Biên Lăng Hàm thanh tú mặc một bộ thanh sam đứng bên bờ sông, thân hình ôn nhu yếu ớt, khiến người ta liên tưởng đến một bụi trúc xanh đang đung đưa trong cơn mưa bụi ở Giang Nam.
Trên người nàng có đeo một rương gỗ nho nhỏ, bên cạnh là Bộ khoái phòng Đề bộ Lương Tam Tư đã dẫn nàng tới đây.
Thấy Khương Tiếu Y đang vui mừng chạy nhanh tới chỗ mình, Biên Lăng Hàm cố ý hừ mạnh một tiếng, nói:
- Sao hả? Chẳng lẽ ngươi được phép tới đây mà ta không được sao?
Khương Tiếu Y cười lớn lên, hắn biết nếu Lâm Tịch ở đây nhất định cũng vui mừng giống như mình.
- Hai ngươi gây chuyện thật lớn đấy. Đúng rồi, ta quên mất chứ, ngươi đã được thăng cấp rồi.
Biên Lăng Hàm vỗ vỗ trán mình, giống như nhớ ra điều gì đấy. Sau đó nàng "ồ" một tiếng, cố ý chắp tay với Khương Tiếu Y, nói:
- Ti chức tham kiến Khương đại nhân.
Khương Tiếu Y "ừ" một tiếng, cố ý xấc láo nói:
- Miễn lễ.
- Quan uy Khương đại nhân thật lớn.
Biên Lăng Hàm khẽ tươi cười, Khương Tiếu Y cũng không nhịn được mà cười lớn lên.
Lương Tam Tư cũng cười lớn, ánh mắt hắn khi nhìn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm cũng tràn đầy sự kích động. Hắn biết Khương Tiếu Y không phải là một người luyện võ bình thường, mà lúc này cô gái kia cũng mang một cái thùng gỗ trên lưng, khiến hắn phải liên tưởng đến cái thùng nhỏ sau lưng Lâm Tịch...bằng hữu của tiểu Lâm đại nhân nhất định không phải là người bình thường, điều này làm hắn cảm thấy tiểu Lâm đại nhân mình thật bất phàm.
- Lâm Tịch đâu?
Dường như so với lúc còn ở học viện Thanh Loan Biên Lăng Hàm đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nàng khẽ gật đầu tạ ơn với Lương Tam Tư, sau đó nhìn ra bờ sông đang reo mừng ở ngoài xa, sau đó hơi phồng má hỏi:
- Ta tưởng ngươi ở chung với hắn chứ?
Khương Tiếu Y từ trên bờ sông cao nhảy xuống, vững vàng đáp xuống đất, nhìn về một ngõ hẽm cách đấy không xa nói:
- Hắn đang bàn chuyện với một hiệu buôn trong kia, chắc là việc xây đê lại. Ta không giúp được gì, nên ra đây xem mọi người bắt cá.
- Đúng rồi, ngươi tới đúng lúc đấy.
Khương Tiếu Y nhìn về bờ sông, cười nói:
- Hôm nay là ngày phố cá chế tạo thành công lồng thép, hình như nãy giờ họ đã bắt được hai con cá sắt đầu chó rồi, Lâm Tịch sẽ đãi ngươi một bữa linh đình.
Biên Lăng Hàm ngẩn người, hỏi:
- Sông này có rất nhiều cá sắt đầu chó sao?
- Cũng không nhiều lắm.
Khương Tiếu Y lắc đầu, nói:
- Chỉ vì dân chúng ở đây rất thích tiểu Lâm đại nhân chúng ta, nên cả tài nghệ tổ truyền cũng không ngại nói ra để mọi người biết, cùng nhau giúp hắn bắt cá.
Bien Lăng Hàm cười cười, bỗng nhiên nàng nhẹ giọng nói:
- Hắn cũng to gan thật, dám làm những chuyện như vậy.
Sau khi dừng lại, nàng hơi lắc đầu, nói:
- Nếu như đê Lan Giang trấn Yến Lai không vỡ ngay lúc đó, mọi chuyện sẽ như thế nào?
