Tiết Vạn Đào ngẩng đầu.
- Không được!
Hắn còn chưa kịp thể hiện cảm xúc gì sau câu nói của Lâm Tịch, Tiêu Thiết Lãnh và những quan viên ở đây đã thất kinh biến sắc, nhất tề đứng lên, quát bảo ngưng lại.
Lâm Tịch làm như không nghe được lời khiển trách của các quan viên cao cấp này, chỉ bình tĩnh nhìn Tiết Vạn Đào.
Nét trào phúng hiện rõ trên khuôn mặt Tiết Vạn Đào, hắn đưa bàn tay trái chỉ còn một nửa của mình ra, lạnh lùng cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bàn tay này của ta đã bị phế, lại bị nội thương, ngươi có thể là đối thủ của ta? Bây giờ muốn nhân cơ hội khiêu chiến ta? Giết ta?
Lâm Tịch thản nhiên tươi cười, nói:
- Nói nhảm quá nhiều.
- Không cần biết hai ngươi nghĩ như thế nào...
Tiêu Thiết Lãnh tiến lên một bước, nghiêm mặt nhìn hai người, nói:
- Tất cả đều không được.
- Nguyên nhân tại sao? Hắn không biết, nhưng ngươi chắc chắn phải biết.
Tieu Thiết Lãnh nhìn thẳng Tiết Vạn Đào, lạnh lùng nói.
Tiết Vạn Đào hơi nháy mắt, mà Lâm Tịch lại bình tĩnh mở miệng, hỏi:
- Tiêu đại nhân, tại sao không được?
Tiêu Thiết Lãnh hít sâu một hơi, hiển nhiên ông ta nhận ra Lâm Tịch đang cố ý gây sự. Ông ta không biết giữa Lâm Tịch và Tiết Vạn Đào đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta biết nếu không ngăn hai người tu hành này lại, tất nhiên hôm nay sẽ có một người phải đổ máu ở vùng đất Vân Tần này. Ông ta nhìn Lâm Tịch, nghiêm túc nói:
- Bởi vì luật pháp Vân Tần ta. Tuy Vân Tần ta trọng võ, không hạn chế võ giả có cừu oán quyết đấu với nhau, chúng ta cũng rất tôn trọng các phương pháp quyết đấu để giải quyết thù hận song phương, nhưng quan viên Vân Tần không thể so sánh với dân chúng bình thường. Theo luật pháp Vân Tần, các quan viên không được phép quyết đấu với nhau.
Có lẽ vì nghĩ đến các khả năng xảy ra, Tiêu Thiết Lãnh lại lạnh lùng bổ sung:
- Mặc dù các ngươi muốn từ quan, đầu tiên cũng phải được Lại ti phê chuẩn, Lại ti tuyệt đối sẽ không vì lý do này mà phê chuẩn đơn từ quan của các ngươi.
Lão quan viên đầu tóc bạc trắng kia vốn định khuyên can, nhưng khi nghe được Tiêu Thiết Lãnh nói như vậy, ông ta nhất thời an tâm hơn nhiều, cảm thấy hai người kia nhất định không thể gây sự được nữa, nên chỉ hừ nhẹ một cái, không nói thêm gì nữa.
Chỉ có Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm đã quá hiểu Lâm Tịch mới nhìn thấy được quyết tâm và cố chấp trong ánh mắt Lâm Tịch, hai người cũng biết một khi Lâm Tịch đã quyết định làm gì rồi tuyệt đối sẽ không thay đổi, hơn nữa hắn tuyệt đối nắm chắc mới nói như vậy, nên hai người chỉ ngồi yên, lẳng lặng quan sát.
Lâm Tịch mở miệng, nhìn Tiêu Thiết Lãnh, chân thành nói:
- Ta cũng biết, nhưng nếu là giữa quan viên và kẻ tù tội, hai bên quyết đấu sẽ không trái với luật pháp Vân Tần...Trong luật pháp Vân Tần có ghi rõ, Vân Tần dùng võ lập quốc, cảm thấy quang minh trả thù sẽ tốt hơn dùng thủ đoạn vô sỉ đánh lén rất nhiều, cũng dễ dàng khống chế, khiến người xem hiểu được như thế là quang minh, nên không hề hạn chế võ giả quyết đấu. Về phần không hạn chế quan viên quyết đấu với kẻ tù tội là vì thông cảm cho vài quan viên vốn cảm thấy hình phạt quá nhẹ, mà bản thân lại có thù oán với kẻ tù tội.
