Tiên Ma Biến

Chương 18: Q.5 - Chương 18: Không làm được!




- Nhốt ta nửa năm?

Đại hán mặt đen hơi kinh sợ, cảm thấy lời Lâm Tịch vừa nói hơi lạ thường.

- Xem ra Lâm Tịch đúng là đệ tử được một đại nhân vật nào đó coi trọng, dũng khí có đủ.

Ngược lại với Trần Đồng, tuy bị trúng một cước nhưng Bành Hiểu Phong vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn Lâm Tịch thêm vài phần tôn kính. Chỉ dựa vào cách nói chuyện và thái độ Lâm Tịch hiện giờ, Bành Hiểu Phong đã biết Lâm Tịch tuyệt đối không phải là loại công tử quần áo lụa là chỉ biết dựa vào những người đứng sau mình.

- Có người phòng Đề bộ tới kìa.

- Hừ! Tới đây làm gì? Họ dám động vào người của Chu tứ gia sao? Ta không tin.

Đúng lúc nghe được những người dân ở sau đang sôi nổi bàn luận, Lâm Tịch vừa xoay người lại liền nhìn thấy một bộ khoái trung niên, tướng mạo ngay ngắn, sắc mặt hơi trầm xuống, đang bước nhanh từ phường thủ công cạnh bờ tới đây.

Khi còn ở trấn Lộc Lâm, Lâm Tịch chưa từng nhìn thấy bộ khoái, cuốn sách Mộc Thanh đưa cho hắn cũng không nói rõ đến trang phục của phòng Đề bộ. Nhưng hiện giờ tên bộ khoái trung niên đang đi tới kia mặc một bộ quần áo màu lam, ngay giữa ngực có một chữ "Bộ" thật to, nếu như Lâm Tịch còn không nhận ra thì hắn thật không xứng đáng là đệ tử học viện Thanh Loan. Điều duy nhất Lâm Tịch cảm thấy lạ chính là người này không mang mũ quan, chỉ giắt một thanh đao ở ngay hông.

So với trường đao biên quân, thanh trường đao này ngắn hơn không ít, nhưng nếu so với thanh "thái thiết đao" thì lại dài hơn, tuy nhiên, rõ ràng là mỏng và ít sắc bén hơn nhiều.

Tên bộ khoái đang bị Lâm Tịch quan sát cẩn thận từng trên xuống dưới chính là Hứa Tiến Linh, người làm việc lâu nhất ở phòng Đề bộ trấn Đông Cảng.

Hứa Tiến Linh vốn là người sinh sống ở thượng du sông Tức Tử, sau tới cảng Đông Trấn làm bộ khoái, tính đến nay đã mười sáu năm. Một tháng trước đây, sau khi Đề bộ tiền nhiệm bị điều đi, hắn tin rằng đã đến lúc mình giương cánh bay lên cao. Một khi được thăng lên làm Đề bộ, hắn sẽ có quan vị chính thức, được ghi danh trong Lại ti. Để chờ ngày này hắn đã chuẩn bị rất công phu, trừ những công lao được ghi chép cẩn thận, hắn còn khôn khéo giao tiếp với mọi người ở nha môn, chính những người khác cũng thừa nhận không có ai xứng đáng làm Đề bộ hơn hắn.

Đối với Hứa Tiến Linh, việc thăng lên làm Đề bộ cũng tương đương với cá vượt long môn, từ một người dân đang đi trên con đường mòn sải bước thẳng lên thượng quan. Nhưng điều khiến hắn không ngờ là quan trên không những không bổ nhiệm hắn làm Đề bộ, mà còn trực tiếp điều một người khác tới đây làm cấp trên của hắn.

Có câu nói hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, nên tâm tình hắn bây giờ đúng là không tốt lắm.

Đang đi tuần tra bỗng nhiên có người tới báo cáo bên khu vực gần phường thủ công xảy ra chuyện, hừ hừ, hôm nay đã là một ngày rất xui xẻo rồi, việc này càng giống như có người lấy muối xát lên vết thương của hắn, càng làm hắn bực mình hơn. Nên khi đi tới đây, vừa nhìn thấy vẻ mặt của vị Bộ khoái lâu năm nhất ở trấn Đông Cảng, ai ai cũng biết Hứa Tiến Linh đang rất bực mình.

- Là ngươi?

Khi thấy đại hán mặt đen, lại nhìn sang gánh đậu hũ đổ dưới đất, hắn liền nhất thời hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau, hắn bực mình phất phất tay áo với đại hán mặt đen, nói:

- Trần Đồng, đừng gây chuyện ở đây, cút đi cho ta.

