Thân thể Trương Bình bị dung dịch kim loại nóng chảy và nguyên khí cuồng bạo bao phủ.
Hắn không còn nhìn thấy gì khác, chỉ cảm thấy mọi sự vật con người đều muốn giết mình.
Sức mạnh muốn giết hắn đang hiện rõ trong trời đất.
Cho nên, hắn ta vốn đã lạnh lùng nhìn khắp thế gian, nay càng cảm thấy cả thế gian đang đối địch với mình.
- Người thành ma vương, cả thế gian đều là địch...
Hắn ta bắt đầu ngâm ca, tựa như hai tên thần quan trẻ tuổi núi Luyện Ngục đã xông vào đại doanh Trung Châu vệ.
Các cây tên khổng lồ bị sức nóng hòa tan thành dung dịch nóng cháy đánh vào người hắn, các loại sức mạnh khủng khiếp của Thánh sư cùng lúc tấn công hắn...hắn không thể nào chống lại loại sức mạnh này, mà ngọn lửa màu đỏ tím bao quanh lấy hắn cũng khó lòng chống chọi tiếp được, nên hắn cảm thấy ngọn lửa đó tựa như một chiếc lá xanh bị vô số con tằm gặm lấy, xuất hiện vô số lỗ thủng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.
Dung dịch kim loại nóng cháy liên tiếp đánh vào bề ngoài bộ giáp, đầu tiên chỉ là những giọt chất lỏng sềnh sệch, nhưng lại nhanh chóng biến thành một dòng dung dịch chảy xuôi xuống, tiếp đấy lại là vô số cây tên, quân giới hạng nặng...
Bộ giáp của hắn đang bị chấn động với tần suất khó tưởng tượng được, sức mạnh khủng khiếp thẩm thấu vào phần trong bộ giáp, khiến cho Trương Bình nghe thấy vô số tiếng vỡ thật nhỏ. Trương Bình biết vô số sức mạnh đang xuyên thấu qua bộ giáp, ầm ầm tấn công cơ thể bằng máu thịt của mình.
Ngay nháy mắt luồng sức mạnh khủng khiếp và nhiệt độ khủng khiếp tiếp xúc với mình, phần da thịt vốn còn cứng rắn hơn cả sắt thép của Trương Bình bỗng nhiên nứt ra, thối rữa.
Sức mạnh hủy diệt đang xâm lấn cơ thể của hắn, bao gồm cả máu thịt, xương cốt, tất cả đều bể tan tành.
- Phàm người trở thành ma vương, tất phải chịu đắng cay khôn cùng, tâm vững như bàn thạch bất diệt, bước lên hài cốt của vô số cường giả...
Nhưng hắn vẫn đang chăm chú ngâm ca.
Cổ của hắn đã bể nát, không thể nói được lời nào, chỉ là lòng của hắn ta kiên định ngâm ca.
Dưới sức mạnh khủng khiếp như vậy, đôi mắt của hắn đã vỡ vụn, không thể nhìn thấy bất kỳ hình ảnh nào, nhưng trong tim của hắn lại xuất hiện hình ảnh hắn ta bò dậy khỏi động quật sâu dưới địa ngục, đi tới thần điện tối cao của núi Luyện Ngục.
Xương cốt và huyết nhục trong người hắn đã nát tan, nhưng tất cả sức mạnh của hắn lại tụ tập trong trái tim hắn, đó chính là cội nguồn sức mạnh của hắn.
Trái tim của hắn rung động một cách kỳ lạ, bắt đầu phát ra vô số ngọn lửa màu tím rất nhỏ, thẩm thấu vào bên trong cơ thể nát vụn.
Thân thể của hắn không vỡ tan thành vô số mảnh vỡ nhỏ, mà được những ngọn lửa này trui luyện, kết hợp với sự chấn động của sức mạnh khủng khiếp bên ngoài, không ngừng co rút lại.
Thân thể của hắn bên trong bộ giáp bắt đầu thu nhỏ lại, ngày càng ngưng tụ hơn, làn da ngăm đen của hắn cũng đã biến thành một màu tím kỳ lạ.
Sau thời kỳ Tiên Ma đại chiến khoảng trăm ngàn năm sau, một người tu Ma, dưới sát ý và hận ý khôn cùng, đang biến thành ma vương.
Không có ai biết biến hóa bên trong bộ giáp màu xanh ngọc.
Dưới lần phản công mạnh nhất của học viện Thanh Loan, mọi người nhìn thấy bộ giáp trước nay chưa từng có, ngay cả một cường giả tối cao như Nam Cung Vị Ương cũng không thể ngăn cản bước chân của nó, nay lại bắt đầu lui bước về phía sau.
