Tiên Ma Biến

Chương 17: Q.15 - Chương 17: Khoảnh khắc cuối cùng




Cảm giác của người tu hành cấp Đại quốc sư thật sự thua kém Thánh sư rất nhiều.

Một việc trông rất chậm chạp trong mắt Thánh sư, nhưng trong mắt người tu hành Đại quốc sư, việc đó lại nhanh đến mức không nắm bắt được.

Tuy nhiên, cuộc chiến đấu giữa Lâm Tịch và Văn Nhân Thương Nguyệt từ đầu đến giờ đã liên tục phá vỡ những lý lẽ bình thường nhất của thế giới người tu hành.

Sau khi phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt đánh bay phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, hắn ta quát lớn một tiếng, để cho phi kiếm của mình đánh về phía Lâm Tịch với một dòng xoáy kinh khủng.

Hắn dĩ nhiên không thể chấp nhận việc mình thất bại.

Hắn tuyệt đối không tin mình lại chết ở đây.

Hắn dĩ nhiên muốn giết chết Lâm Tịch.

Nhưng bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên, có một luồng sức mạnh bàng bạc do Đại Hắc bắn ra ngoài va chạm với phi kiếm của hắn.

Toàn bộ dòng xoáy màu trắng xung quanh Thất diệu ma kiếm bị đánh tan tác.

Nhưng phi kiếm vẫn xuyên phá màn đêm để tiến tới trước, tựa như một con cá muốn bơi ngược lên thượng du.

Ngay một khắc này, sức mạnh của Cát Tường bộc phát.

Luân phiên chiến đấu nhiều như vậy, Cát Tường đã trưởng thành rất nhanh, trở nên rất mạnh.

Khí tức của nó tỏa ra ngoài tạo thành những luồng ánh sáng màu đen bao quanh người mình lại, tựa như có vài cái đuôi khổng lồ đáng sợ chập chờn trên không trung. Hiện giờ, trông nó thật giống một con yêu thú mang đến sự xui xẻo theo truyền thuyết của Vân Tần.

Nhưng sự xui xẻo này chính là niềm xui của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Tất cả sức mạnh của nó ngưng tụ thành một cột băng trong suốt trước người nó, một cây cột băng rắn chắc vô cùng đơn giản.

Ngay lúc này, Cao Á Nam tức giận hô một tiếng.

Nàng vẫn rất xinh đẹp, nhưng vào thời khắc hiện tại, nàng lại gây cho người ta cảm giác đấy là một người khổng lồ băng tuyết đang tức giận.

Băng tuyết kinh khủng, gió rét khủng khiếp cộng với tiếng hô tức giận của nàng quanh quẩn khắp thân thể nàng, khiến cho thân thể nàng trông khổng lồ hơn rất nhiều, khiến cho tiếng hô tức giận của nàng cũng lớn hơn rất nhiều.

Băng tuyết bay múa bao trùm cột băng ở đằng trước người Cát Tường.

Cây trụ băng trong suốt nhanh chóng biến thành một cây kiếm lớn bằng băng. Khi tiếng hô tức giận của nàng vừa dứt, cây kiếm này mạnh mẽ đánh vào Thất diệu ma kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Thất diệu ma kiếm vừa va chạm với cây kiếm lớn này lập tức bị khí lạnh bàng bạc trói lại, đóng băng!

Văn Nhân Thương Nguyệt quỳ một chân dưới đất tức giận, đôi mắt như có u hỏa bốc cháy.

Hắn đột nhiên vươn tay phải ra, hai ngón tay chập lại làm kiếm, đâm thẳng tới trước.

"Keng!"

Thất diệu ma kiếm và băng kiếm ma sát mạnh mẽ với nhau, phát ra âm thanh của kim loại.

Trường kiếm băng tuyết chợt vỡ tan, Thất diệu ma kiếm nhân cơ hội bay ra ngoài.

Cũng ngay lúc này, một thanh trường kiếm màu chàm đột nhiên mạnh mẽ chém vào thân Thất diệu ma kiếm vừa mới thoát khỏi trường kiếm băng tuyết khổng lồ.

