- Độc dược lợi hại như vậy cũng không giết được hắn?
Lâm Tịch cảm thấy thật nặng trĩu, thở nhẹ một hơi.
Một đóa "Lam hạnh" có thể nháy mắt giết chết một đội quân mạnh mẽ đến mức nhanh chóng tiến sâu vào trong đại quân địch, chỉ trong vòng mấy tức ngắn ngủi, tất cả quân sĩ của đội quân mạnh mẽ ấy đã biến thành thi thể lạnh băng trên mặt đất, nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt còn đứng...Chỉ cần Văn Nhân Thương Nguyệt không chết, chiến sự nơi này sẽ không chấm dứt, lăng Bích Lạc sẽ còn nhiều người chết hơn.
- Lam hạnh sẽ làm cho ngũ tạng người tu hành Thánh sư bị thương nhiều năm...nhưng hồn lực vẫn áp chế được, không thể trực tiếp giết chết bọn họ.
Có Lâm Tịch bên cạnh, An Khả Y bất giác cảm thấy an toàn hơn. Nàng đưa mắt nhìn hai Thánh sư đang đứng trong biển thi thể đằng xa, nội tâm nàng cũng không sợ hãi đến như vậy, chỉ là gấp gáp giải thích hơn lúc bình thường nhiều lần.
Sắc mặt Lâm Tịch dễ nhìn hơn một chút:
- Tựa như đóng vài cây đinh vào trong cơ thể hắn? Khiến tu vi của hắn bị ảnh hưởng?
An Khả Y gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Lâm Tịch trầm ngâm:
- Đệ tử và lão sư...cộng với Cát Tường, chúng ta cùng liều mạng, có thể giết chết hắn hay không?
An Khả Y kiên quyết lắc đầu:
- Không thể...Trình Ngọc và hắn đều là Thánh sư. Mặc dù hiện giờ hồn lực của hắn đã tiêu hao rất nhiều, vì áp chế độc dược Lam hạnh mà không thể ra tay, nhưng Trình Ngọc sẽ liều mạng vì hắn. Trước mặt Thánh sư, ta không khác gì ngươi cả, trừ khi ta có thể xâm nhập phạm vi mười bước quanh họ...Nhưng Trình Ngọc tuyệt đối có khả năng giết chết chúng ta ngoài trăm bước.
- Chúng ta phải đi ngay, không còn nhiều thời gian nữa. Bây giờ là lúc hồn lực Văn Nhân Thương Nguyệt tiêu hao gần hết, nếu như hồn lực hắn khôi phục lại, với tâm tính của hắn, chỉ cần áp chế được độc lực...cho dù thân thể mình bị tổn thương nhiều hơn, hắn vẫn sẽ giết chết chúng ta.
An Khả Y quay đầu ngựa lại, nhìn Lâm Tịch nói, sau đấy chuẩn bị đuổi theo đoàn kỵ quân đang hộ tống thái tử không còn biết sống hay chết kia.
- Không được, lão sư, ngài cần nói thêm vài câu nữa.
Nhưng Lâm Tịch lại đưa tay nắm lấy dây cương của nàng, nhìn nàng, nói:
- Như vậy có thể khiến ít người phải chết đi hơn...
Bởi vì Trần Mộ đã thể hiện mình là đương kim thái tử, khiến đại quân của Văn Nhân Thương Nguyệt hỗn loạn, nhưng trong đó lại có không ít quân đội vẫn trung tâm với Văn Nhân Thương Nguyệt như Mãnh hổ quân của Trình Ngọc...hiện giờ những đội quân đó đang ngoan cường chiến đấu với hơn vạn đại quân bên Thái tử. Tuy nhiên, bởi vì vừa rồi An Khả Y ra tay quá ác độc, bất cứ ai nhìn thấy biển thi thể màu xanh kia cũng phải giật mình, nên các quân đội trung tâm với Văn Nhân Thương Nguyệt bắt đầu do dự, khí thế chiến đấu xuống rất nhiều.
Dù sao những đội quân đó cũng không biết cả An Khả Y và Lâm Tịch đều không phải là đối thủ của Văn Nhân Thương Nguyệt, bọn họ cũng không biết loài hoa "Lam hạnh" tựa như đầu đạn hạt nhân ở thế giới Lâm Tịch từng sống vô cùng quý hiếm, trong tay An Khả Y cũng chỉ có một đóa. Khi nhìn biển xanh thi thể kia, ánh mắt bọn họ trông rất sợ hãi, thậm chí họ còn cho rằng so với Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt, An Khả Y còn mạnh hơn rất nhiều.
