Tiên Ma Biến

Chương 47: Q.13 - Chương 47: Đừng thương tâm cho chúng ta




Hàng lông mi dài của Cao Á Nam khẽ run.

Bởi vì trên thế gian này nàng là người hiểu rõ Lâm Tịch nhất, nên nàng có thể cảm giác được sự bất thường của Lâm Tịch hiện giờ chắc chắc có liên quan đến con chó hai đầu này, chỉ là nàng không rõ vì sao Lâm Tịch lại khác thường đến mức như vậy.

Cả một tòa thành, sinh mạng của nhiều người Vân Tần hiện đang đặt trên người hắn, liệu còn có chuyện gì khiến hắn không chịu nổi nữa?

Lâm Tịch nặng nề gật đầu.

- Người tu hành bình thường rất khó giết!

Đường Sơ Tình nhìn ánh mắt Lâm Tịch, gật đầu, lập tức xoay người rời đi, đồng thời nói:

- Ta tự mình đi giết.

- Cẩn thận...bị cắn trúng hẳn phải chết!

Lâm Tịch cố gắng nuốt ngụm nước miếng khô khan ở ngay cổ họng, nhìn bóng lưng của Đường Sơ Tình, nói.

Đường Sơ Tình hơi dừng lại, nhưng nháy mắt đã hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất trong bóng đêm.

Khương Tiếu Y và Cao Á Nam ở bên cạnh Lâm Tịch, nghe thấy hắn nói như vậy, hai người lập tức cảm thấy rét lạnh.

...

Mười mấy con chó đen hai đầu được mấy thần quan núi Luyện Ngục thả ra đều ở ngay quảng trường khuân vác phía tây nam lăng Đông Cảnh. Hơn nữa, quân lệnh Lâm Tịch phát ra chính là quân lệnh cao nhất trong quân đội, nên không bao lâu sau, đã có nhiều bóng người phá tan màn mưa mông lung, chạy vào con phố Lâm Tịch đang đứng.

Mỗi lần nhìn thấy người tới là một quân nhân Vân Tần dũng mãnh luôn luôn chấp hành mệnh lệnh thượng cấp đưa ra, trái tim của Lâm Tịch lại co quắp, cảm thấy thật đau đớn.

Số quân nhân Vân Tần bị con chó đen hai đầu cắn phải rất nhiều, từng giây từng phút trôi qua, đã có hơn bốn trăm người bị cắn tụ tập trước mặt Lâm Tịch.

Lâm Tịch không còn nôn mửa như khi nãy, thân thể hắn cũng không run rẩy nữa, nhưng lại cảm thấy bất lực vô cùng...Bởi vì khuôn mặt của hắn ta tái nhợt, nên nhìn vào thân hình đang khoác chiếc áo Đại tế ti rộng rãi kia, trông hắn thật đơn bạc và nhỏ yếu.

Tất cả mọi người nhìn Lâm Tịch.

Ấn tượng Lâm Tịch để lại trong mắt các quân nhân Vân Tần này chính là kiên định và cường đại, không sợ hãi bất kỳ ai hay điều gì, tuy nhiên, lúc này họ lại thấy Lâm Tịch thật yếu ớt.

Bọn họ đang chờ Lâm Tịch lên tiếng.

Lâm Tịch không nói trước, hắn khom người thật sâu, hành lễ đối với các quân nhân Vân Tần này.

- Thật xin lỗi.

Lâm Tịch lên tiếng.

Nguyên con phố dài trước mặt hắn chấn động, các quân nhân Vân Tần đều ồ lên, bọn họ không thể ngờ rằng câu đầu tiên Lâm Tịch nói lại là ba chữ kia.

- Thật xin lỗi.

Lâm Tịch khó khăn lặp lại cau này. Khi nhìn qua các quân nhân Vân Tần kinh ngạc không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn lại đau đớn nói:

- Ta cứu không được các ngươi, ta đã tận lực rồi.

Tiếng xôn xao càng lớn hơn.

