Tiên Ma Biến

Chương 17: Q.12 - Chương 17: Cam tâm làm chó




Bởi vì đối với một quyền thần trẻ tuổi vừa mới lên chức như Văn Huyền Xu, khoảng thời gian mười sáu năm trước quả thật rất xa xôi, nên hắn ta cũng không biết các Chân Long vệ mặc áo giáp màu vàng đã biến mất đấy vốn là những người tu hành cường đại nhất, thần phục tận tâm với tiên hoàng Vân Tần. Nhưng hắn lại biết các cung phụng triều đình đều là Thánh sư, hơn nữa còn là các Thánh sư có chiến lực không tầm thường.

Ngày càng có nhiều mối nghi ngờ và đầu mối liên lạc chung với nhau hơn, khiến cho Hứa Châm Ngôn phải gánh chịu áp lực rất nặng, nhưng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Văn Huyền Xu, nói:

- Làm sao để đối phó với Trương Thu Huyền?

- Cho tới bây giờ, cách làm việc của ngươi khiến ta rất hài lòng.

Văn Huyền Xu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hứa Châm Ngôn, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, nói:

- Giang gia cũng không biết rằng ngươi đã nói với ta biết nơi cất giấu vài kho quân giới của Văn Nhân Thương Nguyệt, nên cả Giang gia và thánh thượng đều rất hài lòng với biểu hiện của ngươi.

Hứa Châm Ngôn lạnh lùng đứng im, không nói điều gì, bởi vì hắn biết bây giờ không phải là lúc mình nói chuyện.

- Mấy tiểu nhân vật như trông coi viện Hàn Lâm đều là cỏ dại, có thể tùy ý nhổ lấy. Nhưng đối với những đại nhân vật địa vị cao, họ là những gốc đại thụ rễ sâu lá tốt, nếu như dùng những phương pháp đơn giản như nhổ cỏ đối với họ, kết quả là sẽ tự đè chết mình.

Văn Huyền Xu nhìn cây chuối tây đung đưa theo cơn mưa, đôi mắt đầy uy nghiêm ấy như đang phát sáng, chậm rãi nói:

- Dù là đối phó với Trương Thu Huyền hay thánh thượng, chúng ta đều cần một cơ hội tốt. Hiện giờ cả Vân Tần đang gánh mưa gió, đúng là một thời cơ tốt.

Hứa Châm Ngôn hơi giật mình, nói:

- Đa tạ Thủ Phụ đại nhân đã chỉ giáo, ý của ngài là để cho quân đội Vân Tần thêm một lần thảm bại nữa?

- Ngươi đúng là vẫn còn rất trẻ tuổi.

Văn Huyền Xu trào phúng nói:

- Ta dặn ngươi không nên xem thường những lão già kia, không nên suy nghĩ chuyện quá đơn giản, nhưng ngươi lại nghĩ quá đơn giản. Ngoại trừ Hoàng gia, Văn Nhân gia, Lãnh gia và Hồ gia, thực lực của mỗi nhà kia đều sẽ không dưới ta. Nếu như động đến chuyện nhỏ này, ta sẽ bị lật đổ ngay lập tức. Những chuyện như trực tiếp nhúng tay vào vận chuyển lương thảo, quân giới, thậm chí là tiết lộ quân tình đều là ngu xuẩn nhất, đó là thủ đoạn tự sát, tại sao có thể gọi là cơ hội?

- Đệ tử ngu dốt, mong đại nhân răn dạy.

Hứa Châm Ngôn cúi đầu, cung kính nói.

- Đến hôm nay, thánh thượng luôn muốn áp chế học viện Thanh Loan, áp chế cửu lão, nóng lòng mở rộng thực lực của mình. Nếu như chiến cuộc lần này khẩn trương, như vậy số quân giới mà Văn Nhân Thương Nguyệt giấu ở lăng Bích Lạc nhất định là số của cải tích lũy tốt nhất của Vân Tần trong mấy chục năm nay.

