Đối với những người tu hành đạt đến cảnh giới như đại trưởng lão núi Luyện Ngục, vũ khí mạnh nhất của lão ta chính là những bí mật ẩn giấu sâu nhất.
Sắc mặt Từ Sinh Mạt hiện giờ rất khó coi.
Hắn không muốn bội phục Lâm Tịch, nhưng hắn lại không thể không tưởng tượng rằng nếu như là chính hắn đối địch với tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, vậy đến khi phi kiếm của mình đâm vào bóng người trong khói và lửa đen kia, vậy chắc chắn hắn phải chết.
Trên thế gian này lại có người có thân thể mỏng như vậy sao? Thân thể mỏng như một tấm da quỷ đó là đại trưởng lão núi Luyện Ngục? Vậy còn vật trong khói và lửa đen kia là cái gì?
Ánh mắt mọi người tập trung vào tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, bởi vì phần lớn mọi người không nghe được lời Lâm Tịch nói, nên sự khiếp sợ trong lòng bọn hắn còn chưa có đáp án.
Nhìn thấy nhiều người đang nhìn mình như một con khỉ, ánh mắt vô cùng quỷ dị, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này càng không ngừng run rẩy.
- Tất cả các ngươi đều phải chết!
Lão ta tức giận rống to lên như vậy.
Âm thanh này không phải do bóng người đang được khói và lửa đen bao bọc phát ra, mà giống như từ trong bụng của lão truyền ra ngoài. Nhưng sau khi âm thanh đó chấm dứt, bóng người đang được lửa và khói đen bao bọc lại run rẩy mãnh liệt, toàn bộ xiềng xích nối liền với xe người kéo được thả ra ngoài, khiến cho hơn trăm người tu hành đã hoàn toàn điên cuồng và mất hết nhân tính được tự do.
- Chó cùng rứt giậu, thả chó cắn người?
Khí thế của hơn trăm người tu hành đã mất hết nhân tính, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng tấn công tới trước là vô cùng đáng sợ. Nhưng Lâm Tịch chỉ nhíu mày một lát, cười nhạo một câu, sau đấy quay đầu sang nói với An Khả Y:
- Lão sư có thể cứu được không?
An Khả Y nhìn hắn, lắc đầu.
Lâm Tịch cũng lắc đầu, sau đó gật đầu với Trì Túc và Trì San.
Trì Túc vẫn còn rất sợ, nhưng lần này hắn ta lại không còn do dự, nhanh chóng quán chú hồn lực vào bên trong quyền trượng gỗ sam, rồi lấy ra một hạt giống màu xanh, giao cho Trì San.
Trì San ra tay.
Ngoại trừ mái tóc màu xanh biếc khiến nàng trông rất quỷ dị ra, trông nàng thật không khác gì một thiếu nữ nhà bình thường cả. Nhưng tất cả mọi người cũng biết người thiếu nữ tu hành có khuôn mặt non nớt, đến đây cùng với Lâm Tịch, lại là một cường giả như Nam Cung Vị Ương.
Hồn lực do Trì San phun ra bên ngoài hết sức bàng bạc, mạnh mẽ.
Chấn động sinh ra khí lưu, khiến cho áo choàng của nàng căng phòng lên, giúp cho nàng nổi trôi trên không trung, cách mặt đất vài thước.
Hạt giống màu xanh đã được nàng ném về con đường đằng trước nàng khoảng vài thước.
Trên quan đạo lớn và bằng phẳng của Thiên Diệp quan tất nhiên phải có nhiều tảng đá lớn, cùng với mặt đất cứng rắn đã bị nhiều người giẫm đạp lên. Nhưng khi hạt giống của nàng được ném xuống bên dưới, tựa như là vứt xuống một mặt nước, khiến nền đất phải rung động.
Đây là một sự rung động chiếu lên một màu xanh mạ.
Chỉ là một hạt giống, nhưng lại giống như là một mảnh cỏ màu xanh trên thảo nguyên, cấp tốc lớn lên với một tốc độ vô cùng kinh người, tựa như nước suối nhanh chóng tràn lan khắp con đường núi.
