Mặc dù không nhận ra nam tử trung niên có khuôn mặt đau khổ kia, nhưng dựa vào thần thái tiếc thương và tán thưởng trong đôi mắt ông ta, cũng giống như Lâm Tịch đã nhìn thấy trong đôi mắt Lam giáo sư và Lý Ngũ, hắn có thể nhận ra đây là một người sư trưởng vô cùng quan tâm với đệ tử. Thật ra cho dù là Lam giáo sư hay Lý Ngũ, Lâm Tịch mới chỉ gặp một lần, nhưng hiện giờ khi nhìn thấy họ, nhận ra ánh mắt của họ quan tâm và trìu mến thế nào, Lâm Tịch không khỏi cảm thấy thật ấm áp.
- Là An giáo sư nói các lão sư đang ở đây.
Tuy cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn lại không muốn lãng phí thời gian, nên vội nhìn sang Trưởng Tôn Vô Cương đang bị hôn mê nằm trên cáng, nói thẳng:
- Hắn là thái tử...bị Văn Nhân Thương Nguyệt đâm bị thương. An giáo sư nói ở lăng Bích Lạc này chỉ có các lão sư mới cứu được hắn.
Giáo sư học viện tất nhiên là người đã trải qua không biết bao sinh tử và sóng gió, nhưng khi nghe Lâm Tịch nói, dù là Lý Ngũ hay nam tử trung niên có khuôn mặt đau khổ, hoặc là Lam giáo sư, tất cả đều biến sắc, thân thể bất giác run rẩy.
Không nói bất kỳ lời nào, Lam giáo sư liền đi tới trước băng ca, lấy một cây châm ngắn nhỏ ra đâm vào lòng bàn tay Trưởng Tôn Vô Cương.
Mới chỉ nhìn thoáng qua màu sắc cây châm bị biến đổi, hàm răng bà ta nhất thời cắn chặt lại, gật đầu với Lý Ngũ va nam tử có khuôn mặt đau khổ kia.
Nam tử có khuôn mặt đau khổ chỉ tiến lên nhìn Trưởng Tôn Vô Cương một cái, thậm chí ông ta còn không bắt mạch hắn xem như thế nào, nhưng ngón trỏ tay phải đã vung ra nhanh như điện. Chỉ trong một tíc tắc, ông ta đã liên tục điểm mười mấy chỉ lên người Trưởng Tôn Vô Cương.
Lý Ngũ không phải là người khoa Ngự Dược, Khương Ngọc Nhi cũng chỉ là một đệ tử được phái đến lăng Bích Lạc để ma luyện, nên những người chờ ở đây để chữa trị thương thế trên người Cốc Tâm Âm thực tế chỉ có Lam Tê Phượng Lam giáo sư và Đường Vũ Nhân Đường giáo sư, cũng chính là nam tử trung niên có khuôn mặt đau khổ.
Những người học viện Thanh Loan biết Cốc Tâm Âm là ai cũng hiểu rằng nếu như ngay cả một người như Cốc Tâm Âm cũng không thể áp chế nổi vết thương trong người mình, vậy nhất định đó là vết thương rất khủng khiếp...Cho nên, hoặc là Cốc Tâm Âm bình an vô sự, không bị thương gì xuất hiện ở đây, hoặc là đã bị thương đến mức người thường khó tưởng tượng nổi. Học viện Thanh Loan có thể suy đoán như vậy cũng vì Cốc Tâm Âm chính là đệ tử khoa Nội Tương mạnh nhất trong lịch sử học viện Thanh Loan.
Ở chuyện này, Hạ phó viện trưởng và rất nhiều giáo sư ở trong ngọn núi phía sau học viện đã đồng loạt nhất trí, khả năng Cốc Tâm Âm tới đây mà không bị thương gì là rất nhỏ, gần như không thể xảy ra.
Cho nên, nếu như học viện đã cử Lam giáo sư và Đường giáo sư tới đây, tất nhiên đây là hai người thông hiểu dược lý.
