Tiên Ma Biến

Chương 19: Q.11 - Chương 19: Không thể để cái chết của chúng ta là vô ích




Có thể tích lũy công trận trở thành tướng lãnh quan vị tứ phẩm ngay trong quân đội, hiển nhiên là tướng lãnh đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, tâm chí sớm được ma luyện tới mức bền bỉ như sắt.

Trong biên cảnh núi Thiên Hà này, có thể khiến một tướng quân trấn thủ như Trần Cung phải rung động đến mức như vậy chỉ có một người.

Người này chỉ có thể là Văn Nhân Thương Nguyệt.

Có thể vừa ngẩng đầu lên lập tức có khí thế như một ngọn núi đột nhiên đè xuống, vậy nhất định là Văn Nhân Thương Nguyệt thật sự.

Nói cách khác, tên thống soái khôi ngô như ma thần mặc giáp đang ở trong chủ quân Đại Mãng chỉ là một người gần giống như Văn Nhân Thương Nguyệt.

Văn Nhân Thương Nguyệt thật sự đã âm thầm hành quân thần tốc cùng với một đội quân Đại Mãng, đến ngay nơi này!

Khi người trong triều đình Vân Tần bắt đầu cảm thấy Văn Nhân Thương Nguyệt lĩnh quân vượt qua núi Thiên Hà, chuẩn bị vào biên cảnh Vân Tần, Văn Nhân Thương Nguyệt đã sớm vượt qua núi Thiên Hà!

Ngay khi Trần Cung nhìn thẳng vào mắt Văn Nhân Thương Nguyệt, Trần Cung đã suy nghĩ nhiều chuyện, cũng nghĩ đến những hậu quả đáng sợ sau đấy.

Cũng ngay lúc đó, trước người Văn Nhân Thương Nguyệt có một ánh kiếm bay ra.

Luồng ánh kiếm này tựa như một ngôi sao băng màu bạc đột nhiên bốc cháy dữ dội, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy những người tu hành bình thường căn bản không thể phản ứng kịp. Kiếm quang vừa hiện, lập tức xé nát thân thể mười binh sĩ Vân Tần mặc giáp đen đứng giữa Trần Cung và Văn Nhân Thương Nguyệt, máu thịt lẫn lộn với nhau bắn lên người Trần Cung.

Trần Cung cũng là một người tu hành mạnh mẽ, ngay giây khắc nhìn thấy rõ ánh kiếm, ngay giây khắc nghĩ đến hậu quả đáng sợ mà kinh hãi đến nỗi tuyệt vọng đã bao phủ cả tâm linh, hắn rút một thanh trường đao màu xanh ra. Những phù văn màu vàng trên trường đao này tỏa sáng, một con mãnh hổ màu sắc sặc sỡ như từ trong thân đao lao ra ngoài.

Trường đao của hắn chuẩn xác chém trúng phi kiếm, nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản thanh phi kiếm này.

"Răng rắc!"

Một tiếng động đáng sợ vang lên, xương cốt bả vai hắn bị chấn vỡ, phi kiếm đè trường đao xuống rồi tiếp tục bay lên phía trước, nhưng hắn lại có cảm giác như có một ngọn núi đè lên người mình.

Trần Cung bay ngược ra sau, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương, không giống như bị một phi kiếm chém trúng, mà là đồng thời có hơn trăm thanh phi kiếm đồng thời tấn công hắn.

Trong tình huống như vậy, hiển nhiên Trần Cung không thể còn sống.

Nhưng bởi vì biến cố này quá đột ngột, thời gian quá ngắn ngủi, nên ngay sau khi tướng lãnh cao cấp nhất Thiên Diệp quan bị một kiếm đánh chết, thân thể nặng nề rơi xuống đất, các quân sĩ Vân Tần trấn thủ nơi đây còn chưa kịp phản ứng.

Đợi đến khi khí thế gần ngàn tên "tàn quân" kia đột nhiên thay đổi, rống to lên như những con dã thú điên cuồng, phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt tiếp tục bay tới trước, đánh chết đám tướng lãnh theo sau Trần Cung, các quân sĩ trấn thủ Thiên Diệp quan mới biết được chuyện gì đang xảy ra, mà dựa vào một kiếm có khí thế đánh khắp thiên hạ kia, các quân sĩ cũng biết người đang sử dụng nó là ai.

Vô số âm thanh thê lương vang lên.

Bí thương, tức giận và quyết liệt...tất cả cảm xúc trên nhanh chóng tràn ngập cả cổng thành.

- Trụy Tinh nỗ!

Hai mắt của một tướng lãnh đang đứng trên tường thành mở lớn tới mức gần như rách ra, dốc toàn lực ra quân lệnh.

