Tiên Ma Biến

Chương 19: Q.6 - Chương 19: Đóa hoa sen màu xanh giận dữ nở rộ




Tiếng động gảy lìa to rõ của bờ đê vừa truyền đến, bọn họ liền cảm giác được mặt đất dưới chân đang run rẩy, đang gầm thét mãnh liệt!

Long Vương sông Tức Tử đã nổi giận!

Đê Lan Giang thật sự nguy hiểm, vỡ thật rồi!

"Aaaaaa...."

- Đê vỡ rồi!

- Nhà của chúng ta...

- Mau lên trên...

Sau một khoảnh khắc yên lặng, sườn núi cao nhất thời vỡ tung lên bởi những tiếng thét gào.

Rất nhiều người vì quá run sợ mà ngã xuống đất.

Sắc mặt Khương Tiếu Y bỗng nhiên trắng như một tờ giấy. Hắn không biết vì sao Lâm Tịch có thể chắc chắn đê Lan Giang bị vỡ, nhưng từ cơn rung động do mặt đất truyền đến, từ cơn hồng thủy kinh thiên động địa đang ập tới cùng với sức nặng không biết bao tấn của những mảnh vở bờ đê Lan Giang, hắn biết mình thật nhỏ bé trước sức mạnh khổng lồ và cơn giận dữ của sông Tức Tử, cho dù là đại quân Vân Tần cũng không thể chống lại.

Nếu như bây giờ hắn còn đứng dưới những đồng ruộng, nhất định sẽ bị nước sông cuốn trôi đi như những căn phòng bình thường kia, không biết trôi tới nơi nào.

Nước sông Tức Tử vốn trong vắt, từ trên bờ nhìn xuống có thể đáy sông một cách dễ dàng, nhưng sau khi bờ đê bị vỡ, nước sông bỗng nhiên trở nên đục ngầu. Sau đó, một cơn hồng thủy đột ngột xuất hiện, tạo thành một cơn sóng lớn cao ngất mà ngay cả những ngư dân già nhất cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Cơn sóng với lực phá hoại kinh khủng này dễ dàng phá tan mọi phòng ốc nhà cửa sau bờ đê, phá nát cả những mảnh ruộng tươi tốt.

Những gì lão Trần đã nói là sự thật.

Tiểu Lâm đại nhân cũng nói thật.

Trước cảnh tượng như vậy, điều đầu tiên các thôn dân nghĩ đến không phải là nhà cửa của mình, mà chính là tính mạng quý báu quá nhỏ bé trước thiên tai như vậy.

Nếu như không có lão Trần, không có tiểu Lâm đại nhân, sợ rằng bây giờ họ đã bị cơn hồng thủy ngập trời này bao phủ.

Lâm Tịch và Khương Tiếu Y bắt đầu đi lên chỗ cao hơn.

Lão Trần đã nói đây là thời điểm Long Vương ngẩng cao đầu tức giận rất khó gặp trong mấy chục năm qua, mực nước sông dâng lên rất cao. Sau khi đê bị vỡ, nước sông cuồn cuộn không ngừng tàn phá nhà cửa và các mẫu ruộng bên dưới, lực phá hủy còn vượt xa những gì bọn hắn đã dự tính.

Tốc độ tàn phá rất kinh người, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, cơn hồng thủy ngập trời như vô số thớt ngựa chạy chồm đó đã càn quét hết thảy.

Trong tiếng động ầm ĩ như vậy, người trên núi phải cố hết sức la lớn lên mới giúp cho người bên cạnh nghe thấy.

Cơn hồng thủy này đánh vào các ngôi nhà, bờ ruộng, làm vấy lên vô số hơi nước, từ trên cao rớt xuống khiến cho người ta cảm giác như mưa đang rơi.

Hạ Tử Kính chạy rất chất vật, vừa chạy vừa hoảng sợ, giống như một con chó nhà có tang. Ban đầu ông ta cố gắng đuổi theo hai người Lâm Tịch và Khương Tiếu Y, khi đến gần đã thở dốc không chịu nổi, thành ra mỗi một bước chạy của ông ta bây giờ rất khó khăn, làm cho ông ta có cảm giác mình đang gánh chịu một cực hình độc ác, thân thể và tinh thần uể oải vô cùng.

Càng nghe thấy âm thanh khổng lồ như tiếng sấm, Hạ Tử Kính càng không nhận biết được gì. Bỗng nhiên, ông ta tỉnh ngộ ra, nghĩ đây là bản án Long Vương dành cho mình. Tuy đang điên cuồng chạy tới trước, nhưng ông ta cảm thấy có cái gì đó đang đánh vào lưng mình...trong nháy mắt, ông ta nhớ và nghĩ đến nhiều thứ, hình như lão Trần ốm yếu hơn chín mươi tuổi cứ nằm trên ghế trúc kia đang nắm chặt quải trượng, sau đó không ngừng đánh vào lưng ông ta.

