Hiện giờ, đại chưởng quỹ Hành Vinh Xương đã ở trên bờ sông nhìn thấy mọi việc.
Với thân phận là đại chưởng quỹ một hiệu buôn lớn như Hành Vinh Xương, chỉ sợ năng lực ông ta còn hơn các quan viên ở sông Tức Tử này rất nhiều.
Từ lúc gặp ám sát, phản khách vi chủ đi bắt hung phạm, mang xác chết trôi ra, đưa từ mẫu tới, lấy lòng người bức bách quan trên…có thể nói cách làm việc của Lâm Tịch rất cẩn thận, rất tinh tế, trong đấy còn ẩn chứa nghĩa khí khiến ông ta phải mến tài.
Nhưng vào lúc này, tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch trước mặt nhiều người dùng lợi kiếm đâm vào thân thể Từ Thừa Phong, việc này khiến ông ta rất ngạc nhiên, nhưng đồng thời vị đại chưởng quỹ này cũng cau mày lại, trong lòng càng thất vọng hơn.
Luật pháp Vân Tần nghiêm cấm quan viên không được tra tấn bức cung khi chưa có chứng cứ, càng không cần nói đến việc dùng giết chóc để điều tra tại đương trường.
Trong tình thế ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu người, làm như vậy là hữu dũng vô mưu, hoàn toàn tương phản với sự tinh tế cẩn thận lúc trước. Hơn nữa, luật pháp Vân Tần nghiêm cấm bức cung là vì phòng ngừa xuất hiện những án giả vu oan giá họa, so sánh với những quan viên bình thường luôn luôn dựa vào chứng cứ làm việc, những quan viên làm việc dựa theo cảm tính như vậy càng vô dụng, càng đáng sợ hơn. Nhất là những thanh niên còn trẻ lòng đầy nghĩa khí, rất dễ vì xúc động mà làm những việc không tốt, ảnh hưởng đến người khác, thậm chí gây nên những án mạng oan uổng
Trong lúc nhất thời, ấn tượng Lâm Tịch trong lòng ông ta đã hạ xuống rất thấp.
Có thể nói, cho dù ông ta muốn giúp Lâm Tịch cũng không thể nào giúp được.
Sau một kiếm ngang nhiên này, Lâm Tịch không những không thể làm Đề Bộ nữa, mà còn trở thành một phạm nhân tội ác tày trời.
…
Bởi vì vị trí khác nhau, đại chưởng quỹ Hành Vinh Xương tất nhiên là con người rất lý tính, nhưng đối với những dân chúng đang vây xem, một kiếm này của Lâm Tịch lại tượng trưng cho nghĩa khí, không màng đến sống chết.
Đối với người bị chính một kiếm này đâm xuyên qua là Từ Thừa Phong, cảm giác trên tất nhiên càng mãnh liệt hơn rất nhiều.
- Ngươi…ngươi dám làm như thế?
Thấy máu tươi mình lan tràn khắp thân kiếm, vị công tử Tướng liên doanh tam trấn này vẫn không thể tin được.
- Chỉ vì một kẻ không liên quan đến mình, ngươi không màng đến tính mạng mình sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Lâm Tịch lạnh nhạt nhìn Từ Thừa Phong, bắt đầu dùng sức ở chuôi kiếm, để cho thân kiếm lạnh như băng từng chút một đâm xuyên qua thân thể Từ Thừa Phong.
- Ta không muốn sống, ngươi muốn hay không? Nếu ngươi không nói, bây giờ sẽ mất mạng ngay, ta chết cùng với ngươi, giết hung thủ cho từ mẫu, ta cảm thấy không đáng tiếc. Ngươi nói bây giờ, ta đoán phụ thân ngươi chắc sẽ không mặc kệ ngươi, có lẽ còn cơ hội sống sót.
Liên Chiến Sơn, vị quân giáo và các quan viên khác ở đây đã hoàn toàn biến sắc, nhưng họ không dám tiến tới, sợ sẽ làm Lâm Tịch xúc động hơn mà có chuyện, khi đó Từ Thừa Phong sẽ lập tức chết ngay.