Cho nên, không cần làm bất cứ việc gì, chỉ mới liếc mắt qua, vị giáo sư khoa Ngự Dược mà đám người Lâm Tịch chưa nhìn thấy bao giờ này đã nhận ra mặc dù đã được Đỗ Chiêm Diệp và An Khả Y cứu trị, nhưng nội tạng Trưởng Tôn Vô Cương đã bị suy yếu đến mức khó cứu trị được, trước hết chỉ có thể dùng phương pháp kích thích mạnh mẽ tiềm năng ở bên trong, sau đấy mới có thể dùng thuốc. Nếu không, mặc dù dược lực có vào trong cơ thể, nhưng khí huyết đã suy yếu đến như vậy thì cũng khó lòng phát huy được.
Sau khi điểm mấy chục chỉ, khuôn mặt vốn tái xám của Trưởng Tôn Vô Cương lập tức ửng đỏ lên.
Trong lúc Đường Vũ Nhân điểm chỉ, La tê Phượng đã lấy một bình thuốc nhỏ bằng bảo thạch màu đỏ từ trong lồng ngực mình ra. Nhưng mọi người có thể thấy rõ bình thuốc này vô cùng trân quý, bởi vì tay của bà ta khi cầm lấy nó lại run rẩy liên tục.
Lâm Tịch không biết trong chai thuốc Lam giáo sư đang cầm có cái gì, nhưng hắn thấy cho dù là để thái tử dùng, bà ta cũng cảm thấy hơi do dự, nên hắn lập tức biết dược vật trong chai thuốc vô cùng thưa thớt, thậm chí rất có thể là rất quý hiếm.
...
Lam Tê Phượng đang rất do dự.
Nếu như là lúc bình thường, bất kể là dược vật quý hiếm như thế nào, bà ta cũng sẽ không do dự mà dùng cứu trị Trưởng Tôn Vô Cương, cho dù hắn ta chỉ là một Trần Mộ, một đệ tử bình thường của học viện Thanh Loan. Nhưng dược vật này vốn được chuẩn bị cho Cốc Tâm Âm, mà học viện cũng chỉ có một chai nhỏ này, mặc dù Cốc Tâm Âm có thể cầm cự tới đây, hoặc có thể tiếp tục chống đỡ trong nhiều ngày nữa, nhưng nếu như không có dược vật này, vậy cho dù có dốc hết sức mạnh của học viện, thời gian để Cốc Tâm Âm sẽ kéo dài hơn rất lâu, thậm chí là vô cùng khó khăn.
- Chú ý vào!
Đường Vũ Nhân biết thủ pháp mình đang thi triển là phương pháp ép toàn bộ tiềm lực còn lại trong người Trưởng Tôn Vô Cương ra, ông ta cũng biết Lam Tê Phượng đang do dự chuyện gì, nên ông ta lập tức kiên định quát lên.
Tiếng quát này phá vỡ do dự trong lòng Lam Tê Phượng, bà ta cắn răng, mở nắp bình chai thuốc màu đỏ, đưa đến trước miệng Trưởng Tôn Vô Cương.
Một giọt nước sềnh sệch màu vàng, không có mùi gì đặc biệt nhỏ vào trong miệng Trưởng Tôn Vô Cương, trông vô cùng bình thường, nhưng vừa nuốt vào, sắc mặt Trưởng Tôn Vô Cương lập tức hồng nhuận hơn rất nhiều.
Đường Vũ Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đỗ Chiêm Diệp đang đi trước, sau đấy gật đầu với đám người Lâm Tịch và Cao Á Nam, nói:
- Các ngươi làm tốt lắm.
Đỗ Chiêm Diệp hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của Đường Vũ Nhân, nhưng nàng không cảm thấy kiêu ngạo, mà òa khóc lên.
