Tiên Ma Biến

Chương 53: Q.13 - Chương 53: Có bảo dưỡng định kỳ không?




Giọng nói và hành động của Lâm Tịch hiện giờ tất nhiên sẽ khiến đối thủ cảm thấy rất không thoải mái, nhưng Thân Đồ Niệm lại cười cười.

- Thật ra ngươi nói nhiều với ta như vậy cũng chỉ muốn kéo dài thời gian.

Hắn nhìn Lâm Tịch, nhìn những con phố sâu trong lăng Đông Cảnh sau lưng Lâm Tịch, nhìn những mái nhà đã bị hư hại, bình tĩnh mà tự phụ nói:

- Bởi vì mặc dù ta có tổng tiến công vào, nhưng dù sao đại quân các ngươi đã có chuẩn bị trước, bị chặn lại là điều dễ hiểu. Ta và Quân tiên sinh tự mình xâm nhập, các ngươi lại có Thần mộc phi hạc, hành động sẽ nhanh hơn chúng ta. Cho nên, ngươi kéo dài thời gian là vì muốn mấy người tu hành Tăng Nhu có thể giải quyết các sứ đồ của chúng ta, muốn có nhiều người hơn tương trợ. Nhưng ta và ngươi nói nhiều như vậy, thậm chí để cho Quân tiên sinh sử dụng Chân không kiếm, bị thương nặng, cũng chỉ vì ta đang kéo dài thời gian.

Mấy người Cao Á Nam nghe vậy liền biến sắc, Lâm Tịch cũng khẽ cau mày, bình tĩnh nói:

- Cho nên, ngươi còn có hậu chiêu chưa sử dụng, đây cũng là chỗ dựa của ngươi, nếu không, ngươi sẽ không tự mình tới đây. Lúc này ngươi đã chuẩn bị xong?

- Ngươi rất thông minh.

Thân Đồ Niệm chậm rãi đưa tay ra, nói:

- Nhưng thông minh hơn nữa cũng là người, không thể so sánh với tiên ma được.

Ánh mắt moi người tập trung vào tay Thân Đồ Niệm.

Ngoại trừ kiếm sư áo trắng, những người còn lại đều cảm thấy kinh dị.

Trong tay hắn có một hạt châu trong suốt.

Đó là một hạt châu không có bất kỳ ánh sáng nào, nhưng bên mặt ngoài lại có vô số hoa văn tinh xảo, tựa như những phù văn hợp lại với nhau.

Ngay chính giữa hạt châu trong suốt lớn như mắt rồng này có một ánh sao lớn như hạt gạo đang lấp lánh.

Ánh sao hạt gạo này lấp lánh không ngừng, tựa như một ngôi sao trong bầu trời cao xa, hoặc là ánh mắt của một vị thần cao cao tại thượng.

Hạt châu này tản phát ra một loại khí tức kỳ dị, rất đặc biệt, tựa như không nên có trên thế gian này.

...

Cao Á Nam khẽ cau mày, khi nhìn thấy hạt châu này, nàng lập tức bước lên trước người Lâm Tịch.

Nàng căn bản không thể nhờ được hậu chiêu cuối cùng của Thân Đồ Niệm, niềm hi vọng để hắn thay đổi cả trận chiến này lại là một hạt châu như vậy.

Nàng không biết đây là hạt châu như thế nào, là hồn binh hay vật gì, nhưng điều duy nhất nàng muốn làm chính là che chắn trước người Lâm Tịch.

Nhưng ngay lúc nàng di chuyển, Lâm Tịch đã cầm tay nàng, đồng thời lắc đầu với nàng.

Cao Á Nam khẽ run rẩy.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tịch ở học viện Thanh Loan, suốt một thời gian dài sau đó, nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ hơn Lâm Tịch. Thậm chí có thể nói, khi còn ở học viện Thanh Loan, nàng có thể dễ dàng "hành hạ" Lâm Tịch...Nhưng kể từ lúc Lâm Tịch đốt một mồi lửa ở khoa Dược Hệ của các nàng, nàng đã bắt đầu ý thức được rằng giữa nàng và Lâm Tịch, Lâm Tịch luôn là người ở thế thượng phong.

Nàng vẫn luôn nghe theo Lâm Tịch, hơn nữa đây là chiến tranh, Lâm Tịch là Tướng Thần...nên nàng càng không thể cự tuyệt Lâm Tịch.

