- Phía dưới không có, đột nhiên bị phát hiện, tất nhiên rất dễ thẹn quá hóa giận.
Thần sắc người trẻ tuổi này đột nhiên biến thành lạnh như băng giá, đồng thời nhìn ông già tóc vàng và Trần Phi Dung, nói:
- Ta chỉ không hiểu tại sao người này còn giữ mạng sống cho cô nương kia. Bởi vì nếu như ta là hắn...ta chắc chắn sẽ giết cô ta ngay, ít nhất sẽ không có ai biết nữa.
Trần Phi Dung lập tức nhìn người trẻ tuổi này, sắc mặt hơi kỳ lạ.
- Đừng nhìn ta như vậy, ta có, thật sự có đấy.
Người trẻ tuổi nhìn nàng, hơi bất đắc dĩ nói câu này, sau đó tiếp tục nói:
- Cái người phía dưới không có kia trông như thế nào? Bây giờ đang ở đâu?
- Chưa thấy qua sao biết có hay không.
Càng lúc Trần Phi Dung càng cảm thấy người trẻ tuổi này rất thú vị, nàng bất giác mỉm cười, nói:
- Người đó rất dễ nhận ra đấy, mặt hắn còn trắng hơn ta, râu mép dài, giọng nói the thé khó nghe, có mang theo một túi thơm bên người. Hồi xế chiều, hắn mặc một chiếc áo tơ màu đỏ tím. Muốn biết hắn bây giờ đang ở đâu cũng không quá khó, bọn họ có mang theo mười ba chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đều có bốn con ngựa kéo đi...Cửa sổ xe ngựa đều được đóng chặt lại, không thể nhìn vào bên trong. Chỉ cần biết các xe ngựa ấy đang ở đâu sẽ tìm được họ thôi. Còn việc tìm mấy chiếc xe ngựa đó như thế nào, ta nghĩ không phải quá khó khăn.
Ông già tóc vàng nhíu mày. Những năm nay mặc dù Trần Phi Dung giúp lão rất nhiều việc, nhưng tu vi càng tăng, nàng cũng mang đến cho lão không ít phiền toái. Cũng như hiện giờ vậy, lão cảm thấy nàng đã nói quá nhiều rồi.
- Đa tạ.
Người trẻ tuổi này rất lễ phép thi lễ cảm tạ nàng và ông già tóc vàng, nói:
- Đã như vậy, ta không làm phiền hai vị nữa. Nếu như có gì không rõ, ta sẽ hỏi hai vị.
Ông già tóc vàng không lên tiếng, mặc nhiên nhìn ba người trẻ tuổi rời đi.
- Phi Dung, cô giúp ta đi nói với mấy người Quỷ đầu vương, trong vòng ba ngày phải trả đủ số ngân lượng và hàng hóa còn thiếu chúng ta.
Sau khi bóng lưng ba người trẻ tuổi này hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, ông già tóc vàng này không ngồi xuống ngay, mà trầm mặt hẳn đi, nhíu mày nhìn Trần Phi Dung, căn dặn.
- Tôi sẽ đi ngay.
Trần Phi Dung vẫn đưa mắt nhìn ba người trẻ tuổi kia dần đi xa khỏi tầm mắt mình, nhưng bỗng nhiên thần sắc hưng phấn trước nay chưa từng có hiện rõ lên trên mặt nàng, cười nói:
- Nhưng sau khi giúp ông làm xong chuyện này, tôi sẽ đi tìm hắn.
Ông già tóc vàng bỗng nhiên xoay người, hai mắt lấp lánh nhìn nàng, một cổ khí tức kinh khủng đột ngột xuất hiện tràn ngập khắp căn phòng, như muốn xé tung mọi thứ ra.
- Tại sao?
Ông ta nhìn cô gái trông rất diêm dúa lẳng lơ và tùy hứng, nhưng đôi mắt lại đang tràn đầy khát khao trước mặt mình.
- Cũng giống như ông muốn tôi đi tìm bọn Quỷ đầu vương kia.
Trần Phi Dung thản nhiên tươi cười, nói:
- Có hai quả huân chương như vậy, ít nhất cũng quan vị thất phẩm, quan trọng nhất chính là...hắn còn rất trẻ. Huân chương quân bộ không đáng nói, chỉ cần người tu hành không tiếc mạng ắt sẽ có nhiều cơ hội nhận được, không liên quan đến tuổi tác. Nhưng còn trẻ như vậy mà nhận được huân chương do hoàng đế ban tặng, có đủ năng lực làm được việc này chỉ có hai dạng: một là môn sinh các quan to, hai là những người phải khiến cho các quan to và người trong hoàng thành luôn nhìn với ánh mắt khác. Mà những môn sinh quan to chắc chắn không đi đến những nơi thế này, nên hắn nhất định là dạng người thứ hai.
