Tiên Ma Biến

Chương 66: Q.12 - Chương 66: Đàn gảy tai vịt




Chu thủ phụ bước ra cánh cổng lớn như thường ngày.

Bên cạnh căn nhà cũ của ông ta là một đường phố thanh tĩnh, trên đấy có một nhà bán đậu hũ, kiêm bán cả tôm cá nhỏ và bông cải.

Cũng như những lúc khác, ông ta ăn một chén đậu hũ, từ từ uống hết nước, sau đấy bước ra khỏi nhà bán đậu hũ.

Nhưng khác với những ngày bình thường, lão bản của nhà bán đậu hũ này - một người trung niên tầm năm mươi tuổi, mái tóc lất phất vài sợi bạc, chân bị thọt lại cảm thấy có điều kỳ lạ.

Lão bản bị thọt này trông rất giống người bình thường, nhưng bỗng nhiên ông ta cảm thấy khiếp sợ và không thể hiểu được, trên người bắt đầu phát sáng.

Nhưng cả căn nhà bán đậu hũ này lại bắt đầu kết băng.

Ánh sáng trên người lão bản bị thọt này vừa hiện lên đã bị dập tắt ngay lập tức, trên người lão bắt đầu xuất hiện một tầng băng cứng trong suốt rất dầy. Sau đấy, thùng đậu hũ nóng hổi gần đấy cũng bị kết băng, những vật bên cạnh hóa lạnh đột ngột.

Ngay nháy mắt Chu thủ phụ bước ra khỏi căn nhà bán đậu hũ, cả người hoàn toàn thoát ly cửa hàng, nguyên căn nhà bán đậu hũ này đã bị kết băng, thậm chí trong không khí còn có một tầng băng trong suốt.

Chu thủ phụ tiếp tục đi tới phía trước.

Khi thành Trung Châu quét dọn, ông ta cũng bắt đầu dọn dẹp căn phố thanh tĩnh gần nhà mình, dọn sạch những người mà đối thủ ông ta phái tới canh chừng.

Mà những người đối thủ ông ta phái tới canh chừng lại kinh hãi phát hiện được một việc: trong thành Trung Châu này, người mạnh nhất chưa chắc phải là Nghê Hạc Niên. Tuy nhiên, những người đó đã bị đóng băng, chết đi.

...

Một chiếc xe ngựa chạy trên đường.

Bên trong xe ngựa, Nam Cung Vị Ương ngồi bên cạnh Trạm Thai Thiển Đường.

Nam Cung Vị Ương luôn cúi đầu, mày nhíu lại, khiến cho khuôn mặt trẻ thơ trắng nõn xuất hiện thêm vài nếp nhăn.

- Tuy phần lớn Trung Châu vệ đều đang ở thành Trung Châu, nhưng các thế lực khác lại tranh đấu với hoàng đế, nên chúng ta làm việc càng dễ hơn.

Trạm Thai Thiển Đường nhìn Nam Cung Vị Ương đã trầm mặc nãy giờ, bất giác gượng cười:

- Chúng ta cướp nhiều ngục lắm đấy, chẳng lẽ cô cảm thấy chưa đủ? Nếu như có thêm nhiều người nữa, chỉ sợ không tiện lắm đâu.

- Ta không nghĩ tới chuyện đó.

Nam Cung Vị Ương ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Trạm Thai Thiển Đường, chân thành nói:

- Thật ra trong lúc giúp ngươi cướp ngục, ta đã tiến vào núi Chân Long.

- Cái gì?

Trạm Thai Thiển Đường sợ hết hồn, rõ ràng cũng không biết chuyện Nam Cung Vị Ương lén vào núi Chân Long.

- Ta phát hiện núi Chân Long có một bí mật.

Nam Cung Vị Ương nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói:

- Núi Chân Long có rồng thật đấy.

Trạm Thai Thiển Đường lại sợ hết hồn, tái mặt hỏi:

- Có rồng thật sao?

- Đã chết.

Nam Cung Vị Ương gật đầu, chân thành nói.

Trạm Thai Thiển Đường ngẩn ra:

- Đã chết?

Nam Cung Vị Ương gật đầu:

- Bảo thạch Chân Long không còn nữa.

Nếu như là người khác, tất không thể nào hiểu được những suy nghĩ và lời nói của Nam Cung Vị Ương hiện giờ, nhưng Trạm Thai Thiển Đường lại hiểu. Nên hắn ta cảm giác thấy giữa hai câu nói của Nam Cung Vị Ương có một sự liên hệ, tiếp tục hỏi:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Cho nên, hắn không nóng lòng, chỉ trầm giọng nhìn Nam Cung Vị Ương, hỏi.

- Trong núi Chân Long có một ngôi đền đá, có một quặng mỏ rất sâu. Bên trong có một bộ xương rồng, hẳn là loài yêu thú cực mạnh trong truyền thuyết. Nhưng đã chết rất lâu rồi, ngay cả xương cũng biến thành đá.

