Ngõ phố số ba.
Trong tiểu viện có rất nhiều giàn gỗ dưa chuột.
Chu tứ gia bưng một chén "mì xào dầu cay", trên bàn vuông lớn trước mặt có sắp mấy cái đĩa, bên trong có mấy con cá chiên giòn rất hấp dẫn, cùng với vài món ăn khác.
"Mì xào dầu cay" là món ăn lấy thịt ba chỉ, cải trắng và đậu tương trộn vào với nhau, sau đó hấp lên, lúc chín sẽ có màu sắc rất bắt mắt.
Hiện giờ, người ngồi trước mặt Chu tứ gia chính là Hứa Sanh, trước người Hứa Sanh cũng có một chén "mì xào dầu cay". Vị tiểu thiếu gia của mười ba cửa hàng ở phố cá đã thay một bộ màu đen sạch sẽ, nhưng dường như bộ quần áo sạch sẽ này vẫn không thể làm mất đi mùi cá nhàn nhạt vốn có trên người hắn được.
- Tại sao ta phải cúi đầu nhận lỗi?
Chu tứ gia gắp một miếng thịt ba chỉ và mấy miếng cải trắng, bỏ vào trong miệng nhấp nháp, sau đó lại uống một hớp nước nóng cay. Khi đã ăn xong, ông ta mới nhìn Hứa Sanh, thản nhiên hỏi.
Nghe Chu tứ gia nói như vậy, Hứa Sanh hơi tức giận đẩy chén sứ lớn trước mặt mình ra, nói:
- Các ông muốn làm ăn, bọn tôi cũng muốn làm ăn. Ông có muốn đấu với hắn cũng phải xem thử có làm ảnh hưởng đến người khác hay không chứ.
Chu tứ gia nhìn Hứa Sanh một chút, chậm rãi nói:
- Chuyện của Lữ phượng nương chỉ là không may. Cậu cũng biết nếu như ta muốn hành thích, nhất định sẽ không phái ả ta đi, càng không làm ở phố cá.
Hứa Sanh mặc nhiên nói:
- Nhưng chuyện này là do Chu tứ gia ông không đúng.
Chu tứ gia cười cười, thản nhiên gắp từng miếng thịt và rau cải ăn, hỏi ngược lại:
- Ta nghe nói nhị chưởng quỹ Hành Vinh Xương đã sớm chú ý cậu, muốn thu cậu làm đệ tử. Tương lai, rất có thể cậu sẽ trở thành một trong những chưởng quỹ Hành Vinh Xương, tại sao cậu không muốn?
Hứa Sanh biến sắc, khuôn mặt vốn dĩ đã đen dường như còn đen hơn, khiến gã thiếu niên này trông tàn nhẫn hơn rất nhiều. Hắn nhìn Chu tứ gia, trầm giọng nói:
- Việc này có liên quan gì đến chuyện chúng ta?
- Thật ra...có liên quan.
Chu tứ gia nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Chính cậu cũng hiểu chúng ta là người như thế nào. Những người như chúng ta cũng chỉ là tôm cua ở sông nước, nếu muốn kiếm sống ở đây nhất định phải có dũng, tàn nhẫn, nghĩa khí. Người ta coi trọng chúng ta cũng là vì những điểm này, nhưng nếu rời nước, với xuất thân như vậy thì chúng ta có thể dũng ở đâu? Có thể tàn nhẫn ở đâu? Nhiều lắm chỉ là lên bờ cầm đao chém giết, cướp ngục mà thôi. Người ta xem trọng chúng ta, chẳng lẽ đã quên xuất thân chúng ta? Cho nên, cậu mới không muốn tới Hành Vinh Xương, ở lại quản lý mười ba cửa tiệm kia. Những người như chúng ta, nếu như muốn giữ thể diện, tất phải dựa vào dũng, tàn nhẫn, nghĩa khí. Lão Mạc trước mặt mọi người nói ta như thế, nếu như ngay cả cái tiểu lâu ấy mà ta không mua nổi, vậy sẽ có bao nhiêu người chế nhạo? Hiện tại tên Lâm Tịch kia bắt hai người của ta, nếu như ta cũng cúi đầu, vậy sau này có người lại bắt hai người thân của ta, muốn ta phải cúi đầu, ta phải làm thế nào? Ta có thể sống ở đâu trên đất này?