Những bó hoa tươi màu hồng phấn nháy mắt khô héo, bị những mảnh cỏ màu xanh này chiếm lấy, con đường núi cứng rắn biến thành một bãi cỏ.
Hơn hai trăm người tu hành mắt đầy màu đỏ tươi xông vào trong bãi cỏ.
Những lá cỏ màu xanh dài điên cuồng cắt lấy chân bọn hắn, tựa như đó là những cọng tóc tung bay trong gió.
Ánh mắt của những người tu hành trong Thiên Diệp quan và toàn bộ thần quan mặc áo bào lập tức đọng lại.
Tất cả người tu hành nô lệ này đang chiến đấu như bản năng của một động vật nguyên thủy, bọn hắn không biết cách quý trọng hồn lực, chỉ muốn xé đám người Lâm Tịch đằng trước thành những mảnh nhỏ, nên trên người bọn chúng cũng lấp lánh ánh sáng màu vàng, chứng tỏ hồn lực đang bao quanh cả thân thể bên ngoài. Da thịt của bọn hắn hiện giờ có thể còn cứng rắn hơn cả Bách luyện cương. Những cây tên do người tu hành bình thường cấp thấp bắn ra, nếu như bắn trúng bọn hắn, có lẽ chỉ lưu lại một vết máu rất nhạt.
Nhưng những lá cỏ màu xanh này cắt da thịt của người tu hành nô lệ nổi điên lại như cắt lấy một miếng đậu hũ.
Từng miếng thịt, thậm chí là xương bên trong, cũng dễ dàng bị chặt đứt, rớt xuống.
Những người tu hành nô lệ nổi điên này biến thành người tu hành không có chân.
Nhưng dưới những thủ đoạn tàn nhẫn của núi Luyện Ngục, bọn chúng đã biến thành dã thú không một chút đau đớn và thống khổ, bọn hắn vẫn đang rống to, thậm chí còn muốn dùng hai tay để chèo chống đi tới phía trước.
Cho nên, trận chiến này càng lúc càng thảm thiết hơn.
Trì San nhắm hai mắt lại.
Những lá cỏ màu xanh tiếp tục cắt lấy tay của những người tu hành nô lệ này, sau đó cắt nát thân thể bọn chúng.
Rất nhiều thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào màu hồng nhìn thấy những miếng thịt người bị cắt nát, sợ hãi đến mức nôn mửa.
Hơn một trăm người tu hành nô lệ này cũng là một bí mật được giấu kín của núi Luyện Ngục. Nếu như là lúc bình thường, bọn chúng có thể tiêu diệt cả một đại quân, thậm chí là phá hủy một tòa thành Vân Tần, hoặc là một nơi tu hành. Nhưng bây giờ, chỉ cần hai người tu hành Yêu tộc cùng với Lâm Tịch đến đây, lại có thể đơn giản cắt nát đội quân hùng mạnh đó thành một đống thịt vụn.
Tất cả quân đội Vân Tần đang ở đây lập tức im lặng.
Bởi vì đã chiến đấu với người tu hành trong một thời gian dài, đồng thời am hiểu được việc sử dụng quân giới mạnh mẽ để giết chết người tu hành, nên phần lớn tướng lãnh quân đội Vân Tần đều rất kiêu ngạo, nhưng hiện giờ sự kiêu ngạo đấy đã không còn tồn tại nữa. Bọn họ bắt đầu thực sự hiểu được rằng một khi số lượng người tu hành đạt đến mức nào đó, cho dù là quân đội to lớn đến đâu, cũng không thể ngăn cản được.
Hai bóng người, một thật một giả, trong hai chiếc xe người kéo đều đồng thời rung động. Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục tuyệt đối không thể ngờ rằng một chiêu thức lợi hại của mình lại dễ dàng bị hóa giải như thế.
Sự phẫn nộ của hắn dần biến thành hoảng sợ.