Thiên Diệp quan là một trạm kiểm soát quan trọng ở núi Thiên Hà, đằng sau chính là những con đường lớn trọng yếu đi khắp biên cảnh Vân Tần. Ban đầu số lượng quân sĩ đóng ở đây lên đến hai vạn, nhưng sau khi phần lớn biên quân Thiên Hà tham gia vào nam phạt, quân sĩ ở đây chỉ còn khoảng tám ngàn. Tuy nhiên, sự mạnh mẽ nhất của đế quốc Vân Tần, thứ khiến cả thiên hạ phải kinh sợ lại chính là những quân giới mạnh mẽ và trọng khải của Vân Tần.

Cả Thiên Diệp quan này có tất cả một trăm xe bắn đá cố định, ngay sát cổng thành có ba trăm máy bắn tên, còn có hơn bảy mươi lầu canh, tất cả đều được trang bị Trụy Tinh nỗ.

Thủ thành nỗ được cố định vào tường thành tất nhiên không thể di động được, nhưng ngoại trừ vấn đề sức nặng ra, uy lực của thủ thành nỗ vốn còn mạnh hơn cả những xe bắn tên. Vì muốn kỷ niệm chiến dịch huy hoàng của Trương viện trưởng ở hồ Trụy Tinh năm xưa, nên thủ thành nỗ ở Thiên Diệp quan còn có tên là Trụy Tinh nỗ, chính là loại thủ thành nỗ có uy lực mạnh nhất trong quân đội Vân Tần.

Xe bắn đá không thể nào tấn công được mục tiêu gần, tốc độ tảng đá rơi xuống không thể nào uy hiếp được đối với những người tu hành như Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng uy lực của Trụy Tinh nỗ lại có thể uy hiếp đến tính mạng người tu hành cấp Thánh sư.

"Keng!"

Ngay sau khi ra lệnh, viên tướng lãnh trên tường thành bỗng nghe được âm thanh vang vọng như tiếng chuông lớn gõ.

Âm thanh vang vọng tựa như chuông lớn trong nhà thờ đột nhiên bị gõ vang là do vô số kim loại và cơ quan cùng lúc chuyển động, hội tụ lại mà thành.

Âm thanh này chính là âm thanh hơn bảy mươi bộ Trụy Tinh nỗ cùng lúc bắn!

Những ngày qua, so sánh với những ngày bình thường, tất cả quân nhân Vân Tần ở Thiên Diệp quan lúc nào cũng cảm thấy khẩn trương, cần phải đề cao cảnh giác. Mặc dù đột nhiên gặp biến cố như vậy, nhưng các quân nhân Vân Tần tinh nhuệ vẫn lập tức thi hành quân lệnh.

Nghe thấy âm thanh này, tướng lãnh Vân Tần bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, biết rằng cho dù hiện giờ mình có bị Văn Nhân Thương nguyệt một kiếm đánh chết, ít ra cái chết của mình cũng có ý nghĩa.

Nhưng ngay sau giây khắc đấy, hắn ta bỗng nhiên ngừng thở.

Từng cây tên to lớn giống như cây côn bằng sắt từ trên trời giáng xuống, từ các lầu canh trên núi bay ra.

Nhưng trong đó có một lại không bắn xuống khu vực gần ngàn tên quân địch đang tụ tập chuẩn bị tấn công, ngược lại còn mạnh mẽ bắn vào các lầu canh khác.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"...

Từng lầu canh có bố trí Trụy Tinh nỗ ở bên dưới lập tức bị các cây tên thô to này bắn nát dẽ dàng.

Vô số các mảnh gỗ vụn phiêu tán rơi rụng trong Thiên Diệp quan, các bệ đỡ Trụy Tinh nỗ làm bằng sắt ầm ầm rơi xuống đất, nguyên một lầu canh đã bị phá nát hoàn hoàn. Trong lúc nhất thời, cả Thiên Diệp quan vang lên âm thanh ầm ầm như trời đất sụp đổ.

Viên tướng lãnh Vân Tần đứng trên tường thành vừa mới phát lệnh cảm thấy thân thể của mình theo những bộ Trụy Tinh nỗ rơi xuống kia mà chìm vào trong vực sâu lạnh như băng.

Trong thời gian gấp gáp như vậy, những bộ Trụy Tinh nỗ đó không thể nào nhắm bắn chính xác, vừa rồi chính hắn chỉ hi vọng rằng bảy mươi bộ Trụy Tinh nỗ sẽ cùng lúc bắn tên giết địch.