Hơi dừng lại trong chốc lát, Chu tứ gia nhìn Hứa Sanh nói:
- Cậu đừng quên cậu và ta đều giống nhau, vào thời điểm này, các cậu phải ủng hộ ta, giúp đỡ ta.
Hứa Sanh nhìn chén “mì xào dầu cay” trước mặt mình, sau một thời gian hắn mới nâng bát mì này lên, bắt đầu ăn.
- Tội bọn họ phạm lỗi không phải là trọng tội, phòng Đề Bộ chỉ y án bắt người thôi. Nếu như bị bắt giam thật, ta sẽ chăm sóc họ.
Chu tứ gia vui mừng nhìn Hứa Sanh. Tiểu bối này làm việc đúng là già dặn và quyết đoán hơn lão Hứa mập nhiều, không trách lão Hứa mập lại cho hắn quản lý toàn bộ việc kinh doanh.
- Hôm nay hắn đến phố cá các cậu làm gì?
Sau một hồi vui mừng, hắn lại hỏi một câu.
Bởi vì chén mì xào quá cay nên sau khi ăn vào, Hứa Sanh chảy mồ hôi rất nhiều. Nghe Chu tứ gia hỏi, hắn nói:
- Không có gì cả. Hắn chỉ mua một con “ba ba vực sâu”, hai con cá sắt đầu chó thôi, tôi mới sai người đem qua cho hắn.
Ăn được một lúc rồi, cảm thấy mùi vị không tệ lắm nên Hứa Sanh bắt đầu ăn nhanh hơn. Hơn nữa, bởi vì phố cá và Chu tứ gia đã thỏa thuận xong việc nên hắn càng bình thản hơn, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Chu tứ gia. Chu tứ gia nghe xong hơi cau mày lại, đang lúc còn ngạc nhiên thì bỗng nhiên có những tiếng ho ồ ồ từ trong phòng tiểu viện phát ra ngoài.
Tiếng ho khan nặng nề này dường như khiến Hứa Sanh nghĩ tới điều gì đấy, nhất thời không ăn mì nữa, có vẻ rất chấn động.
Chu tứ gia cũng ngạc nhiên xoay người lại, liền thấy màn trúc phòng đã bị vén lên, sau đó một nam tử trung niên mặc áo tơ xanh nhạt bước ra ngoài.
Nam tử trung niên này dường như bệnh rất nặng, sắc mặt vàng như nến, thân thể thon gầy đến mức còng xuống, lúc đi mà vẫn còn ho khan, lồng ngực phập phồng giống như tiếng trống vang.
Xác định đúng là người mình đã suy đoán, Hứa Sanh lập tức buông chén sứ trong tay xuống. Sau đó hắn nghiêm chỉnh đứng dậy, cung kính thi lễ với nam tử trung niên này:
- Tiểu chất bái kiến Trương nhị gia.
- Không cần đa lễ.
Nam tử trung niên bệnh nặng mỉm cười vươn tay, hạ hạ xuống trước mặt Hứa Sanh, cho phép hắn ngồi xuống. Sau đó ông ta ngồi bên cạnh Chu tứ gia, vui mừng nói:
- Tên mập cha ngươi dạy dỗ con mình rất tốt.
Hứa Sanh ngồi xuống, nhìn hai cánh tay khô vàng như nến của nam tử trung niên, cảm thấy có điều gì đó rất khó nói. Không thể ngờ được vị Long vương ở sông Tức Tử đã bệnh nặng đến như vậy rồi.
- Hiền chất, sao phố cá các người lại có cá sắt đầu chó?
Nhìn bề ngoài, vị Trương nhị gia không lớn hơn Chu tứ gia bao nhiêu, sau khi ho khan một tiếng, ông ta lại nhìn Hứa Sanh, cẩn thận hỏi.