...

Văn Nhân Thương Nguyệt là Thánh sư ngự kiếm mạnh nhất thế gian, Thất diệu ma kiếm cũng là phi kiếm mạnh nhất của núi Luyện Ngục.

Cho nên, mặc dù phi kiếm của Thánh sư bình thường không thể đâm thủng băng tuyết được, nhưng phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt lại lập tức thoát khốn.

Tuy nhiên, thanh Thất diệu ma kiếm linh hoạt không thể nắm bắt, mạnh mẽ như sấm sét đấy lại liên tục bị công kích.

Cảnh tượng này khiến cho Thất diệu ma kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt tựa hồ không phải là vật nhanh nhất thế gian nữa, mà là một con cá đã bị vây chặt trong lưới.

"Keng!"

Trường kiếm của Trạm Thai Thiển Đường va chạm với phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt, phát ra tràng âm thanh đinh tai nhức óc.

Từng vòng sóng âm mắt thường có thể thấy được lan tỏa khắp không trung.

"Rắc!"

Cũng ngay lúc này, đầu gối của chân còn lại của Văn Nhân Thương Nguyệt bỗng nhiên phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai.

Đầu gối một chân này của hắn đã hoàn toàn vỡ vụn.

Thân thể như sắt đúc của Văn Nhân Thương Nguyệt chợt trầm xuống, quỳ hẳn trên mặt đất.

Ngay nháy mắt cả hai chân đều bị bẻ gãy, không thể thừa nhận được sức nặng của thân thể mà quỳ xuống đất, Văn Nhân Thương Nguyệt lập tức há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Thất diệu ma kiếm tà tà bay giữa không trung, cho đến khi gần rơi xuống đất mới rốt cuộc lơ lửng.

...

Đầu gối của hai chân của Văn Nhân Thương Nguyệt hoàn toàn bị bẻ gãy, nhưng không có nghĩa là hắn ta không thể hành động được nữa.

Hồn lực cuồn cuộn từ trong thân thể hắn xông ra ngoài, đánh sâu vào mặt đất đầy máu tươi, đẩy hắn ngược ra sau.

Phía sau hắn còn có con yêu thú chim gáy mặt quỷ kia.

Nhưng ngay trong nháy mắt này.

Một tiếng phượng kêu đinh tai nhức óc, tựa như ngọc đá cùng vỡ, xen lẫn trong đấy là tâm tình tức giận vì chủ nhân của mình, lại tựa như vô số thanh trường kiếm vô hình, từ trên cao áp xuống dưới.

Cả núi rừng như đang run rẩy.

Núi đá tựa như muốn vỡ tan.

Văn Nhân Thương Nguyệt tức giận mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một con phượng hoàng màu vàng trên trời cao, đang tỏa sáng chói mắt.

Hắn liền điên cuồng nở nụ cười.

Hắn biết đây là Lâm Tịch muốn nói cho hắn biết, hắn không thể chạy.

Lâm Tịch không dùng Đại hắc nữa.

- Đây là hậu quả ngươi phải nhận lấy.

Hắn nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt vừa mới dừng lại, nói một câu này, sau đấy bắt đầu phóng quang minh rực rỡ.

Một luồng ánh sáng dài tinh khiết đến thánh khiết, thậm chí là mang theo sự nghiêm túc và quyết liệt, từ trên người Lâm Tịch phóng ra bên ngoài.

Một quả cầu ánh sáng nối thông giữa hắn và Nam Cung Vị Ương.

Quang minh do Lâm Tịch phóng ra ngoài không ngừng thấm vào cơ thể Nam Cung Vị Ương.

- Đây chính là quang minh, là hi sinh, là quốc gia mà rất nhiều người Vân Tần không tiếc dùng tính mạng của mình để bảo vệ, để thủ hộ, để tin tưởng. Ngươi thân là người Vân Tần, nhưng lại muốn phá hủy tín niệm tốt đẹp như vậy, cho nên, đây chính là nỗi tuyệt vọng của ngươi.

Lâm Tịch không muốn nói nhiều với Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng ngay lúc này, hắn lại rất tự nhiên nói ra những lời này.

