Hành trình gian khổ vẫn còn đang tiếp tục.
Sự gian khổ này không chỉ bắt nguồn từ việc thân thể mỗi ngày suy yếu hơn, mà phần lớn còn vì không biết khi nào hành trình này sẽ kết thúc, không biết cuối con đường này có đồ vật mà họ mong đợi hay không.
Sáng sớm, khi bầu trời còn chưa có những tia nắng đầu tiên, Tần Tích Nguyệt chăm chú nhìn Lâm Tịch đang minh tưởng tu hành và Nam Cung Vị Ương ngủ say, tựa hồ muốn khắc họa gương mặt hai người này sâu vào trong linh hồn của mình. Sau đó, nàng cẩn thận thêm chút nguyên liệu vào chậu than, hưởng thụ chút không khí ấm áp, rồi đi ra khỏi lều.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
...
Lâm Tịch tỉnh lại trong tia nắng đầu tiên.
Hắn nhìn thấy Nam Cung Vị Ương đang mở mắt, rồi phát hiện trong lều hiện giờ chỉ có hắn và Nam Cung Vị Ương, cho nên, sau một hồi ngây ngốc, hắn mới bắt đầu hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cả người hắn bỗng nhiên căng cứng, gần như không cử động được.
- Ta đã kiểm tra qua, nàng đã mang đi khoảng mười ngày nguyên liệu và thức ăn, một số vật đưa tin.
Nam Cung Vị Ương cũng trầm mặc khá lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói.
Trái tim Lâm Tịch càng lúc càng lạnh xuống như chậu than đã tàn trong lều.
- Nàng cảm thấy mình nhiều lắm chỉ sống thêm được mười ngày, nên mới mang theo số nguyên liệu và thức ăn đủ mười ngày. Ngoài ra, nàng mang theo vật truyền tin là muốn đề phòng, lỡ như trong mười ngày này nàng phát hiện được gì, nàng sẽ truyền tin cho chúng ta.
Hắn hít thở một cách khó khăn, tựa như đang nói cho chính mình nghe, nói:
- Nếu như nàng không phát hiện được gì, như vậy chúng ta vĩnh viễn không thể gặp lại được nàng.
Nam Cung Vị Ương không nói gì, chỉ trầm mặc.
Bởi vì cách nghĩ của Tần Tích Nguyệt rất rõ ràng, hơn nữa nàng còn tỉnh dậy trước Lâm Tịch, nên nàng đã sớm hiểu rõ.
- Sáng hôm nay nàng ta mới rời đi, nên nhất định không đi quá xa.
Lâm Tịch chậm rãi nói:
- Ta vẫn nghĩ như trước kia, mặc dù cuối cùng chúng ta khó lòng kiếm được thứ gì đó trong thần nguyên băng tuyết này, nhưng cho dù muốn chết, chúng ta phải chết chung một chỗ.
Nam Cung Vị Ương gật đầu, nói:
- Để cho Cát Tường tìm nàng...chúng ta có thể hấp dẫn những con kiếm yêu kia tới đây, vậy cho dù không xác định được nàng ở đâu, ít nhất nàng sẽ không bị vô số kiếm yêu màu trắng bao quanh.
Lâm Tịch đau đớn nuốt từng ngụm nước bọt, bắt đầu phát ra tín hiệu để Cát Tường quay trở về, sau đó nhanh chóng thu hồi lều trại. Hắn không dám hi vọng xa vời, chỉ biết phải cố gắng hết sức.
...
Trong vùng đất không thể biết vô cùng vô tận như biển rộng, không biết khi nào mới đến điểm kết thúc, con người ở trong đấy thậm chí không biết thời gian đang trôi qua như thế nào.
Thế gian đã là đông đi xuân tới, nhưng chiến tranh vẫn còn tiếp tục.
Sau khi hoàng đế Vân Tần chết đi, Trương Bình phản bội học viện Thanh Loan, cả thế gian đã bộc phát vô số trận chiến. Có cuộc chiến giữa những người tu hành, có cuộc chiến giữa quân đội, nhưng tất cả những cuộc chiến đã qua, cho dù là xét về số lượng người tu hành hay số lượng quân đội, đều không thể sánh với đại chiến bộc phát vào đầu mùa xuân năm nay.
Mấy chục vạn người, vô số chiến mã, quân giới đồng thời xuất hiện ở một nơi, chém giết rất lâu, đạp nát từng khu rừng cánh đồng. Máu tươi, binh khí bể tan tành, áo giáp vỡ vụn phủ kín khắp các khu vực. Trên mặt đất còn lưu lại rất nhiều khe rãnh, lửa đốt bốc lên, tro bụi lơ lửng trên không trung, mà khắp bốn phương tám hướng còn đang có quân đội chạy tới, chiến đấu kéo dài liên miên...Thật khó lòng tưởng tượng đến một hình ảnh như vậy.
