- Đã từng tới phòng Đề Bộ trấn Thanh Hà báo án?
Lâm Tịch cau mày lại. Năng lực của Hành Vinh Xương đúng là còn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, nhưng Tống Thành Bằng bị hắn bức đến như vậy mới nói được câu này, xem ra sức chịu đựng và tính nhẫn nại của người này cũng rất cao.
- Hắn tên gì? Báo án gì? Án mạng sao?
Lâm Tịch nhìn thẳng vào đôi mắt đang rất bực mình của Tống Thành Bằng, hỏi.
- Ngươi nên hiểu bọn ta là người làm ăn, không phải bộ khoái.
Tống Thành Bằng hung dữ nhìn Lâm Tịch giống như hai người đã vào thế thủy hỏa bất dung, lạnh lùng nói:
- Chúng ta chỉ có thể điều tra có người nhìn thấy hắn ta đến phòng Đề Bộ trấn Thanh Hà báo án, còn việc báo án gì, chẳng lẽ ngươi không tự mình tra được?
Lâm Tịch hơi ngẩng đầu, hỏi:
- Lời Tống chủ quản nói không rõ ràng lắm, hình như vẫn còn chuyện chưa muốn nói cho tại hạ biết.
Tống Thành Bằng trầm mặt, không nói những lời khác, chỉ nhắc lại:
- Chúng ta là người làm ăn, tuyệt đối không thể đụng vào những thứ mình không thể đụng và không nên đụng.
Lâm Tịch nhìn Tống Thành Bằng, nhìn mọi người xung quanh, bình tĩnh hỏi:
- Luật pháp Vân Tần coi trọng gì nhất?
Không đợi Tống Thành Bằng nói, chính hắn đã trả lời:
- Mạng người quan trọng nhất.
- Sinh ý tiền bạc đều thua mạng người.
Lâm Tịch nghiêm túc và bình nói:
- Cho nên, theo luật pháp Vân Tần, dù là hoàng thân quốc thích, phạm luật cũng xử phạt như thứ dân. Hiệu buôn Hành Vinh Xương các ngươi hoạt động ở nơi xảy ra án mạng, phối hợp điều tra vốn là bổn phận phải làm, dừng lại mấy ngày cũng là việc đương nhiên. Nhưng bởi vì các ngươi là Hành Vinh Xương, là hiệu buôn lớn nhất trên sông Tức Tử, cũng bởi vì các ngươi làm ăn lớn, trên dưới đều quen biết, nên mới dám ngang ngược kiêu ngạo. Và bởi vì gặp phải người như ta, nên các ngươi mới giận dữ như bây giờ.
Tống Thành Bằng nhìn Lâm Tịch, lạnh lùng nói:
- Hay cho câu “Dù là hoàng thân quốc thịch, phạm tội cũng xử như thứ dân”, hi vọng đại nhân có thể nói được làm được.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Ta sẽ làm được.
Tuy âm thanh khi nói những lời này không cao, nhưng bởi vì trong đấy ẩn chứa sự bình tĩnh và kiên định, nên lúc Lâm Tịch vừa nói xong, lập tức có nhiều người trên thuyền này biến sắc, ai ai cũng nghiêm mặt lại. Có vài người vốn đã rất tức giận khi cảm thấy Lâm Tịch thật quá đáng, lúc này lửa giận trong lòng cũng vơi đi nhiều, thay vào đó là một cảm giác rất lạ.
…
Lâm Tịch nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ do Trương nhị gia chèo lái.
Thuyền nhỏ im lặng tiến ra bờ sông, biến mất trong đêm tối.
Người trên thuyền Hành Vinh Xương thấy thân thủ Lâm Tịch, thấy được hai rương gỗ trên người hắn, nhưng họ lại không biết trung niên đang lái thuyền cho hắn chính là Long vương sông Tức Tử.
…
…
Đêm đã khuya, căn phòng trong tiểu viện ở ngõ phố ba được chiếu sáng bởi những ngọn đèn dầu. Có mấy người trầm mặc ngồi, không khí hơi nặng nề.