Bởi vì hắn nghĩ đến việc đã có rất nhiều người vĩnh viễn hi sinh chỉ vì Văn Nhân Thương Nguyệt.

Toàn thân Nam Cung Vị Ương như đang bị thiêu đốt.

Việc nàng thích hay căm hận một người nào đấy trước giờ chưa từng có lý do.

Ngay lần đầu tiên tiến vào lăng Bích Lạc, tiến vào địa bàn của tên đại tướng quân này, nàng đã bắt đầu căm hận Văn Nhân Thương Nguyệt.

Nhưng trong những lần va chạm lúc trước, nàng lại lần lượt thất bại.

Cho nên, Văn Nhân Thương Nguyệt đã trở thành kẻ thù lớn nhất của nàng.

Trong lòng nàng hiện nay có chiến ý vô tận. Khi nãy nàng đã không thể nào ra tay được nữa, hiện giờ nàng có một cơ hội tái chiến, cộng với chiến ý và tức giận trong lòng nàng, nên nàng bỗng nhiên tức giận hét to lên.

Trong nháy mắt này, nàng rốt cuộc hiểu được những cảm giác mà nàng luôn tìm kiếm...nàng cảm thấy yêu là gì, hận là gì, hữu tình là như thế nào.

Thanh phi kiếm màu bạc đã bị rớt trong vô số đất đá và bụi cỏ bỗng nhiên bay lên trong cơn tức giận của nàng, hóa thành một luồng ánh sáng đâm thẳng về ngực Văn Nhân Thương Nguyệt.

Ánh sáng lạnh lẽo của thanh phi kiếm màu bạc này chiếu sáng gương mặt của Văn Nhân Thương Nguyệt, soi rõ màu mắt của hắn.

Hắn rống to một tiếng, Thất diệu ma kiếm quay ngược trở về, cách hắn khoảng ba thước.

Hai thanh kiếm như hai ngọn núi lớn đụng vào nhau.

Thanh phi kiếm màu bạc bị đánh bay ra ngoài.

Cả người Nam Cung Vị Ương mềm nhũn, uể oải ngồi xuống đất.

Thất diệu ma kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt bay ngược về sau, chui vào trong ống tay áo của Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng vẫn không thể dừng lại được.

"Răng rắc!"

Cổ tay phải của Văn Nhân Thương Nguyệt bị bẻ gãy.

Máu tươi trong miệng hắn không ngừng rơi xuống đất, tích nhiễu xuống bộ quần áo đã bị đánh rách tả tơi của hắn.

Bởi vì hồn lực bị chấn động quá mãnh liệt, nên mắt của hắn hiện lên những đường tơ máu rất nhỏ, ánh lên một màn sáng đỏ chót.

Hiện rõ trong đôi mắt đỏ như máu đấy là thần sắc thô bạo, dữ tợn và không thể tin được.

Hắn đã được huệ linh đan, một lần nữa trở thành một trong những Thánh sư mạnh nhất thế gian này.

Trên đời này, đáng lẽ chỉ còn có một nhân vật như chưởng giáo núi Luyện Ngục là có thể đứng trên hắn.

Đám người Lâm Tịch hẳn không biết hắn đã chiếm được huệ linh đan, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn bị vây công, bị đánh đến trọng thương!

Tuy nhiên, sự tuyệt vọng vẫn chưa hiện lên trong đôi mắt hắn.

- Điều duy nhất ta tính sai là không ngờ rằng trên thế gian này còn có người có tốc độ tu hành hơn ta rất nhiều, ta đã đánh giá thấp thực lực của ả.

Hắn nhìn Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch, nở một nụ cười dữ tợn.

- Nhưng vậy thì thế nào chứ?

- Ả ta không thể tái chiến được nữa.

- Lâm Tịch, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ một mình là ngươi là có thể giết ta được sao?

...

Những lời này thật giống những lời trăn trối điên cuồng của một người sắp chết, nhưng ngay lúc hắn bi thương nở nụ cười như vậy, da thịt trên thân thể hắn bỗng nhiên hiện lên một màu ánh sáng lam đen.