Vô số kim loại bị nung chảy, biến thành một dòng chất lỏng nóng cháy đang không ngừng rót lên người bộ giáp này, tiếp đó là những lần công kích mạnh khủng khiếp của các cường giả như Nam Cung Vị Ương, Lâm Tịch, Đông Vi, khiến cho dòng chất lỏng nóng cháy trên người bộ giáp bị khơi dậy vô số bọt sóng. Dưới sự chỉ huy của các lão sư học viện Thanh Loan, đây chính là một lần bắn tên chuẩn xác nhất, mạnh nhất trong lịch sử đế quốc Vân Tần. Những cây tên khổng lồ như thác đổ không ngừng tấn công Trương Bình, càng ngày càng có nhiều chất lỏng nóng cháy bám dính vào bộ giáp Trương Bình đang mặc.
Một hồi sau, gần như không còn ai có thể nhìn thấy hình dạng ban đầu của bộ giáp nữa, nhưng bộ giáp đó không những không bị hòa tan, mà trông nó lại cao lớn hơn trước rất nhiều.
Âm thanh phốc phốc không ngừng vang lên.
Cuối cùng, những cây tên khổng lồ mang theo tiếng rít rợn người khi bay trên không trung đã không thể nào xuyên qua dòng chất lỏng dầy bám dính trên bề mặt bộ giáp nữa, mà cắm chặt ở bên ngoài.
Bộ giáp màu xanh ngọc đó dường như đã biến thành một con nhím kim loại.
...
Đã kết thúc sao?
Rất nhiều người tu hành đang quan sát trận chiến nhất định sẽ được ghi vào sử sách đế quốc Vân Tần này, cả người lạnh như băng mà nghĩ ngợi.
Phần lớn bọn họ đều cho rằng qua đợt tấn công khủng khiếp như vậy, người bên trong bộ giáp không thể nào sống sót được nữa.
Nhưng sau khi âm thanh trầm thấp mà rung động do cây tên khổng lồ bắn trúng bộ giáp màu xanh ngọc biến mất, cả một không gian rộng lớn gần như yên tĩnh lại, tất cả mọi người bỗng nhiên nghe thấy trong đó còn có một loại âm thanh rất nhỏ.
Lâm Tịch hít thở một cách khó khăn, chăm chú nhìn bộ giáp đang bị dung dịch kim loại nóng cháy bao quanh.
Hắn đã gần như sử dụng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình, kinh mạch trong người hiện giờ đã phồng to lên hết mức. Nhưng bây giờ lại cảm thấy bên trong bộ giáp kia lại còn khí tức người còn sống, hắn cũng không biết mình nên nghĩ gì nữa.
"Oong!''
Tường thành lại phát ra một tiếng nổ trầm thấp.
Ngay nháy mắt cảm giác được Trương Bình bên trong bộ giáp màu xanh ngọc còn chưa chết, một người chỉ huy các loại quân giới hạng nặng trên tường thành phía bắc lại phát ra quân lệnh. Vô số cây tên khổng lồ từ trên trời cao tiếp tục bắn xuống, hợp lại thành một dòng kim loại vô cùng mạnh mẽ, tấn công thẳng Trương Bình. Sức mạnh bên trong khủng khiếp đến mức còn đánh bay đống chất lỏng đang bám dính trên bề mặt bộ giáp màu xanh.
Trương Bình đang hôn mê.
Hắn cứ tưởng rằng mình đã chết rồi.
Nhưng ngay khi vô số cây tên khổng lồ bắn vào, trái tim của hắn bỗng nhiên nảy lên mạnh mẽ.
Hắn tỉnh lại.
Một cảm giác đau đớn và tràn đầy sức sống mới đồng thời xuất hiện trong thân thể của hắn.
- A!
Hắn hét lên một cách điên cuồng.
Toàn bộ cơ thể của hắn đang bị phong bế trong một không gian nhỏ hẹp, nhưng cả tay và chân của hắn lại phát ra một luồng sức mạnh khủng khiếp.
''Ầm!''
Toàn bộ quân khí đang bao quanh hắn bị đánh bay ra ngoài.
Toàn bộ quân khí còn chưa kịp bị nung chảy và các cây tên khổng lồ đang bay xuống bị đánh bay ra ngoài, tựa như một ngọn núi lửa phun trào, lơ lửng trên không trung , rồi ầm ầm rơi xuống bên dưới.
Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Có rất nhiều người ở ngoài xa, hoặc ở dưới mặt đất, hoặc ở dưới tường thành, bị những quân khí bị nung cháy hoặc còn nguyên vẹn đập trúng, tử thương vô số.
Càng lúc càng có nhiều tiếng kinh hô hoảng sợ vang lên.
Mọi người nhìn thấy bộ giáp đỏ bừng đấy đang chậm rãi đi về phía trước.
Cứ mỗi lần bước đi, dung dịch kim loại bám dính trên bề mặt bên ngoài lại chảy xuống đất, mà bộ giáp bị nung đỏ cũng bắt đầu hiện ra màu xanh ban đầu.
Bên dưới chân nó, rất nhiều dòng dung dịch kim loại chảy ra bên ngoài.
Bầu trời tựa như bị thiêu đốt.
Mặt đất tựa như bị thiêu đốt.
- Đi!
Một tiếng quát chói tai vang lên.
Chủ nhân của âm thanh này không phải là Lâm Tịch, mà chính là Nam Cung Vị Ương.