Nàng muốn tiến lên, nhưng lại bị Lâm Tịch ngăn chặn, nên nàng dừng lại.

Nàng thấy Lâm Tịch kiên quyết bước lên một bước, đứng ngay trước mặt nàng.

- Hãy kết thúc đi.

Thân Đồ Niệm cũng cảm thấy mỏi mệt. Dù là người nào làm thống soái, nhưng đối mặt với chiến tranh như vậy, đối mặt với những quân nhân Vân Tần coi trọng vinh quang hơn cả mạng sống của mình, người đấy cũng cảm thấy mỏi mệt và vô lực. Cho nên, hắn mới thầm nói như vậy, không muốn phí nhiều thời gian nữa.

Hạt châu trong tay hắn bắt đầu sáng lên, phát ra những tia sáng nhàn nhạt.

Ánh sáng này do chính ánh sao hạt gạo ngay chính giữa trung tâm hạt châu khuếch tán ra bên ngoài.

Tia sáng này tựa như luồng sáng do tiết trời mùa thu đầu ngay chiếu xuống, rơi vào người Lâm Tịch.

Không có ai kịp ngăn cản.

Ngay cả Đường Sơ Tình mạnh mẽ tới mức có thể điều khiển phi kiếm bay sát thân mình không biết bao nhiêu lần cũng không thể ngăn cản.

Bởi vì không có thanh phi kiếm nào trên thế gian có thể so tốc độ với ánh sáng.

Không có phi kiếm có thể nhanh hơn ánh sáng.

Ánh sáng do hạt châu trong tay Thân Đồ Niệm chính là ánh sáng thật.

Lâm Tịch tựa như đang đứng trong một khu rừng cuối đường chân trời, nhìn vầng mặt trời đầu thu chậm rãi dâng lên trên đầu mình.

Vầng mặt trời đầu thu đấy tựa như muốn rơi xuống.

Các tia sáng nhàn nhạt đấy tiến vào đầu Lâm Tịch.

Trong đầu Lâm Tịch có một bánh xe màu xanh lá.

Hiện giờ, bởi vì hắn đã nhiều lần sử dụng, mà bánh xe màu xanh lá trông rất ảm đạm, tựa như một vầng trăng tối giữa trời đêm.

Các tia sáng nhàn nhạt đấy thổi qua tâm trí Lâm Tịch, tuy không thể khiến bánh xe màu xanh lá đấy thay đổi gì, nhưng lại tựa như một cơn gió mát thổi đi mây đen, thậm chí còn thổi đi tất cả bụi bậm xung quanh, giúp cho bầu trời đêm trong tâm trí Lâm Tịch bỗng nhiên sáng tỏ và sạch sẽ vô cùng.

Lâm Tịch cảm thấy thư thái, thậm chí còn có cảm giác cả người sạch sẽ hơn bao giờ hết.

Không có một chút khó chịu, hơn nữa đầu óc của hắn tựa như còn thư thái và sảng khoái hơn cả lúc bình thường.

Hắn không khỏi giật mình, nỗi sợ và khẩn trương ban đầu cũng bắt đầu tiêu tán.

Ánh mắt của mấy người Cao Á Nam cũng đang tập trung lên người hắn.

Nàng và mấy người Khương Tiếu Y nhìn thấy Lâm Tịch bị ánh sáng quét qua, sau đó ánh sáng biến mất, Lâm Tịch bình yên vô sự, hơn nữa cả người dường như càng sạch sẽ sáng ngời hơn.

...

Thân Đồ Niệm giật mình.

Dường như bởi vì không thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nên hắn ta lập tức nhìn vào Lâm Tịch. Thấy Lâm Tịch cũng giật mình, mà còn đang chăm chú quan sát sự biến hóa của mình, khuôn mặt của Thân Đồ Niệm càng kỳ lạ hơn.

"Rắc!"

Một tiếng động nhỏ từ trong lòng bàn tay hắn vang lên.

Hắn giật mình tỉnh lại, cúi đầu, nhìn vào hạt châu trong lòng bàn tay mình.

Hạt châu trong suốt đã không còn ánh sáng bao phủ, hạt gạo ánh sao tỏa sáng ngay chính giữa đã biến mất, tựa như chưa từng tồn tại, hạt châu này bây giờ thật tinh khiết và trong suốt, giống như một giọt sương đọng lại trên lá vào sáng sớm.