Khương Tiếu Y nhún vai, ý nói mình không phải là Lâm Tịch, không thể trả lời thay hắn được.
- Hai vị đại nhân.
Lúc này, Lương Tam Tư vẫn đang đứng thẳng bỗng nhiên khom người, hành lễ với hai người, nói:
- Nếu như tiểu Lâm đại nhân làm như vậy....đại nhân tất nhiên đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận mọi việc sẽ xảy ra. Hôm đấy, khi ở trên đê, đại nhân đã nói rằng nếu so với tính mạng mọi người ở đấy, tất cả cũng chỉ là mây trôi.
- Tất cả cũng chỉ là mây trôi...
So với mấy người Lương Tam Tư, Biên Lăng Hàm tất nhiên rất hiểu Lâm Tịch là người như thế này, nên khi nghe Lương Tam Tư trần thuật lại, nàng nhất thời hình dung được bộ dáng Lâm Tịch khi nói những lời này. Nàng khẽ thở dài một hơi, ai oán nói:
- Lần này hắn lại bất chấp mọi hậu quả rồi.
Khương Tiếu Y nhìn Biên Lăng Hàm, cười nói:
- Bây giờ ngươi đi tìm hắn, hay là ở đây chờ với ta đây?
- Ở đây chờ hắn là được rồi, mất công lại quấy rầy công vụ của hắn.
Biên Lăng Hàm nhìn mặt nước trong veo sông Tức Tử đang được ánh sáng phản chiếu bên dưới, nói:
- Cảnh sắc nơi đây thật không tệ.
Thấy hai người này như vậy, Lương Tam Tư lại cất tiếng:
- Nếu như vậy ti chức không quấy rầy hai vị đại nhân nữa, ti chức sẽ đến chỗ Lâm đại nhân chờ lệnh. Nếu như Lâm đại nhân xong chuyện, ti chức sẽ nói đại nhân đến đây.
- Đa tạ Lương đại ca.
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm đồng thời khom người hành lễ, làm cho Lương Tam Tư cũng vội vàng đáp lễ lại, đồng thời hắn cũng cảm thán không thôi: Đúng là người như thế nào sẽ có bạn như thế đó, tiểu Lâm đại nhân có những người bạn như vậy đúng là may mắn, khiến ai cũng phải kính ngưỡng.
- Dạo này ngươi ở trấn Hồng Thăng làm Điển sử như thế nào rồi?
Khương Tiếu Y chuẩn bị cùng Biên Lăng Hàm đến một quán trà ngồi chờ Lâm Tịch. Vừa sánh bước đi, Khương Tiếu Y vừa tán gẫu với Biên Lăng Hàm, nhưng đột nhiên bước chân hắn dừng lại, nhìn về phía xa.
Biên Lăng Hàm đang chuẩn bị nói cũng không có việc gì làm, phần lớn thời gian đều dùng để tu hành, nhưng vừa mới mở miệng liền cảm giác được Khương Tiếu Y bên cạnh hơi khác lạ. Vừa xoay đầu nhìn theo ánh mắt của Khương Tiếu Y, nàng liền nhìn thấy bóng lưng một cô gái trẻ tuổi.
Đó là một cô gái trẻ tuổi mặc bộ đồ đơn giản màu vàng, trông rất dịu dàng và ôn nhu.
- Khương đại nhân.
Biên Lăng Hàm nhất thời cười một tiếng, trêu ghẹo:
- Mới thấy đã bị hút hồn rồi kìa.
Khương Tiếu Y giật mình tỉnh lại, sắc mặt hơi đỏ lên, lúng túng giải thích:
- Không phải như vậy...Ta đã từng gặp cô gái này khi giúp mọi người gia cố đê, lúc đấy khuôn mặt nàng ta có rất nhiều vết thương do bị đánh, nhìn bề ngoài giống như có chuyện thương tâm vậy. Hôm nay lại nhìn thấy ở đây, nên...
- Có rất nhiều vết thương trên mặt do bị đánh?
