Tiên Ma Biến

Chương 31: Q.2 - Chương 31: Điên cuồng chạy trốn




"Lưu Huỳnh", bốn lần năm sao.

"Lôi Mãng", bốn lần năm sao.

"Chồn Bạc", ba lần năm sao.

"Dơi Đen", ba lần năm sao.

"Kim Quỳ", ba lần năm sao.

...

Khương Tiếu Y vận một bộ áo màu đỏ chăm chú nhìn tấm bảng gỗ công bố thành tích các tân đệ tử trong sơn cốc thí luyện. So sánh với ngày hôm qua, dù xét về chiến tích hay xếp hạng, rõ ràng thứ tự trên tấm bảng gỗ đã có những biến đổi rất lớn.

Vốn có rất nhiều người khác ở trên bảng nhưng bây giờ lại biến mất, cho thấy hôm qua họ đã bị người khác đánh bại, vì thế chiến tịch lại quay về từ đầu.

Khương Tiếu Y tập trung nhìn Ngân Hồ, quả nhiên đúng như những gì hắn đã dự đoán, chiến tích của Ngân Hồ đã tăng lên thêm một bậc, trở thành ba lần đạt năm sao rời khỏi sơn cốc thí luyện. Việc này góp phần xác nhận trực giác của hắn là chính xác, rất có thể người đệ tử mặc áo giáp có ký hiệu Chồn Bạc chính là Lâm Tịch, cũng chính là Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua hôm qua đã đánh bại Cừu Lộ!

- Nếu Chồn Bạc là ngươi...vậy rốt cuộc ngươi đã tu luyện như thế nào? Tại sao thực lực lại tăng nhanh đến vậy?

Hiện giờ hắn không còn ham muốn chiến thắng Chồn Bạc vì đối thủ đã từng đánh bại mình nữa, thay vào đó là sự kính sợ và tò mò. Nếu như...nếu như Chồn Bạc là Lâm Tịch thì thật sự không thể tin được. Hắn đã hai lần giao thủ với Lâm Tịch, lại tận mắt thấy Lâm Tịch đánh bại Cừu Lộ, qua ba lần này hắn đã có thể khẳng định Lâm Tịch không hề che giấu thực lực, đó chính là một tốc độ tiến bộ vô cùng kinh người.

- Chẳng lẽ hắn chính là Chính Tương Tinh trong truyền thuyết? Vì biết được điều này nên học viện mới chọn hắn làm Thiên Tuyển?

Khương Tiếu Y đang sải chân bước vào sơn cốc thí luyện đột nhiên dừng lại, suy nghĩ vừa thoáng hiện lên trong đầu này làm cho các ngón tay hắn nhất thời tê dại, khiến cách nhìn của hắn đối với vị Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua này từ trước đến giờ phải thay đổi toàn bộ.

Có vài kẻ hận ghét những người đồng trang lứa nhưng năng lực hơn xa mình, và sự ghen ghét đó sẽ bám theo họ đến hết đời, nhưng cũng có không ít người luôn kính sợ và sùng bái những người giỏi hơn mình. Và Khương Tiếu Y, một đệ tử xuất thân từ thư hương môn đệ(*) chính là người sau.

Trong truyền thuyết, Chính Tương Tinh là những người có thể tung hoành ngang dọc trong thiên quân vạn mã, mấy trăm trọng giáp cũng không thể ngăn chặn, đại quân địch thủ chỉ có thể trơ mắt nhìn người này lấy đầu thượng cấp mình.

Những suy nghĩ này khiến Khương Tiếu Y càng lúc càng run sợ hơn, hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục bước vào trong sơn cốc thí luyện. Ngay từ giây khắc đó, Khương Tiếu Y đã quyết định ngoài mục đích là tăng thực lực lên khi vào sơn cốc thí luyện, mình còn phải truy tìm Chồn Bạc, xem thử có phải hắn thật sự là Chính Tương Tinh trong truyền thuyết hay không.

...

Tiếng gió xào xạc thổi khắp núi rừng...

Trong không khí im lặng ấy, bỗng nhiên có một bóng đen từ đằng sau một khối đá hình thù lỳ lạ bên cạnh một gốc cây hòe dưới mặt đất nhảy ra ngoài, người này mặc giáp đen, trên ngực có ký hiệu hình hoa Tường Vi! Là Khương Tiếu Y!

Khác với những ngày đầu tiên, sơn cốc thí luyện dành cho tân đệ tử lúc này thật sự đã biến thành một chiến trường tàn khốc. Có lẽ vũ kỹ ngươi cao hơn đối thủ, nhưng chỉ cần một lúc sơ sẩy bị người khác ám toán, vậy kết quả của ngươi có khác gì những người kia? Vẫn là bại trận! Đây chính là sự thật, trên chiến trường không có ai quan tâm vũ kỹ ngươi mạnh đến đâu, ở đấy chỉ có sống và chết.

