Tiên Ma Biến

Chương 79: Q.16 - Chương 79: Không cầu cả đời, chỉ cầu nhất thời




Đại quân đứng đối diện với Lâm Tịch như biến thành tượng đá, tất cả đều xoay người lại nhìn một kiếm này, rung động đến mức căn bản không thể tin được.

Có mười vạn đại quân ngăn cách, trực tiếp dùng một kiếm đánh chết chủ soái, đây tuyệt đối là chuyện sử sách chưa bao giờ ghi lại, hoàn toàn vượt xa sự hiểu biết của mọi người.

Thậm chí trong mắt nhiều người tu hành, đây là một chuyện đã vượt quá cực hạn của người tu hành.

- Làm sao ngươi làm được?

Ngay cả Tần Tích Nguyệt cũng không dám tin tưởng, nhẹ giọng hỏi.

- Ngay lúc hắn nói chuyện với ta, muốn giết chết ta, ta đã nghĩ rằng nếu như có một viên đạn thì hay quá, bắn chết hắn luôn. Sau đó, ta lại nghĩ mặc dù hiện giờ ta không có Đại Hắc, nhưng ta lại có sức mạnh hơn Đại Hắc rất nhiều, dù sao ta cũng là Phong hành giả, hôm nay lại có gió hướng bắc, nên đã tung một kiếm như vậy.

Lâm Tịch nói câu này ra, nhưng nghĩ đến việc Tần Tích Nguyệt không biết viên đạn là gì, nên nhẹ giọng giải thích:

- Đạn là một vũ khí của thế giới trước kia của ta, có thể bắn ra rất xa.

Tần Tích Nguyệt gật đầu, nàng hiểu rằng đây là một kinh nghiệm của thế giới kia, giúp cho Lâm Tịch có những lĩnh ngộ trong tu hành bây giờ. Mà sau khi khôi phục lại như cũ từ rung động, nàng cảm giác được hai tay Lâm Tịch hiện hơi run rẩy, nàng nhất thời hiểu rằng cho dù đã tung ra một kiếm như vậy, nhưng việc đích thân giết chết một đồng học, kể cả Cừu Lộ là kẻ thù, Lâm Tịch cũng không thể cảm thấy vui được.

Nên nàng nắm chặt tay Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:

- Ngươi phải kiên cường hơn, dù sao kỷ niệm luôn tươi đẹp, mà thực tế lại vô cùng tàn khốc.

- Có lúc ngươi còn kiên cường hơn ta.

Lâm Tịch nhìn nàng mà gật đầu, sau đó hắn quay đầu bước đi, nhìn đại quân phía trước. Đồng thời, Lâm Tịch nhẹ giọng nói:

- Cảm ơn ngươi.

Tần Tích Nguyệt quay đầu nhìn một bên khuôn mặt Lâm Tịch.

Nàng biết tiếng cảm ơn vừa rồi của Lâm Tịch bao hàm rất nhiều ý nghĩa, mà giờ khắc này, dường như nàng có thể nhìn thấu được nội tâm của Lâm Tịch. Nàng biết rằng mình vốn không quan tâm đến suy nghĩ người khác trên thế gian này, hay Lâm Tịch có là Tướng Thần hay không, nhưng trong mắt của nàng, Lâm Tịch cũng chỉ là người bình thường. Lâm Tịch có lúc kiên cường, nhưng cũng có lúc rất yếu ớt, cũng bởi vì thế mà đối với nàng, Lâm Tịch thật chân thật, thật dễ dàng đi vào lòng nàng.

Nhìn về đại quân phía trước, nàng khẽ nở nụ cười, sau đấy hạ giọng nói với một âm thanh chỉ có nàng và Lâm Tịch mới có thể nghe được:

- Ngươi từng nói với ta rằng sau khi đã có hình bóng một người, tâm trí mình rất khó chấp nhận người khác. Ở ven hồ Linh Hạ, Á Nam đã chiếm lấy tâm trí ngươi. Cho nên, ta nhất định không có cách có thể sánh vai với ngươi suốt cả đời, nhưng ta có thể dắt tay ngươi đi vào núi Luyện Ngục...ta không cầu cả đời, chỉ cầu khoảnh khắc này.

Lâm Tịch ngừng bước.

Hắn quay đầu nhìn Tần Tích Nguyệt.

Tần Tích Nguyệt cũng lẳng lặng nhìn hắn.

Nàng chỉ mặc một bộ áo vải bình thường, nhưng dung nhan của nàng, ánh mắt của nàng, lại trông nàng thật xinh đẹp.

Cho dù là tân nương xinh đẹp nhất thế gian này, cũng không thể sánh với nàng, cũng không thể đẹp đến mức kinh tâm động phách như vậy được.

Lâm Tịch chậm rãi gật đầu, nắm chặt tay của nàng.

...

