Tiên Ma Biến

Chương 29: Q.7 - Chương 29: Chỉ khi Lâm Tịch chết, hắn ta mới được giải thoát




Vừa rơi xuống nước, cảm giác đầu tiên của Lâm Tịch chính là toàn thân đau đớn, không biết đang bị dòng nước cuốn tới chốn nào. Lồng ngực hắn bị đè ép giống như không biết bao nhiêu vật nặng đè lên, khó chịu không thể tả, nhưng sâu trong thâm tâm, một niềm vui mừng lại đang trỗi dậy.

Bởi vì hắn còn tỉnh táo.

Bởi vì hắn không đập vào đá ngầm ở bên dưới đầm nước sâu.

Trọng lực hấp dẫn đối với hắn biến mất, cả người bắt đầu nổi lên.

Cảm thấy được ánh sáng đằng trước, Lâm Tịch càng tỉnh táo hơn. Trực giác cho hắn biết hai chân của mình không bị thương gì, nhưng cổ tay phải lại đau đớn muốn nứt khiến hắn cảm thấy mê muội và vô lực, hắn thầm nghĩ có lẽ cổ tay phải đã bị gãy.

Lúc này, hắn đã mở mắt ra, khi nhìn thấy có những bóng đen hình bầu dục đang bao quanh mình, hắn nhất thời biết đó là những tảng đá ngầm. Nếu như lúc rơi xuống mà đụng vào chúng, vậy cho dù hồn lực mình còn tràn trề đi chăng nữa, kết quả cuối cùng chắc chắn rất bi thảm.

"Ầm!"

Nhưng bỗng nhiên hắn nghe tiếng động khác thường, có những vật hình dáng khác nhau từ trên rớt xuống, rơi vào mặt nước cách chỗ hắn khoảng năm đến sáu thước, khiến nước bọt trắng bắn tung tóe.

Hắn lập tức ngẩn người, thì ra Tiết Vạn Đào ở bên trên không rõ hắn còn sống hay chết, nên đang giận dữ thả đá xuống.

Hiện giờ thân thể Lâm Tịch đã gần đến cực hạn, nếu như bị đá núi đập trúng người, chắc chắn là không thể chịu nổi, nên hắn nhất thời dùng hai chân đạp nước một cái, muốn thoát ly nơi đá rơi xa một chút. Nhưng không ngờ vừa mới động, hai chân lại bị cuốn vào mạch nước ngầm, cảnh vật trước mắt hắn liền tối hẳn đi, không thể nhìn thấy ánh sáng bên trên nữa.

Lâm Tịch kinh hãi vô cùng, bởi vì lúc rơi xuống nước bị thương nặng phun máu ra ngoài, một hơi hít sâu ra ngoài đã thở ra, bây giờ không thể nín thở được nữa, cách duy nhất là phải cố gắng nổi lên trên.

"A!"

Đầu của hắn va vào một vật cứng, toàn thân lại đau nhức, nhưng khi nhìn thấy cảnh vật trước mắt, hắn lại thở phào nhẹ nhõm, há mồm thở dốc.

Thì ra quanh năm suốt tháng hạp cốc này được con sông bên dưới liên tục chảy qua, nên đã làm mòn hai bên vách núi sát mực nước, cắt sâu vào trong lòng núi mấy thước, tạo thành hai khe hỡ đối diện như hai hành lang song song với nhau. Lúc này mực nước không cao, nên giữa mực nước và mặt đá phía trên có một khe hỡ khá cao. Khi ở trong khe hỡ trong núi này, không những không lo lắng bị các tảng đá phía trên rơi trúng, mà còn có thể tự do hô hấp.

Liên tục hít vào thở ra, Lâm Tịch cảm thấy mình đã khỏe hơn một chút, đầu dần tỉnh táo trở lại.

Nhưng mạch nước ngầm đột nhiên biến đổi lớn, hắn còn chưa kịp suy nghĩ được gì, mạch nước ngầm đã cuốn hắn đẩy thẳng tới vách đá ngay đó.

Lâm Tịch hơi kinh hãi phát hiện trên vách đá đằng trước có một hang động tối đen, không biết dẫn tới nơi nào. Hai chân hắn cố gắng đạp mạnh trong nước, nhưng không thể thoát được, đành bị mạch nước ngầm đẩy vào hang động tối đen đằng trước.

"A!"

Một tiếng động nhỏ vang lên, thân thể của hắn lại bị đụng vào núi đá. Trong cơn đau nhức, Lâm Tịch có cảm giác như mình không thể khống chế được nữa, chỉ biết mình đã bị mạch nước ngầm cuốn đi và đẩy vào trong hang động tối tăm đó khoảng mấy chục thước, sau đó đụng vào một bờ đất.