Qua nhiều ngày chiến đấu, rất nhiều tân đệ tử luôn tìm cách kiếm những binh khí phù hợp với mình nhất, đồng thời cũng cố gắng giấu đi những thanh binh khí mình đã phát hiện nhưng không thể dùng hoặc không muốn chọn, mục đích của họ chính là không muốn những đệ tử khác lấy được. Cho nên, tuy La Hầu Uyên và nhiều giảng viên khác đã nói rằng có rất nhiều binh khí được thả rải rác khắp khu rừng này, nhưng việc tìm được một thanh binh khí thuận tay bây giờ đã khó khăn hơn trước rất nhiều.

Hôm nay, Khương Tiếu Y đã vào sơn cốc thí luyện được hai mươi đình, nhưng đến bây giờ mới tìm được thanh binh khí đầu tiên, chính là một thanh câu liêm thương (**) nằm trong một bụi cỏ bên cạnh gốc cây hòe.

"Rắc!"

Nhưng ngay lúc hắn muốn cúi người xuống lấy binh khí lên, đột nhiên có một âm thanh tựa như người nào đó bước lên làm gãy cành cây khô từ cánh rừng đối diện truyền đến.

Cùng lúc đó, những tiếng bước chân gấp gáp và vô cùng hỗn loạn nhanh chóng tiến tới gần hắn, giống như là những nhịp trống to rõ vang vọng khắp khu rừng. Một không khí khẩn trương nhanh chóng bao trùm khắp nơi! Trong một nháy mắt, bỗng nhiên có hai bóng người màu đen tay cầm binh khí từ đằng sau một tảng đá to cách hắn không xa nhảy vọt ra ngoài, tốc độ vô cùng nhanh. Những âm thanh như tiếng cành khô bị gãy, tiếng bước chân gấp gáp, bụi đất...đều do chính bọn họ làm ra.

Khương Tiếu Y thất kinh, đôi mắt tự nhiên trở nên sắc bén, thậm chí hắn còn không cúi người nhặt lấy thanh câu liêm thương chỉ cách mình mấy chục bước, cứ thế tay không liều lĩnh đuổi theo hai người đệ tử mặc áo giáp đen đang điên cuồng kia.

Hắn hành động như vậy là vì vừa rồi hắn đã thấy rõ ký hiệu trên ngực giáp hai người này, và thật là đúng lúc...ký hiệu của tên đệ tử đang chạy trốn đằng trước chính là ký hiệu đã ám ảnh hắn mấy ngày nay...Chồn Bạc!

Khương Tiếu Y không hề nhìn lầm, người đang chạy trốn chính là Lâm Tịch. Còn người đệ tử tay cầm tam lăng toa thương đuổi theo cũng là một người nổi danh trên bảng xếp hạng các đệ tử có thành tích thí luyện tốt nhất - Kim Quỳ.

Thật ra thời gian vị Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua tiến vào sơn cốc thí luyện hôm nay sau khi hoàn thành đặc huấn Phong Hành Giả cũng không hơn Khương Tiếu Y bao nhiêu, tính ra chỉ khoảng hơn mười đình. Nhưng vừa vào sơn cốc, Lâm Tịch đã gặp phải một đối thủ, một người mạnh nhất trong những đối thủ hắn đã gặp từ trước đến nay - Kim Quỳ!

Ngay trong lần giao thủ đầu tiên, trường kiếm trong tay Lâm Tịch suýt đã bị tam lăng toa thương của đối thủ đánh bay ra ngoài, đồng thời đối phương còn nhanh nhẹn tung một cước đá bay Lâm Tịch. Sự đau đớn từ bàn tay đang run rẩy cùng với tiếng xương lồng ngực nứt vang to đã khiến Lâm Tịch hiểu rằng sức mạnh của mình không thể sánh bằng đối phương được. Cho dù là lúc chiến đấu với Cừu Lộ, hắn cũng không thể nào cảm nhận được sự chênh lệch lớn đến như vậy.

Hơn nữa, từ những động tác nhanh nhẹn và uy lực một cước đó, Lâm Tịch đoán rằng có lẽ Kim Quỳ cũng là một Biên Man giống như Đường Khả; hoặc đây là một Kim Chước hoặc Thổ Bao đã tu luyện vũ kỹ và bắt đầu tu hành từ rất lâu.

Trước một đối thủ như vậy, Lâm Tịch đành lựa chọn phương án cuối cùng chính là chạy trốn.