- Bây giờ chúng ta đang ở Hình ti, nếu như ta có thể chứng minh hắn đang không chứng không cứ nói xấu ta, chư vị đại nhân có thể lập tức định tội, lúc đó hắn không phải là quan viên nữa, chỉ là một kẻ tù tội.
- Nếu như thế, cuộc quyết đấu giữa ta với hắn không phải là không được.
Bình tĩnh nói xong ba câu này, Lâm Tịch quay đầu nhìn Tiết Vạn Đào, nói:
- Hiện giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi, có dám quyết đấu với ta hay không?
Tiết Vạn Đào hờ hững sờ vào tấm băng gạc băng bó vết thương ở bàn tay trái, lạnh lùng nói:
- Được, ta đồng ý quyết đấu với ngươi...Nhưng ta muốn xem thử ngươi làm thế nào để chứng minh ta có tội.
Lâm Tịch khẽ cười, không nói gì, chỉ cỡi áo ra, để lộ ngực mình.
Lồng ngực hắn không có bất kỳ vết sẹo nào.
Hầu như tất cả mọi người như hóa đá, khuôn mặt tái xanh của Tiết Vạn Đào bỗng nhiên đỏ ửng lên, hắn không thể không kinh sợ mà thất thố nói:
- Ngươi...
Tiêu Thiết Lãnh và mấy quan viên bên cạnh cũng bất giác xoay đầu nhìn nhau, đồng thời nhận ra được tất cả đều đang rất khó hiểu và vô cùng hoảng hốt.
Mặc dù bọn họ không biết sau lưng Tiết Vạn Đào là đại nhân vật nào, nhưng bọn họ lại biết Tiết Vạn Đào đã từng chiến đấu với Lâm Tịch, nếu như Tiết Vạn Đào đã bị thương nặng đến nỗi mất cả nửa bàn tay trái, chắc chắn vết thương của Lâm Tịch cũng không nhẹ. Nhưng bây giờ bất cứ ai cũng nhìn thấy trên ngực Lâm Tịch không hề có bất kỳ vết thương nào cả.
Lâm Tịch khép áo lại, tươi cười.
Hắn không phải là người thích gây sự, nhưng Tiết Vạn Đào là tử sĩ của một người nào đấy. Từ ánh mắt lạnh lùng và điên cuồng của Tiết Vạn Đào, hắn biết Tiết Vạn Đào sẽ không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào để giết hắn, nên cách hành xử của hắn đối với Tiết Vạn Đào và người đứng sau hắn rất đơn giản, chính là cố gắng hết sức giết Tiết Vạn Đào.
Mà hiện giờ, sau khi mất nhiều thời gian nói nhảm như vậy, hắn đã thành công đưa Tiết Vạn Đào vào con đường không thể quay đầu lại.
Nhưng hắn cảm thấy chưa đủ, bởi vì tuy đối phương bị trọng thương, nhưng dù sao cũng là một người tu hành lợi hại, nên hắn muốn dùng tất cả những gì mình có để đả kích đối phương. Trong lúc Tiết Vạn Đào còn khiếp sợ, Lâm Tịch lại cười nói:
- Có lẽ vì ta khôi phục nhanh? Có lẽ vì hôm qua ta phơi nắng quá lâu, nên nước da thay đổi chăng? Tuy nhiên, không có vết thương chính là không có vết thương.
Tiết Vạn Đào nhẹ nhàng ho khan, hắn phát hiện dường như mình đã từng bước rơi vào bẫy đối phương. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng Lâm Tịch đang mỉa mai và lạnh lùng nhìn mình, nói:
- Cho dù tính toán thế nào...trên đời này, rất nhiều chuyện còn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.
- Ta đồng ý.
Lâm Tịch gật đầu, không nhìn hắn nữa mà xoay người nhìn các quan viên và Tiêu Thiết Lãnh, khom mình hành lễ nói:
- Mời chư vị đại nhân soạn văn thư liên quan...lão sư không phải là cao bồi, nhưng ngài ấy còn bận rộn nhiều việc.
...
...
Không có ai hiểu cụm từ "cao bồi" trong câu nói mê sảng vừa rồi của Lâm Tịch là gì, trong hình huống hiện giờ, sẽ không có ai so đo với hắn vì đã nói những lời này.