Nam Cung Vị Ương nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói:

- Trên bộ xương đấy có vài lỗ tròn, kích thước như bảo thạch Chân Long.

Trạm Thai Thiển Đường hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt, không thể tin được mà hỏi:

- Ý của cô là bảo thạch Chân Long cũng chỉ là cốt châu, hoặc là hồn châu được kết xuất ngay trên bộ xương rồng đó sao?

- Hoặc ngươi cũng có thể nói đó là tủy châu, tương tự như hổ phách. Bảo thạch Chân Long là do cốt tủy kết xuất thành.

Nam Cung Vị Ương nhìn Trạm Thai Thiển Đường, gật đầu nói:

- Hiện giờ bảo thạch Chân Long đã bị đào cạn, số lượng bảo thạch Chân Long còn ít hơn chúng ta nghĩ nhiều.

Trạm Thai Thiển Đường nghiêm giọng hỏi:

- Cô xác định chắc chắn rằng chỗ khác không có bộ xương như vậy không? Không thể sản xuất bảo thạch Chân Long nữa?

- Nguyên khí của bộ xương này rất đặc biệt, chỉ cần trong núi Chân Long có, ta có thể cảm giác được. Mặc dù tên cung phụng kia đuổi theo, ta không thể qua những chỗ khác trong núi Chân Long, nhưng ta có thể cảm giác được khí tức đặc biệt đó, nên ta có thể khẳng định trong núi Chân Long không còn nữa.

Nam Cung Vị Ương nhìn Trạm Thai Thiển Đường, chân thành đáp.

- Đây thật sự là một bí mật lớn.

Trạm Thai Thiển Đường trầm mặc hồi lâu, không nhịn được mà nói câu này.

Tất cả mọi người trên thế gian đều biết bảo thạch Chân Long và núi Chân Long chính là mạch sống của Trưởng Tôn thị.

Cũng bởi vì bảo thạch Chân Long cường đại và vô cùng trân quý, nên năm xưa Trưởng Tôn thị mới có cơ sở để tranh bá thiên hạ.

Nếu như bảo thạch Chân Long có một mỏ quặng, vậy mỏ quặng đó chính là long mạch của Trưởng Tôn thị.

Nhưng bây giờ bảo thạch Chân Long đã tuyệt! Không thể sản xuất được nữa!

Bất kể lúc trước bảo thạch Chân Long quý hiếm như thế nào, nhưng nếu như không sản xuất được nữa, vậy bảo thạch Chân Long đã hoàn toàn tuyệt.

- Mấy món đồ như bảo y Chân Long của Trương Thu Huyền nhất định khiến Trưởng Tôn Cẩm Sắt rất đau lòng, không trách mấy năm Trưởng Tôn Cẩm Sắt lại nóng lòng như vậy.

Sau một hồi trầm mặc, Trạm Thai Thiển Đường lại nhìn thoáng qua Nam Cung Vị Ương, nói tiếp:

- Xem ra đây là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.

Nam Cung Vị Ương gật đầu, nói:

- Căn cơ Trưởng Tôn thị bị cắt đứt, hắn ta không thể không nóng lòng.

- Có một số việc gấp cũng không làm được, hắn ta không phải là người dễ đối phó, nhất định còn có hậu chiêu.

Trạm Thai Thiển Đường vừa cúi đầu vừa nói câu này. Nhưng khi nhìn lên, thấy Nam Cung Vị Ương vẫn nhíu mày, hắn lập tức cảm thấy kỳ lạ, nên tiếp tục hỏi:

- Nếu như chỉ có chuyện này, tại sao cô vẫn suy nghĩ như thế?

- Bởi vì trong ngôi đền cổ đấy không chỉ có một bí mật bảo thạch Chân Long bị đoạn tuyệt.

Nam Cung Vị Ương nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói:

- Chỗ đấy có rất nhiều quan tài, mà người nằm bên trong chính là Chân Long vệ năm xưa.

- Những người tu hành lợi hại nhất Vân Tần năm xưa, luôn đi theo tiên hoàng phụng sự, thật sự đã chết?

Trạm Thai Thiển Đường lập tức mở to mắt, hắn ta không thể ngờ được, bởi vì năm xưa sau khi tiên hoàng Vân Tần qua đời, mấy Chân Long vệ đó vẫn luôn là một bí mật. Có vài người cho rằng họ đã quy ẩn, không hỏi thế sự, một số khác lại nói rằng họ ẩn núp trong núi Chân Long, bảo vệ thành Trung Châu. Mãi đến gần hai mươi năm nay, mặc dù Vân Tần luôn phát sinh đại sự, nhưng không thấy một gã Chân Long vệ nào xuất hiện, người trên thế gian mới bắt đầu cho rằng những Chân Long vệ đó đã già chết đi.

- Còn có một người còn sống, tu vi cao hơn ta, ta đánh không lại, nhưng ông ta không đuổi kịp ta.