Ban đầu khi lựa chọn chạy trốn, ý nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Tịch chính là hi vọng có thể kiếm được một thanh binh khí thuận tay hơn, nhưng hắn không thể nào ngờ rằng cuộc truy đuổi này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm và thú vị như khi đang đối mặt với mâu đánh thẳng.

Tốc độ của Kim Quỳ lúc này là rất nhanh, giống như một con thú điên đã quên hết tất cả, chỉ còn lại con mồi duy nhất ở đằng trước. Cho nên, Lâm Tịch chỉ có thể không ngừng dựa vào địa hình, tận lực lẩn tránh vào trong rừng rậm, không ngừng thay đổi phương hướng...Dù vậy, giữa hắn và đối thủ mặc giáp có ký hiệu Kim Quỳ này vẫn còn vài phần chênh lệch.

Kim Quỳ đuổi theo hắn, hai người một trước một sau, toàn lực chạy hết sức trong khu rừng rậm rạp xanh mát này.

Lâm Tịch chạy trốn rất nhanh. Hắn thật sự không ngờ rằng nhờ có hồn lực làm nền tảng mà mình có thể chạy nhanh và lâu đến như vậy, ngoài việc thở hồng hộc ra, thân thể hắn đến giờ phút này vẫn có thể kiên trì được. Điều này khiến hắn có một cảm giác vui vẻ không thể diễn tả bằng lời, một cảm giác sung sướng dâng lên từ trong tận đáy lòng.

Cũng giống như ở thế giới kia vậy, không có một thiếu niên nào muốn chạy như điên dưới ánh đèn mờ hai bên đường trong màn đêm tối tăm cả, làm như vậy giống như là đang hoang phí tuổi xuân của mình. Nhưng có bao giờ...có một ai đó đặt câu hỏi ngược lại? Tuổi xuân thoạt nhìn rất dài nhưng vô cùng ngắn ngủi, liệu từ nhỏ đến lớn đã có lúc nào ngươi tận tình chạy như điên một lần?

Nhưng ngoài Chồn Bạc và Kim Quỳ đang chạy như điên kia, vẫn còn một người thiếu niên chí cao tâm lớn cũng đang cố hết sức đuổi theo hai người, đó chính là hoa Tường Vi Khương Tiếu Y. Xuyên qua từng cánh rừng, từng gốc cây, từng ngọn cỏ...theo những bước chân dồn đập chính là từng luồng khí nóng hổi từ trong miệng hắn phun ra bên ngoài, giống như đang mang theo chút hơi ấm để sưởi ấm không gian xung quanh...Tuy nhiên, càng chạy nhanh càng nhìn về hai bóng người ở trước mình, Khương Tiếu Y càng cảm thấy bọn họ điên thật rồi.

Bộ áo giáp đen họ đang mặc có tác dụng triệt tiêu hồn lực, ngươi càng vận động nhiều thì hồn lực càng mau hết hơn. Hơn nữa, trong lần giao thủ đầu tiên Khương Tiếu Y đã biết tu vi của Chồn Bạc còn thua cả mình, nãy giờ hắn đã chạy được một đoạn đường rất dài, thể lực gần như tiêu hao toàn bộ. Nhưng...nhưng...sao tên Chồn Bạc kia lại có thể kiên trì chạy tiếp như vậy? Khương Tiếu Y biết chuyện này chắc chắn có nguyên nhân, đây cũng chính là điều đã khiến một phép tính đơn giản "một cộng một bằng hai" không thể nào xảy ra dấu bằng được nữa, nhưng suy nghĩ mãi hắn vẫn không thể biết nguyên nhân ở đâu.

Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập và gấp gáp của ba người xuất hiện những nhịp điệu vô cùng rối loạn.

Điều dẫn đến nhịp điệu rối loạn này xuất hiện chính là từ một lùm cây ở bên trái phía trước Lâm Tịch, trong đấy có một bộ trường cung hắc thạch, và tất nhiên là bên cạnh có cả một bao tên đầy những mũi tên màu đen.

Lâm Tịch thấy, Kim Quỳ đằng sau hắn cũng thấy, mà cả Khương Tiếu Y đang đuổi theo sau Kim Quỳ cũng thấy.

Từ cách Lâm Tịch biến đổi phương hướng cho đến cách hắn chạy tới lùm cây này, cho thấy hắn ta đã phát hiện ra hoặc đã giấu bộ cung tên này ở đây từ trước. Nhưng Khương Tiếu Y cũng hiểu rõ rằng cho dù Lâm Tịch có thể nắm bộ trường cung và bao đựng tên kia ở trong tay, sợ rằng cũng không thể nào dùng được, bởi vì hắn ta không có cách nào để kéo giãn khoảng cách với Kim Quỳ. Nếu tính toán một cách chính xác, rất có thể ngay tíc tắc Lâm Tịch cầm được bộ trường cung va cung tên kia, đó cũng là lúc tam lăng toa thương trong tay Kim Quỳ sẽ đánh tới người hắn ngay.