Đại quân chi chít vẫn đang ngây người.

Nhìn Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt càng lúc càng đi đến gần, mọi người mặc dù biết rằng không có người nào có thể giết chết mười mấy vạn quân đội, nhưng thân thể mỗi người lại tựa như bị dính lưới chì, không thể di chuyển được, một nỗi sợ hãi đang lan tràn khắp tâm trí mỗi ngườ.

Những người đứng gần với Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt nhất tự động nhường đường.

Đại quân bao trùm khắp nơi như một đại dương bao la sợ hãi nhường một con đường, tựa như thủy triều đang rút xuống.

Một kiếm khi nãy của Lâm Tịch gần như đã vượt qua phạm trù nhận thức của thế gian này. Hai người đối mặt với mười mấy vạn đại quân, đại quân căn bản không dám ra tay, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử Vân Tần cũng như Đại Mãng. Nhưng đối với một số tín đồ của ma vương, chúng vẫn cảm thấy sức mạnh ma vương hơn Lâm Tịch, nên chúng chưa chấp nhận khuất phục, vẫn muốn hủy diệt Lâm Tịch ngay trong núi Luyện Ngục.

Mười mấy tên thần quan núi Luyện Ngục mặc thần bào xuất hiện ở đuôi đại quân.

Đại quân tách ra hai bên như thủy triều lui xuống, cuối cùng hoàn toàn hoảng loạn, di chuyển quanh thân Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt như những con sơn dương chạy loạn. Mà ánh mắt của mười mấy tên thần quan núi Luyện Ngục kia lại luôn chăm chú nhìn vào Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt đang tiêu sái đi tới.

Bọn họ bắt đầu ngâm ca.

- Phàm người phụng ma ta, nhất định được vĩnh sinh. Phàm người nghịch ma ta, tất bị chôn trong địa ngục, trọn đời không được siêu thoát...kính xin lửa ma vô thượng của ma vương, đốt hết mọi tội nghiệt trên thế gian...

Trong khi đám thần quan núi Luyện Ngục trung thành với Trương Bình ngày ngâm ca, sợi xích nối liền bọn chúng với các đầy tớ phía trước bắt đầu tỏa sáng, tản phát ra khí tức nóng rực.

Lâm Tịch nhìn những tên thần quan núi Luyện Ngục đang ngâm ca. Trong khi những sợi xích nối liền chúng và các đầy tớ đằng trước bắt đầu phát ra nhiệt độ nóng hổi, hắn cảm giác được khí tức nào đấy, nên hắn bình tĩnh nhìn những thần quan mặc thần bào đó, nói:

- Nếu như muốn đốt, các ngươi hãy đốt chính mình đi.

Đầu ngón tay của hắn tản phát ra một luồng hồn lực, trong nháy mắt áp súc không khí trước người mình lại. Sau đấy, những khối không khí bị hắn áp súc lại bắt đầu lóe sáng như những mảnh thủy tinh, rồi bay thẳng đến trước người các thần quan đó, phát ra một tiếng động mạnh.

Những sợi xiềng xích quấn quanh tay các thần quan mặc hồng bào phát ra ngọn lửa.

Nhưng trong nháy mắt này, những sợi xiềng xích trong tay bọn họ lại bị đứt đoạn, các đầy tớ trước mặt bọn chúng không những không bốc cháy, ngược lại thân thể của chúng lại bắt đầu tỏa ra khí nóng, rồi bốc cháy mạnh mẽ.

Mười mấy tên thần quan mặc áo bào đồng thời kêu lên thảm thiết.

Thần bào trên người họ trực tiếp hóa thành tro bụi, huyết nhục trên người hóa thành bụi đất nám đen, để lộ nội tạng bị thiêu chín ở bên trong.

Trước khi ngọn lửa quay lại đốt cháy chính mình, những tên thần quan mặc thần bào này rốt cuộc nhận ra được một điều, sức mạnh của Lâm Tịch hiện giờ đã vượt xa chưởng giáo núi Luyện Ngục trước kia.

Đây không còn là sức mạnh của người tu hành hiện nay nữa.

Mấy tên thần quan đang dùng đôi mắt đồng thau từ xa quan sát cảm thấy mình như đang bị ngâm trong nước đá, cả người run rẩy liên tục.

Bọn họ biết rằng ngoại trừ Trương Bình ra, thế gian này không còn ai có thể ngăn cản Lâm Tịch nữa, nhưng bọn hắn lại muốn thử sức mình xem. Nên bọn hắn bắt đầu ngâm ca, kéo lấy mấy chục sợi xích rất nhỏ ở ngay trước mặt mình.

Mấy chục sợi xích rất nhỏ này không phải là hồn binh, nhưng lại là đầu mối để khởi động cơ quan bí mật.