Biên Lăng Hàm biết khi Đường Vũ Nhân nói câu này ra, tính mạng Trưởng Tôn Vô Cương đã được đảm bảo. Nàng cũng hiểu rõ tâm tình Đỗ Chiêm Diệp, cho nên, nàng muốn vươn tay ra vỗ nhẹ vai Đỗ Chiêm Diệp, an ủi nàng ta một chút. Nhưng vừa mới vươn tay ra, sức mạnh đang ẩn chứa trong cơ thể mà nàng đang áp chế lại trỗi dậy, khiến cả người nàng nhất thời chấn động mạnh, nàng kêu lên đau đớn, máu tươi từ trong miệng mũi phun ra ngoài.
Đường Vũ Nhân nhìn thoáng qua Biên Lăng Hàm. Ông ta có thể liếc qua mà nhìn thấu vết thương trong người Trưởng Tôn Vô Cương, nhưng lại không thể nào nhận ra thương thế của Biên Lăng Hàm, nên ông ta tiến lên trước mặt Biên Lăng Hàm, vươn hai ngón tay, bắt lấy cổ tay của Biên Lăng Hàm.
- Bị buộc dung hồn?
Chỉ vừa chạm vào, ông ta liền biết trong người Biên Lăng Hàm đang xảy ra chuyện gì, khuôn mặt vốn rất đau khổ trở nên rất khiếp sợ, thậm chí nếp nhăn ở ngay khóe mắt cũng nhiều hơn.
- Các ngươi chiến đấu với Kính Thiên nhân ngư Quốc sĩ đỉnh phong?
Lâm Tịch một lần nữa khom mình hành lễ, nói:
- Đúng vậy...lão sư có thể giúp Lăng Hàm được không?
Lam Tê Phượng nhìn những người trẻ tuổi này.
Lý Ngũ cũng nhìn những người trẻ tuổi này với ánh mắt rất phức tạp.
Đường Vũ Nhân trước không trả lời câu hỏi của Lâm Tich, chỉ cảm thán nói:
- Các ngươi dọc theo khu rừng cạnh hồ Kính Thiên để đến đây?
Thật ra hiện giờ ông ta còn có một câu hỏi: "Chỉ có các ngươi...sao các ngươi dám?", chẳng qua ông ta sợ những người trẻ tuổi này hiểm lầm ý mình, nên cũng không nói ra.
- Các ngươi làm rất tốt.
Thấy đám người Lâm Tịch gật đầu, Đường Vũ Nhân lại nhìn bọn họ. Đây là những người đệ tử còn rất trẻ của học viện Thanh Loan, trong mắt ông ta bọn họ còn rất nhỏ bé, nhưng không ngờ lại dám làm như vậy. Cũng vì thế, mà vị giáo sư khoa Ngự Dược bình thường rất nghiêm khắc, ngày thường hầu như chưa bao giờ mở miệng khen ai, phải mở miệng khen họ lần thứ hai một cách chân thành.
- Mỗi ngày luồng sức mạnh này sẽ bộc phát khoảng hai lần.
Sau khi nói câu khen tặng trên, Đường Vũ Nhân lại nhìn Biên Lăng Hàm, nói tiếp:
- Ta không biết các ngươi có biết hay không, nhưng nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi luồng sức mạnh này, tu vi của Lăng Hàm buộc phải đột phá đến Quốc sĩ.
Lâm Tịch không nhịn được nói:
- Bọn đệ tử cũng nghĩ như vậy...nhưng có dược vật nào có thể giúp nàng không?
Đường Vũ Nhân nhìn thoáng qua Lâm Tịch. Hiện giờ những lời Lâm Tịch vừa nói có vẻ rất vội vàng, nhưng ông ta không hề tức giận, chỉ gật đầu, sau đấy lấy hai bình thuốc đưa cho Biên Lăng Hàm.
- Trong bình thuốc lớn này là Hồng ô đan, mỗi ngày một viên, ít nhất sẽ giúp vết thương của ngươi không biến xấu đến mức không thể dùng thuốc và kim châm cứu trị. Trong bình thuốc nhỏ có đan dược giúp ngươi đột phá đến Đại hồn sư sơ giai...trừ hai bình thuốc này ra, trên người chúng ta không có đồ vật gì có thể giúp ngươi tiến bộ hơn được.