- Hứa ca, sao ta dám gây chuyện cơ chứ, chỉ là hiểu làm thôi.

Trần Đồng là người cơ trí, thấy sắc mặt và giọng nói Hứa Tiến Linh không vui vẻ như thường ngày, hắn liền biết vị Bộ khoái này đang có chuyện không thoải mái, nên lập tức chắp tay thi lễ, xoay người muốn rời đi.

Khi thấy tên bộ khoái này đi tới, Lâm Tịch đang yên lặng quan sát toàn bộ, muốn xem thử Hứa Tiến Linh xử lý như thế nào. Từ những lời người xung quanh bàn tán, Lâm Tịch biết đại hán mặt đen nhất định có chút địa vị ở trấn Đông Cảng này, nhưng vào lúc này, thấy Hứa Tiến Linh thậm chí không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cứ thế cho Trần Đồng rời đi, hắn lập tức nhíu mày lại. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp lên tiếng, thanh niên trẻ tuổi nhà quê bị Trần Đồng đá trúng một cước ở bụng lập tức nổi giận, căm tức nói:

- Xử án thế nào vậy? Tên này đụng vào gian hàng người khác, động thủ đánh người, chẳng lẽ không bị xử lý sao? Ban ngày ban mặt, tại sao phòng Đề bộ trấn Đông Cảng xử án như thế?

Nếu như đây là lúc bình thường, ít nhất Hứa Tiến Linh sẽ nghĩ đến thể diện của mình, nhất định không làm việc như vậy. Nhưng hôm nay đúng là ngày hắn rất không vui, nay nghe một người trẻ tuổi hùng hổ quát tháo mình như vậy thì hắn càng buồn phiền hơn, lập tức híp mắt lại, lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi nhà quê, nói:

- Thế nào là thế nào hả? Chẳng lẽ phòng Đề bộ ta làm việc cần phải nhờ ngươi dạy bảo sao? Hiện giờ ta chỉ thấy ngươi đang gầm thét gây chuyện, nếu như không muốn thương lượng với nhau, vậy ta xem như ngươi đang quấy nhiễu trị an.

Người trẻ tuổi nhà quê giận dữ:

- Ngươi đúng là đổi trắng thay đen!

Hứa Tiến Linh quan sát người trẻ tuổi, lạnh lùng nói

- Vậy là ngươi không muốn thương lượng? Cũng được, mời mọi người theo ta về phòng Đề bộ, thẩm vấn rõ ràng rồi hãy nói tiếp.

- Thôi...thôi...

Lúc này, mấy người dân ở bên cạnh lập tức rối rít khuyên người trẻ tuổi này. Nếu như mọi người đều bị dẫn về phòng Đề bộ, ai biết liệu có người nào vì quá sợ hãi mà nói tên đại hán mặt đen kia không phải là người gây chuyện hay không, lúc đó nhất định sẽ bị người phòng Đề bộ tra hỏi tiếp, chắc chắn mất mấy ngày làm ăn.

Người trẻ tuổi này hiển nhiên không ngờ Hứa Tiến Linh lại làm như vậy, nhất thời giận run cả người, chỉ biết đưa tay chỉ chỉ mà không biết nói gì.

Nghe đến chỗ này, Lâm Tịch vẫn chưa lên tiếng bỗng hơi ho khan vài tiếng.

Hắn cảm thấy hơi mất mặt.

Mình và Bành Hiểu Phong đang đứng ở đây, nhưng hình như không có ai chú ý đến mình cả.

Dù sao cũng là quan viên thuộc Chính vũ ti, lại là đệ tử học viện Thanh Loan...khi thấy tiếng ho khan của mình đã khiến mọi người chú ý đến, hắn vừa phủi tay vừa nhìn Hứa Tiến Linh, nói:

- Vị bộ khoái đại nhân này quyết định rất nhanh, hành xử quyết đoán, nhưng có câu phá án cần phải chú ý tới vật chứng nhân chứng đấy. Đại nhân nhìn thử xem, trên ngực bằng hữu ta còn có một dấu giày rất to và rõ, ta tin đại nhân chắc sẽ không nói vị bằng hữu ta tự khinh thường mình, nằm xuống dưới đất, để Trần Đồng đạp chân lên đi qua chứ?

Thấy giọng nói Lâm Tịch chắc chắn, thần sắc cũng rất bình tĩnh, Hứa Tiến Linh lập tức giật mình. Mười bảy năm làm bộ khoái không phải là những năm hắn ngồi chơi không, tự biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lui. Khẽ nhìn thoáng qua dấu giày trên ngực Bành Hiểu Phong, hắn lập tức trầm mặt, nhìn đại hán mặt đen nói:

- Trần Đồng, hình như khi nãy ngươi đã hành hung thật, phạt ba lượng bạc.