Không biết thân thể mình lúc này đang do cảm xúc gì khống chế, thậm chí ngay cả chủ nhân là Khương Tiếu Y cũng không thể hiểu nổi mình đang làm gì. Từ lúc Lâm Tịch phát hiện ra bộ cung tên và hắn có những phán đoán như trên, bỗng nhiên có một luồng khí nóng hổi bốc lên trong lòng, hắn dùng hết toàn bộ sức lực còn sót lại sau một quãng đường chạy mệt ngoài, nhanh tay nhặt một tảng đá to ở dưới đất lên và ném mạnh tới Kim Quỳ ở ngay trước mình. Không dừng lại ở đấy, Khương Tiếu Y trong tình trạng tay không tất sắt nhảy bật lên cao, chặn ngang đường đi của Kim Quỳ lại.

"A!"

Một người mình không coi vào đâu lại nhảy ra chặn đường mình đi? Một đối thủ không có tấc sắc trong tay mà dám xen vào chuyện của mình? Sự tức giận hiện rõ lên khuôn mặt Kim Quỳ, hắn hét to lên một tiếng như để giải tỏa lửa giận đang bùng cháy dữ dội. Lách người qua một bên tránh tảng đá to ở đằng sau, đồng thời tam lăng toa thương trong tay mang theo tiếng rít rợn người mạnh mẽ đâm vào cổ Khương Tiếu Y, lực đạo mạnh mẽ ẩn trong thanh binh khí này đánh bay Khương Tiếu Y ra xa, giống như một mũi tên xé gió đột ngột xuất hiện bắn thẳng vào người con châu chấu đang bay trên không trung.

Sắc mặt Khương Tiếu Y lập tức trắng bệch như một tờ giấy trắng, sức mạnh kinh khủng của Kim Quỳ làm cho hắn gần như không thể nào hô hấp được. Nhưng hắn vẫn cố gượng người ngẩng đầu nhìn lại phía trước, ngẫu nhiên thấy được cảnh Lâm Tịch ném trường kiếm trong tay đi, dùng hết sức nhảy tới trước một cái. Ngay lúc thân thể còn đang lơ lửng trên không, hắn vươn tay bắt lấy trường cung hắc thạch, đồng thời tay còn lại rút một mũi tên màu đen ra.

Bởi vì thế tới quá mau nên hắn không thể nào khống chế được thăng bằng cơ thể, cứ thế mà rớt xuống một bụi cỏ non ở dưới đất. Cả người và mặt nạ bị va chạm mạnh khiến hắn phải khẽ kêu đau, nhưng hắn lập tức đứng lên, nắm vững trường cung hắc thạch trong tay trái, nhẹ nhàng lắp tên vào và dùng ba ngón tay phải kéo dây.

"Vèo!"

Mũi tên màu đen bắn ra như một tia chớp xẹt qua bầu trời.

"A!"

Một tiếng rên đau đớn từ trong miệng Kim Quỳ phát ra, mũi tên vừa rồi đã bắn trúng hông hắn.

Trong lúc thân thể run rẩy, Kim Quỳ vội vàng thu hồi tam lăng toa thương đang dính vào cổ Khương Tiếu Y, Lâm Tịch vội vàng vươn tay lấy bao đựng tên đeo ở trên người, một lần nữa chạy như điên. Nhưng vào lần này, cảm giác nhẹ nhàng vui sướng khi được chạy như điên trong lòng hắn đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một tâm thái lạnh như băng.

Hắn không biết vì sao Khương Tiếu Y lại giúp hắn, hắn cũng không tháy rõ ký hiệu hoa Tường Vi trên ngực người đệ tử đã đỡ mình một đòn ấy, nhưng cái cảnh Kim Quỳ tàn nhẫn tung một chiêu ác độc đánh vào Khương Tiếu Y, làm cho Khương Tiếu Y gần như không thể hô hấp đươc, tay chân co rút vì đau đớn...lại làm cho lửa giận vốn không tồn tại trong lòng Lâm Tịch hoàn toàn bùng phát.

~~o0 0o~~

Thư hương môn đệ (*): con cái dòng dõi Nho học.

Câu liêm thương (**): Câu liêm thương là một loại thương có móc câu ở đầu mũi thương. Thương dài bảy thước hai tấc, đầu thương tám tấc. Đầu thương bén ngọn, bên dưới có một móc câu ngoặc ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.