- Nói gì?
An Khả Y hơi bận tâm và bất an, nhẹ giọng hỏi.
- Để đệ tử nói.
Lâm Tịch biết ngoại trừ việc am hiểu độc lý ra, An Khả Y không giỏi nói chuyện lắm. Bây giờ lại nhìn thấy thần sắc An Khả Y hiện giờ, hắn nhẹ giọng nói một câu, lập tức vận chuyển hồn lực trong cơ thể, hét to lên nói:
- Văn Nhân Thương Nguyệt âm thầm bắt tay với giặc Tây di tạo phản! Thánh thượng nể tình chiến công Văn Nhân Thương Nguyệt hiển hách, chỉ bắt hắn giao quyền thống lĩnh quân đội, mang tước quy lão! Văn Nhân Thương Nguyệt lòng muông dạ thú, liên tục ám sát thánh sử! Hôm nay Thái tử tự mình lĩnh quân, hắn lại công khai hành thích thái tử! Học viện Thanh Loan ta toàn lực giúp thái tử bình loạn! Nếu dám đối địch với học viện Thanh Loan ta, kết cục sẽ giống đội quân này!
- Giúp địch nghịch phản, giết!
- Có thể giúp giết địch, lấy công đền tội!
- Mọi người đều là con dân Vân Tần, chẳng lẽ muốn phản quốc? Giết người Vân Tần sao?
- Mau quay đầu binh khí, giết chết nghịch thần Văn Nhân Thương Nguyệt!
...
Từng tiếng rống to như tiếng sấm từ trong miệng Lâm Tịch truyền ra ngoài, mượn dư âm từ chiêu thức của An Khả Y khi nãy, khiến trời đất tựa như vỡ ra.
So sánh với bất kỳ ai ở thế giới này, hiển nhiên Lâm Tịch có kiến thức hơn rất nhiều. Tỷ như tất cả người dân Vân Tần ở trong một ngọn núi, mà hắn lại đứng ngoài ngọn núi đấy nhìn vào bên trong, cho nên so sánh với người khác, hắn có thể nhìn mọi việc rõ ràng hơn. Từ lúc sinh ra, những người ở trong ngọn núi đấy đã trung thành với đế quốc, kính sợ tuyệt đối đối với hoàng quyền, thậm chí qua nhiều năm sự kính sợ ấy đã biến thành tín ngưỡng, vượt qua mọi nỗi sợ hãi khác.
Hắn cũng hiểu rõ rằng trong suy nghĩ tất cả quân nhân biên quân Bích Lạc Văn Nhân Thương Nguyệt là chiến thần, chiến công của hắn ta không thể phũ bỏ được. Cho nên, Lâm Tịch trực tiếp nói chuyện Văn Nhân Thương Nguyệt cấu kết với người Tây di, đồng thời nói rõ mình là người của học viện Thanh Loan...bởi vì hắn biết trong lòng mỗi người dân Vân Tần, học viện Thanh Loan chính là vinh quang, thậm chí còn đáng tin hơn cả hoàng thành Trung Châu.
Tin tưởng Văn Nhân Thương Nguyệt hay tin tưởng Trương viện trưởng và học viện Thanh Loan? Lâm Tịch cảm thấy đây mới chính là vũ khí lợi hại nhất hắn có thể sử dụng bây giờ.
...
Văn Nhân Thương Nguyệt và Trình Ngọc cùng đứng trong biển thi thể màu xanh.
Trên mặt và người của hai người có rất nhiều điểm sáng màu lam, trên mặt Trình Ngọc hơi ít hơn, mà trên mặt Văn Nhân Thương Nguyệt lại nhiều hơn một ít. Tựa như những cơn sóng lên xuống liên tục, có vài điểm sáng màu lam từ từ biến mất, nhưng cũng có rất nhiều điểm sáng khác nhanh chóng hiện ra ngoài. Cũng vì như thế, nên khuôn mặt hai người hiện giờ càng đáng sợ hơn.
Sau khi cơn mưa lam rớt xuống, toàn bộ đại quân mặc giáp xanh đi theo ngã xuống biến thành thi thể, hai người đứng yên không nhúc nhích, tập trung nhìn An Khả Y và Lâm Tịch.