Văn Huyền Xu nhìn Hứa Châm Ngôn, bình tĩnh nói:

- Thánh thượng muốn lấy quân giới mạnh nhất trong đó, nhất định sẽ chọn ngươi thân cận và tín nhiệm nhất tới lăng Bích Lạc, cho nên, nếu như ta đề nghị Trương Thu Huyền đi, sẽ không có vấn đề gì.

Hứa Châm Ngôn trầm mặc, một lần nữa gật đầu, khom người hành lễ.

- Lấy chuyện này làm mồi dẫn, trước tiên nhổ Giang gia ra, đây không phải là chuyện không thể làm được.

Văn Huyền Xu lạnh nhạt nói:

- Về phần thánh thượng...cơ hội là ở học viện Thanh Loan. Đối với ngươi, Lâm Tịch chính là kẻ thù?

Hứa Châm Ngôn không suy nghĩ, lập tức nói:

- Đúng.

- Học viện Thanh Loan vừa mới có đại biến, hiện giờ không thể đối phó với thánh thượng. Nhưng một người như Lâm Tịch lại có cơ hội đối phó với thánh thượng, hơn nữa thanh thế của người này có thể lớn như vậy là nhờ ta đã cố ý tạo thế bên trong, tuy nhiên, hắn lại mạnh hơn những gì ta đã nghĩ nhiều, khiến ta cảm thấy quá nguy hiểm.

Văn Huyền Xu nhìn Hứa Châm Ngôn một cái, trào phúng:

- May mà thánh thượng vẫn rất không thích, thậm chí có thể nói là thống hận hắn. Quân thần không hợp, bây giờ Lâm Tịch có thể nhịn thánh thượng, ta muốn hắn phải tức giận hơn, xem thử lúc đó hắn ta còn có thể nhịn được nữa hay không?

- Thuận thế làm...thuận theo thế mà các đại nhân vật đã tạo nên, đây mới là đạo dựng thân, đúng là quyền mưu cao nhất.

Hứa Châm Ngôn chậm rãi nói:

- Đệ tử hiểu.

Văn Huyền Xu gật đầu, nhìn hắn một cái, nói:

- Bởi vì những chuyện ngươi từng làm lúc trước, nên Giang gia và thánh thượng rất hài lòng. Hơn nữa, bây giờ quốc khố trống rỗng, làn gió tham quan ô lại nhiều năm nay không ngừng diễn ra, nên ta quyết định nghiêm trị lại trị, tịch thu tài sản tham quan, bổ sung quốc khố, có rất nhiều người đồng ý và ủng hộ. Không bao lâu sau, ta sẽ tạo riêng một khoa bên ngoài các Ti Vân Tần, chức trách chính là chuyên đôn đốc tám Ti. Bất kể triều đình như thế nào, chức vụ của khoa này chính là giám sát quan viên triều đình. Dưới sự sắp xếp của ta, quyền thế của khoa này sẽ rất lớn, hơn nữa cộng thêm việc ta cài người vào trong, tất nhiên chiến lực của khoa sẽ không thấp. Mà ngươi, sẽ từ từ được an bài trở thành Khoa thủ.

Hứa Châm Ngôn gần như nín thở, hai tay khẽ run rẩy, nói:

- Đa tạ Thủ Phụ đại nhân chọn ta.

Nhìn Hứa Châm Ngôn như vậy, Văn Huyền Xu liền biết đối phương đã hiểu rõ mình vừa đưa một chức vụ quyền thế và địa vị như thế nào, nhưng thần sắc đùa cợt bỗng nhiên hiện rõ trên trán hắn, cười nói:

- Hứa Châm Ngôn, ngươi có biết tại sao ta thích dùng những người trẻ tuổi như ngươi không?

Hứa Châm Ngôn khẽ run rẩy, hắn biết mình vẫn không cần trả lời, nên chỉ lẳng lặng cúi đầu chờ.

- Là bởi vì bọn ngươi có dã tâm và can đảm.