- Mau lên! Mau gọi y sư tới!
Một quan viên Nội vụ ti rống to.
- Báo cho La trấn đốc!
Hai hàm răng của Từ Thừa Phong va vào nhau lách ca lách cách, cảm thụ được lưỡi kiếm lạnh như băng đang xuyên qua thân thể mình. Đối mặt với tử vong, y còn không dám lạnh lùng và kiêu ngạo như thường ngày nữa, cả người run rẩy và khàn giọng nói:
- Bọn họ ở trong khoang thuyền thuyền Linh Lung.
- Thuyền Linh Lung?
Khi Lâm Tịch còn hỏi lại, đám người Trương nhị gia và Đỗ Vệ Thanh bởi vì quá sợ hãi mà biến sắc, đồng loạt xoay người, nhìn một chiếc thuyền hoa ở phía nam.
Đấy là một chiếc thuyền hoa màu trắng, đằng trước có treo tấm biển chào đề tên “Linh Lung”.
Ban đầu Lâm Tịch còn cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy chiếc thuyền đấy ở chỗ vắng vẻ và ánh mắt của đám người Đỗ Vệ Thanh, hắn toàn hoàn hiểu rõ. Lâm Tịch lạnh lùng nhìn Từ Thừa Phong, nói:
- Thì ra khoảng cách gần như vậy…những thiếu nữ bị ngươi bắt đều bị giam trong đó?
- Đúng…thì sao hả…ngươi làm chuyện như vậy được lợi gì chứ.
Thấy máu tươi mình không ngừng chảy ra, cảm thấy thân thể mình càng lúc càng lạnh như băng, Từ Thừa Phong hét lên như một người tâm thần:
- Còn không mau buông ta ra!
Lâm Tịch cười cười, không buông Từ Thừa Phong ngay mà nói với mấy người Đỗ Vệ Thanh:
- Khám xét chiếc thuyền Linh Lung kia.
Hắn vừa nói câu này, Cao Triệt và một số người trong Ngân câu phường đã té xỉu xuống đất, cả người run rẩy không thôi.
Thấy phản ứng đám người Cao Triệt, Lâm Tịch quay đầu nhìn mấy người Liên Chiến Sơn đã giận dữ từ nãy nhưng lại không dám làm gì, tâm tình sảng khoái hơn rất nhiều, cười nói:
- Trở về.
…
Thời gian trở về mấy đình trước, vào lúc Lâm Tịch vừa nói bọn người Đỗ Vệ Thanh dừng lại.
Thấy Cao Triệt tự cao đắc ý, Lâm Tịch bỗng nhiên đưa tay mời, nói với Cao Triệt, mặc kệ những ánh mắt đầy khó hiểu của những người xung quanh:
- Ông chủ Cao, có thể qua đây nói chuyện được không?
- Không biết đại nhân muốn nói chuyện riêng gì với ta?
Cao Triệt theo Lâm Tịch đi tới trước vài chục bước, đợi đến khi Lâm Tịch dừng lại, ông ta mới chắp tay mỉm cười, hỏi.
- Ngươi có biết vì sao hôm nay ta chắc chắn như vậy không?
Lâm Tịch nhìn thương nhân trung niên tự tin này, cười hỏi.
Qua một đêm áp giải Từ Thừa Phong, Lâm Tịch đã biết Từ Thừa Phong là người tuy bề ngoài lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng y dám như vậy chỉ vì địa vị và thân phận mình. Thật ra Từ Thừa Phong là một người rất sợ chết, nếu là một người tàn nhẫn, Từ Thừa Phong hoàn toàn có thể cố ý tự tạo vết thương cho mình, sau đó giá họa cho Lâm Tịch, nếu như làm như vậy, đám người Liên Chiến Sơn có thể mượn cớ nhúng tay vào. Nhưng từ đầu tới cuối Từ Thừa Phong không dám làm thế, nên quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Lâm Tịch, tất cả đều đã được Lâm Tịch tính toán từ trước.