Trương nhị gia vén màn cửa lên vào trong, mọi người lập tức đứng dậy, khom người hành lễ.
- Nhị ca, Lâm đại nhân kia đâu? Tứ ca còn đang bị giữ ở tiểu lâu Lâm Giang.
Sau khi hành lễ xong, một hán tử tráng kiện thân mặc áo xanh, mang giầy bằng rơm bước tới trước, lên tiếng hỏi.
Đây là Chân ngũ gia trong bốn người Trương nhị gia, Chu tứ gia, Chân ngũ gia và Lưu thất gia. Vốn hôm nay hắn ta đã ra ngoài làm ăn, nhưng vừa nghe tin có chuyện liền cấp tốc quay về.
- Lâm đại nhân đã về làm việc.
Trương nhị gia thản nhiên gật đầu, thản nhiên nhìn qua từng người trong phòng, chậm rãi hỏi:
- Mấy năm nay, sông Tức Tử ở đây có sóng to gió lớn không? Tại sao chúng ta sống được đến bây giờ?
Mấy người ở đây đều đang chờ Trương nhị gia về chủ trì đại cục. Lúc này, nghe ông ta hỏi như vậy, mọi người nhất thời ngạc nhiên, căn phòng vốn đã rất trầm lắng bỗng càng lạnh lẽo hơn.
- Mấy năm nay, sông Tức Tử vẫn luôn có sóng to gió lớn, chúng ta nhờ vào huynh đệ đồng lòng nên mới sống được.
Trương nhị gia tiếp tục nói, đồng thời bước tới trước mặt một người, nói:
- Trịnh Tam Lộ, chúng ta tuy là tôm cua trên sông, không thể vùng vẫy thoải mái, nhưng ít ra chúng ta ăn gì, huynh đệ ăn cái đấy. Hơn nữa, hôm nay ngươi có thể ngồi ở đây, chúng ta đã coi ngươi là chân tay của mình, vì sao ngươi cảm thấy chúng ta không tốt bằng người khác?
Người này đúng là người trung niên làm việc ở phòng thu chi đã từng nói chuyện với Phác Phong, hiện giờ Phác Phong cũng đang đứng bên cạnh hắn. Nghe Trương nhị gia nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, sắc mặt Phác Phong cũng xanh mét, xoay người lại nhìn chằm chằm vào người trung niên mặc áo xanh này.
Người trung niên mặc áo xanh làm ở phòng thu chi trầm mặc một hồi, cúi đầu nói:
- Sao nhị ca biết là ta?
Trương nhị gia nhìn người này, nói:
- Hai năm qua ta không thể tự nhiên ra ngoài, nhưng cũng có nhiều thời gian hơn để điều tra việc năm đó, điều tra một cách kỹ càng. Mấy ngày qua, ngươi đến quán rượu nhỏ kia quá nhiều, chỉ là ta không muốn vô cớ hoài nghi ngươi.
Người trung niên mặc áo xanh trầm mặc, khom người thi lễ với Trương nhị gia, nói:
- Nhị ca tuy được mọi người gọi là Long vương, nhưng người ta lại là giao long, ta đã đoán trước được kết quả bọn tôm cua chúng ta, không thể ngồi chờ chết.
Những người còn lại không lên tiếng, cả phòng càng thêm lạnh lẽo.
Trương nhị gia gật đầu, nói:
- Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng ngươi cũng biết quy củ của chúng ta.
Trung niên mặc áo xanh khẽ tái mặt, nói:
- Mong nhị ca lưu ta một mạng.
Trương nhị gia hơi trầm ngâm, nói:
- Có thể.
Trung niên mặc áo xanh lại hành lễ, nói:
- Người chủ mưu cuộc ám sát hôm nay là Ngân câu phường.
Khi nói xong câu này, ánh mắt hắn ta bỗng trấn định hơn, hỏi tiếp:
- Nghe nói hôm nay nhị ca lái thuyền truy kích, không biết mọi việc thế nào? Có thấy Từ công tử không?