Biên Lăng Hàm cau mày, nhất thời đưa mắt nhìn bóng lưng cô gái trẻ tuổi kia.
- Đúng vậy, khi đấy ta đã muốn hỏi cô ta có chuyện gì, nhưng vì cảm thấy hơi đường đột nên thôi.
Khương Tiếu Y vẫn đỏ mặt giải thích, nhưng đôi tay của hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Chỉ có hắn biết trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô gái trẻ tuổi này, cô ta cũng đang nhìn hắn.
Hôm nay vết máu trên mặt cô ta đã phai nhạt, giúp dễ nhìn hơn khi trước rất nhiều, khiến cho con tim Khương Tiếu Y khẽ ngừng đập trong giây lát. Nhưng sau khi thấy hắn, cô gái trẻ tuổi này lập tức cúi đầu, xoay người bước đi. Tuy nhiên, chính hành động như vậy của cô ta lại khiến con tim hắn bất giác co chặt lại, thâm tâm hơi nhói đau.
- Nếu như sợ có chuyện bất bình gì, sao ngươi không đi hỏi? Sợ gì đường đột hay không cơ chứ!
Biên Lăng Hàm cũng không biết tấm chân tình trong lòng Khương Tiếu Y, nàng chỉ nhíu mày nói:
- Đi, chúng ta qua đó hỏi thử xem cô ta có chuyện gì.
Khương Tiếu Y nhất thời như được đại xá vậy, thầm thở ra một hơi dài, nhanh chóng đuổi theo Biên Lăng Hàm, đồng thời tâm tình cũng trở nên rất khẩn trương.
Ở lại trấn Đông Cảng nhiều ngày như vậy nên Khương Tiếu Y đã thông thuộc đường xá nơi đây, lập tức biết cô gái kia đang đi về phố y phục.
Trong phố này có không ít cửa hàng chuyên nhuộm màu quần áo, cũng có vài cửa hàng thêu thùa, may mặc.
Khoảng cách giữa đôi bên vừa gần lại, Khương Tiếu Y liền nhìn thấy trong tay cô gái này có một cái giỏ thêu bằng trúc, có lẽ bên trong có không ít vật dụng dùng để may vá, Khương Tiếu Y bất giác nghĩ cô gái này là thợ làm công trong phố y phục.
Trong lúc không hề hay biết, tim của hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn, mà mồ hôi lạnh cũng càng lúc càng chảy ra nhiều hơn.
Biên Lăng Hàm bước nhanh tiêu sái, sải chân trên con đường đá màu xanh ở trấn Đông Cảng. Khi nhìn thấy mình không còn cách xa đối phương lắm, nàng định mở miệng chào hỏi, nhưng ngay lúc này, dường như cô gái kia đã phát hiện có người đi theo mình, nên nàng cúi đầu xuống và bước nhanh, quẹo vào một hẻm nhỏ phía trước.
Nhìn thấy bóng lưng cô gái trẻ tuổi này đột nhiên biến mất, Khương Tiếu Y cảm giác lòng mình hơi mất mác, nhưng khi nhanh chân đi theo Biên Lăng Hàm bước tới đầu ngõ hẻm kia, hắn lại thấy cô gái trẻ tuổi kia đã xoay người lại, đi tới chỗ bọn họ.
Hắn vừa lúc nhìn thấy được dung mạo cô ta.
Mặc dù những vết thương trên mặt cô gái này vẫn chưa lành hẳn, nhưng trong mắt hắn, từng nét nhỏ trên khuôn mặt cô ta lại không có chỗ nào không đẹp. Nhưng hiện giờ cô gái này đang lấy tay che ngực mình lại, tựa hồ rất đau đớn, đôi lông mày nhíu chặt lại khiến cho khuôn mặt vốn đã tái nhợt của nàng càng đau đớn hơn. Thấy như vậy, con tim Khương Tiếu Y bỗng nhiêu nhói đau, hô hấp trở nên dồn dập, thân thể khẽ run rẩy không thôi.
Đây là cảm giác gì vậy? Khương Tiếu Y cũng không biết tại sao mình lại có cảm xúc khác lạ như vậy.