Một tướng lãnh Vân Tần có vết cắn trên cánh tay ngơ ngẩn, nhưng bỗng nhiên hắn nở một nụ cười rất khó coi. Hắn đi ra trước, tôn kính hành lễ với Lâm Tịch, hỏi:

- Lâm đại nhân, ý của ngài là đám chó Đại Mãng kia kỳ lạ, người bị cắn không có thuốc chữa ư?

Lâm Tịch nhìn tên tướng lãnh Vân Tần tha thiết và bình tĩnh này, lồng ngực của hắn tựa như bị nhiều nhát dao chém vào, nhưng hắn vẫn gật đầu, nói:

- Đúng vậy.

Tên tướng lãnh Vân Tần này có thể nhận ra sự thống khổ trong mắt Lâm Tịch, nhưng hắn lại cười lớn đầy hào sảng, nói:

- Vì Vân Tần chết trận là vinh quang của chúng ta, Lâm đại nhân cần gì tự trách.

- Đúng vậy, chết thì chết, sợ gì chứ.

Tên tướng lãnh Vân Tần này vừa nói xong, các quân nhân Vân Tần nối đuôi dài đằng sau vốn đang trầm lắng bỗng nhiên rối rít la lớn lên, không ai màng đến việc mình sẽ chết:

- Lâm đại nhân, có thể cùng đại nhân thủ thành là vinh quang của chúng ta, chúng ta có thể vì quốc vong thân, đáng lẽ đại nhân phải cảm thấy vinh quang cho chúng ta mới đúng chứ.

- Lâm đại nhân.

Tên tướng lãnh Vân Tần không biết tên họ là gì này cung kính hỏi:

- Không biết khi nào độc sẽ phát? Không bằng ngài hãy phái bọn ta lên tiền tuyến, chúng ta còn có thể giết được mấy tên Đại Mãng kia.

Tất cả quân nhân Vân Tần ở đây đều ầm ầm hưởng ứng, cảm thấy Lâm Tịch tất nhiên sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của bọn họ. Nhưng bọn họ nhìn thấy Lâm Tịch lại lắc đầu.

- Ta không thể phái các ngươi đi đầu giết địch.

Lâm Tịch nhìn bọn hắn, khó khăn nói:

- Đây không phải là độc...các ngươi có thể hiểu nó là một loại ôn địch, sau một khoảng thời gian, các ngươi sẽ phát bệnh. Sau đấy, các ngươi sẽ mất hết thần trí, không phân biệt được địch ta...Mà người bị các ngươi cắn cũng nhanh chóng phát bệnh, công kích người khác. Mà người bị phát bệnh nổi điên sẽ có sức mạnh như một người tu hành Hồn sĩ, thân thể không biết đau đớn, trừ khi chặt đứt xương sống mới có thể chết đi.

Tên tướng lãnh Vân Tần này ngẩn ngơ.

Tất cả quân nhân Vân Tần ở trên con đường này cũng ngẩn ngơ.

Không gian thật im lặng, chỉ còn âm thanh nước nhỏ giọt từ trên mái hiên rớt xuống chỗ lõm đầy nước.

- Cho nên, chúng ta sẽ nhanh chóng biến thành một người tu hành nổi điên...sau đấy lại cắn loạn xạ, không phân biệt địch ta, sẽ khiến cho thành lăng Đông Cảnh hỗn loạn. Nơi này có huynh đệ của chúng ta, nhưng cuối cùng lại chết trong tay chúng ta.

Chỉ chốc lát sau, tên tướng lãnh Vân Tần đứng trước mặt Lâm Tịch lại nói chuyện, chăm chú nhìn Lâm Tịch:

- Cho nên Lâm đại nhân mới ban quân lệnh khẩn cấp nhất, lệnh cho những người bị chó cắn phải nhanh chóng đến đây.

Lâm Tịch nhìn hắn, gật đầu.