Lão ta biết rằng hiện giờ chưa biết bên nào sẽ thắng, bên nào sẽ bại. Nhưng hình như an toàn của lão ta không còn được đảm bảo nữa.
Trong ngày thường, một đại nhân vật như lão ta nếu giậm chân một phát, cả Đại Mãng, cả thế gian đều sẽ chấn động. Mà bây giờ, lại không có một ai chú ý đến tâm tình lão ta.
Biên Lăng Hàm trầm ngâm một hồi, nhìn thoáng qua tiễn sư Yêu tộc, Trì Mang.
Dựa vào ánh mắt của nàng và sự khẳng định trong ánh mắt Lâm Tịch hiện nay, Trì Mang biết mình nên làm gì, nên hắn không chần chừ, lập tức giơ cao trường cung màu xanh nhạt.
Hôm nay nhất định là một lần thịnh hội đặc sắc nhất, lớn nhất trong thế giới người tu hành.
Cả Vân Tần cũng không có một cây tên nhanh như vậy.
Sáu cây tên màu xanh biếc mà ngay cả một tiễn sư bình thường cũng chưa chắc bắn được một cây nào, lại đồng thời xuất hiện trong không trung, bắn tới chân thân tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Trong sáu cây tên này, chỉ có hai cây trực tiếp bắn thẳng tới tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục trông không giống người kia, còn bốn cây khác lại khóa chặt thân vị tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, không để cho lão ta tránh né.
Chỉ là tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này vốn không muốn tránh né.
Đối với một người cao cao tại thượng như lão ta, lão ta tất nhiên cảm thấy nếu mình phải tránh né một cây tên do người tu hành cấp Đại quốc sư bắn ra, đó là một chuyện rất mất mặt. Mặc dù không có bí mật nào, nhưng lão ta vẫn là một Thánh sư có thể dễ dàng giết chết Thánh sư bình thường khác.
Lão ta biết sáu cây tên này chỉ là chiêu thức mở màn giúp cho Biên Lăng Hàm bắn phía sau. Đối với lão ta, nguy hiểm thật sự chính là Đại Hắc trong tay Biên Lăng Hàm, cộng với việc Biên Lăng Hàm sẽ quán chú toàn bộ sức mạnh Kính thiên nhân ngư vào trong lần bắn của mình.
Nếu muốn tránh, lão ta chỉ tránh cây tên của Đại Hắc.
Cho nên, lão ta chỉ sử dụng một chút sức mạnh, phất tay áo một cái.
Từng tiếng động xẹt xẹt vang lên.
Bởi vì toàn bộ sức mạnh hội tụ lại bên trong cơ thể, không còn tản phát bên ngoài nữa, nên "đại trưởng lão núi Luyện Ngục" mà Lâm Tịch nói rằng đó chỉ là một bóng người không còn được khói và lửa đen bao quanh nữa, để lộ rõ là một tấm da người.
Đó là một tấm da người khoác áo bào của đại trưởng lão núi Luyện Ngục, mình khắc đầy phù văn.
Ngay lúc tấm da người này mất hết toàn bộ sức mạnh, mềm nhũn rơi xuống đất, lại có một luồng lửa màu đen từ bên trong ống tay áo tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này bay ra ngoài, đánh tới hai cây tên màu xanh biếc.
Tất cả mọi người đều cho rằng hai cây tên màu xanh biếc này nhất định sẽ bị lão ta đánh bay ra ngoài, không thể trúng đích được.
Nhưng ngay lúc này, hai cây tên màu xanh biếc này đột nhiên nở rộ.
Khi luồng lửa đen chuẩn bị đánh trúng hai cây tên màu xanh biếc, cả hai cây tên này lập tức nở rộ ra như một bó hoa.
Khoảnh khắc này vô cùng ngắn ngủi, ngay cả Thánh sư cũng không thể phản ứng kịp.
Chỉ có tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia biến sắc nhanh chóng, rống to một tiếng.
Mọi người đều nhìn thấy sự biến hóa này.