- Ta và Lâm đề bộ có bắt một người trẻ tuổi ở trấn Yến Lai, tính tình kiêu căng, đôi mắt hẹp dài.
Trương nhị gia nhìn trung niên mặc áo xanh nói:
- Người này là Từ công tử ngươi đã nói?
Trung niên mặc áo xanh gật đầu, nói:
- Đúng là hắn. Hắn là ông chủ sau lưng Ngân câu phường. Ngân câu phường…chắc có liên quan đến quân đội.
- Quân đội?
Vừa nghe hai chữ này, Trương nhị gia và những người xung quanh lập tức biến sắc, lòng càng lạnh hơn.
…
Đèn đuốc thắp sáng cả tiểu lâu Lâm Giang.
Cấp trên Liên Chiến Sơn của Lâm Tịch, Đổng trấn đốc trấn Đông Cảng, cùng với vài quan chức quân bộ đều đứng trước bờ sông trước tiểu lâu Lâm Giang.
Trên bờ sông có ba xác chết mặc đồ đen lạnh như băng.
Nghe nói tân Đề Bộ có chuyện, dân trấn đã tới đây tụ tập rất đông, hơn nữa, vẫn còn nhiều người đang đi tới.
Chỉ trong một ngày làm việc, Lâm Tịch đã được người dân ở đây yêu mến. Hơn nữa, theo cách nghĩ của những người dân ở đây, chỉ có một vị quan không sợ cường quyền, vì dân làm việc mới bị ám sát như vậy, nên phần lớn dân trấn Đông Cảng đều lo lắng cho Lâm Tịch.
Liên Chiến Sơn và vài quan viên khác hiện giờ đang bực mình, sắc mặt rất khó coi.
Bọn hắn biết Lâm Tịch bình yên vô sự, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trở lại, không xuất hiện báo cáo.
Đỗ Vệ Thanh, Lương Tam Tư và các bộ khoái khác đang cùng với nhiều binh sĩ ở ngoài tiểu lâu giữ trật tự, không cho người dân đến gần tiểu lâu này quá.
Hiện giờ tâm tình hai người rất phức tạp, kinh sợ vì có người dám ám sát tân Đề Bộ. Hơn nữa, khi nãy bọn hắn đã kiểm tra qua các thi thể, dựa theo hình dáng, dấu tích và cách ăn mặc trên người, hai người họ lập tức biết bọn người này không phải là dân giang hồ bình thường, mà là đám cùng hung cực đồ dũng mãnh khát máu.
Nếu như mặt đối mặt với một hung đồ đồ như vậy, sợ rằng từng người trong bọn hắn cũng không đối phó được, nhưng bây giờ lại có ba thi thể ở đây.
Một tân Đề Bộ trẻ tuổi có thể làm được vậy sao?
Nhưng nếu có thể ra lệnh cho nhiều hung đồ như vậy ám sát Đề Bộ, đối phương nhất định không phải là người thường, Lâm Tịch có thể đối phó sao?
Đột nhiên ngay lúc này có một nam tử khuân vác, da hơi ngăm đen chen chúc đi lên, dường như rất muốn lên trước thấy tận mắt ba thi thể. Ngay lúc Đỗ Vệ Thanh đưa tay ngăn cản, người này lập tức đưa cho hắn một cuộn giấy.
Đỗ Vệ Thanh ngẩn người, đưa mắt nhìn quanh. Sau khi phát hiện không có ai chú ý, hắn liền nói khẽ với Lương Tam Tư là cần đi tiểu tiện, rồi lập tức ra ngoài.
Tại một góc khuất không có bóng người, dưới ánh trăng ảm đạm, sau khi thấy rõ chữ viết trên cuộn giấy, hắn hơi do dự một lúc, tiếp đó lập tức theo ngõ tắt chạy nhanh, tới một bờ sông.
Ngay bờ sông có một chiếc thuyền.
Đây là một chiếc thuyền máy dài bình thường, trên đó có khoảng hai mươi hán tử mặt đen, thân trên trần trụi, da thịt như được dùng dầu đen bôi lên, sáng loáng bóng bẩy.