Lâm Tịch kiên nhẫn chờ một đêm không chỉ vì những tin tức kia, mà còn vì chờ năng lực của mình khôi phục.
Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng hắn hết kế sách, phải thất bại, nhưng toàn bộ vở tuồng này đã bị hắn đoán trước, nắm chắc phần thắng!
- Bọn ngươi thật sự rất to gan, coi nơi càng nguy hiểm càng là nơi an toàn nhất. Đúng vậy, nếu như người bình thường khám xét thuyền hoa này, họ không thể ngờ người cần tìm lại đang ở trong một mật thất thuyền hoa khác cách đấy không xa. Với quyền hạn Đề Bộ một trấn, khi đã khám xét nơi này không có kết quả, chỉ sợ không thể khám xét những nơi khác, cho dù có đủ người, quan trên cũng không cho phép.
Lâm Tịch nhìn Cao Triệt đang kinh ngạc bởi vì những lời vừa rồi, tiếp tục nói:
- Nếu ta cho ngươi biết ta đã biết các ngươi giấu những thiếu nữ kia trong mật thất thuyền Linh Lung, không biết ngươi còn trấn tĩnh như vậy không? Còn dám nhận mình là ông chủ thuyền hoa này không?
Cao Triệt nhất thời hoảng hốt, thân thể mềm nhũn muốn ngã xuống đất, nhưng Lâm Tịch lại không cho ông ta ngã, lấy tay vịn chặt lại.
Đưa mắt nhìn Cao Triệt trong bộ dáng mặt không còn chút máu, mồ hôi trên người tuôn ra như suối, Lâm Tịch nghiêm túc nói:
- Nếu như ngươi đã tự nhận mình là ông chủ thuyền hoa này, ngươi nên biết những việc táng tận lương tâm, thương thiên hại lý còn bị xử án nặng hơn giết người rất nhiều, không riêng gì người chủ mưu phải bị lăng trì xử tử, ngay cả người nhà thủ phạm cũng bị đày đi sung quân!
Nói xong câu này, Lâm Tịch hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nghiêm túc nói:
- Không biết ngươi có thể chịu được đau đớn khi bị lăng trì không? Có thể nhẫn tâm nhìn toàn bộ người nhà mình bị sung quân, làm khổ dịch không?
- Lâm đại nhân, tha cho ta!
Lâm Tịch vừa nói những lời này xong, Cao Triệt vốn đã mềm nhũn cả người lại càng hoảng sợ hơn, vội vàng khóc lóc van xin.
- Ngươi có một cơ hội để thoát tội, ít nhất ta cam đoan người nhà ngươi sẽ không bị liên lụy.
Lâm Tịch nhìn Cao Triệt, nghiêm túc và bình tĩnh nói:
- Ngươi chỉ cần chứng minh Từ Thừa Phong, hơn nữa, nhất định phải cần có chứng cứ rất xác thực, nhất định phải khiến hắn không thể thoát tội được. Nếu không, ngươi nên hiểu với địa vị và quyền thế trong tay, hắn vẫn có thể khiến ngươi trở thành thủ phạm chính, ngươi là ông chủ Ngân câu phường, hắn không có quan hệ gì cả.
- Ta còn giữ sổ sách, tất cả được cất giấu trong bức tường kép nơi ta làm việc ở trấn Đông Cảng, trong đấy có ghi chép số tiền hắn lấy ở đây.
Cao Triệt đã không thể phân biệt được lời nào nên nói hay không nên nói, thái độ ung dung nho nhã khi nãy đã mất hết, ánh mắt ngây dại nhìn Lâm Tịch nói:
- Còn nữa, có vài người trong những thiếu nữ bị nhốt trong khoang thuyền Linh Lung đã từng bị hắn điếm ô, họ cũng biết hắn là ông chủ Ngân câu phường, họ có thể làm chứng nói hắn.