Hứa Sanh cẩn thận giải thích:
- Mấy ngày trước có một thuyền đánh cá săn bắt ở ghềnh số năm, không ngờ bị một gốc cây to trong nước đánh tới làm chìm. Lúc vớt lên, bọn tiểu chất đã thấy trong khoang thuyền có hai con cá sắt đầu chó này. Chắc là lúc chìm trong khoang thuyền có không ít tôm cá, hai con cá sắt đầu chó này thấy mồi nên chui vào, xui xẻo thế nào lại bị bắt. Thật ra quán Bát Đại đã mua hai con cá này trước, nhưng hôm nay xảy ra chuyện, hắn muốn mua nên tiểu chất đưa cho hắn.
Trương nhị gia nhẹ nhàng gật đầu, hơi nhướng mày hỏi:
- Hai con cá sắt đầu chó đó nặng khoảng bao nhiêu cân? Con ba ba vực sâu kia nặng bao nhiêu? Bao nhiêu tuổi rồi?
Hứa Sanh nói:
- Hai con cá sắt đầu chó nặng khoảng ba mươi cân, con ba ba già nước kia ít nhất đã 150 năm tuổi, cũng trùng hợp bị bắt lên không lâu, ít nhất cũng phải bảy tám chục cân, phần vảy cá bên dưới đã gần như hóa đá rồi.
- Con ba ba già như vậy không thể ăn được? Hắn mua để làm gì?
Chu tứ gia quay đầu nhìn Trương nhị gia, mở miệng hỏi. Ông ta không hiểu vì sao Trương nhị gia lại quan tâm đến những thứ Lâm Tịch mua như vậy.
Trương nhị gia lắc đầu nói:
- Người bình thường ăn không được, nhưng đối với một số người, nếu như có phương pháp đúng thì con ba ba vực sâu này lại rất bổ.
Chu tứ gia và Hứa Sanh đồng thời hiểu được ẩn ý trong lời Trương nhị gia, cả hai đồng thời rùng mình, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ ý của Trương nhị gia là…hắn là một người tu hành?
Trương nhị gia nhìn Chu tứ gia một cái, gõ bề mặt cái chén trong tay ông ta, gật đầu nói:
- Người bình thường cho dù ăn nhiều đi nữa, cứ cho là ăn một cân cá không đã, phải ăn đến hai hoặc ba mươi cân mới đủ, nhưng nếu ăn nhiều hơn nữa thì sẽ mất hết vị cá, ăn như vậy ăn làm gì? Cho nên, người bình thường có mua cá tươi cũng mua một con là đủ rồi, tại sao hắn mua hai con? Nếu như ta đoán không sai...hắn nhất định là người tu hành.
Nói xong câu này, người trung niên bệnh tật sắc mặt vàng như nến này thở dài một tiếng, nhìn Chu tứ gia, nói:
- Ta nghĩ có lẽ Chu đệ nên đi gặp hắn.
“Rắc!”
Trong tiểu vẹn, một cành cây khô vừa lúc bị gió thổi gãy trong lúc này, rơi xuống đống bùn dưới mặt đất.
- Đệ biết rồi.
Chu tứ gia hơi biến sắc, lòng nặng trĩu mà gật đầu.
….
Khi còn ở học viện Thanh Loan, xung quanh Lâm Tịch đều là những người tu hành, thậm chí còn có không ít người nhỏ hơn hắn, như đám người Cầu Lộ.
Nhưng đó là học viện Thanh Loan, là thánh địa của đế quốc Vân Tần.
Mỗi một đệ tử học viện Thanh Loan vốn đã là tinh anh trong tinh anh, được đế quốc lựa chọn kỹ càng.
Trong bóng đêm, Lâm Tịch dang ở ngoài sân thượng tiểu lâu Lâm Giang, dùng dao cạo lớp rong và bùn cát tích tụ bên ngoài vỏ con ba ba vực sâu, sau đó để con ba ba này vào trong một cái vạc đá lớn, lại lấy một chén nước thuốc màu đen đã nấu từ trước đổ vào bên trong.