Khi nãy, vừa nhìn thấy sắc mặt Hứa Tiến Linh khi tới đây Trần Đồng đã biết chuyện không ổn, bây giờ lại nghe nói như vậy, hắn biết mình không thể làm trái ý Hứa Tiến Linh được, chỉ còn biết cắn răng, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Tịch, sau đó dứt khoát lấy ba lượng bạc trong ống tay áo ra đưa cho Hứa Tiến Linh.

Hứa Tiến Linh cũng không nói lời nào, đưa ba lượng bạc cho Lâm Tịch. Nhưng Lâm Tịch lại không thấy, ngược lại còn đứng đấy cười cười, nhìn người trẻ tuổi nhà quê nói:

- Ba lượng bác này đưa cho vị này mới đúng, chúng ta đều nhìn thấy Trần Đồng đánh hắn ngã xuống đất.

Hứa Tiến Linh nhướng mày, sắc mặt càng khó coi hơn. Nhưng hắn cuối cùng vẫn kiềm nén được cơn giận trong lòng, mím môi đưa ba lượng bạc vụn cho người trẻ tuổi nhà quê.

Người trẻ tuổi nhà quê vốn định không nhận, nhưng khi thấy Lâm Tịch nháy mắt với mình, hắn khẽ do dự một hồi rồi đưa tay nhận lấy ba lượng bạc vụn.

- Còn có đại nương này bị đụng ngã hết gánh đậu hũ nữa, kính xin bộ khoái đại nhân chủ trì công đạo.

Lâm Tịch khẽ mỉm cười, tiếp tục nhìn sang gánh đậu hũ bị đổ dưới đất, sau nói với Hứa Tiến Linh.

Gánh đậu hũ trên mặt đất không đáng bao nhiêu tiền, nhưng trên ngực Bành Hiểu Phong bên cạnh còn có một dấu chân của hắn, nếu như bây giờ bồi thường gánh đậu hũ, nói không chừng Lâm Tịch còn muốn hắn nộp thêm ba lượng bạc nữa, nếu cứ thế mà mất tiền thì Trần Đồng thật không cam lòng. Hơn nữa, hôm nay hắn chỉ mang theo có sáu lượng bạc, mà chủ nhân của mình cũng không phải là người bình thường, nên hắn quyết định không làm theo lời Lâm Tịch. Khoảng một tức ngắn ngủi sau, hắn nghiêm mặt lại, nhìn Hứa Tiến Linh nói:

- Hứa ca, huynh nói gì ta đều nghe. Nhưng hiện giờ là hai bên đụng nhau, không thể nào bắt mình ta bồi thường chứ? Huynh nhìn quần áo của ta đi, bị hư hết rồi, hơn nữa, chính bọn họ khiêu khích trước nên ta mới động thủ mà. Nói tóm lại, huynh vẫn nên dẫn toàn bộ mọi người về phòng Đề bộ thẩm tra mới đúng.

Thật ra chính Hứa Tiến Linh cũng cảm thấy Lâm Tịch quá phận, hơn nữa lý lịch chủ nhân Trần Đồng này quả thật rất lớn, mình không thể nào đắc tội được. Nay Trần Đồng đã mở lời, hắn lập tức trầm mặt xuống, nói:

- Nếu như đôi bên đều va chạm lẫn nhau, vậy hà cớ gì chỉ có một người bồi thường? Hơn nữa, cả hai bên bên nào cũng có lỗi, nếu như ta phạt hắn trước, vậy ngươi sẽ bị phạt như thế nào?

- Ta không muốn bị phạt gì cả.

Lâm Tịch nhìn Hứa Tiến Linh, bình thản nói:

- Xin hỏi bộ khoái đại nhân, đại nhân đã nghĩ kỹ chưa? Hay là nghĩ thêm một chút đi, như bây giờ thật không ổn lắm.

Hứa Tiến Linh giận điên lên, cười lạnh nói:

- Ta đã muốn tha cho các ngươi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chưa đủ sao? Hay ngươi muốn ta dẫn toàn bộ mọi người về phòng Đề bộ hỏi chuyện?

- Ta đã muốn cho ngươi một cây thang, nhung ngươi lại không biết nhảy qua, thật khiến ta quá thất vọng.