Ai cũng biết trận chiến này giữa hai người không thể tránh được, nhất là sau khi giảng viên mặc áo bào đen học viện Thanh Loan gật đầu tán thành, đồng thời là người thứ nhất ra ngoài tiểu viện, ý bảo mọi người không nên chần chờ nữa.
Tiết Vạn Đào chậm rãi đi ra ngoài, đứng trên mảnh đất trống. Hắn ta mở mắt nhìn bầu trời, chờ Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhận lấy một cây dù màu xanh lá từ tay Khương Tiếu Y, mở ra, che ánh nắng mặt trời, đồng thời đi tới chỗ Tiết Vạn Đào.
Thấy lão quan viên Hình ti với vẻ mặt đau khổ đưa một bản văn thư ra, Tiết Vạn Đào liền không nói bất kỳ lời gì, đưa tay phải ra, trong tay nắm một đoản kiếm màu xanh biếc.
Lâm Tịch vẫn khen như lần đầu tiên gặp, nhưng bây giờ lại rất bình tĩnh nhìn hắn.
Hai đám bụi đất xuất hiện ngay dưới chân Tiết Vạn Đào, trông giống như hai đóa hoa sen màu vàng nở rộ trên mặt đất, quyết đấu nhanh chóng bắt đầu.
"Vèo!"
Đoản kiếm màu xanh biếc trong tay Tiết Vạn Đào phát ra âm thanh sắc bén, một luồng ánh sáng xanh mượt xuất hiện ngay đầu mũi kiếm. Tay phải của hắn duỗi thẳng tắp, cả người như hóa thành trường thương, hợp với kiếm đâm thẳng tới Lâm Tịch.
Lâm Tịch đưa cây dù màu xanh lên cao, xoay tròn cán dù một hồi trên không trung.
Trong tay hắn xuất hiện một trường kiếm màu xanh nhạt, sau đó cả người của hắn cũng phóng lên cao, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống bên dưới.
Mũi kiếm sắc bén của Tiết Vạn Đào lập tức hướng lên trên.
Tuy thế kiếm có thay đổi so với ban đầu, nhưng Tiết Vạn Đào đã căn chỉnh thời gian xuất thủ vô cùng tinh chuẩn. Chân phải của hắn giống như một thanh búa lớn nặng nề đập mạnh xuống đất, mặt đất kiên cố bằng phẳng lập tức lún xuống.
"Rầm!"
Trong lúc một tiếng nổ vang trầm thấp vang lên ngay lúc chân hắn phát lực, một luồng sức mạnh giống như con quay quay tròn đã nhanh chóng ngưng tụ lại, đoản kiếm màu xanh biếc trong tay hắn chuẩn xác va chạm với trường kiếm của Lâm Tịch, tạo thành một tràng âm thanh kim khí chói tai, khiến cho khí lãng trong không trung khuếch tán ra hai bên.
Thân thể của hắn trầm ổn như núi, mà Lâm Tịch nhảy lên cao phóng đến lại hét lên một tiếng đau đớn, lảo đảo rơi xuống đất.
Dù xét từ tốc độ hay sức mạnh, thậm chí là cả thời gian ra tay, Tiết Vạn Đào đều tuyệt đối chiếm thượng phong trong chiêu thức vừa rồi.
Nhưng cả người Tiết Vạn Đào lại hơi cương cứng, không thừa cơ tiến đánh. Một nỗi sợ hãi khổng lồ bỗng xuất hiện trong tâm hắn, thân thể run rẩy mãnh liệt, sắc mặt nhanh chóng tái hẳn đi...Lồng ngực hắn đang bị băng gạc rất dày quấn lại, nhưng sau chiêu thức vừa rồi, miếng băng gạc đã hơi ươn ướt. So với những người ở đây, chính hắn chứ không phải ai hết hiểu rằng miếng băng gạc ươn ướt không phải vì mồ hôi, mà là vì vết thương của hắn lại bị rách.
...
Hai tảng đá đập mạnh vào nhau, tảng đá yếu hơn nhất định sẽ bị thương nặng hơn.
Cuộc chiến giữa người tu hành cũng giống như hai tảng đá chạm vào nhau vậy, mặc dù có thể chặn được binh khí đối phương, nhưng nếu tu vi yếu hơn, da thịt nhất định sẽ bị chấn thương hơi đau đớn, thậm chí những mạch máu tương đối nhỏ bé còn bị rách nát.