Văn Nhân Thương Nguyệt thực sự là một người vô cùng vững tâm và lãnh khốc.
Cho dù là mười đội quân có số lượng hơn hai ba vạn quân nhân trung tâm với hắn đồng thời chết đi, tâm tình hắn vẫn bình tĩnh như trước, vô cùng trầm ổn. Bởi vì hắn cảm thấy đây là việc công bình, thường ngày hắn đối xử với từng quân nhân rất tận tâm, những quân nhân ấy có chết vì hắn cũng là điều hiển nhiên. Nhưng Thiên Lang vệ lại là vô số tâm huyết hắn đã dồn sức ngay từ đầu.
Mỗi một Thiên Lang vệ đều là người tu hành có khả năng chiến đấu nhất hắn lựa chọn tỉ mỉ, cũng là tử sĩ có thể vì hắn làm bất kỳ chuyện gì. Đối với hắn, mỗi Thiên Lang vệ thậm chí còn quý báu hơn một trăm, thậm chí là một ngàn quân nhân bình thường. Nhưng chỉ trong nháy mắt, đã có gần một nửa Thiên Lang vệ phải thê lương chết đi trước mặt hắn. Vào giờ khắc này, tâm tình vốn rất lãnh khốc của hắn bỗng nhiên bị dao động, thay vào đó là sự đau lòng vô danh.
- Học viện Thanh Loan!
Bốn chữ này xuất hiện trong lòng hắn tựa như một khối băng lạnh lẽo khổng lồ.
Từ lăng Như Đông loạn, không chịu cúi đầu trước hoàng thành Trung Châu chỉ vì một hồn binh trọng khải, thậm chí là trong cuộc chiến ngầm với hoàng đế và chín nguyên lão, hắn vẫn luôn chiếm thế thượng phong, thậm chí trong cuộc chiến với cổ quốc Đường Tàng, người chiếm thế thượng phong tuyệt đối cũng là hắn. Có thể nói dựa vào việc lấy Cốc Tâm Âm làm mồi nhử, sau này hắn có thể vươn tay vào cả cổ quốc Đường Tàng.
Hắn suy đoán hoàng đế và chín nguyên lão sẽ dồn toàn bộ sức mạnh vào nơi này, kỳ vọng thái tử, tất cả điều này đã được hắn tính toán rất kỹ, tựa như mọi thứ nằm trong olofng bàn tay. Nhưng từ lúc quyết chiến với học viện Thanh Loan, hắn chưa từng chiến thắng, toàn bộ thất bại!
Hắn muốn ám sát Cốc Tâm Âm, lại gặp phải tăng nhân mạnh mẽ xuất thân từ chùa Bàn Nhược.
Nếu không có học viện Thanh Loan, tăng nhân chùa Bàn Nhược đấy tuyệt đối sẽ không thế thân cho Cốc Tâm Âm.
Đạo Nhược Tố thay hắn đi giết Từ Bố Y muốn dẫn Quỷ quân sư rời khỏi lăng Bích Lạc. Trên thế gian này, không có mấy người có thể ngăn cản Đạo Nhược Tố, cho dù là Tần điên hay Đông Vi, hai người này cũng chưa chắc có thể ngăn cản Đạo Nhược Tố và rất nhiều cường giả học viện Thanh Hà. Nhưng Nam Cung Mạch chưa bao giờ nổi danh ở Vân Tần, thậm chí là ở học viện Thanh Loan lại xuất hiện. Chính người này đã khiến hắn hiểu rằng trên thế gian này, ngoại trừ Cốc Tâm Âm và tăng nhân chùa Bàn Nhược kia, vẫn còn một người tu hành có thể uy hiếp tính mạng của hắn.
Trên chiến trường này, hắn cho rằng không có người nào có thể ngăn hắn và Trình Ngọc liên thủ, nhưng hắn không ngờ học viện Thanh Loan chỉ phái đến một nữ giáo sư trẻ tuổi, thậm chí không phải là Thánh sư, đã có thể ngăn cản bước tiến của hắn.
- Người kia là ai? Nói chuyện thật không ngờ ác độc như vậy.
Lắng nghe từng câu từng chữ to rõ của Lâm Tịch, Văn Nhân Thương Nguyệt lên tiếng hỏi Trình Ngọc đang đứng cạnh bên.