Trần Phi Dung nhìn lướt qua bãi cỏ phía trước, rồi nhìn về hơi xa, hơi thổn thức nói:
- Ông cũng biết tôi đã ở đây lâu lắm rồi, ông cũng hiểu tôi ở đây chỉ vì đợi một cơ hội. Hiện giờ cơ hội đã xuất hiện, đối với tôi như vậy đã rất đủ.
Ông già tóc vàng bỗng cười lạnh, nói:
- Cô biết rõ ta nói cô đi tìm đám người Quỷ đầu vương là vì một khi những người như vậy xuất hiện ở đây, có nghĩa sắp có chuyện lớn xảy ra, có lẽ chúng ta phải ra đi bất cứ lúc nào. Chuyện lớn như vậy cô cũng dám xía vào sao? Hơn nữa, cô là người như thế nào? Cô cho rằng tự dán mình lên cửa sẽ có người nào đó thèm muốn sao?
Trần Phi Dung cười cười, nói:
- Khi còn sống có thể làm nhiều chuyện lớn mới khiến cuộc sống thú vị hơn. Hắn không phải là môn sinh quan to, đi theo hắn tất nhiên rất thú vị. Hơn nữa, tôi chọn hắn còn vì một nguyên nhân khác, đó là vì con người hắn rất thú vị. Giữa người với người luôn có những duyên phận rất kỳ lạ.
Nàng xoay người nhìn ông già tóc vàng, khẽ nói:
- Tôi cảm thấy hắn sẽ cho tôi đi theo.
Ông già tóc vàng mắng:
- Trần Phi Dung, cô điên rồi!
- Chỉ có những kẻ thân là người tu hành, nhưng lại muốn an nhàn ở đây cả đời, muốn kiếm tiền nhiều nhưng lại không được mới là người điên.
Trần Phi Dung cười đáp, chân thành nói "gặp lại" với ông già tóc vàng này một cái, sau đó bước ra khỏi căn phòng đá.
- Đi càng sớm càng tốt! Cô mà ở lại, có ngày ta phải gặp tai họa!
Ông già tóc vàng tức giận dậm chân trong căn phòng bằng đá nhỏ, nhưng sau một thời gian, ông ta lại than thở:
- Thế gian này liệu có vật nào chân thật hơn ngân lượng đây? Ít là ít đi không ít tai họa, nhưng một khi đi...cũng có không ít ngân lượng phải biến mất.
...
Trong đôi mắt tò mò của Trần Phi Dung, thân ảnh của Lâm Tịch trông rất đặc biệt và hai người bạn Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm đang xuất hiện trên một con đường núi cách một khách sạn trong động Bắc Thương cách đấy không xa.
Trừ khu vực tửu quán tửu lâu sầm uất kia, các nơi khác ở sơn mạch Long Xà vô cùng hoang vu, cây cỏ mọc san sát nhau che giấu hành tích bọn hắn. Ở gần đấy lại có tiếng vượn kêu vang lên, từ trên cao đi xuống, nhưng ngay cả những con vật gần gũi với rừng núi này cũng không thể phát hiện được đám người Lâm Tịch.
Bây giờ là mùa hè ở đế quốc Vân Tần, khắp nơi nắng nóng, nhưng ở sơn mạch Long Xà lại mưa to không nghỉ, không phải là lúc thích hợp để các thương đội giao dịch với nhau.
Sắc trời đã hơi tối, nhưng đôi mắt Lâm Tịch lại tỏ ra vô cùng sáng ngời.
Hắn ngồi chồm hổm, trên mặt đất có dấu vết bánh xe ngựa nặng nề chạy qua.
So với hình dạng đất xung quanh, dấu vết bánh xe ngựa còn hơi ươn ướt, chứng tỏ có một đoàn xe ngựa vừa đi qua nơi này không lâu.
Nhưng cũng từ độ sâu dấu vết trên mặt đất, có thể đoán đoàn xe ngựa này rất nặng, rốt cuộc là chở thứ gì?
Bọn người này sẽ giao dịch thứ gì? Hướng đi của đoàn xe ngựa này ngược với sơn mạch Long Xà, thoát khỏi phạm vi động Bắc Thương, rốt cuộc muốn đi tới chỗ nào? Chẳng lẽ không sợ gặp biên quân Long Xà?
Lâm Tịch càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ, nhưng hắn không hề dừng lại. Sau khi trao đổi với Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y, ba người liền chạy vào trong khu rừng bên cạnh, dọc theo con đường núi tiếp tục truy tung.