Nhưng điều khiến Thân Đồ Niệm kinh hãi chính là những phù văn tinh xảo bên ngoài hạt châu lại rơi xuống, tạo thành phấn vụn, một loạt âm thanh vỡ vụn vang ra, tựa như có rất nhiều sông núi sụp đổ, sau đấy có các khe nứt lan tràn khắp nơi, khuếch tán vào tận trung tâm hạt châu.

Thân Đồ Niệm kinh hãi nhìn những gì đang diễn ra.

Bờ môi của hắn bỗng tái nhợt dị thường, cứ mỗi khi nhìn thấy có một khe nứt xuất hiện thêm, đôi mắt của hắn càng bị thần sắc thất hồn lạc phách bao lấy.

- Sao có thể như vậy?

Hắn thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa hồ tìm tòi một hồi lâu nhưng vẫn không biết được nguyên nhân vì sao. Trong sự sợ hãi, tuyệt vọng và mơ hồ, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người Lâm Tịch, rồi bất chợt ho khan, ho nhiều đến nỗi bờ hông của hắn cũng phải khom xuống, gào lớn lên như một đứa trẻ đang khóc:

- Không thể nào, tại sao ngươi không bị sao cả?

Tất cả người bên quân đội Vân Tần không thể hiểu được nhìn Thân Đồ Niệm. Bọn họ không thể nào hiểu được rốt cuộc hạt châu này và Lâm Tịch đã xảy ra chuyện gì mà khiến một thống soái tối cao của quân đội Đại Mãng, một thần quan của núi Luyện Ngục, đồng thời cũng là một Thánh sư họ Thân Đồ lại thất thố đến như vậy.

Chỉ có kiếm sư áo trắng sau lưng hắn ta bỗng nhiên tái mặt...Quân tiên sinh vốn đã tĩnh tu nhiều năm, yên lặng tu hành mà luyện ra một thanh Chân không kiếm, đủ để bễ nghễ các Thánh sư ngự kiếm trên thế gian. Ông ta cũng đã coi mình thành một thanh kiếm ôn nhu bình tĩnh, nhưng hiện giờ ông ta lại hoảng sợ, nhìn Lâm Tịch với ánh mắt không thể tin được.

Dù là ông ta hay Thân Đồ Niệm, cả hai đều đang bị một nỗi sợ vô hình bao phủ.

Trong lúc kinh ngạc và không thể hiểu được, Lâm Tịch cũng cảm thấy vui mừng.

Bất kể như thế nào, đối phương tựa như đã dùng thủ đoạn mạnh nhất, nhưng mình vẫn còn sống an ổn, hơn nữa đối phương còn đang thất thố vì thất bại của mình.

- Các ngươi đang làm gì vậy? Thật mất thời gian của ta.

Chính niềm vui này đã khiến hắn tạm thời quên đi chiến tranh thảm thiết còn đang diễn ra, khiến hắn tựa hồ trở lại thành một thiếu niên vui vẻ ở trấn Lộc Lâm. Hắn bất giác tỏ ra đồng tình với Thân Đồ Niệm, lên tiếng hỏi:

- Đấy là gì vậy? Có phải là đã lâu không sử dụng, không được bảo dưỡng định kỳ, nên không dùng được nữa không?

Ở trên thế gian này, dù là Đại Mãng hay Vân Tần, đều không có cách nói bảo dưỡng định kỳ.

Thân Đồ Niệm không biết cái gì là bảo dưỡng định kỳ, nhưng chỉ riêng câu nói đầu tiên của Lâm Tịch đã hắn khó chịu đến mức không thể thừa nhận được.

"Phốc!"

Hồn lực trong người hắn hỗn loạn, mang theo máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài.

"Rắc!"

Bởi vì thân thể hắn chấn động, nên hạt châu trong tay hắn lập tức vỡ nát, biến thành những mảnh vỡ, tựa như đó là một viên pha lê bị rơi xuống đất.

- Sao lại nghịch ngợm như vậy?

Lâm Tịch cười nói:

- Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi phun ra nhiều máu dọa người như vậy làm gì? Ngươi đừng tưởng rằng cứ ho ra máu như vậy là dọa được ai.

Thân Đồ Niệm cũng không thể hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói "cứ ho ra máu như vậy là dọa được ai".

Nhưng cứ một lời Lâm Tịch nói ra lại khiến hắn ho ra một ngụm máu tươi, khiến cho khuôn mặt của hắn ửng hồng, gần như là sưng phù.