Tên tướng lãnh Vân Tần này một lần nữa khom mình hành lễ với Lâm Tịch:

- Lâm đại nhân, ngài gọi chúng ta đến nơi này là vì muốn trả lời chúng ta thỏa đáng, muốn tạ lỗi với chúng ta....nhưng Lâm đại nhân có lỗi gì chứ? Dựa theo tình hình lúc này, trong quân lệnh của ngài hẳn phải có việc trực tiếp xử tử chúng ta...Cho nên, chúng ta còn phải cảm tạ tâm ý của Lâm đại nhân...chúng ta rất vinh hạnh vì có thể cùng ngài thủ vững tòa thành này.

- Lâm đại nhân, ngài không cần thương tâm cho chúng ta, bởi vì chúng ta cũng giống những quân sĩ tử thủ lăng Trụy Tinh chết trận năm xưa, Vân Tần sẽ nhớ kỹ tên chúng ta.

Có một giọng nói trẻ tuổi vang lên, chủ nhân của âm thanh này chính là một tên lính trinh sát còn trẻ. Hiện giờ, trên khuôn mặt trẻ tuổi đấy lại lóng lánh thần sắc kiên quyết, không hề sợ chết.

- Các huynh đệ phải báo thù cho chúng ta, bảo vệ tòa thành này. Ta đi trước đây.

Tên tướng lãnh Vân Tần khom mình hành lễ với Lâm Tịch đứng thẳng người, cười nói một câu này đối với các quân sĩ Vân Tần đang đứng trầm mặc bên ngoài, sau đấy mạnh mẽ quay ngược lưỡi đao. Ánh đao vừa lóe lên, cái đầu của ông ta đã bay thẳng lên cao.

- Tay chân vô lực thật, huynh đệ, phải nhờ ngươi một lần rồi.

Một lão quân nhân đầu tóc bạc trắng thi lễ với Lâm Tịch, sau đấy xoay người nhìn một quân sĩ to con bên cạnh, cười nói:

- Được.

Tên quân sĩ to con này gật đầu, đôi mắt to đã đầy lệ nóng.

...

Ánh đao không ngừng lóe lên, từng cái đầu lạnh lùng rơi thẳng xuống đất.

Cao Á Nam rốt cuộc hiểu rõ vì sao Lâm Tịch lại khác thường như vậy.

Trong tòa thành này, điều khó khăn nhất không phải là nhìn người Vân Tần chết trận, mà chính là tự tay đưa họ đến con đường chết.

Cho dù đẩy bọn họ lên tiền tuyến, bắt bọn họ chết trận vì mục đích sau cùng, có lẽ còn dễ chịu hơn đối với Lâm Tịch. Nhưng điều Lâm Tịch làm bây giờ lại chính là khiến cho những quân nhân trung tâm với đế quốc, luôn tôn kính và ngưỡng mộ hắn, phải chết trước mặt hắn.

Từng tên quân nhân Vân Tần thấy chết không sờn thực hiện nghi thức hành lễ quân đội, sau đấy thản nhiên nghênh đón cái chết vô tận, nhiệt huyết trong người chảy dài trên con phố mưa lạnh lẽo.

Các quân nhân Vân Tần ở bên ngoài không ngăn cản những huynh đệ của mình tự vẫn, bọn họ chỉ làm một việc rất đơn giản, đồng loạt thực hiện nghi thức quân đội đối với các quân nhân đấy.

- Ngài mang theo Kỳ Lân và Thần Uyên dạo chơi thiên hạ, ngài đã đến những hoang mạc chưa có ai đến, ngài chém thủ cấp yêu ma, dễ dàng lấy đầu đại tướng kẻ thù trong thiên quân vạn mã, ngài ở đỉnh cao của vinh quang mà không có ai sánh được...

Trong không khí nghiêm trang ấy, tiếng ca ghi lại sự tích của Trương viện trưởng, đồng thời cũng là vinh quang người Vân Tần truy tìm trong nhiều năm qua, lại một lần nữa vang lên.

Cơn mưa lạnh vẫn tiếp tục rơi.

Nước mắt Lâm Tịch dọc theo gương mặt tái nhợt rớt xuống bên dưới.

Cao Á Nam cầm tay hắn.

Có thể không thương tâm sao?

Hắn đã cố hết sức.

Nhưng cũng như những gì Trương viện trưởng đã nói với hắn, trên thế gian này không có người nào là vô địch.