Nam Cung Vị Ương vẫn nói chuyện theo phong cách trực tiếp và chân thành:

- Ông ta không có đầu ngón tay, cũng không có đầu ngón chân. Mà các thi thể Chân Long vệ nằm trong quan tài cũng như thế!

- Không có đầu ngón tay, cũng không có đầu ngón chân?

Trạm Thai Thiển Đường sửng sốt.

Hắn ta là người thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên hiểu được điều gì đang khiến Nam Cung Vị Ương buồn bực. Mà ngay cả hắn ta, cũng không thể lập tức hiểu được nguyên nhân vì sao lại có chuyện này.

- Chẳng lẽ là tu hành bí pháp nào đó?

Hắn cũng nhíu mày, đưa ra câu hỏi.

- Không phải, ta không thấy ông ta có gì đặc biệt hơn người.

Nam Cung Vị Ương lắc đầu:

- Số hài cốt trong quan tài không thấy nội thương, không biết chết như thế nào. Tuy nhiên, dựa vào thương thế, có thể nhận thấy số đầu ngón tay ngón chân đấy không phải bị binh khí chặt đứt, giống như bị hoại tử hơn. Nếu như là do tu hành bí pháp nào đó, tuyệt đối không thể như vậy.

Trạm Thai Thiển Đường suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên và gượng cười:

- Đây đúng là một vấn đề nghĩ mãi không rõ.

Nam Cung Vị Ương hơi nhíu mày, nói:

- Nghĩ mãi mà không rõ, nếu như là tên kia, có lẽ hắn sẽ không phải suy nghĩ nhiều như vậy. Tuy nhiên, nếu cứ như vậy mà bỏ qua, thật là phiền toái.

Trạm Thai Thiển Đường cười cười, nhìn Nam Cung Vị Ương mà không nói lời nào, giống như có một đóa hoa nở rộ trên mặt Nam Cung Vị Ương.

Nam Cung Vị Ương không hiểu vì sao Trạm Thai Thiển Đường lại cười, chân thành nói;

- Ngươi cười như vậy là sao?

- Dạo này cô hay nhắc đến Lâm Tịch đấy.

Trạm Thai Thiển Đường lại tươi cười.

- Cái này gọi là nhớ sao?

Nam Cung Vị Ương cau mày, nhìn Trạm Thai Thiển Đường, hỏi:

- Liệu có thể gọi là ghen không?

- Ghen?

Trạm Thai Thiển Đường suýt nữa đã đụng đầu mình vào trong vách buồng xe. Hắn nhìn Nam Cung Vị Ương thật lâu, chậm rãi lắc đầu và nói:

- So với chuyện nghĩ mãi không rõ này, ta cảm thấy việc giúp cô hiểu được tình yêu nam nữ là như thế nào còn khó hơn đấy.

...

...

- Ngươi có biết Trương viện trưởng đi tới sau sơn mạch Đăng Thiên không?

- Ông ta nói ngươi ở lại học viện Thanh Loan, ngoại trừ nhiệm vụ trấn giữ học viện Thanh Loan ra, còn có dặn dò gì khác không?

- Tỷ như...một chuyện quan trọng nhất, ngươi có biết ông ta còn sống hay không không? Ông ta có dặn dò gì không? Nếu như ông ta gặp chuyện ngoài ý muốn ở sơn mạch Đăng Thiên, chúng ta phải làm sao?

Ở lăng Bích Lạc, trong khi đang bay trên không trung, có một cuộc nói chuyện đang diễn ra.

Nói là nói chuyện, nhưng thực tế là một mình Lâm Tịch đang không ngừng đặt câu hỏi, không được trả lời lại.

Người hắn nói chuyện chính là một con vịt uy nghiêm, Minh ca.

Thậm chí đến bây giờ Lâm Tịch còn tự hỏi mình rằng con yêu thú mạnh mẽ được Trương viện trưởng gọi là "Uyên Ương", đang đứng trước mặt mình đây, liệu có hiểu những gì mình đang nói không?

Bởi vì bất kể hắn nói như thế nào, con Uyên Ương này chỉ lặng lẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn hắn với khí thế uy nghiêm không ai bì nổi, cũng không nói lời nào.

- Được rồi.

Lâm Tịch hơi nổi giận. Hắn đưa tay ra, có một chút ánh sáng từ trên đó phát ra ngoài, biến thành những tia sáng thậm chí còn sáng và tinh khiết hơn ánh sáng mặt trời nhiều lần.

- Minh giáo thụ, đây là "quang minh" của viện Tế ti. Sức mạnh mà ngươi phát ra có phải cũng như vậy không?

Hắn nhìn "Minh ca" uy nghiêm, mở miệng hỏi.

"Minh ca" tiếp tục uy nghiêm nhìn hắn, không trả lời câu hỏi của hắn.

Lâm Tịch rốt cuộc tức giận thật sự, nói:

- Được rồi, chúng ta tới chuồng ngựa...xem thử có thể gặp được Đại Hắc hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.