Đường Sơ Tình kinh ngạc không thôi, nhưng ông ta có thể khẳng định đây chính là lúc tinh thần Thân Đồ Niệm và kiếm sư áo trắng dao động nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Cho nên, thanh Ỷ Thiên kiếm vốn đã súc thế từ khi hạt châu trong tay Thân Đồ Niệm sáng lên lập tức bay ra ngoài.

Thanh Ỷ Thiên kiếm đó mang theo chút sức mạnh còn sót lại trong người ông ta dán sát mặt đất, đâm thẳng vào động mạch bắp đùi Thân Đồ Niệm.

Thân Đồ Niệm phất tay xuống.

Bởi vì phản ứng chậm hơn lúc bình thường, nên cánh tay của hắn ta đã kém hơn thanh phi kiếm đó một tức.

Thanh phi kiếm Ỷ Thiên đâm vào bắp đùi hắn, cũng ngay lúc đó, có một ngọn lửa màu hồng phát ra ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện bao phủ thanh Ỷ Thiên kiếm.

Trong nháy mắt này, ngọn lửa tuyệt mạnh mà chỉ có dòng họ Thân Đồ núi Luyện Ngục mới có thể thi triển được đã nhanh chóng đốt cháy các phù văn dẫn hồn lực ngay trên thanh phi kiếm.

Sắc mặt Đường Sơ Tình tái nhợt, ho ra một ngụm máu tươi rồi ngồi xuống.

Thanh tiểu kiếm trông rất tầm thường này vẫn bị ngọn lửa đấy bao phủ, vô lực rơi xuống mặt đất.

Thân Đồ Niệm lấy tay sờ lấy bắp đùi mình, lập tức có một ngọn lửa xuất hiện bao phủ bắp đùi đấy, khiến cho chỗ bị thanh tiểu kiếm làm bị thương được hun nóng, bề mặt bên ngoài bị cháy đen như nham tương.

Cả người Thân Đồ Niệm cũng được một ngọn lửa hừng hực bao phủ.

Hắn ta hoàn toàn biến thành một người lửa, xông thẳng tới chỗ Lâm Tịch.

Các mái nhà hai bên đường phố sau lưng Lâm Tịch rung động, có nhiều tiếng bước chân vang lên, tựa như có vô số tay trống Vân Tần đang đồng nhịp hưởng ứng.

Nhưng ngay lúc đó, tại một khúc cua trong ngõ phố, có một con nhện trắng xuất hiện rồi không ngừng phun nhả tơ, tạo thành một tấm lưới lớn màu trắng ngay khúc cua đấy, nhất thời ngăn cản người tu hành bên quân đội Vân Tần đang cấp tốc chạy tới ứng cứu.

Một luồng khí lưu từ trong chiếc rương sắt trên lưng Sở Dạ Hàm phun ra ngoài.

Tay của ông ta nắm chặt một cây đoản côn màu đồng cổ.

Từng cây gai bằng gỗ từ trên đỉnh cây đoản côn màu đồng cổ này bắn ra ngoài với một tốc độ không thua kém thanh phi kiếm của Đường Sơ Tình, nhắm thẳng tới lồng ngực Thân Đồ Niệm.

Thân Đồ Niệm chắp hai tay lại thật mạnh.

Đôi tay của hắn không tiếp xúc trực tiếp với những cây gai bằng gỗ đang bắn tới với sức mạnh kinh người, nhưng lại tạo thành một ngọn lửa ngay trước lồng ngực, ngăn chặn lại các cây gai bằng gỗ.

Một âm thanh kỳ lạ bỗng nhiên vang lên.

Có một con thú lặng lẽ đưa móng vuốt mập mạp của mình ra trước.

Hai tay Cao Á Nam cũng đưa ra ngoài.

Vô số băng hoa màu trắng xuất hiện trong không trung, phóng mạnh về phía Thân Đồ Niệm.

Thân Đồ Niệm tách hai tay, những cây gai bằng gỗ lập tức rơi xuống, nhiệt lực áp súc giữa hai lòng bàn tay hắn ầm ầm bộc phát, tất cả băng hoa màu trứng trong nháy mắt chảy tan, biến thành hơi nước rồi tỏa ra bốn phía.

Tên thống soái Đại Mãng hiện đang tuyệt vọng, nhưng vẫn mạnh mẽ như ban đầu tiếp tục tấn công Lâm Tịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.