Lâm Tịch lắc đầu, khẽ mĩm cười nói:

- Đã như vậy, chúng ta không cần nói đến chuyện gánh đậu hũ nữa, nói chuyện quan viên Chính vũ ti bị đánh đi. Theo luật pháp Vân Tần chúng ta, đánh quan quân, mặc dù không bị thương, nhưng ít nhất cũng bị phạt nửa năm đúng không?

- Quan viên Chính vũ ti?

Vừa nghe Lâm Tịch nói như vậy, hai người Hứa Tiến Linh và Trần Đồng lập tức biến sắc, bất giác đồng loạt nhìn qua Bành Hiểu Phong.

Bành Hiểu Phong sớm đã hiểu ý của Lâm Tịch, lúc này không nói thêm điều gì, nhanh nhẹn lấy một lệnh bài bằng đồng thau trong ống tay áo ra.

Chính giữa tấm lệnh bài bằng đồng thau này có hai chứ Chính vũ, phía sau là phù văn vẽ hình trống trận và một con ngựa đá.

- Tòng thập phẩm?

Sau khi nhìn kỹ tấm lệnh bài bằng đồng thau, Hứa Tiến Linh an tâm hơn, khom người thi lễ một cái, lạnh giọng nói:

- Theo quy định luật pháp Vân Tần chúng ta, quan quân chủ động gây chuyện bình dân, tội nặng thêm một bậc. Ở đây có ai chứng minh đại nhân bị đánh trước?

- Ta có thể chứng minh!

Người nhà quê trẻ tuổi vừa thấy Bành Hiểu Phong lấy lệnh bài Chính vũ ti ra liền mừng rỡ, lập tức hét lớn lên, đồng thời bước ra một bước.

- Ngươi cũng là người liên quan đến việc này, theo luật pháp không thể đứng ra làm chứng.

Hứa Tiến Linh lạnh lùng nhìn qua, mọi người ở đây không dám lên tiếng.

- Hiện giờ không phải là lúc ngươi nói thế nào thì thế đấy, nhưng ta sẽ nói.

Lâm Tịch dường như không muốn nói chuyện này với Hứa Tiến Linh nữa, khẽ mĩm cười nói:

- Không biết ta có nhớ lầm hay không. Theo luật pháp Vân Tần chúng ta, chỉ cần văn lệnh bổ nhiệm của ta đã đến trấn Đông Cảng, ta đã là Đề bộ trấn Đông cảng, khi vào đây đã có thể lập tức thi hành chức trách.

Bành Hiểu Phong phối hợp mỉm cười, nói:

- Lâm đại nhân, đại nhân nói không sai. Tiên hoàng Vân Tầ n chúng ta luôn muốn khích lệ các tân quan có thể đi trước âm thầm điều tra địa phương mình quản lý, khi đến đấy lập tức có thể thi hành chức trách.

- Đề bộ trấn Đông Cảng?

Vừa nghe Lâm Tịch nói năm chữ này, Hứa Tiến Linh lập tức lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Thiếu niên mặc áo xanh này là Đề bộ mới được chuyển tới trấn Đông Cảng?

Mọi người đang vây xem cũng lập tức quay đầu sang bàn tán, khung cảnh ồn ảo hẳn lên.

- Đại nhân, không biết có bằng chứng hay không?

Khuôn mặt Hứa Tiến Linh lập tức trắng bệch không còn hột máu, tấm lưng cao thẳng bị mồ hôi hột làm ướt đẫm, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra trấn định, nhìn Lâm Tịch hỏi.

Bành Hiểu Phong cố ý đi tới phía trước mấy bước.

Bảy con ngựa màu vàng kéo xe ở phía sau hắn mặc dù không có ai trông coi, nhưng chúng vẫn đứng yên đấy, không nhúc nhích.

Trên thân ngựa màu vàng có treo một tấm miếng thiết màu đen.

Vừa nhìn thấy bảy con ngựa màu vàng và miếng thiết màu đen, sắc mặt Hứa Tiến Linh càng tái nhợt hơn, biết rằng hôm nay mình đã quá lỗ mãng rồi, ngay cả xe ngựa và miếng thiết màu đen tượng trưng cho quyền lực của Chính vũ ti hiện rõ rành rành ngay trước mặt mà cũng không nhận ra.

- Đại nhân, chuyện này còn có nguyên nhân khác. Không phải là thuộc hạ không muốn bắt Trần Đồng, nhưng thật sự là bắt không được.

Không đợi Bành Hiểu Phong lui bước về, Hứa Tiến Linh biết mọi việc hôm nay đã rất tồi tệ rồi, nên chủ động đi tới gần Lâm Tịch, khom người xuống, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Tịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.