Bởi vì cô gái này đột nhiên xoay người lại, bởi vì thấy dung mạo xinh đẹp của cô ta, nên Biên Lăng Hàm cũng hơi ngẩn người.
Cô gái xinh đẹp Khương Tiếu Y còn chưa biết tên này đang đi rất chậm, bước chân nhẹ nhàng, nàng dường như thấy được thân thể Khương Tiếu Y đang run rẩy, đôi môi nàng khẽ run run, giống như muốn nói điều gì đấy.
Hô hấp Khương Tiếu Y tựa hồ dừng lại, trời đất xung quanh dường như đã biến thành màu xám trắng giống như những bức tường xung quanh, nhưng cô gái kia lại không nói lời nào. Nàng đã mở miệng ra, nhưng phút chốc lại biến thành một nụ cười đầy đau khổ, khiến người xem phải nhói đau.
Bỗng nhiên trong thế giới màu xám trắng Khương Tiếu Y đang tưởng tượng ra biến đổi một cách kỳ lạ, một đóa hoa tươi thắm màu đỏ chót bỗng nhiên xuất hiện.
Cánh tay đang che ngực của cô gái kia vô lực rơi xuống, một dòng máu tươi từ ngay đấy chảy ra ngoài.
Nàng nhìn Khương Tiếu Y ở xa, yếu ớt ngã xuống con đường đá màu xanh.
Biên Lăng Hàm bỗng nhiên tái nhợt đi như một tờ giấy trắng. Đến lúc này nàng mới phát hiện ngay vị trí tim của cô gái này đã bị một người nào đấy dùng vũ khí sắc bén đâm xuyên qua, tốc độ rất nhanh, tạo thành một vết thương vô cùng kinh khủng.
Cũng ngay lúc này, nàng nghe thấy Khương Tiếu Y bên cạnh mình đã thê lương hét lên, giống như một con dã thú bị thương đang gào thét với trời đất bao la.
- Aaaa!
Đôi chân Khương Tiếu Y giống như cặp búa nặng nề đang mạnh mẽ đập lên con đường bằng đá màu xanh, giống như ngày đó hắn đã nhảy lên cao dùng toàn bộ sức lực đánh cây cột gỗ xuống bờ đê. Với một tốc độ Biên Lăng Hàm khó có thể tin được, hắn chạy nhanh qua, tới trước mặt cô gái đã té xuống, ôm cô ta vào trong ngực mình.
Cô gái xinh đẹp kia vẫn còn sống, cô nhìn hắn, thấy được khuôn mặt đầy bi ai và đau thương của hắn, nhưng lại không nói được lời nào.
Khương Tiếu Y vội vàng xé rách quần áo của mình, nhanh chóng băng bó vết thương của nàng lại như một người điên không biết mình đang làm. Khi nhìn thấy hành động và vẻ mặt của Khương Tiếu Y hiện giờ, Biên Lăng Hàm bất giác cảm thấy có một ngọn núi cao như đang đè lên ngực mình, thật khó thở.
Nàng thấy tim của cô gái này đã bị thương rất nặng, cho dù ở đây có những giảng viên hay giáo sư đầy kiêu ngạo và tự hào của học viện Thanh Loan, sợ rằng họ cũng không thể chữa trị thương thế như vậy.
...
Lâm Tịch đang ngồi bàn chuyện với Hình Đức Vinh, cuộc đàm thoại cũng gần kết thúc, nhưng nụ cười bình thản trên khuôn mặt hắn đột nhiên biến mất.
Bởi vì vị trí căn phòng hắn đang ngồi cùng với Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm không cách quá xa, hắn nghe được âm thanh đầy bi thương như dã thú của Khương Tiếu Y, cảm nhận được sự kinh hoảng của bằng hữu tốt, đó là cảm xúc bất lực và bi thống trước nay chưa từng có, nên sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi. Không một chút do dự, hắn nhanh chóng cầm lấy hộp gỗ lớn ở ngay dưới cái ghế mình đang ngồi, cấp tốc nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy thật nhanh thật nhanh qua ngõ hẻm.