Dưới sự chấn động liên tục của một luồng khí tức quỷ dị, thân thể của hắn tựa như không còn là máu thịt con người nữa, mà biến thành một bộ giáp lạnh lẽo.

Đây là Phong Ma của Thiên Ma quật.

Sau khi phối hợp với chưởng giáo núi Luyện Ngục giết chết Lý Khổ, Văn Nhân Thương Nguyệt đã nhận được phương pháp tu hành của Thiên Ma quật.

Phương pháp tu hành này vốn là một loại cao cấp hơn phương pháp tu hành Thiên Ma quật mà Lâm Tịch đã từng chiếm được, là một cách thức dùng thân thể dần chết đi để ngăn vết thương chuyển biến xấu hơn.

Mặc dù bây giờ Văn Nhân Thương Nguyệt dùng thủ đoạn như vậy nhất định sẽ khiến cơ thể hắn có những ám thương vô cùng kinh khủng, khiến cho một chút dược lực của huệ linh đan trôi đi như nước chảy, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể chiến đấu được.

Có thể chiến đấu là hắn sẽ không bị Lâm Tịch giết chết, thậm chi là giết chết Lâm Tịch.

Văn Nhân Thương Nguyệt điên cuồng cười lên, hắn cảm thấy bây giờ Lâm Tịch đáng lẽ phải cảm thấy sợ hãi, phải cảm thấy hối hận.

Nhưng nụ cười của hắn càng ngày càng cứng ngắc, thay vào đó là một nỗi lạnh vô hình.

Hắn phát hiện mỗi người bên cạnh Lâm Tịch đều không sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra chế nhạo hắn.

- Ngươi có thể chiến đấu nữa, ta cũng có thể.

- Ngươi từ trong những vật mà chưởng giáo núi Luyện Ngục khinh thường lấy được phương pháp tu hành tầm thường, nhưng ta lại lấy được vật lão ta coi trọng nhất.

Lâm Tịch cũng tươi cười.

Nụ cười của hắn hiện giờ thật khô khan, thật dữ tợn.

Bởi vì hắn bắt đầu ma biến.

Ngay lúc Văn Nhân Thương Nguyệt gần như ngừng thở vì quá sửng sốt, thân thể của Lâm Tịch bắt đầu bành trướng, khiến cho bộ trường bào Tế ti bền bỉ và chắc chắn phải căng phồng lên.

Thân thể Lâm Tịch che khuất đi ánh sáng trước người Văn Nhân Thương Nguyệt.

Lâm Tịch bình thường trông rất tỉnh táo, nhàn nhã, bây giờ lại trông như một Đại ma vương từ địa ngục đi ra để báo thù.

Văn Nhân Thương Nguyệt rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.

Thân thể như sắt đúc của hắn bắt đầu run rẩy.

Nhưng điều khiến hắn từ khi bắt đầu có sự tự tin tuyệt đối là còn nhờ có một vật khác.

Văn Nhân Thương Nguyệt biết hiện giờ mình đã phải dùng đến vật đó.

Tuy nhiên, ngay lúc này đây, cho dù dùng đến vật đó, hắn bất giác cảm thấy sự tự tin của mình đã dần biến mất.

Cánh tay trái nguyên vẹn của hắn được vươn ra ngoài.

Sau đó tựa như có một thanh kiếm trong thân thể hắn nổ tung.

Tất cả xương cốt và máu thịt bên trong cánh tay trái của hắn toàn bộ vỡ vụn, cả cánh tay trái mới còn nguyên vẹn nay đã biến thành một bọc da trống rỗng.

Một luồng kiếm khí tỏa ra khí thế gần như vượt qua Thánh giai, mang theo vô số mảnh xương vỡ vụn, từ trong ống tay áo trống trơn của hắn bay ra ngoài, khiến cho toàn bộ nguyên khí trời đất một lần nữa chấn động.

Toàn bộ luồng kiếm khí này nháy mắt rót vào bên trong Thất diệu ma kiếm.

Thất diệu ma kiếm tựa hồ bành trướng lên, đối mặt với Lâm Tịch vừa ma biến xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.