Hai cây tên màu xanh biếc biến thành hai cây thực vật màu hồng tím, nhào vào ống tay áo của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, bùng cháy một cách mạnh mẽ. Ngay lập tức có âm thanh xẹt xẹt vang lên, tựa hồ cây thực vật kia đang gặm lấy da thịt của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, muốn ăn sâu vào trong xương.
Một luồng ánh sáng màu đen ngay lúc này phủ xuống đầu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, im lặng đến đáng sợ.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này luôn đề phòng tên của Biên Lăng Hàm.
Lão ta vốn có thể trực tiếp né tránh cây tên này của Biên Lăng Hàm, nhưng lão không ngờ biến hóa lại như vậy.
Sự đau đớn tột độ từ cánh tay truyền đến, đồng thời cảm giác được dưỡng khí trong cơ thể mình dần biến mất, nên tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này theo bản năng bộc phát hồn lực của mình, khiến cho hai cây thực vật đang bùng cháy bị rớt khỏi cánh tay lão ta.
Lúc này, cây tên của Biên Lăng Hàm đã đến.
Biên Lăng Hàm biết đây là một cuộc chiến tiêu hao sức lực, nàng còn biết rõ bên đối phương còn có một người lợi hại hơn, mà sức mạnh của nàng hiện giờ chỉ có tác dụng khi đối phó với tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, nên lúc này nàng đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, không hề giữ lại chút nào.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục biết không thể tránh né được, nên lão ta vươn tay trái lên, trong tay lập tức xuất hiện một sợi xích ngắn màu xanh.
Oong!
Một tiếng động vang lên.
Xe người kéo bên dưới chân lão ta trầm xuống, lún sâu xuống đất hẳn một tấc.
Ống tay áo cánh tay trái của lão ta nổ tung, cả bàn tay trái gần như bị mài mòn, từ mu bàn tay tới khuỷu cánh tay xuất hiện những vết thương rất lớn, từng giọt máu tươi không ngừng rỉ ra bên ngoài.
Ống tay áo bên phải của lão ta cũng bị đốt cháy, da thịt bên cánh tay phải bị đốt nóng đến mức biến thành màu đen.
Trông lão ta hiện giờ như một lão già vừa bị đánh một trận tả tơi, trông rất buồn cười.
- Lão sư, còn sức giết người không?
Ngay lúc này, Lâm Tịch xoay đầu lại, nhìn Từ Sinh Mạt đang đứng trên tảng đá cao, không nói một lời nào, hỏi:
- Nếu như còn sức, hãy giúp đệ tử giết mấy người.
Sắc mặt Từ Sinh Mạt trầm hẳn xuống, nhảy khỏi tảng đá, nói:
- Sao ta không còn sức? Ngươi mới không còn!
Tay chân của mấy tên thần quan núi Luyện Ngục lập tức run rẩy, ánh mắt của Lâm Tịch vừa mới lướt qua bọn họ, nên bọn họ biết mấy người Lâm Tịch vừa nói muốn giết chính là bọn họ.
Rất hiển nhiên, đám người Lâm Tịch đã chuẩn bị sẵn sàng, giết chết toàn bộ bọn họ, rồi giết chết tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Rất hiển nhiên, Lâm Tịch cũng muốn Từ Sinh Mạt đã gần tiêu hao hết hồn lực có thể giết chết bọn họ.
Mà những tên thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng cũng không dám tin rằng khi đối diện với hai thanh phi kiếm của Hồ Ích Dịch và Từ Sinh Mạt, mình có thể còn sống được, huống chi bên cạnh Lâm Tịch hiện giờ còn có nhiều người tu hành Yêu tộc quỷ dị còn chưa ra tay.
Ngay cả tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia cũng không dám tin mình có thể sống sót từ nhiều người vây công như vậy.
Sự sợ hãi tột độ khiến lão ta phải quát to lên, âm thanh như cây khô ma sát với không khí:
- Chẳng lẽ không có tên nào dám quyết đấu một mình với ta sao?