Nhưng trận đại chiến chắc chắn sẽ được ghi lại vào lịch sử này lại đang diễn ra ở Đại Mãng, chứ không phải Vân Tần.
Cuối đông năm ngoái cho đến đầu xuân năm nay, sau khi phá hủy học viện Thanh Loan, Trương Bình chưa trở về hoàng thành Trung Châu, mà tự mình mang theo các tín đồ cuồng nhiệt nhất đi qua tất cả hành tỉnh phía bắc Vân Tần, sau đó đến các hành tỉnh đang cực lực phản đối hắn và nội các do đám người Hứa Châm Ngôn nắm quyền.
Có rất nhiều thế lực đã hoàn thành binh biến, chuẩn bị chỉ huy quân đội của mình tiến thẳng tới thành Trung Châu, nhưng khi Trương Bình đích thân tới chiến đấu, bọn họ đã bị tổn thương rất thảm thiết.
Những cuộc chiến đấu do hắn ta tham gia đã có sự khác biệt rất lớn nếu như so sánh với những trận chiến trong quá khứ.
Bởi vì trong những năm tháng quá khứ dài dòng, cho dù là Thánh sư mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể dùng sức mạnh một người ngăn chặn quân đội, chiến đấu mà không biết mệt mỏi. Nhưng khi ở trên chiến trường, Trương Bình lại vĩnh viễn không ngã gục, những nơi hắn đi qua chỉ toàn là thi thể chất thành núi cao và vô số sắt vụn.
Không có quân đội nào có thể ngăn cản hắn, không thể giết chết hắn....Chiến đấu như vậy thật không có ý nghĩa. Mặc dù các thế lực phản đối hắn và nội các thành Trug Châu có thể đánh bại quân đội trong hành tỉnh, khống chế nơi đó, nhưng cuối cùng cũng bị hắn đánh bại. Cho nên, bất kể những tín đồ cuồng nhiệt bên cạnh hắn có chết trận bao nhiêu, nhưng người thắng lợi cuối cùng trong những trận chiến đó vẫn là hắn ta.
Chỉ là phần lớn những người Vân Tần và Đại Mãng phản đối hắn vẫn không muốn khuất phục.
Bất kể Trương Bình mạnh mẽ bao nhiêu, dù sao hắn cũng chỉ có một người, mà khi hắn ta liên tục giết chóc từ phía bắc Vân Tần cho đến trung bộ Vân Tần, hành tung của hắn đã lộ ra, không thể nào đột nhiên phân thân để xuất hiện ở nơi khác.
Rất nhiều người Vân Tần quyết định nhân lúc hắn không có ở Đại Mãng, phải tiến công thẳng vào núi Luyện Ngục.
Sau đại chiến ở Thiên Diệp quan, tên hoàng đế bù nhìn trước kia được chưởng giáo núi Luyện Ngục đưa lên nắm quyền cả vương triều Đại Mãng đã có một hiệp định bí mật với Trạm Thai Thiển Đường. Tiếp đấy, Trạm Thai Thiển Đường bắt đầu trấn chỉnh Đại Mãng, cả Đại Mãng tựa hồ nghênh đón một thời đại mới hoàn toàn. Tuy nhiên, sau đó núi Luyện Ngục lại xảy ra đại biến, các thần quan bắt đầu tiếp nhận thế lực triều đình, bắt lấy người của Trạm Thai Thiển Đường và người ủng hộ hắn.
Hoàng đế Đại Mãng có là bù nhìn cũng cũng là hoàng đế, Trạm Thai Thiển Đường lại là người tiếp nhận ý chí và sức mạnh của lão hoàng đế Trạm Thai Mãng, mà phần lớn dân chúng Đại Mãng và quân đội Đại Mãng đều cảm thấy không chấp nhận được: Vất vả lắm mới tiếp nhận một thời đại hòa bình hoàn toàn, tại sao có thể để mất được?
Không có người nào có thể ngồi trên cao mà khống chế ý chí của toàn bộ những người phản đối núi Luyện Ngục, cũng không có kẻ nào có thể phối hợp và thống ngự mọi người, nhưng đợi đến khi vô số quân đội Đại Mãng bắt đầu tiến công núi Luyện Ngục, trận đại chiến lịch sử này đã xảy ra.
...
Theo một số người phân tích, trận đại chiến này là kết quả của việc ảnh hưởng từ đại loạn Vân Tần và dân chúng Đại Mãng bị đè nén quá lâu.
Dưới sự ảnh hưởng của đế quốc Vân Tần và lão hoàng đế Trạm Thai Mãng, rất nhiều người Đại Mãng thật ra đã rất khó chấp nhận việc mình bị núi Luyện Ngục nô dịch như đầy tớ, nhưng thế lực núi Luyện Ngục quá mạnh, bọn họ chỉ có thể đau đớn kiềm nén trong lòng mình. Cứ như vậy, nếu như có một ngày cảm xúc bị bộc phát, đồng thời họ bị ép vào một con đường cùng, tất cả sẽ bộc phát như ngọn núi lửa.