Sau đó, cả người ông ta bị hất tung lên cao.

Sóng lớn đục ngầu đánh vào người ông ta, nhanh chóng bao phủ cả người tên Tổng trấn trấn Yến Lai này và các quan viên xung quanh, giống như có người nông dân đang lấy nước tưới lên rau quả trong vườn mình.

Thương Nhân Âm ho khan vài tiếng, cố gắng chạy lên cao.

Dù sao trong đám quan viên ở đây, hắn ta cũng đang tuổi tráng niên, tinh lực và thể lực rất sung mãn. Hơn nữa, ở trong quân đội lâu ngày nên sức khỏe hắn ta cũng hơn người bình thường, thành ra hắn là người đầu tiên chạy lên núi. Khi sóng nước khổng lồ đánh vào sườn núi, làm tóe lên vô số bọt nước và bùn cát dơ bẩn khiến người khác bị chài chân té xuống, nhưng hắn ta vẫn không bị đánh trúng.

Cả người hắn ta ướt đẫm, cố gắng ôm chặt một gốc cây lớn.

Ban đầu bộ giáp màu xanh hắn đang mặc luôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng lúc này lại bị dính đầy bùn dơ. Bởi vì thân thể hắn ta run rẩy không thôi, nên có một dòng nước bẩn từ trên bộ giáp đang mặc chảy xuống dưới, giống như một con ốc sên dơ dáy treo lủng lẳng, trông rất gớm ghiếc.

....

Lâm Tịch không hề nhìn qua vị Quân giáo Thương Nhân Âm, người duy nhất may mắn sống sót trong các quan viên trấn Yến Lai.

Khi nhìn thấy ánh mắt đầy sợ hãi của Hạ Tử Kính lúc đối diện với cơn hồng thủy đang cuốn tới, Lâm Tịch chỉ lạnh lùng nghĩ đến một việc: đối với Hạ Tử Kính, dường như hình phạt này còn chưa đủ. Hắn vẫn quan sát cơn hồng thủy đang cuồn cuộn phá tan hết thảy, càng nhìn càng cảm thấy tức giận.

Năm xưa, trước khi Tô đại nhân xây dựng bốn phần đê Lan Giang ở các trấn, khu vực trước mặt Lâm Tịch chỉ là một mảnh đất bình thường, còn sông Tức Tử trước mặt nơi nơi nước cạn thuyền bè không thể đi được. Nhưng nhờ có tâm huyết giống như bao người khác, trong đó có cả lão nhân Trần Dưỡng Chi, Tô đại nhân đã ra sức xây nên đê Lan Giang, biến nơi này thành những mẩu ruộng tươi tốt, giúp cuộc sống người dân tốt hơn. Tuy nhiên, sau hôm nay, nơi này sẽ lại biến thành hồ nước cạn, những cảnh tượng tươi đẹp hôm qua cũng không còn nữa.

Đột nhiên, ánh mắt lạnh như băng của Lâm Tịch nhìn ra mặt nước sông đằng xa.

Trong âm thanh đinh tai nhức óc do cơn hồng thủy gây ra, đột nhiên có hàng loạt tiếng kinh hô vang lên, khiến cho con ngươi của Lâm Tịch không khỏi co lại.

Ngay lập tức, trên sườn núi cũng vang lên những tiếng hét hoảng sợ, người người đều nhìn ra xa.

Thì ra vào lúc đê Lan Giang bị vỡ, nước sông đột ngột chảy ra ngoài, dòng chảy vốn đang rất đều đặn cũng bị biến đổi đột ngột, chảy mạnh như một thác nước, điên cuồng trút nước xuống lỗ hổng bờ đê bị vỡ. Trong ba chiếc thuyền lớn đang đi tới, có một thuyền chở đầy hàng hóa bỗng nhiên bị nghiêng hẳn ngay lúc đấy, rất nhiều hàng hóa và thủy thủ vì quá bất ngờ nên đã rớt xuống dòng nước đang chảy xiết.

Chỉ có thương thuyền Hành Vinh Xương kịp thời đối phó, các thủy thủ trên đấy nhanh chóng hạ buồm xuống, để tránh thân thuyền bị cuốn theo dòng nước. Nhưng một thuyền khác của hiệu buôn Lô Phúc Ký lại không phản ứng kịp, trong lúc vội vàng điều chỉnh, không ngờ đuôi thuyền bọn họ lại đập mạnh vào thân thuyền Hành Vinh Xương.