Đoàn xe ngựa đó cũng chưa đi xa.
Sau khi tiềm hành vô cùng cẩn thận trong núi rừng lúc ban đêm, Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y vội vã cúi người xuống ở một gò đất hoang.
Trên một con đường cách bọn họ khoảng một trăm mười bước, có mười ba chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi.
Đoàn xe ngựa này đi càng lúc càng chậm, khi cách ba người khoảng năm sáu trăm thước mới dừng lại trước một sườn núi hoang.
Có tiếng vó ngựa từ trong con đường núi tối đen đằng trước truyền tới.
Ba người không thấy rõ diện mạo, đang cưỡi ngựa từ đầu đường đi tới, dừng lại trước đoàn xe.
Sau khi nói mấy câu với người dẫn đầu đoàn xe, có một đoàn xe ngựa khác cũng mười ba chiếc từ con đường núi đối diện đi tới, từ hình dáng cho đến kích cỡ, mười ba chiếc xe ngựa này đều giống đoàn xe ngựa kia.
Lâm Tịch gật đầu với Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, nhanh chóng tháo rương gỗ trên người xuống, mở ra.
Nhưng ngay lúc này hắn lại cảm thấy hơi nguy hiểm, dứt khoát ngẩng đầu lên, nhìn vào trong khu rừng hoang.
- Là ta.
Một thân ảnh nhanh như mèo núi hiện ra, thấp giọng nói.
- Là cô?
Gần như cùng lúc Lâm Tịch bật thốt hỏi lại, nhưng ngay lập tức hắn chuyển giọng, lạnh lùng hỏi:
- Cô tới đây làm gì?
- Các đại nhân vật Vân Tần đều có môn khách.
Trần Phi Dung từ trong khu rừng màu đen trước mặt đi ra, lúc này nàng ta đã đổi mặc một bộ giáp màu đen. Khi tới gần Lâm Tịch, nàng ta khẽ cưỡi, sau đó hồn nhiên giống như một thiếu nữ đôi mươi, tự nhiên và chân thành nói:
- Ta muốn đi theo công tử, làm môn khách của công tử...Dĩ nhiên, công tử chỉ cần để ta đi theo là đủ, sau đó công tử muốn gì cũng được.
Lâm Tịch nhíu mày.
Hắn nhìn cô nàng trông rất diêm dúa lẳng lơ nhưng không thể đoán được tuổi tác này, lại nhìn đôi song kiếm trên lưng nàng ta. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là cô nàng hầu bàn trong tửu quán mình từng tới đã điên rồi.
Nghĩ tới việc sợ rằng giao dịch giữa hai bên đã gần hoàn thành, mà chính mình lại không biết hai bên đang giao dịch thứ gì. Hơn nữa, hắn còn không biết tên hoạn quan kia có ở trong đội xe này hay không, nên ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, sắc mặt trầm hẳn xuống.
- Có phải công tử muốn thử xem trong hai đoàn xe này có người tu hành lợi hại hay không phải không?
Nhưng Trần Phi Dung lại mỉm cười, nói:
- Công tử không cần lo lắng, sẽ có người thay công tử đi thử.
Lâm Tịch giật mình, nhẹ giọng hỏi:
- Có ý gì?
Trần Phi Dung cười cười, không nói thêm điều gì. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có những tiếng động lạ vang lên.
Đối với Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, những âm thanh này thật quá quen thuộc...là tiếng mưa tên xé gió bay ra.
Hai đoàn xe ngựa kia gặp nhau trên con đường núi, mà bên cạnh con đường núi này có một khu rừng hoang Lâm Tịch đã từng chú ý tới, hiện giờ đang có một cây tên từ trong đó bắn ra.
Tiếp theo, hàng loạt những cây tên khác liên tục bắn về hai đoàn xe ngựa, chi chít như mưa rơi.
- Đây là một đám thổ phỉ chuyên cướp của, không có người nào lợi hại, cũng không phải là người tốt, có chết cũng không sao cả.
Trần Phi Dung đến gần mấy bước, cười mỉm giải thích:
- Ta chỉ thuận miệng nói cho bọn họ biết hành tung xe ngựa này, cũng thuận miệng nói trong đoàn xe ngựa này có rất nhiều ngân lượng dùng để giao dịch chợ đen.
- Tại sao bọn họ lại tin cô?
Lâm Tịch nhìn đoàn xe ngựa đã bị mưa tên bao phủ, nhẹ giọng hỏi.
Trần Phi Dung trả lời:
- Bởi vì trước nay ta chưa từng gạt họ.