Nhưng Lâm Tịch hiểu rõ "tảng đá" trước mặt mình đã bị tổn thương, hơn nữa, dù là lòng tin hay khí thế, tất cả đều đã bị đánh vỡ trong khoảnh khắc vừa rồi. Cho nên, sau khi lảo đảo rơi xuống đất, Lâm Tịch lập tức cất bước tới trước, trực tiếp dùng trường kiếm đâm thẳng tới Tiết Vạn Đào.
Hồn lực trong cơ thể hắn đang bị điều động đến cực hạn, da thịt trên người mơ hồ phát ra ánh sáng. Những hồn lực rất nhỏ bé kia đã hoàn toàn phá tan gông cùm xiềng xiếc là da thịt cơ thể hắn, khiến cho toàn bộ lông tơ và tóc tai trên người hắn dựng đứng lên, biểu hiện ra một sức mạnh khủng khiếp.
Đôi tay Tiêu Thiết Lãnh run rẩy, nỗi khiếp sợ trong lòng lớn đến nỗi khó diễn tả bằng ngôn từ được.
Mặc dù lúc trước không ra tay dò xét tu vi Lâm Tịch, nhưng có rất nhiều tài liệu cho thấy tu vi Lâm Tịch tuyệt đối chưa đạt tới Hồn sư cao giai.
Không chỉ chính hắn nhìn thấy Lâm Tịch bị thương nhảy xuống đầm nước sâu, hơn nữa, từ tin tức mới nhất truyền đến, những ngày qua Lâm Tịch nhất định đã ẩn núp tại một nơi nào đó trong hạp cốc kia. Cho dù là vị giảng viên mặc áo bào đen của học viện Thanh Loan này đã xuất hiện ở hành tỉnh Đông Lâm nhiều ngày trước, ông ta cũng không thể gặp gỡ Lâm Tịch được.
Mặc dù học viện Thanh Loan có nhiều đan dược khiến cho người tu hành khắp thiên hạ ao ước, nhưng bất kỳ người tu hành nào, nếu như có đan dược như vậy, chắc chắn họ sẽ dùng ngay chứ không thể đành đến lúc nguy cấp mới nuốt vào.
Theo lý mà nói, tu vi của Lâm Tịch tuyệt đối chỉ có thể rơi xuống, không thể nào tăng lên, nhưng hiện giờ tu vi của hắn lại tiến một bước dài, tấn thăng làm Hồn sư cao giai!
...
Tiết Vạn Đào lùi về sau một bước.
Mặc dù bản thân hắn là một "tảng đá" rắn chắc hơn Lâm Tịch, nhưng cũng không dám tiếp một kiếm này của Lâm Tịch.
Tiết Vạn Đào vẫn canh thời gian và khoảng cách cực kỳ tinh chuẩn, ước lượng rằng một kiếm này của Lâm Tịch không thể nào chém trúng người hắn được, nhưng Lâm Tịch lại hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay hắn rời tay bay ra ngoài.
Giữa chuôi kiếm trường kiếm và cổ tay hắn có một mảnh vải cũ vô cùng bền chắc.
"Keng!"
Tiết Vạn Đào lập tức lấy đoản kiếm màu xanh biếc ra ngăn cản, chính xác đánh vào trường kiếm màu xanh nhạt của Lâm Tịch, sức mạnh kinh khủng khiến cho trường kiếm màu xanh nhạt bị đánh bay ra ngoài, làm tóe lên những ánh lửa lấp lánh và tiếng kim khí chói tai.
Nhưng ngay lúc này, một cước như nước chảy mây trôi của Lâm Tịch đã được tung ra.
Tiết Vạn Đào lập tức đưa tay trái ra. Mặc dù đang rất sợ hãi, nhưng nhờ vô số lần ma luyện tinh thần trong những trận chiến sinh tử, bản năng đã giúp hắn tạo thành một thế phòng ngự vô cùng kiên cố. Nhưng hiện giờ hắn đã quên một điều, tay trái của hắn đã không còn là tay trái như lúc trước nữa.
"A!"
Lâm Tịch hơi dừng lại, nhưng không hề lui về sau.
Một lần nữa Tiết Vạn Đào lui về sau, nửa người bên trái hắn bất giác run rẩy kịch liệt, máu tươi đỏ lòm từ trong băng gạc màu đen quấn quanh nửa bàn tay trái màu đen thẩm thấu ra ngoài.
Cây dù màu xanh lá trên không trung chậm rãi rơi xuống.