Văn Huyền Xu trào phúng:

- Cho nên các ngươi mới dám làm những chuyện mà người khác không dám làm cho ta, nhưng ngươi cũng là người thông minh, ngươi hẳn cũng hiểu được những gì ngươi có hiện giờ đều là ta cho ngươi...Cho nên, ngươi chỉ là một con chó ta nuôi. Chủ nhân của chó sẽ nuôi chó, nhưng nếu sự can đảm và dã tâm của con chó này khiến chủ nhân cảm thấy uy hiếp, chủ nhân tất nhiên sẽ không do dự mà giết con chó này. Ngươi nên biết, bất cứ chuyện gì cũng có giới hạn của nó.

Hứa Châm Ngôn cúi thấp đầu, thân thể cứng ngắc lại.

Chỉ chốc lát sau, hắn chậm rãi cúi người xuống, quỳ lạy trước mặt Văn Huyền Xu, dập đầu về phía Văn Huyền Xu, bình tĩnh lên tiếng:

- Ta hiểu được thưa Thủ Phụ đại nhân...ta chỉ là một con chó của ngài.

Văn Huyền Xu bình thản, nhất thời không lên tiếng, Hứa Châm Ngôn vẫn quỳ dưới đó, tựa như đang hôn lấy từng viên gạch trong căn phòng của ông ta.

- Đi đi.

Sau một hồi yên lặng, âm thanh bình thản của Văn Huyền Xu mới vang lên.

Hứa Châm Ngôn chậm rãi đứng dậy, khom người thối lui ra khỏi căn phòng này, sau đấy mở một cây dù màu đen dưới màn mưa, che đầu mình lại, đi vào cơn mưa tầm tã phía trước.

- Đại nhân.

Không bao lâu sau khi Hứa Châm Ngôn biến mất trong màn mưa, một văn sĩ mặc áo trắng vẫn luôn đứng chờ bên ngoài mới bước vào trong, khom mình hành lễ với Văn Huyền Xu.

- Nói.

Văn Huyền Xu rõ ràng rất thân thuộc với tên văn sĩ mặc áo trắng trông rất nho nhã anh tuấn này, chỉ ôn hòa nói ra một chữ đơn giản.

Văn sĩ mặc áo trắng cũng không câu nệ, khẽ mỉm cười nói:

- Muốn nuôi một con chó dữ, nhưng đồng thời khiến con chó đấy không có ý khác, biện pháp tốt nhất chính là tìm một con chó khác đặt trong lồng chung, để cho hai con chó dữ này luôn cắn xé áp chế lẫn nhau.

- Không sai.

Văn Huyền Xu cũng khẽ mỉm cười, nói:

- Dù sao một con chó dữ cũng khó tìm, giết thì đáng tiếc, ngươi đã lựa chọn rồi?

- Địch Sầu Phi.

Văn sĩ mặc áo trắng mỉm cười gật đầu, nói:

- Địch Sầu Phi vốn là người của học viện Tiên Nhất trong quân đội, chỉ là ngày xưa chiến đấu ở trong vùng đất hoang vu lại quá vội vàng, chọc giận học viện Thanh Loan, hắn lại không biết tính tình của Cố Vân Tĩnh, nên bị Cố Vân Tĩnh dựa thế vứt vào một hầm mỏ trong sơn mạch Long Xà. Hiện nay Cố Vân Tĩnh lại chiêu dụ không ít tướng lãnh xuất thân từ học viện Thanh Loan tới sơn mạch Long Xà, hắn càng không có khả năng nổi danh trở lại. Từng là một người có tiền đồ rất tốt, bây giờ chiến sự khẩn trương vô cùng, người tu hành và tướng lãnh lại thiếu hụt, nhưng hắn tựa như đã bị đế quốc lãng quên. Đại nhân dùng hắn, có thể dựa vào hắn để đối phó Lâm Tịch, lại có thể kiềm chế con chó dữ Hứa Châm Ngôn chỉ có hơn chứ không kém phụ thân Hứa Thiên Vọng của hắn.