Trong nháy mắt, thân thuyền của hai chiếc thuyền lớn này bị đập vỡ một mảng lớn, vô số mảnh vụn gỗ bay ra ngoài. Trên thuyền Lô Phúc Ký, rất nhiều người cảm thấy thân thuyền bỗng nhẹ hơn rất nhiều, sau đó, thủy thủ đang lái thuyền chợt hét to lên, nói rằng không thể điều khiển thuyền được nữa.

Trong lúc giằng co kịch liệt, hai chiếc thuyền lớn này lại đụng vào nhau một lần nữa.

Đây là cảnh tượng mà Lâm Tịch không thể nào tưởng tượng được khi còn ở thế giới kia.

Khi thân thuyền hai chiếc thuyền lớn này đập mạnh vào nhau, các mảnh gỗ vụn như hóa thành những trường mâu vô cùng sắc bén, bay tán loạn đâm ra ngoài.

Trong lúc đụng nhau, cột buồm lớn trên thuyền Lô Phúc Ký bị gãy lìa làm đôi, mang theo cột buồm to lớn rớt xuống thuyền Hành Vinh Xương.

Hai chiếc thuyền lớn đều không thể khống chế hướng đi của mình, bị dòng nước xiết kéo đi, sau khi trực tiếp đụng vào làm vỡ cả bờ đê đã bị hư hại nặng, lại tiếp tục hướng tới sườn núi đám người Lâm Tịch đang đứng.

Hiện giờ mực nước sau bờ đê Lan Giang chưa cao lắm, lại có mảnh vỡ của vô số nhà cửa và thân thuyền bị vỡ vụn khi nãy, nên khi thân thuyền lướt tới, lập tức có tiếng ma sát kinh khủng vang lên, sau đó hai chiếc thuyền lung la lung lay tiếp tục đâm vào sườn núi.

Đây là hai cây búa vô cùng khổng lồ.

Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đồng thời biến sắc, cảm thấy như có hai bóng ma khổng lồ che trời che đất đang lướt đến.

"Ầm!"

"Ầm!"

Thân thuyền nặng nề đụng vào vách núi.

Dân chúng trấn Yến Lai dù sao cũng đang ở trên sườn núi, lại có đủ thời gian chuẩn bị, nên ngoài việc kinh hãi ra, bọn họ không bị nguy hiểm gì cả. Nhưng hai chiếc thuyền này rất nặng, thêm việc sau nhiều ngày mưa dầm nên đất đá trên sườn núi không còn chắc chắn nữa, sau tiếng động kinh thiên động địa, các tảng đá lớn từ trên cao không ngừng rơi xuống.

Các tảng đá lớn và vô số bùn đất từ trên không trung rơi xuống, rớt vào hai chiếc thuyền.

Mũi thuyền hai chiếc thuyền bị đập vỡ vụn, rất nhiều hàng hóa và người ở trên cũng bị chấn bay ra ngoài, ngã vào dòng nước chảy xiết.

Lúc này vẫn còn rất nhiều đá và đất từ trên cao rơi xuống, thuyền viên trên hai chiếc thuyền này nhất thời rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Nhưng có một việc gần như không có ai chú ý tới, đó là phía sau hai chiếc thuyền lớn này, còn có những chiếc thuyền nhỏ khác cũng bị dòng nước cuốn tới.

Cùng so sánh với hai chiếc thuyền lớn này, các du thuyền cũng như các thuyền câu nhỏ càng không thể tự điều khiển được, bị dòng nước cuốn trôi đi.

Trong đó có một du thuyền nhỏ, là chiếc thuyền mà tiên sinh dạy chữ nho nhã mặc thanh sam và cậu trẻ nhỏ đang cùng nhau ngắm cảnh. Vào lúc này, tiên sinh dạy chữ nho nhã mặc thanh sam đang nắm chặt cậu trẻ nhỏ đang suy nghĩ vì sao dòng nước lại đột nhiên chảy xiết đến như vậy, tay còn lại nắm chặt sợi dây thừng cột chặt trên thuyền. Với tình thế sóng to gió lớn như vậy, tiên sinh dạy chữ đã không thể làm chủ được mình nữa, thân hình lảo đảo ngay trên bong thuyền.

Ngay lúc chiếc thuyền nhỏ của mình sắp đụng vào thân thuyền một chiếc thuyền lớn, tiên sinh dạy chữ này lộ vẻ thất vọng, đồng thời liếc nhìn vị Quân giáo đang mặc áo giáp bằng đồng xanh sáng bóng ở trên sườn núi cách đấy không xa. Nhưng đối với vị Quân giáo này, khi nhìn thấy có rất nhiều đất đá từ trên cao rớt xuống, suy nghĩ đầu tiên của vị Quân giáo này là làm sao bảo toàn tính mạng mình, nên hắn vội vàng chạy lên phía trên, tạo thành hình ảnh đối lập vô cùng với chiếc du thuyền đang bị dòng nước xiết cuốn đập mạnh vào hai chiếc thuyền lớn.