Thời điểm những quân nhân này bị cắn là khoảng mười đình trước, thời gian hắn có chỉ là lệnh cho các tướng lãnh bên dưới phát đi quân lệnh khẩn cấp nhất, nghĩ biện pháp không để cho các quân nhân Vân Tần này biến thành những thây ma di động, nhưng hắn lại không có đủ thời gian để cứu các quân nhân này.

Hắn mạnh mẽ, nhưng lại vô lực thay đổi, nên hắn cảm thấy mình bất lực, bi thương. Hắn nắm bàn tay lạnh như băng của Cao Á Nam, im lặng khóc lớn dưới cơn mưa tầm tã.

...

Hiện giờ bên phía quân đội Đại Mãng có mấy trăm quân nhân đang tụ tập trước mấy tên thần quan núi Luyện Ngục, tuy cách xa như vậy, nhưng bọn họ có thể nghe được tiếng ca bi thương bên Vân Tần truyền tới.

Những con chó đen hai đầu kia không chỉ cắn quân nhân Vân Tần, mà còn có đến mấy trăm quân nhân Đại Mãng cũng bị cắn, sau đó theo quân lệnh tụ tập đến đây.

Thời gian dần trôi qua, có rất nhiều quân nhân Đại Mãng cảm thấy thân thể nóng lên.

Sau khi cảm giác được thân thể nóng lên, bọn họ nhanh chóng phát hiện cổ họng của mình đã khô khốc, thân thể vô cùng khó chịu, thậm chí còn có cảm giác trái tim nhảy mạnh đến mức tưởng chừng nhảy ra khỏi miệng. Cuối cùng, bọn họ cảm thấy đau đầu vô cùng, tựa như bị bắn trúng một cây tên có độc.

Nhìn thấy các thần quan núi Luyện Ngục vẫn không hành động gì, một tướng lãnh Đại Mãng cảm thấy mình đã không chịu nổi nữa, lấy hết can đảm tiến lên hành lễ, nói:

- Đại nhân...chúng ta cảm thấy rất khó chịu, không biết khi nào sẽ có giải dược?

- Không có giải dược.

Tên thần quan núi Luyện Ngục đứng đầu có khuôn mặt tái trắng như tờ giấy nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói.

- Không có giải dược?

Tên tướng lãnh Đại Mãng này ngẩn ngơ, nhất thời không hiểu ý những lời này.

Tên thần quan núi Luyện Ngục lạnh lùng nói:

- Loại bệnh này...vốn không có giải dược.

Tên tướng lãnh Đại Mãng lập tức ngây người, bất giác hỏi lại;

- Vậy tại sao lại bảo chúng ta...

Tên thần quan núi Luyện Ngục nhìn hắn một cái, không lên tiếng, tựa hồ cảm thấy không cần phải giải thích.

Sắc mặt tên tướng lãnh Đại Mãng này lập tức thay đổi.

Hắn rất muốn nhào tới giết chết tên thần quan núi Luyện Ngục này, nhưng sự kính sợ không biết đã tích lũy qua bao nhiêu năm kia khiến hắn không dám làm vậy. Chỉ sau khoảng mấy tức nữa, khuôn mặt của hắn ta chợt biến đổi, ánh mắt đỏ lên, hắn gần như không thể khống chế mình được nữa mà nhào tới tên thần quan núi Luyện Ngục này, tựa như hắn bây giờ không phải là chính mình nữa, mà là một con dã thú hung hăng.

Tên thần quan núi Luyện Ngục cau mày đưa tay ra, có một chút bụi đặc biệt từ trong tay áo bay ra ngoài.

Tên tướng lãnh Đại Mãng đã mất hết lý trí này ép sát thân thể hắn, nhưng lại đột nhiên nao núng cứng đờ, sau đó gầm thét một cái, chạy thẳng tới khu vực quân đội Vân Tần.

Lúc này, những quân nhân Đại Mãng khác cũng bị cắn như hắn ta bất giác ngẩng đầu hét lớn, bắt đầu biến hóa như hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.