Nhưng cũng có vô số người Đại Mãng đã bị núi Luyện Ngục uy hiếp quá lâu, đã sớm quên đi cách phản kháng, thậm chí là trở thành tín đồ của núi Luyện Ngục. Nên khi đại chiến diễn ra, những người này lại từ bốn phương tám hướng xông tới đối chọi với đồng hương của mình, khiến cho trận chiến này kéo dài mãi không kết thúc.
Cho nên, đây là một trận chiến với quy mô toàn Đại Mãng.
Một cuộc chiến tín ngưỡng.
Nơi này không có một ma vương như Trương Bình chiến đấu không biết mệt mỏi, cho dù hồn lực trong người có bị hao tổn hết thì sức mạnh thân thể vẫn có thể sánh ngang với phần lớn hồn binh mạnh nhất trên thế gian. Cho nên, trong tình huống đại chiến như vậy, bất kỳ người tu hành nào cũng chỉ là một sức mạnh phụ trợ, nhất là ở đại chiến tín ngưỡng không còn đường lui, không có người nào có thể ảnh hưởng đến cả kết quả cuối cùng.
Trên không trung đại chiến, thỉnh thoảng lại có những cây tên hoặc phi kiếm ẩn chứa sức mạnh Thánh sư. Cho đến lúc này, cả hai bên đều biết có rất nhiều cường giả của học viện Thanh Loan cũng gia nhập chiến trường.
Có rất nhiều thần quan mặc hồng bào bị chết trong đại chiến này, nhưng vẫn có những thần quan mặc hồng bào thân thể như cương thi xuất hiện trong chiến trường, cả người đột nhiên bốc cháy như một ngọn lửa, khiến cho quân đội tiến công núi Luyện Ngục bị tổn thất nghiêm trọng, thậm chí là giết chết rất nhiều người tu hành quân đội.
Chiến trường dần dần được chuyển dời về hướng núi Luyện Ngục, thỉnh thoảng có quân đội kiệt sức đến mức không thể chiến đấu được nữa phải thối lui khỏi chiến trường đẫm máu, đợi đến khi thể lực khôi phục lại sẽ tiếp tục gia nhập.
Đột nhiên có tiếng hoan hô rung trời từ trong chiến trường phát ra ngoài.
Tiếng hoan hô này không phải do liên quân tiến công núi Luyện Ngục phát ra, mà lại do một đám quân đội núi Luyện Ngục đã thối lui về một ngọn núi lửa không còn hoạt động nữa lớn tiếng kêu lên.
Tại một ngọn núi lửa không còn hoạt động nữa, con đường được lát từ nham thạch màu đen bỗng nhiên bị rung động dữ dội.
Máu tươi và những hòn đá nhỏ bị nảy lên.
Có rất nhiều thân thể vô cùng cao lớn từ bên trong ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động bước ra ngoài, khiến cho quân đội đã chiến đấu đến mệt mỏi cảm thấy áp bách và rung động vô cùng.
Một người tu hành Vân Tần dùng trường thương để chống đỡ thân thể, gần như nín thở.
Thần tượng quân!
Thần tượng quân vốn đã bị đuổi khỏi Thiên diệp quan, nay lại xuất hiện ở đây.
Ngoài ra, phần lớn người tu hành mặc dù có thể khẳng định những con voi to lớn vừa mới gia nhập chiến trường, gia nhập trận doanh núi Luyện Ngục chính là Thần tượng quân khi xưa, chắc chắn đã được núi Luyện Ngục huấn luyện lại, nhưng hình dáng của Thần tượng quân này bây giờ lại hoàn toàn khác với lúc trước.
Toàn bộ những con voi màu trắng đã được khoác lên mình những bộ giáp kim loại màu hồng chắc chắn, mà ngoại trừ những quân sĩ Thần tượng quân điều khiển ra, ở ngay trên chỗ ngồi của Thần tượng quân còn có các thần quan núi Luyện Ngục.
Các phù văn trên bộ giáp khoác lên mình Thần tượng quân đột nhiên lóe sáng, rồi phát ra một ngọn lửa màu đỏ.
Thần tượng quân bốc cháy bắt đầu tấn công liên quân đang tấn công lên núi Luyện Ngục.
Mỗi một con Thần tượng quân đều tựa như những quả cầu sắt lớn lăn từ trên sườn núi cao xuống, cho dù là những quân giới chắc chắn như thế nào, cũng bị những con Thần tượng này phá hủy dễ dàng.
...
Trong khi liên quân đang bị Thần tượng quân phản công mà có xu thế hỏng mất, bên trong núi Luyện Ngục lại có những trận chiến khác đang diễn ra.
Dù là người tu hành đến từ Đại Mãng hay Vân Tần, họ tất nhiên không thể nào hoàn toàn bị cuốn vào chiến trường, tất nhiên sẽ có những người mang theo mục đích khác nhau lẻn vào bên trong núi Luyện Ngục.