Dù sao Trấn thủ quân không phải là biên quân, hơn nữa, khi đối mặt với cơn hồng thủy kinh khủng với sức mạnh không thể đo đếm được kia, Thương Nhân Âm đã bị dọa sợ đến nỗi bể mật gần chết. Cho nên, lúc này hắn ta thật giống như một con chó nhà có tang, chỉ biết chạy trối chết.

Nhưng đối với Lâm Tịch và Khương Tiếu Y, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là cứu người.

Đối với Lâm Tịch, hắn thật sự không biết trên chiếc thuyền lớn thoạt nhìn nặng tựa hơn ngàn cân kia có bao nhiêu thủy thủ đoàn, nhưng sau lần va chạm khi nãy, hắn có thể chắc chắn có ít nhất hàng chục người rơi xuống nước. Ngoài ra, trên thuyền cũng có không ít người bị thương, khó tránh được các tảng đá và bùn đất đang rơi từ trên xuống.

Lâm Tịch nắm một cây dù màu xanh trong tay, Khương Tiếu Y nắm chặt một trường đao màu đen. Hai người nhảy tới trước giống như đang xông vào trận pháp mâu đánh thăng khi còn ở học viện Thanh loan, nhanh chóng nhảy lên hai chiếc thuyền lớn mắc cạn bên dưới.

Hình ảnh này một lần nữa khiến mấy ngàn người trên núi phải rung động.

Đối diện với những tảng đá lớn lăn từ trên núi xuống, các dân chúng bình thường cảm thấy rất sợ hãi, nhưng Lâm Tịch và Khương Tiếu Y không ngờ lại không màng đến nguy hiểm, nhảy tới hai chiếc thuyền nhỏ kia cứu người!

Tiểu Lâm đại nhân!

Trong khoảnh khắc ấy, có rất nhiều giọt nước mắt đã chảy xuống.

...

Lâm Tịch không phải là người cổ hủ. Nếu như hắn là một quan viên như Hạ Tử Kính, vậy khi hai chiếc thuyền lớn đấy đập vào nhau, mặc cho tiếng thét của các thuyền viên trên đấy có lớn đến như thế nào, có lẽ hắn chỉ lạnh lùng nhìn, không làm gì cả. Nhưng hắn biết phần lớn các thuyền viên trên hai thuyền lớn này cũng chỉ là những người chất phác giống như dân chúng trấn Đông Cảng, nên hiện giờ ngoại trừ việc muốn cứu người ra, hắn không hề nghĩ ngợi điều gì khác.

Hắn và Khương Tiếu Y cũng là người tu hành, lại từng được học viện Thanh Loan huấn luyện, nên đối với hai người bọn họ, những tảng đá lớn đang rớt từ trên cao xuống kia không có gì dáng sợ cả, họ chỉ phải chú ý không bị đập trúng đầu hoặc bộ phận yếu hại. Nhưng Lâm Tịch cũng biết rằng hôm nay mình đã sử dụng năng lực nghịch thiên rồi, nên lúc hành động cần phải cẩn thận.

- A!

- Tiểu Lâm đại nhân!

Ngay lúc này, rất nhiều người trên sườn núi đột nhiên kêu lên.

Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đã gần phóng đến mũi thuyền gần gãy lìa của một chiếc thuyền lớn bị mắc cạn, nhưng lúc này, ngay đầu mũi thuyền lại có rất nhiều đất đá trôi xuống, đồng thời phía trên còn có vài tảng đá lớn rớt xuống dưới.

- Nhảy!

Lâm Tịch quát to một tiếng, cùng với Khương Tiếu Y nhảy lên cao.

Mọi người thấy có hai thanh niên nhảy vọt lên cao.

Mọi người thấy cây dù màu xanh trong tay Lâm Tịch đột nhiên mở ra, tựa như một đóa sen màu xanh giận dữ nở rộ.

Đồng thời, một luồng kiếm quang hiện lên trong tay Lâm Tịch, giống như nắng sớm rực rỡ và lạnh lẽo.

Mấy tảng đá lớn gần đụng vào đầu hai thanh niên đầy nhiệt huyết này bị chém vỡ vụn.

"Rầm!"

Các mảnh vụn rớt xuống đầu thuyền, làm cho cả bong thuyền bị chấn động.

Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đáp xuống, hai chân vững chắc đứng trên chiếc thuyền đang bị chấn động này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.