Ở thế gian này, vũ kỹ chính là kỹ thuật giết người đã được ma luyện qua hàng năm chinh chiến đối địch, không có nửa phần hoa lệ, nếu có, họa chăng chỉ có tinh chuẩn, ác độc.
Sự tinh chuẩn ở đây không chỉ bao gồm ra tay đúng với vị trí cần đánh, mà còn ở cả thời cơ ra tay phải cực kỳ chuẩn xác.
Vào lúc này, chiêu thức của Tiết Vạn Đào chính là nhằm vào lúc Lâm Tịch vừa rơi xuống đất, hai chân không thể phát lực kịp thời.
Cho nên, Lâm Tịch chỉ còn cách xuất đao.
Trường đao trong tay Lâm Tịch từ dưới chém lên trên, như thác nước màu đen chảy ngược dòng, nhắm tới mặt bàn tay Tiết Vạn Đào.
Hắn rất chuyên chú đối phó cánh tay này của Tiết Vạn Đào, nhất thời không để ý đến đoản kiếm màu xanh biếc đang đâm tới bụng mình, bởi vì Lâm Tịch biết rõ rằng đối với trường đao của mình và cánh tay này của Tiết Vạn Đào, chuôi kiếm màu xanh biếc kia có đâm trúng hay không lại là chuyện đằng sau.
Trường đao chém vào mặt bàn tay.
Bề mặt trường đao màu đen của Khương Tiếu Y có khắc những phù văn tinh mịn như hoa, không phải là trường đao biên quân bình thường, mà là một thanh hồn binh.
Mặc dù hiện giờ tu vi Lâm Tịch chưa đạt đến Đại hồn sư, không thể quán chú hồn lực vào hồn binh, không thể nào phát huy uy lực hồn binh được hồn lực gia trì, nhưng cũng đủ để cắt xuyên da thịt người tu hành dưới Quốc sĩ.
Tất nhiên Lâm Tịch cảm giác được Tiết Vạn Đào rất mạnh mẽ, nhưng cảm giác áp bách lại không bằng Lưu bá, nên hẳn hắn còn chưa đạt tới cấp bậc Quốc sĩ.
Nhưng khi thanh hồn binh trường đao vô cùng sắc bén này chém vào tay Tiết Vạn Đào, lại không có cảnh máu tươi vẩy ra ngoài, càng không thể giúp Lâm Tịch nhân cơ hội này tiếp tục tấn công.
Lâm Tịch nhất thời biến sắc.
Năm ngón tay của Tiết Vạn Đào tinh chuẩn bắt được lưỡi kiếm, giữ lấy như gọng kiềm, khiến cho Lâm Tịch không thể nào rút đao ra được. Đồng thời, hắn ta kéo mạnh lưỡi đao, lôi Lâm Tịch lại tới gần mình.
Nét trào phúng hiện rõ trên mặt Tiết Vạn Đào, đoản kiếm trong tay phải đã đâm xuyên qua áo Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhanh trí lấy tay trái nắm đoản kiếm này.
"Keng!"
Một âm thanh giòn tan vang lên, cánh tay hắn cũng không bị đoản kiếm vô cùng sắc bén này chém đứt, một tràng tia lửa chói mắt hiện lên.
Cùng lúc đó, hai chân Lâm Tịch rốt cuộc đã chạm tới đất, nhân cơ hội này hắn phát lực đạp mạnh một cái, toàn lực rút đao. Trường đao màu đen trượt khỏi năm ngón tay Tiết Vạn Đào, cả người Lâm Tịch lảo đảo nhảy ra sau, phần áo ngay bên hông bụng bị rách một mảng, trên da thịt có một vết thương nhợt nhạt, máu tươi chảy ra ngoài.
Tiết Vạn Đào không thừa thế truy kích, lẳng lặng nhìn đôi tay kim loại bảo vệ đơn sơ đang hé bên ống tay áo Lâm Tịch, trào phúng nói:
- Tu vi chỉ là Hồn sư trung giai, dám nói tạm biệt với ta sao?