Từ bản năng muốn thoát khỏi mặt nước, Lâm Tịch cố gắng trèo lên trên bờ đất, một lúc sau đã có nửa thân người trên ở trên bờ hoàn toàn.

Khi đã tỉnh táo hơn, hắn bắt đầu thích ứng với không gian tối tăm xung quanh mình, không ngờ lại phát hiện mình giống như một con thuyền đang mắc cạn trong bãi đá.

Lúc ở bên ngoài, hắn đã biết do nước sông chảy qua nhiều năm tháng nên hai bên vách núi sát mực nước đã bị lõm sâu vào trong, sau đó dòng nước chảy vào một hang động tối tăm tự nhiên khoảng vài trăm thước, nhưng điều khiến người ta bất ngờ nhất là sau khi đi đến tận cùng hang động ấy, sẽ lập tức nhìn thấy một hang động rộng lớn khác trên mực nước.

Đây là một hang đá rộng rãi và tối đen, hơn nữa, dường như trần động rất cao nên thỉnh thoảng Lâm Tịch lại nghe thấy tiếng gió thổi vi vu qua bên tai mình.

Đến lúc nhìn rõ hơn mọi thứ xung quanh mình, vừa xoay đầu lại, hắn lập tức sợ hãi rất lâu, bởi vì hắn phát hiện trên một vách động cách xa bãi đá hắn đang ngồi không xa, có những dấu vết đục đá của con người.

Lâm Tịch cố gắng nhích người lên một chút nữa, đôi chân hoàn toàn thoát khỏi mặt nước, sau đó khó khăn ngồi trên một tảng đá.

Sau một hồi thích nghi, ánh mắt hắn đã có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Trong lúc xoay đầu, hắn lập tức sợ hãi một hồi lâu, bởi vì hắn phát hiện trên một vách động cách bãi đá hắn đang ngồi không xa, có những dấu vết đục đá của con người.

Cố nén cảm giác nóng cháy trong người, hay sự đau đớn vô hạn, Lâm Tịch từ từ đứng lên, khó khăn đi tới trước vài bước.

Hắn có thể nhìn rõ mọi vật hơn chút ít.

Hắn thấy được mặt đất ở đây rất bằng phẳng, rất giống với nơi đóng tàu. Ngoài ra, hắn còn thấy nhiều gỗ mục, cây khô đáng lẽ không thể xuất hiện ở đây đang chất chồng lên nhau, tất cả khiến hắn liên tưởng đến nơi đây hẳn là chỗ đóng tàu tu bổ thuyền bè.

Tiếp đó, hắn thậm chí còn nhìn thấy những cái cọc để cột dây thừng lại, cùng với những sợi dây thô to đã mục nát.

Quan sát những cái cọc một hồi lâu, hắn mơ hồ nhìn thấy chữ viết.

Một lần nữa Lâm Tịch khó khăn đi lên hai bước. Sau khi nhìn thấy rõ ràng chữ viết phía trên, hắn liền tự giễu cười cười, tiếp theo rất an tâm và kiêu ngạo ngồi trên mặt đất bằng phẳng gần cái cọc đấy.

Hắn tự giễu cười cười là vì thế giới này quả nhiên không có những chuyện hoang đường mà hắn hay kể cho lão muội Lâm Thiên nghe, tỷ như sau khi rơi xuống vách đá, lập tức gặp được lão gia gia tu luyện Cửu Dương thần công, chuẩn bị truyền cho ngươi trăm năm công lực.

Trên cái cọc cạnh hắn có khắc năm chữ: Bãi đá Long Quang.

Năm mươi năm trước, từ sơn mạch Long Xà kéo dài đến hành tỉnh Đông Lâm này ban đầu được gọi là đất "Bách Trung", chỉ là một Vương tộc ở Trung châu, được cắt đất phong hầu, có thể xem là một nước chư hầu nhỏ như bao nước khác, hơi thần phục với đế quốc Vân Tần. Lúc đấy, bản đồ đế quốc Vân Tần chỉ được một nửa như ngày nay, khống chế tuyệt đối đối với các lãnh thổ ở phía tây và phía bắc, đối với những vùng khác như "Bách Trung" này lại gần như không quản hạt chặt chẽ được.