Tiếp theo, hắn lại lấy một con cá sắt đầu chó đã được gói kỹ lại ở bên cạnh ra, dùng dao cẩn thận đánh vẩy trên mình cá, làm sạch nội tạng. Khi đã làm xong, hắn mới bỏ con cá này vào một giỏ trúc, xách lên căn phòng nhỏ bằng trúc.
Trong lúc đó, không có ai đến quấy rầy hắn.
Trong những người sống ở đây, lão Mạc và bà lão bán đậu hũ đã sớm nghe chuyện của hắn.
Bọn họ không biết nhờ vào thân phận đệ tử “Tương Thần” của học viện Thanh Loan và năng lực nghịch thiên chỉ mình mới có, nên Lâm Tịch mới cả gan đắc tội với cả Đổng trấn đốc và Hành Vinh Xương! Bọn họ chỉ biết quan trên lệnh cho Lâm Tịch phải phá án trong bảy ngày.
Vì lý do này, lúc Lâm Tịch đang trên đường về tiểu lâu, lão mạc và bà lão bán đậu hũ đã chạy ra khắp hẽm ngỏ, giúp Lâm Tịch nghe nghóng tin tức.
Chỉ có Uông Bất Bình còn đang ở ngoài hành lang, chuyên tâm chế tạo cái dù đặc biệt dành riêng cho Lâm Tịch. Lúc này Lâm Tịch đã làm xong mặt dù, chỉ cần bôi mỡ lên, đợi mỡ khô đi là cây dù này sẽ được hoàn thành. Mặc dù đây là cây dù tinh tế nhất hắn đã từng làm, nhưng nhất định sẽ làm xong trong vài ngày tới.
Chỉ là tâm tình Uông Bất Bình hiện giờ lại không tốt lắm, tay chân hơi trở lạnh, bởi vì hắn không biết Lâm Tịch có thể chịu đựn nổi qua mấy ngày này không.
Hắn biết so với sóng gió trên sông Tức Tử này, sóng gió ở triều đình chắc chắn lớn hơn nhiều.
Nhưng Lâm Tịch lại rất bình tĩnh, bởi hắn biết bây giờ có gấp hơn cũng không được, chỉ có thể chờ đợi.
Hỏa lò bằng đá ở sát cửa sổ căn phòng bằng trúc ở tiểu lâu Lâm Giang đã được đốt lên.
Lâm Tịch bắt đầu cắt vây cá.
Đầu và da cá sắt đầu chó đều có màu đen nhánh, nhưng thịt cá bên trong lại trắng như dương chi bạch ngọc.
Từng mảnh từng mảnh vây cá được cắt lát cẩn thận, mang theo mùi hương đặc biệt chì riêng cá sắt đầu chó mới có rơi vào trong cái chậu trước người Lâm Tịch, giống như những cánh hoa từ từ rơi xuống đất.
Bỗng nhiên ngoài trời đổ xuống mưa phùn, mặt sông Tức Tử đã có tiếng gió rì rào thổi qua.
“Keng!”
Nhưng vào lúc này, một âm thanh kim loại thanh thúy đột ngột vang lên ngoài sân lầu nhỏ này.
Lâm Tịch ngừng việc đang làm.
Cả người hắn như hóa thành một con báo, nhanh nhẹn và im ắng lướt tới một góc trong phòng, mở cái hòm gỗ lớn đang được bày biện như một cái bàn ra.
Bên trong có ba rương gỗ khác, hắn lấy hai rương gỗ lớn nhất và nhỏ nhất vác lên người, rương gỗ còn lại để trong tay, sau đó đẩy cửa sổ căn phòng trúc này ra.
…
Có một bóng đen nhỏ nhắn từ trong sông nước phóng lên cao, đáp xuống bờ sông trước tiểu lâu Lâm Giang, rất nhanh, im lặng và lạnh lẽo.
“Keng!”
Không biết bóng đen này va vào vật gì đấy, lại có một âm thanh kim loại thanh thúy vang lên giữa lúc mưa gió.