Lâm Tịch nhìn vết thương ở bụng mình, lại nhìn khuôn mặt âm lệ của Tiết Vạn Đào, nhíu mày thật chặt, nói:
- Ngươi tới đây không phải bắt ta...ngươi đang muốn giết ta.
Tiết Vạn Đào nhìn Lâm Tịch, gật đầu:
- Ngươi đoán không sai, mặc dù tối nay có không ít người tu hành mạnh hơn ta, nhưng nếu dám giết ngươi, sợ rằng chỉ có một mình ta.
Lâm Tịch càng nhíu chặt mày hơn, lạnh lùng nhìn quan viên trẻ tuổi Hình ti này, nói:
- Tại sao ngươi dám làm vậy?
- Nói đơn giản nhé, vì ta là một tử sĩ, lúc nào cũng có thể chết, nên không thể nói dám hay không dám.
Tiết Vạn Đào khinh thường nhìn Lâm Tịch, nói:
- Hơn nữa, lần này ta phụng mệnh truy bắt đào phạm, cho dù giết chết, cứ cho là sẽ làm một số người tức giận, nhưng sẽ không phải vi ngươi mà mất cái mạng này.
Lâm Tịch bình tĩnh nói:
- Vậy ngươi là tử sĩ của ai?
Tiết Vạn Đào lại nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi không cần phải biết.
- Ta rất không thích bị chém, cũng không thích nghề tử sĩ này. Trong mắt ta, mặc dù ngươi hung mãnh không sợ chết, nhưng lại không phân biệt được tốt xấu, chỉ biết nghe theo lời chủ tử đi giết hoặc là bị giết, thật không khác gì một con chó.
Lâm Tịch nhìn Tiết Vạn Đào, chân thành nói.
Tiết Vạn Đào cười cười, nói:
- Giết ngươi xong, ngươi cũng không cần phải thích hay không thích.
- Ta sẽ cố gắng giết chết ngươi.
Lâm Tịch lại nhìn Tiết Vạn Đào, nói:
-Ta sẽ cố gắng hết sức để biến ngươi thành một tử sĩ thật sự.
- Cánh tay kia của ngươi đã bị ta làm tê dại, nói nhiều như vậy chẳng qua muốn kéo dài thời gian khôi phục, còn muốn giết ta?
Tiết Vạn Đào nhìn Lâm Tịch, tựa như biết được suy nghĩ trong lòng Lâm Tịch. Sau khi lạnh lùng cười, hắn không nói gì nữa, cũng không làm bất cứ động tác giả nào, cứ thế sải bước ra, đâm thẳng tới Lâm Tịch.
Lâm Tịch ngồi chồm hổm xuống.
Tốc độ và lực lượng vốn chính là phương pháp hiệu quả nhất để người tu hành cấp cao đối phó với người tu hành cấp thấp, nhưng đối mặt với chiêu thức đâm thẳng đã phát huy tốc độ và lực lượng đến mức tận cùng của Tiết Vạn Đào, Lâm Tịch lại không né tránh, sau khi ngồi chồm hổm xuống hắn liền phát lực, vung đao thẳng tới trước, đâm Tiết Vạn Đào.
So sánh với đoản kiếm của Tiết Vạn Đào, trường đao trong tay Lâm Tịch dài hơn rất nhiều, nên lưỡi đao lạnh như băng đã gần chém tới da thịt của đối thủ.
Nhưng Tiết Vạn Đào còn một bàn tay, môt bàn tay mạnh mẽ và tinh chuẩn vô cùng.
Hắn vung tay lên, một lần nữa nắm được lưỡi dao sắc bén. Trường đao màu đen trong tay Lâm Tịch tựa như chém vào một tòa núi lớn, không thể di chuyển được. Mà đoản kiếm Tiết Vạn Đào đang nắm chặt lại không hề thay đổi mục tiêu, đâm tới người Lâm Tịch tựa như một tia chớp.