Văn Huyền Xu trầm ngâm:

- Hắn đúng là một lựa chọn không tồi, chuyện này ngươi đi an bài là được, Trung Châu quân cũng đang thiếu một tướng lãnh đắc lực.

Văn sĩ mặc áo trắng mỉm cười, đang định lui ra nhưng lại nhớ tới điều gì đấy, nên lập tức ngừng lại, nhẹ giọng hỏi:

- Có muốn nói cho công tử biết trước sự an bài của ngài không?

Văn Huyền Xu lắc đầu, cảm thán:

- Đứa con trai này của ta được dạy quá tốt rồi, hắn sẽ không tiếp nhận những an bài hiện giờ của ta. Nhưng ta rất hài lòng với nó hiện nay, nên những chuyện này vĩnh viễn không được nói cho hắn biết.

Văn sĩ mặc áo trắng khẽ suy nghĩ một chút, sau đấy không nói thêm lời nào nữa, thối lui khỏi căn phòng này. Hắn ta nhanh chóng bật một cây dù màu đen, biến mất trong màn mưa.

Ánh mắt của Văn Huyền Xu vẫn luôn tập trung vào cây chuối tây ở dưới mái hiên.

- Trong núi Chân Long rốt cuộc chôn giấu bí mật gì?

- Trưởng Tôn Cẩm Sắt...cần phải có cơ hội như thế nào mới có thể đè sập được cọng rơm cuối cùng.

Ông ta nhẹ giọng tự nói, đôi hàng lông mày khẽ chau lên, chậm rãi suy nghĩ.

Đôi tay như bạch ngọc của ông ta từ từ đưa ra ngoài ống tay áo làm bằng tơ lụa màu đen.

Tay phải của ông ta vuốt vuốt một tượng voi nhỏ bạch ngọc óng ánh. Bức tượng này được chạm trỗ rất đơn giản, chỉ có thể nói là phác họa qua loa, nhưng thần vận lại in sâu vào bên trong.

...

Nước mưa cọ rửa hoàng thành, có một dòng nước lạnh như băng dọc theo đường cống ngầm tràn vào thủy lao trong thiên lao.

Mực nước trong thủy lao cao hơn thường ngày, nước cũng càng lạnh lẽo hơn.

Hứa Châm Ngôn đứng trên một bậc thang trong thủy lao, trước mặt hắn là một phạm nhân bị trói trên cột, nước ngập nửa thân người.

Trên người phạm nhân này có rất nhiều vết thương, mà chuyện Hứa Châm Ngôn làm bây giờ chính là lựa chọn một vài con đĩa đã bỏ đói nhiều ngày đặt lên người tên phạm nhân này.

Tên phạm nhân bốn mươi mấy tuổi này rất mạnh mẽ, nhìn những con đĩa đang bò khắp người mình mà nở nụ cười tàn nhẫn:

- Có thủ đoạn gì cứ việc dùng trên người ta, Văn Nhân đại tướng quân sẽ giết chết bọn cẩu nô tài bọn ngươi!

Trên trán Hứa Châm Ngôn vẫn còn dấu vết lúc quỳ lạy dưới chân Văn Huyền Xu, nhưng khi nghe đến ba chữ cẩu nô tài, sắc mặt và ánh mắt của hắn lại hết sức bình tĩnh.

- Làm chó có gì không tốt? Nếu như hiểu được đạo làm chó, có lẽ đường nó đi sẽ còn dài hơn chủ nhân, bởi vì bất kỳ chủ nhân nào cũng cần có chó. Bất cứ lúc nào, một con chó dưới một người nhưng trên vạn người, cũng tốt hơn những kẻ bò mãi mà không đứng dậy.

Hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu này, tựa như đang nói với chính mình, sau đấy lấy một con đỉa thô to nhét vào hốc mắt của tên phạm nhân trước mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.