Bạch Vân quán hương khói nghi ngút trên đỉnh núi Tam Mao cũng đươc xây dựng hơn bốn trăm năm, nhưng đây cũng chỉ là một nơi do đạo nhân có tên Đạo Bản Vô Hình xây nên, nghe nói người này xây Bạch Vân quán ở đây là muốn xa lánh trần thế, thậm chí còn lấy đạo hiệu là "Đạo Bản Vô Danh".

Có thể nói khắp tỉnh thành này, Bạch Vân quán là một thắng cảnh rất nổi tiếng, nên trên đường đến nhà Mộc Trầm Duẫn, Lâm Tịch cũng nghe được một vài điển cố liên quan đến Bạch Vân quán, được mọi người nhắc đến nghi án khó hiểu nhất mà hậu nhân vẫn không giải thích được: Tương truyền năm xưa lượng đá khổng lồ để xây dựng nên Bạch Vân quán và tháp Long Quang khổng lồ gần đấy là được khai thác ngay núi Tam Mao này, sau đó mới chuyển ra bên ngoài. Cách giải thích này tương đối hợp lý, bởi vì muốn vận chuyển mỗi khối đá nặng năm sáu trăm cân từ nơi khác lên núi xây dựng, nhất định tốn rất nhiều tiền, mà có nhiều dân chúng cũng từng khẳng định rằng chất liệu đá dùng để xây nên Bạch Vân quán và tháp Long Quang khổng lồ là giống nhau, nhưng điều làm người khác khó hiểu nhất chính là mặc dù đã tìm kiếm khắp núi Tam Mao, nhưng lại không phát hiện được bất kỳ mỏ đá lớn nào.

Như vậy, số lượng đá kinh người đã xây nên Bạch Vân quán và tháp Long Quang cao chín tầng kia từ đâu mà có?

Bởi vì khi xưa Bạch Vân quán không quá nổi tiếng, bởi vì thời gian quá xa xưa, bởi vì sau đó chiến sự liên tục diễn ra, vương triều thay đổi, nên không thể tra được nguyên nhân thật sự. Cho dù là đạo nhân già nhất trong Bạch Vân quán cũng không thể biết số đá xây dựng nên Bạch Vân quán và tháp Long Quang lấy từ đâu ra.

Thế gian này, thánh địa tu hành cũng chỉ có mấy nơi, nên trong khe núi vách đá này không thể nào có những thứ được gọi là bí tịch tu hành. Không ngờ đến hôm nay Lâm Tịch lại đến được nơi đây, vô tình hiểu được nghi án nhiều người không giải thích được trong những năm qua.

Rất có thể năm xưa đạo nhân Đường Bản Vô Danh đã vô tình phát hiện được nơi đây, sau đó huy động nhiều người cùng nhau khai thác mỏ đá, sau đó dùng thuyền đưa ra ngoài, dọc theo dòng nước đến nơi thích hợp xây Bạch Vân quán, cuối cùng dùng dây thừng kéo lên trên.

Tuy nhiên, nhiều năm sau đó mực nước ở khe núi này đã dâng lên che lấp dấu vết mỏ đá. Cho nên, trừ khi là giống như Lâm Tich, bị dòng nước chảy trong con sông cuốn đi, đúng dịp lọt vào nơi này, nếu không, bất kể bên ngoài có dùng thuyền để tìm kiếm hay không, cũng không thể phát hiện được hang động này.

Mặc dù Tiết Vạn Đào có can đảm nhảy xuống, cũng không thể phát hiện được nơi này. Hơn nữa, dựa vào hành động đẩy đá xuống sông lúc trước cộng với thương thế trên người, Lâm Tịch liền biết Tiết Vạn Đào chắc chắn không dám nhảy xuống, nếu như nhảy, kết quả chính là tử vong.

Cho nên, hiện giờ Lâm Tịch rất an tâm, biết mình không cần chạy nữa, ít nhất là có thể ở chỗ này dưỡng thương.

Lần này hắn thậm chí không dùng năng lực quay về mười phút trước, nhưng cuối cùng đã sống sót, hơn nữa còn thoát khỏi vòng vây của nhiều người tu hành và quân đội tinh nhuệ Vân Tần, nên hắn cảm thấy rất đáng để kiêu ngạo.

Tiết Vạn Đào ắt hẳn khó hiểu được vì sao Lâm Tịch lại kiêu ngạo...Lâm Tịch đã dám nhảy xuống vách đá, tất nhiên trong tâm đã không còn sợ hãi sống chết như hắn, hơn nữa, ngày thường Lâm Tịch dòn dám nhảy ở những nơi cao hơn để giúp tu hành hiệu quả hơn, vậy sao Tiết Vạn Đào có thể so sánh với Lâm Tịch được?