- Đại hồn sư sơ giai?
Đám người Lâm Tịch ngẩn ra, tiếp đấy vô cùng vui mừng mà vội vàng hành lễ với Đường Vũ Nhân.
Nhìn thấy đám người Lâm Tịch mừng rỡ mà không hề tỏ ra ghen tỵ chút nào, Đường Vũ Nhân và Lam Tê Phượng, cũng như Lý Ngũ nhìn lẫn nhau, cả ba đều hiểu rõ ẩn ý trong mắt đối phương.
Cách mấy năm học viện sẽ có vài người tu hành thiên tài, nhưng so sánh với một người tu hành mạnh mẽ đơn đốc, thì một tiểu đội người tu hành có thể cùng sinh cùng tử với nhau còn mạnh hơn. Mà trong mắt họ, những người trẻ tuổi này chính là một tiểu đội như vậy.
- Ngươi là Lâm Tịch?
Đường Vũ Nhân bắt đầu nhìn qua thương thế những người còn lại. Khi liếc mắt nhìn Lâm Tịch, ông ta có thể cảm thấy khí tức Cát Tường trong túi sau lưng Lâm Tịch, ông ta nhất thời biết người này là ai, bất giác thở dài một tiếng.
Lâm Tịch gật đầu, hắn không biết tiếng thở dài vừa rồi của Đường Vũ Nhân có ý gì.
- Bình thuốc này cho Tam vĩ hắc hồ miêu của ngươi, sẽ có tác dụng với vết thương của nó.
Đường Vũ Nhân lại lấy ra một bình thuốc nhỏ bằng gỗ đưa cho Lâm Tịch, đồng thời nói:
- Ta có nghe nói đến chuyện của ngươi, biết tu vi của ngươi khi rời khỏi học viện...hiện tại ngươi đã đạt đến Đại hồn sư trung giai...xem ra cũng không cần dùng đan dược học viện nữa.
Lâm Tịch ngẩn người, nhanh chóng hiểu được ẩn ý thật sự trong câu nói của Đường Vũ Nhân, hắn bất giác cảm thấy kiêu ngạo, khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
...
Trong sơn cốc trong rừng Mê Tung, danh tướng biên quân Bích Lạc - Tống Tự Khổ đang nghe các quân sĩ trinh sát hồi báo.
Các quân sĩ trinh sát này cũng là những người tu hành rất biết che giấu khí tức, người mặc da dê. Mặc dù không đến gần căn nhà tranh rách nát của Từ Bố Y, nhưng họ có thể dựa vào đôi mắt ưng để thấy rõ tướng mạo của Lâm Tịch và mấy người Biên Lăng Hàm.
Nghe những quân sĩ trinh sát cẩn thận hồi báo, nghe thấy họ miêu tả lại thương thế cũng như hình dáng người nằm trên băng ca, lại liên tưởng đến tình báo của quân đội trong hai ngày này, chỉ trong một nháy mắt, danh tướng Bích Lạc này đã xuyên chuỗi nhiều chuyện với nhau, biết được tiểu đội vừa tới khu rừng này là ai. Trong lúc nhất thời, tên danh tướng biên quân Bích Lạc đã trải qua vô số chiến trận, thấy hơn một ngàn người cùng chết trong một nháy mắt nhưng cũng không sợ hãi này, lại trở nên kích động vô cùng, bàn tay bất giác run rẩy.
Hắn biết thời cơ mà đại quân của mình chờ đợi đã tới, hơn nữa, hắn còn nghĩ rằng rất có thể tình thế của lăng Bích Lạc sẽ đại quân của hắn mà phải thay đổi.
Nhưng ngay lúc này, trong tầm mắt hắn, đột nhiên nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt rất non nớt, mái tóc được thắt lại thành hai đuôi sam.