Đỗ Vệ Thanh lên thuyền, chiếc thuyền máy này lập tức khởi động tiến tới trước, tốc độ còn nhanh hơn Long vương tự chèo thuyền rất nhiều, nhanh chóng đi tới trấn Thanh Hà ở trên trấn Yến Lai.
Trấn Đông Cảng, trong một gian nhà đá sơ sài.
Người trẻ tuổi mặc áo gấm nhìn Lâm Tịch một cách trào phúng, hỏi:
- Ngươi dẫn ta từ trấn Yến Lai về đây là muốn cùng ngồi với ngươi trong căn nhà như vậy sao?
- Cho dù ngươi không nói, ta cũng biết ngươi là ông chủ Ngân câu phường.
Lâm Tịch nhìn người trẻ tuổi mặc áo gấm, nói:
- Bây giờ, điều làm ta khó hiểu nhất chính là một người thông minh như ngươi, nếu như cần giá họa cho Chu tứ gia, muốn ta thay ngươi nhổ cái đinh này, tại sao cần làm lớn chuyện đến như vậy. Chỉ cần có mạng người, chắc chắn việc này sẽ rất ồn ào.
Hơi dừng lại trong chốc lát, Lâm Tịch nhìn người trẻ tuổi mặc áo gấm, hỏi tiếp:
- Những thích khách kia rất muốn giết ta, đây chính là điều ta không hiểu. Rốt cuộc là vì sao?
Người trẻ tuổi mặc áo gấm nhìn sắc trời bên ngoài, hơi mệt mỏi ngáp một cái, cười nhạo nói:
- Việc này liên quan gì đến ta? Dù sao ngươi đã ở đây đợi lâu, nghĩ lâu như vậy, lâu đến nỗi trời gần sáng...nếu như ngươi thích, ngươi có têể từ từ suy nghĩ, chỉ hi vọng mấy vị quan thượng cấp đang chờ ngươi xuất hiện ngoài kia cũng thích thú như ngươi, cũng kiên nhẫn chờ đợi như vậy.
- Cũng giống như ta không thích ngươi vậy, ta cũng không thích bọn họ. Cho nên, bọn họ càng không kiên nhẫn và bực dọc, ta càng thích hơn đấy.
Vừa nói câu này xong, Lâm Tịch dường như nghe được tiếng động bên ngoài, sự mong chờ thoáng hiện trong đôi mắt thiếu niên trẻ tuổi này. Hắn ta quay đầu nhìn về đại môn gian nhà đá.
"Kẽo kẹt"
Một tiếng động nhỏ vang lên, đại môn gian nhà đá được đẩy ra.
Một hán tử mặt đen bước nhanh tới, toàn thân tỏa hơi nóng và hơi nước, nhưng đây là mồ hôi trên người hắn chứ không phải hơi nước sông.
Hắn thi lễ với Lâm Tịch, đưa một cuốn da trâu cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch cẩn thận nhìn qua, xong lập tức đứng lên. Bỗng nhiên hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn người trẻ tuổi mặc áo gấm, nghiêm giọng nói:
- Bức thư này được đưa từ trấn Thanh Hà tới...Bây giờ ta đã suy nghĩ cẩn thận, cho nên, cũng không cần đợi thêm nữa.
Nói xong câu này, hắn liền nhấc cổ áo người trẻ tuổi mặc áo gấm rất kiêu ngạo đang ngồi ở dưới lên. Trong lúc đối phương hoảng sợ và không thể tin được những gì đang diễn ra, Lâm Tịch đã đẩy y ra khỏi căn nhà đá, lực đẩy mạnh đến nỗi khiến y không đứng vững được, lảo đảo ngã nhào xuống đất.
Lâm Tịch tiêu sái bước ra khỏi căn nhà đá.
Lúc này đã đến giờ mặt trời mọc, một vòng mặt trời đỏ rực xuất hiện trên sông Tức Tử, mang theo vạn tia sáng chiếu khắp mọi nơi.
Thật rực rỡ chói chang!