- Được! Ngươi mau bình tĩnh lại, nếu như có người nào đó nói ngươi vì sợ quá mà choáng váng hoặc điên, không thể coi làm chứng cứ, hoặc là không có căn cứ chính xác, người nhà ngươi nhất định gặp phải tai họa.
Lâm Tịch chỉ liếc mắt nhìn Cao Triệt một cái, tuy nói thế nhưng hắn vẫn không thể đồng cảm với thương nhân trung niên đã từng trung tâm với Từ Thừa Phong này. Xoay người lại, Lâm Tịch đi thẳng tới trước mặt Từ Thừa Phong vẫn đang cười lạnh, chỉ là hiện giờ đã có thêm sự khó hiểu trên khuôn mặt y, sau đó Lâm Tịch lại nhìn dân chúng đang tụ tập đứng trên các bãi đá.
- Từ Thừa Phong, Cao Triệt đã thú nhận toàn bộ, ngươi chính là ông chủ thật sự của Ngân câu phường, những người bị ngươi bắt đang bị giam trong thuyền Linh Lung kia.
Hắn hít sâu một hơi, vươn tay chỉ về chiếc thuyền màu trắng đang đậu ở phía xa, âm thanh lạnh thấu xương truyền khắp bờ sông.
Âm thạnh lạnh lẽo này lại giống như một tiếng sét làm chấn động mọi người.
Trong lúc dân chúng đang ở quanh đây không tự chủ được nhìn theo ngón tay Lâm Tịch, tập trung vào chiếc thuyền màu trắng, Từ Thừa Phong sau một lúc ngẩn ngơ đã "a" lên một tiếng, gào thét với Cao Triệt:
- Cao Triệt, con chó nhà ngươi…ngươi dám mưu hại ta!
- Giúp tại hạ coi chừng bọn hắn!
Lâm Tịch nhìn Trương nhị gia cũng đang khiếp sợ vô cùng ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói một câu, sau đó thậm chí không liếc mắt nhìn mấy người Liên Chiến Sơn một cái, dứt khoát từ Ngân câu phường nhảy xuống bên dưới, đi thẳng tới thuyền Linh Lung trong những tiếng hò hét giận dữ.
…
- Rốt cuộc hắn đã nói gì với Cao Triệt mà có được kết quả bất ngờ như vậy?
Trên bờ sông, đại chưởng quỹ Hành Vinh Xương cũng rất khiếp sợ.
Ông ta không biết Lâm Tịch có một năng lực đặc biệt, từ đầu đã nắm chắc phần thắng trong tay. Vị đại chưởng quỹ này cứ nghĩ mọi việc đã bế tắc, nhưng dựa vào phản ứng như điên như khùng của Từ Thừa Phong cùng với sắc mặt tái mét của vài người trên Ngân câu phường, ông ta biết tình thế đã nghịch chuyển.
Không người nào dám ngăn trở Lâm Tịch.
Người làm việc đường đường chính chính sẽ có tự tin vô hạn, làm cho người tin phục. Cho nên, tuy hiện giờ Lâm Tịch đang lẻ loi đi trước một mình, nhưng xung quanh hắn lại đang hội tụ lòng dân, mạnh mẽ như một cơn sóng đánh tới phía trước.
“Răng rắc!”
Cánh cửa mở vào khoang bên trong thuyền Linh Lung bị Lâm Tịch phá nát.
Trường kiếm trong tay Lâm Tịch rời vỏ, dưới ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, cả con thuyền gỗ này từng mảnh từng mảnh vỡ tung. Đúng vậy, Lâm Tịch đang hủy thuyền, khiến cho mọi thứ bên trong phải hiện ra ngoài ánh sáng.
Rồi đột nhiên, mọi người nhất thời nín thở.
Sau khi một vách gỗ khoang thuyền bị Lâm Tịch phá vỡ, từng bóng người đã xuất hiện.