...

Lâm Tịch ngồi xuống.

Khi cảm thấy ngọn lửa vô hình trong người đã gần biến mất, đồng thời nhìn thấy vết thương ở ngực trái bắt đầu rỉ máu, hắn liền hiểu đây là lúc mình phải minh tưởng tu hành bổ sung hồn lực. Cho nên, hắn lập tức không nghĩ thêm gì nữa, ngay ngắn ngồi xuống bãi đất trống gần cái cọc có khắc bốn chữ "bãi đá Long Quang", nhắm hai mắt lại.

...

Trên đỉnh núi, bên cạnh thác nước.

Tiết Vạn Đào và viên tướng lãnh Vân Tần trầm mặc cùng nhau nhìn xuống những nhánh suối quanh co chảy ra ngoài gần đầm nước sâu trông rất nhỏ khi nhìn từ bên trên xuống.

Trong tầm mắt bọn hắn, Lâm Tịch vẫn không xuất hiện.

- Sống thì thấy người, chết phải thấy xác.

Tiết Vạn Đào đã bình tĩnh hơn, nhưng bộ ngực đã được băng bó bằng vài đen lại hơi rỉ ra máu tươi, việc này khiến lúc nói chuyện trông hắn rất khó khăn.

- Chỉ có một đường ra khỏi khe núi này, mà con sông này lại chảy về tỉnh thành.

Viên tướng lãnh Vân Tần sắc mặt trầm lãnh gật đầu, xoay người rời đi, đồng thời nói với Tiết Vạn Đào:

- Ta sẽ cho người phong tỏa cửa sông, dùng thuyền giăng lưới thép kéo ở dưới đáy để tìm kiếm. Trừ khi hắn có thể leo lên vách núi để trở lại đây, nếu không, hắn chỉ còn cách mọc cách mới thoát được ra ngoài.

Tiết Vạn Đào không nói thêm gì, hắn tin tưởng năng lực viên tướng lãnh Vân Tần này. Nhưng khi nhìn xuống vực sâu, hắn cảm thấy mình rất tức giận và đang nhận lấy một nỗi nhục không thể diễn tả được. Nghĩ đến đây, hắn bất giác ho khan, một ngụm máu tươi được phun ra bên ngoài.

- Ta nhất định phải giết ngươi.

Hắn lau vết máu ngoài miệng, nói lại câu trên.

Sau đó hắn cứ thế ngồi xuống đỉnh vách núi này, nhìn xuống bên dưới, đợi đến lúc ngày càng có nhiều hơn hơn tới đây, phong tỏa hai bên vách đá.

Với thương thế trên người, lại nhảy từ nơi cao như thế này xuống dưới, Lâm Tịch chắc chắn không thể nào còn sống được, nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy rất có thể Lâm Tịch còn sống. Cũng chính vì suy nghĩ này, nên trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc, không thể nào bớt tức giận được...chỉ khi nào nhìn thấy thi thể Lâm Tịch, hoặc đích thân giết chết Lâm Tịch, hắn mới có thể được giải thoát.

...

Ngay lúc viên tướng lãnh Vân Tần nhanh chóng xoay người rời đi, Tiết Vạn Đào ngồi xuống đỉnh vách đá, trên một gốc cây tùng ở vách núi đối diện, một người tu hành khác cũng rất khiếp sợ nhìn xuống khe suối ở bên dưới vách núi.

Người tu hành này chính là tiễn thủ mạnh mẽ đã bắn tên xuyên qua thân cây tùng thô to, làm Lâm Tịch bị thương.

Đêm qua, hắn đã cố gắng tìm kiếm Lâm Tịch trong dãy núi đối diện, mà khi đi đến sát vách núi, hắn vừa lúc nhìn thấy khoảnh khắc Lâm Tịch nhảy xuống đầm nước sâu, làm cho bọt trắng xóa bắn lên tung tóe. So với người tu hành bình thường, nhãn lực hắn tốt hơn nhìn, nên lúc đấy hắn có thể nhìn thấy được thương thế cũng như thể lực Lâm Tịch đã tiêu hao gần hết, mà từ tiếng thét điên dại cùng với hành động thất thố đẩy đá xuống bên dưới của Tiết Vạn Đào, hắn lập tức đoán chính Lâm Tịch đã tự mình nhảy xuống.

Khi nhìn lại độ cao từ vách đá xuống bên dưới, hắn không thể nào hiểu được tại sao Lâm Tịch dám nhảy xuống như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.