Nàng và Trương Bình gần như chưa tiếp xúc bao giờ, nên từ đầu đến giờ, so sánh với Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt, nàng chính là người tỉnh táo nhất.
Nàng hiểu rằng nếu như lần phản công cực mạnh như vậy của học viện Thanh Loan cũng không thể giết chết Trương Bình, thậm chí bộ giáp Trương Bình đang mặc cũng không bị tổn hại gì, vậy hôm nay bọn nàng không thể nào giết chết Trương Bình được.
...
Trương Bình lại ngẩng đầu lên.
Hai cánh màu đen sau lưng hắn rộng mở ra.
Hai chân của hắn không còn tiếp xúc với mặt đất, cả người bay tới chỗ Lâm Tịch với một khí thế vô cùng khủng khiếp, tựa như vẫn thạch rơi xuống.
Trong nháy mắt này, tốc độ của hắn đã hơn xa tốc độ thối lui của đám người Lâm Tịch, mà quân giới trên tường thành cũng không thể ngăn cản được.
Nam Cung Vị Ương hít sâu một hơi.
Tay nàng cầm lấy phi kiếm của mình, sau đó nàng tựa như hòa thành một với phi kiếm của mình, lạnh lùng đâm thẳng tới trước.
Sau những lần chiến đấu với Văn Nhân Thương Nguyệt, nàng đã học được kiếm ý vô địch của Văn Nhân Thương Nguyệt, nên sức mạnh của một kiếm này là vô cùng khủng khiếp.
Hiện giờ nàng chính là một thanh kiếm mạnh nhất.
Mũi kiếm của nàng đâm thẳng vào ngực Trương Bình.
Một luồng ánh sáng màu xanh đậm từ mũi kiếm của nàng phun trào ra ngoài.
Trời đất xung quanh Trương Bình tựa như đang sụp đổ, bị một kiếm này trấn áp mãi mãi.
So sánh với bộ giáp màu xanh ngọc Trương Bình đang mặc, một kiếm này còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng Trương Bình lại không bị chấn ngược về sau.
Hắn vươn tay phải của mình ra, bắt lấy thanh kiếm đã đâm vào ngực mình.
''Rắc!''
Thanh kiếm của Nam Cung Vị Ương bị bẻ gãy.
Nam Cung Vị Ương cầm lấy đoạn kiếm, tiếp tục đâm tới trước, nhưng chính nàng cũng khó lòng chịu được sức mạnh phản chấn khi thanh kiếm của mình bị gãy.
''Phốc!''
Ngay nháy mắt nàng phun ra một ngụm máu tươi, bỗng nhiên cả người nàng bị một luồng sức mạnh kỳ lạ bắt lấy, đưa ra xa một bên.
Hai cánh màu đen sau lưng Trương Bình chấn động như cánh ve sầu, cũng trong khoảnh khắc này, hắn đã dừng lại, huyền phù trên không trung.
Vào lúc này, thời gian tựa như đã ngừng lại.
Nhưng bỗng nhiên có một tiếng động ầm ầm vang lên.
Cả mặt đất thành Trung Châu tựa như bị chấn động.
Có hai chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng đang điên cuồng chạy đến.
Không có bất kỳ con ngựa nào kéo lấy, nhưng tốc độ của hai chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng này lại nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.
Một dải tia chớp màu vàng chói mắt xuất hiện bên ngoài các phù văn được khắc trên chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng, sau đó, cả hai chiếc xe ngựa này hoàn toàn bị những dải tia chớp màu vàng này nuốt chửng, biến thành hai quả cầu tia chớp màu vàng khổng lồ.
Một quả cầu tia chớp màu vàng khổng lồ xông về phía Trương Bình.
Một quả cầu tia chớp màu vàng khổng lồ khác lại xông về phía Nam Cung Vị Ương đang rơi xuống đất cùng với đám người Lâm Tịch đang cố gắng rút lui.
Trương Bình lại di chuyển, muốn vượt qua chiếc xe ngựa đang xông tới chỗ mình.
Nhưng tia chớp màu vàng trên chiếc xe ngựa này lại sáng lên rực rỡ, vô số tia chớp quật trúng người hắn.
Cả người Trương Bình lại bị ngừng trên không trung.
''Ầm!''
Chiếc xe ngựa này và bộ giáp màu xanh ngọc va chạm với nhau.
Tất cả tia chớp biến mất.
Bộ giáp màu xanh ngọc khảm sâu vào chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng.
Hai tay và hai chân của bộ giáp màu xanh ngọc giật giật.
Sườn xe của chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng xuất hiện vô số vết nứt, ầm ầm vỡ vụn.
Một bóng người mặc áo bào màu đen văng ra bên ngoài, đụng vào tường thành.
Trương Bình xuyên qua chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng nát vụn, hai chân vừa mới chạm đất một lần, cả người hắn đã lập tức phóng tới chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng vừa đón lấy mấy người Lâm Tịch.
Sau đó hắn ta lạnh lùng tung một quyền, đánh về chiếc xe ngựa này.