- Hẳn là Lâm Tịch...Phong hành giả từ biên quân Long Xà điều tới. Công Tôn Tuyền bị hắn giết chết.
Trình Ngọc hít một hơi thật sâu, đáp.
- Lâm Tịch...rất tốt.
Đây là lần đầu tiên Văn Nhân Thương Nguyệt nói tên Lâm Tịch, cũng là lần đầu tiên hắn đánh giá người trẻ tuổi tu hành này.
- Chúng ta thua.
Hắn đạm mạc nói với Trình Ngọc.
Trình Ngọc gật đầu, nhất thời trên mặt hắn lại có thêm vài điểm sáng màu lam.
- Học viện Thanh Loan sẽ tham gia.
Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn Trình Ngọc, chậm rãi nói:
- Nếu không thể chiến thắng, chỉ có thể lui...bây giờ chúng ta phải chạy trốn.
- Còn những người kia?
Trình Ngọc tự nhiên biết người như hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt có rất nhiều lựa chọn và đường lui, nhưng hắn cũng biết những quân sĩ bình thường đang chiến đấu vì hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt kia lại không thể lui được.
- Nhất định phải bảo đảm sức mạnh giết chết thái tử và hai người học viện Thanh Loan này. Thái tử, nhất định phải chết. Nữ giáo sư và Lâm Tịch, cũng phải chết.
Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh lùng nhìn Trình Ngọc, nói;
- Cho nên, bọn họ không thể nhanh chóng thối lui khỏi võ đài.
Trình Ngọc gượng cười một tiếng, gật đầu.
- Lùi!
Hắn giơ cao tay, phát quân lệnh.
...
Cho dù nghe thấy những gì Lâm Tịch nói, những quân nhân tận trung với hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn giữ vững lập trường của mình, nhanh chóng rút lui.
Mà hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt cũng bước ra khỏi biển thi thể màu lam, nhất thời không có ai biết họ sẽ đi đâu, về đâu.
...
- Hắn sẽ chết ư?
Cùng lúc đó, Lâm Tịch và An Khả Y đã đi đến cạnh Đỗ Chiêm Diệp. Lâm Tịch chỉ cảm thấy Trần Mộ rất quen mắt, nhưng hắn vẫn không có thời gian để suy nghĩ mình đã gặp Trần Mộ ở đâu, chỉ nhanh chóng thấp giọng hỏi An Khả Y.
- Tạm thời không, có thể cứu.
An Khả Y cũng thấp giọng trả lời Lâm Tịch:
- Ta có thể giúp vết thương hắn không biến xấu hơn, sau đi ra ngoài hãy dùng thuốc chữa trị tiếp, nhưng...
Nàng không nói tiếp, nhưng Lâm Tịch hiểu ý nàng, sau khi ra ngoài hãy dùng thuốc chữa trị tiếp....nhưng phải đảm bảo không bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết. Nếu như có thể ra khỏi lăng Bích Lạc, có thể lấy thánh dược của học viện Thanh Loan hoặc hoàng thành Trung Châu để cứu chữa.
Sau khi có được đáp án, Lâm Tịch trầm ngâm mấy chục tức, tiếp theo hắn lại lắc đầu.
Không có ai biết hắn đang cẩn thận nghĩ rằng...nếu như sử dụng năng lực quay về mười phút trước, liệu có thể khiến thế cục hiện giờ tốt hơn hay không.
Nhưng hắn lại nhanh chóng bỏ qua...bởi vì cho dù quay lại mười phút trước, có thể hắn sẽ tới sớm hơn, chạy tới cạnh thái tử...nhưng thái tử không phải là Biên Lăng Hàm, không phải là Khương Tiếu Y, không phải là Cao Á Nam, thái tử và những người bên cạnh tại sao phải tin tưởng mình?
Trừ khi mình nói ra bản thân có thiên phú đặc biệt như Trương viện trưởng, nhưng thân phận "Tướng thần" này lại là bí mật cao nhất của học viện Thanh Loan, không thể nói ra được, không thể để người khác biết.
Làm Văn Nhân Thương Nguyệt bị thương nặng đến như vậy, bây giờ thái tử vẫn còn sống...hắn vẫn có thể sử dụng năng lực đặc biệt, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất hắn có hiện giờ.