Một kiếm này vốn định đâm thẳng vào tim Lâm Tịch, nhưng vì Lâm Tịch ngồi chồm hổm rồi xông tới trước, nên mục tiêu cuối cùng lại là trên ngực trái Lâm Tịch một chút. Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua xương bả vai Lâm Tịch, để lộ mũi kiếm sắc bén sau lưng hắn.
Máu tươi trong người Lâm Tịch vương vẩy ra ngoài.
Vì quá đau đớn nên sắc mặt Lâm Tịch tái nhợt đi thấy rõ, nhưng tay trái của hắn lại ngoan liệt đưa lên cao, dùng hết sức lực đã súc tích từ lâu, mạnh mẽ đánh xuống sống trường đao của mình, như một cây búa nặng nề đập xuống người đối thủ.
Thân kiếm màu xanh biếc ma sát với khớp xương, phát ra những âm thanh khiến hàm răng người nghe phải ê ẩm, có nhiều máu tươi hơn vương vẩy khắp không trung. Nhưng khuôn mặt đầy trào phúng của Tiết Vạn Đào bỗng nhiên biến đổi, đoản kiếm trong tay hắn tựa như không phải đâm vào máu thịt mà đang găm vào một lớp da rất dày, khiến hắn không thể nào di chuyển thân kiếm để tạo thành vết thương lớn hơn cho Lâm Tịch.
Càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là lúc này Lâm Tịch lại giống như không bị đâm trúng, rất ngoan cố phát ra sức mạnh hắn không thể tưởng tượng được.
"Ầm!"
Năm ngón tay nắm chặt lưỡi đao của hắn phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, một luồng sức mạnh kinh khủng từ trong người hắn truyền lên thân đao, muốn ngăn chặn sức mạnh ép lưỡi đao đi tới trước của Lâm Tịch.
Hổ khẩu tay phải và tay trái đặt trên sống đao của Lâm Tịch lập tức bị thương, máu tươi chảy xuống mặt đất.
Sắc mặt hắn càng tái nhợt hơn, cả người run rẩy, nhưng hai tay của hắn vẫn ngoan cường không buông trường đao màu đen, ngược lại còn cầm thật chặt, từng chút một ép lưỡi đao đi tới trước.
Thậm chí chỉ sau một lúc, trên hai tay hắn đã phát ra âm thanh da tay bị rách nát, nhưng nhờ liên tục dùng sức và phát lực, lưỡi đao trường đao màu đen này đã hạ thấp xuống được một tấc, cắt vào lòng bàn tay Tiết Vạn Đào.
Máu tươi từ lòng bàn tay Tiết Vạn Đào chạy dọc theo lưỡi đao, Tiết Vạn Đào bất giác nhíu mày, thân thể khẽ run rẩy.
Lâm Tịch cố gắng tiếp tục phát lực.
Hắn cắn chặt răng, máu tươi chảy ra ở ngay khóe môi, hai chân mạnh mẽ đạp sâu vào bùn đất.
Trường đao màu đen dọc theo lòng bàn tay trơn trượt của Tiết Vạn Đào đâm thẳng tới trước, nhanh chóng găm vào ngực Tiết Vạn Đào.
Tiết Vạn Đào trợn mắt nhìn mũi đao đang đăm vào ngực mình cùng với máu tươi không ngừng chảy ra, đôi mắt tràn đầy thần sắc không thể tin được.
Trong một tíc tắc tưởng chừng như thời gian ngừng lại, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu rống to lên như một con dã thú bị thương.
Tiếng thét này cũng như âm thanh gào thét của Mộc Trầm Duẫn trước khi chết, Mộc Trầm Duẫn không cam tâm phải chết trong tay người tu hành có tu vi thua mình nhiều đến như vậy, mà Tiết Vạn Đào là không tin Lâm Tịch có thể khiến mình bị thương.
"Ầm!"
Chân phải của hắn đạp mạnh xuống đất một cái, tạo nên một tiếng vang vô cùng lớn, sau đó nâng đầu gối lên cao, tấn công vào hạ thân Lâm Tịch.
Tay trái Lâm Tịch từ trên thân đao chuyển tay xuống, cánh tay vừa lúc chặn được đầu gối Tiết Vạn Đào.
