ngươi lại không phản ứng chút nào vậy?
- Thật không ngờ ngươi lại cự tuyệt hắn.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói truyền đến. Lâm Tịch đang muốn trả lời Biên Lăng Hàm liền xoay đầu nhìn lại, thấy có một vị sư huynh lưng đeo trường kiếm và một vị sư tỷ dáng người hơi thấp, mập đang đi tới. Hai vị sư huynh sư tỷ này mặc đồng phục màu lam, rõ ràng là người của khoa Chỉ Qua, hơn nữa, lúc nãy Lâm Tịch đã từng thấy hai người một lần, nên Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm lập tức nghiêm người, chắp tay hành lễ:
- Kính chào sư huynh, sư tỷ.
- Ta tên Trần Mộ, đây là Đỗ Chiêm Diệp, chúng ta là đệ tử năm thứ ba khoa Chỉ Qua.
Trần Mộ khẽ quan sát hai người sư đệ sư muội thân hình có chút gầy yếu ở trước mặt, chân thành hỏi Lâm Tịch:
- Theo những gì ta được biết, ngươi cũng xuất thân từ Thổ Bao, trong triều đình không có thế lực gì, tại sao lại cự tuyệt lời chiêu dụ của Chu Dụng Hiền?
Trần Mộ có tướng mạo bình thường, nhưng không gây cảm giác chán ghét cho người khác, hơn nữa cách nói chuyện rất thẳng thắn, nên Lâm Tịch cảm thấy người này rất tốt. Hắn ta hồn nhiên cười một tiếng, nói:
- Bởi vì đệ không thích.
Trần Mộ vẫn nhìn thẳng Lâm Tịch, nói:
- Không muốn khom lưng trước quyền quý sao? Nếu như sau này Chu Dụng Hiền được thế, vừa lúc ngươi với hắn có một số việc không hợp nhau...chỉ sợ có phiền phức không nhỏ.
Lâm Tịch vẫn nở nụ cười, nói:
- Hình như đế quốc Vân Tần chúng ta từ trước đến nay cũng không để quan văn làm chủ thì phải?
- Chẳng lẽ Lâm sư đệ đã quyết tâm sau này sẽ tiến vào biên quân?
Nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, Trần Mộ và Đỗ Chiêm Diệp nhất thời kính nể, lời nói cũng hơi khác.
- Có lẽ vậy.
Lâm Tịch cười mỉm một cái, thầm nghĩ không thể nào nói lý do chân chính ra được...mình và Trương viện trưởng đều xuất thân cùng một nơi, cùng có một năng lực, hắn ta chỉ là nhi tử của một ty thủ, có tư cách gì để chiêu dụ mình?
- Ta là phó xã trưởng Kiếm xã, nhưng ta cũng giống như ngươi, không có thế lực gì chống đỡ đằng sau cả. Cho nên, nếu ngươi có hứng thú với Kiếm xã thì cũng không cần phải lo lắng là sau này sẽ bị trói chung một chỗ với ta, hơn nữa ta cũng sắp tốt nghiệp học viện rồi, dù ngươi có gia nhập Kiếm xã, cơ hội gặp mặt của chúng ta cũng không nhiều lắm.
Nhìn Lâm Tịch đang nở nụ cười rất hồn nhiên, Trần Mộ nói rất nhanh, cuối cùng tổng kết:
- Ngươi không cần phải gia nhập Kiếm xã, nhưng phần lớn các xã viên Kiếm xã đều là đệ tử khoa Chỉ Qua, nếu như ngươi có thời gian, có thể tới đấy chơi đùa một chút.
- Ngươi gọi ta là Diệp Tử tỷ là được rồi, các vị sư huynh đệ ở Kiếm xã cũng gọi ta như thế.
Vị sư tỷ hơi mập ôn hòa nói;
- Hoan nghênh các ngươi tới tìm ta bất cứ lúc nào.
- Có những vị sư huynh sư tỷ như vậy, chỉ cần tiểu đệ có thời gian, nhất định sẽ đi thỉnh giáo.
Lâm Tịch nhìn hai người sư huynh sư tỷ này, thật lòng gật đầu nói.
...
...
Hoàng hôn dần được thay thế bởi màn trời tối đen, từng tòa lầu, cung điện ở các ngọn núi của học viện Thanh Loan bắt đầu thắp sáng những ngọn nến, cây đèn lên. Nếu như có người ở dưới núi ngước nhìn, nhất định sẽ có cảm giác nơi đây giống như một tòa thành giữa không trung.
Trần Mộ và Đỗ Chiêm Diệp cùng bước trên một con đường mòn đầy đá vụn, đi sâu vào trong núi.
Nét mặt của Đỗ Chiếm Diệp vẫn bình thản, ung dung đi tới trước, nhưng khi chỉ còn một mình cô ta và Trần Mộ bước đi trên con đường mòn, khuôn mặt hiền lành ấy bỗng nhiên xuất hiện vài phần kính sợ.
Khi đi tới chỗ yên tĩnh không người, Đỗ Chiêm Diệp nhẹ giọng hỏi:
- Điện hạ, dường như ngài có hứng thú với Lâm Tịch?
Tuy được gọi là điện hạ nhưng khuôn mặt của Trần Mộ không có nhiều biến đổi lắm, hắn ta bình thản nói:
- Những người không cúi mình trước quyền quý, tiêu sái và ngông nghênh như hắn chính là nhân tài đế quốc Vân Tần chúng ta cần có. Nhưng hắn chỉ là một tân đệ tử vừa vào học viện...còn quá trẻ, sau này không biết sẽ thay đổi như thế nào...ngươi không cần nhúng tay, từ từ chờ xem.
~~o0 0o~~
*Ti thủ: người đứng đầu một ti.