Trên ngọn núi lửa đối mặt với Lâm Tịch hiện giờ, có rất nhiều cánh cửa sắt được đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

Có rất nhiều nước lạnh tràn vào sâu trong dung nham bên trong núi lửa, một số khí lạnh đặc biệt cũng tràn vào bên trong.

Lâm Tịch chợt cảm nhận được điều gì đó, nên hắn khẽ cau mày.

Hắn ngẩng đầu lên.

Đám mây bao phủ ngọn núi lửa ở trước mặt hắn đột nhiên chuyển sang một màu đỏ rực.

- Thế gian này không có pháo hoa, nhưng núi Luyện Ngục này sẽ đốt ngọn pháo hoa to nhất thế gian này vì ngươi.

Lâm Tịch nắm chặt tay Tần Tích Nguyệt, nhẹ nhàng nói.

Một âm thanh như sấm rền từ sâu trong ngọn núi trước mặt họ vang lên.

Trong âm thanh vang dội khắp trời đất đấy, ngọn núi lửa màu đên trước mặt họ đột nhiên phồng to lên như một quả khinh khí cầu.

Đây chính là hiện tượng núi lửa phun trào với một tốc độ khủng khiếp.

Ngọn núi lửa màu đen trước mặt trông rất rách nát, tựa như không thể bao phủ được dung nham ở bên trong, hiện giờ lại biến thành một lớp vỏ đỏ ngầu, những khe nứt không ngừng xuất hiện, vô số nham tương theo khe nứt đó tuôn ra bên ngoài.

Mặt đất dưới chân Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt cũng nứt ra, sức mạnh khủng khiếp đẩy họ lên cao.

Núi cao sụp đổ, vô số nham tương, khí lưu cực nóng, tạo thành một hình ảnh thế giới bị hủy diệt, rồi bao phủ họ ở bên trong.

Cột khói cao ngất xông thẳng lên trời tạo thành một đám mây hình nấm, bên dưới là biết bao dòng nham thạch đang phun ra ngoài.

Tất cả người trong núi Luyện Ngục căn bản không thể nhìn thấy Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt nữa.

Trong trận đại chiến có một không hai trước đó, núi Luyện Ngục từng dùng thủ đoạn tự hủy này để ngăn cản đại quân tiến công, đồng thời thiêu rụi ý chí của người tu hành và quân đội kẻ địch, cuối cùng là mai táng vô số hài cốt bên dưới nền đất màu đen. Cho nên, vào lúc này đây, rất nhiều thần quan núi Luyện Ngục cũng hi vọng Lâm Tịch sẽ bị giết chết.

Nhưng điều bọn họ không ngờ chính là Tần Tích Nguyệt và Lâm Tịch lại đang ngắm nhìn hình ảnh ''lửa khói'' vĩ đại nhất thế gian này.

Tần Tích Nguyệt không thể ngăn cản thiên uy như vậy, nên nàng chỉ lẳng lặng cho Lâm Tịch nắm tay mình, an tĩnh nhìn hình ảnh kinh tâm động phách mà rất ít người trên thế gian này phải đối mặt.

Lâm Tịch bình tĩnh đi lại.

Hắn cảm thấy cho dù là người tu hành nào, nhưng nếu so sánh với sức mạnh trời đất, cũng là vô cùng nhỏ bé.

Nên hắn căn bản không có ý định kháng cự, chỉ là né tránh.

Hắn giẫm lên từng cục đá bay ngang người mình, thậm chí là bước đi trên dòng nham thạch đang chảy xuôi.

Chỉ là hồn lực mạnh mẽ của hắn không ngừng chấn động, giúp những dòng khí lưu nóng hổi lần lượt tránh qua người hắn và Tần Tích Nguyệt.

Hắn mang theo Tần Tích Nguyệt xuyên qua dòng mưa nham tương và loạn thạch, đáp xuống một nơi an toàn.

Trước kia hắn chưa từng nhìn thấy núi lửa phun trào, nên sau khi đáp xuống, hắn xoay người lại, cùng với Tần Tích Nguyệt ngắm nhìn hình ảnh núi lửa phun trào hết sức nguy hiểm, nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ.

- Thật là một hình ảnh xinh đẹp, tựa như ngươi vậy.

Hắn nhẹ giọng nói, chân thành mà tha thiết.

Tần Tích Nguyệt tươi cười.

- Cảm ơn.

Tất cả thần quan núi Luyện Ngục muốn điên rồi.

Rất nhiều người phát hiện ra Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt còn sống, không hiểu vì sao mà lại sợ hãi quỳ xuống. Một số người còn khóc hô, số khác lại đang ngâm ca, nhìn về phương hướng Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt đang đứng.

Vào lúc này, Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt lại không quan tâm đến những thần quan núi Luyện Ngục gần như muốn nổi điên đó, họ chỉ lẳng lặng nắm tay nhau, ngắm nhìn ngọn núi lửa phun trào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.