"Rắc!"
Mặc dù đã mang đồ bảo vệ tay do Trương Bình và Khương Tiếu Y cùng nhau chế tạo, nhưng sức mạnh cường đại ẩn chứa trong đòn đánh của Tiết Vạn Đào vẫn làm cho xương cánh tay Lâm Tịch bị gãy, cả người hắn bị chấn ngược bay ra bên ngoài.
Trong lúc bay ngược ra sau, đoản kiến màu xanh biếc cũng tự động thoát khỏi thân thể hắn, làm cho một dòng máu đỏ tươi vương vẩy trên bầu trời đêm.
Tiết Vạn Đào nhìn Lâm Tịch bay ngược ra sau, vừa cúi đầu nhìn tay trái mình một cái.
Sau đó, một lần nữa hắn ngẩng đầu gào thét, tiếng thét tràn đầy sự đau đớn và sợ hãi.
Trường đao màu đen vẫn được Lâm Tịch nắm thật chặt trong tay, nhưng năm ngón tay trái của hắn đã bị cắt rụng xuống đất, chỉ còn lại nửa bàn tay, xương cốt màu trắng hòa với máu tươi lành lạnh, trông thật đáng sợ.
Trong lúc bay ra ngoài, Lâm Tịch chỉ làm một chuyện duy nhất, đó là dùng hết sức mình rút trường đao màu đen ra. Mũi đao hắn thoát khỏi ngực Tiết Vạn Đào, nhưng tay trái Tiết Vạn Đào còn đang nắm chặt lưỡi đao, nên kết quả chính là năm ngón tay của Tiết Vạn Đào giống như năm củ cải nhỏ vậy, bị chém đứt rời ra.
...
Lâm Tịch ngã trên mặt đất.
Mặc dù hàng ngày đều tập luyện giúp thân thể thăng bằng, nhưng hiện giờ hắn khó giữ thăng bằng được, mệt mỏi ngã xuống mặt đất.
Vai trái hắn bị máu tươi thấm ướt, cánh tay trái vô lực buông lỏng, tay phải vẫn nắm trường đao nhưng lại khẽ run rẩy, máu tươi từng giọt tích xuống. Tuy nhiên, hắn lại cố gắng dùng cánh tay bị thương này chống thanh đao xuống đất, lảo đảo đứng đậy.
Thấy Tiết Vạn Đào cũng bị thương ở ngực, nhưng năm ngón tay trái lại bị chặt đứt, đồng thời thần sắc khó tin hiện rõ trên khuôn mặt, Lâm Tịch lập tức kiêu ngạo nở một nụ cười trào phúng.
- Người tu hành cấp thấp cũng có thể giết người tu hành cấp cao...Ta nói rồi, ta sẽ cố gắng giết ngươi.
Lâm Tịch thở hổn hển, nhấc trường đao màu đen lên, chuẩn bị tiến tới gần Tiết Vạn Đào còn bị thương nặng hơn mình. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để giết chết tên tu hành này, hơn nữa, khi gặp mình đối phương đã thể hiện sát khí và ý muốn giết mình rất rõ ràng, tất nhiên hắn sẽ không nhân từ mà nương tay.
Tiết Vạn Đào đột nhiên điên cuồng cười lớn, giống như đã bị điên thật sự:
- Lâm Tịch...Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta sao? Ngươi cho rằng ngọn núi này chỉ có một mình ta sao? Bị thương nặng như vậy, ngươi còn thoát được sao?
Mặc dù hắn không thể ngờ được ý chí Lâm Tịch lại bền bỉ và mạnh mẽ như vậy, thậm chí vết thương ở gần tim của hắn cũng nặng hơn Lâm Tich rất nhiều, nhưng nhờ tu vi cao nên cảm giác của hắn vẫn hơn một người tu hành cấp thấp như Lâm Tịch. Khi hắn đột nhiên cười to điên dại, Lâm Tịch cũng dừng chân lại, hắn nghe được âm thanh bàn chân giẫm đạp lên mặt đất rất nhỏ.