Hiện giờ chỉ có hơn hai mươi cây tên Trụy Tinh nỗ chuẩn xác bắn trúng vào trong khu vực gần ngàn kẻ địch do Văn Nhân Thương Nguyệt mang tới, có hơn hai mươi cây tên khác thậm chí bắn trật đến ngay cửa thành, tạo nên những lổ thủng thật sâu. Nhưng hơn hai mươi cây do các lầu canh trên núi bắn ra lại chuẩn xác bắn trúng các lầu canh khác, điều này cho thấy những bộ Trụy Tinh nỗ đó từ lâu đã nhắm vào các lầu canh!

Tiềm ẩn, mật thám...đây là chuyện mà một khi song phương giao chiến không thể nào tránh khỏi.

Văn Nhân Thương Nguyệt vốn là người quyền nghiêng vua và dân ở Vân Tần, từ lâu đã có rất nhiều người ủng hộ hắn, âm thầm trà trộn vào các thế lực khác...nhưng đây là biên quân Thiên Hà, hơn nữa vừa rồi không chỉ có một bộ Trụy Tinh nỗ bắn đến lầu canh khác, mà là đến hai mươi bộ Trụy Tinh nỗ!

Rốt cuộc cần phải tốn bao nhiêu thời gian, phải mất bao nhiêu người, mới có thể sắp xếp mật thám trà trộn vào trong Thiên Diệp quan nhiều như vậy?

Rốt cuộc âm mưu tấn công vào Thiên Diệp quan đã bắt đầu từ khi nào?

Viên tướng lãnh Vân Tần này nhìn các lầu canh sụp đổ, đầu tiên cảm thấy kinh hãi, sau đấy bởi vì ý nghĩ này mà cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng và bất lực.

Trong khi rất nhiều lầu canh sụp đổ, các lầu canh khác lập tức hiểu điều gì đang xảy ra, điều chỉnh Trụy Tinh nỗ bắn lẫn nhau.

Có vài giáo quan đang đứng gần các lầu canh liền quát to lên, dẫn theo vài binh sĩ xông vào các lầu canh đang bị khống chế.

Những những bộ Trụy Tinh nỗ gấp gáp điều chỉnh hiển nhiên không thể nhanh hơn những lầu canh đã có dự tính từ trước. Chỉ sau một vòng bắn lẫn nhau, phần lớn những chiếc lầu canh còn thuộc về Vân Tần, còn thuộc về Thiên Diệp quan đã ầm ầm sụp đổ.

Trong thời điểm hỗn loạn như vậy, đã không còn người nào có thể ngăn cản Văn Nhân Thương Nguyệt.

Những bộ hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt bắt đầu phân tán thành những tiểu đội, khiến Thiên Diệp quan loạn càng thêm loạn.

Mà Văn Nhân Thương Nguyệt bắt đầu từng bước đi lên tường thành Thiên Diệp quan.

Phi kiếm của hắn phá hủy toàn bộ người vật ngăn cản trước người mình.

Hắn chính là Thánh sư có thể một địch một ngàn, hơn nữa còn là người tu hành vô địch trong cấp Thánh sư.

Cho nên, không có người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.

Hắn đi lên tường thành Thiên Diệp quan, đứng chắp tay nhìn về phương hướng hoang nguyên Đại Mãng.

Thất diệu ma kiếm từ trên tường thành lướt xuống bên dưới, chém giết các quân nhân Vân Tần như đang cắt cỏ.

- Âm mưu cũng quan trọng như võ lực, so với việc hành quân bày trận, chính diện phòng thủ có ích gì?

Nhìn hoang nguyên giữa trời triều, lần đầu tiên Văn Nhân Thương Nguyệt trêu chọc Hồ Ích Dịch bởi vì những gì Hồ Ích Dịch đã làm được. Hắn nhẹ giọng nói:

- Ngươi không hiểu cũng như không có thời gian để bày trận trong khi ta ở Đại Mãng, mà võ lực của ngươi vốn không bằng ta, năng lực chỉ huy quân đội cũng không bằng ta, ngươi thắng ta bằng cách nào? Từ khi mới bắt đầu, bởi vì không cam lòng người dân Vân Tần coi rằng ngươi là người phản bội Hồ gia, đòi làm Thảo nghịch đại nguyên soái để tranh thắng thua với ta, ngươi nhất định phải thất bại...Những người giống như chúng ta, phải luôn luôn tu hành để siêu thoát khỏi chữ "Thánh" kia mới đúng. Nếu như vẫn luôn để ý đến những người bình thường, hơn thua với đám người vốn không bằng mình, vậy hiển nhiên sẽ phải gặp thất bại.

...

Hồ Ích Dịch quỳ gối một chân xuống đất bùn trong vùng núi hoang nguyên, nhìn về phương hướng Vân Tần mà đau đớn lên tiếng.

Chiến chiến xa khổng lồ nặng nề màu vàng sau hắn đã không còn phát ra ánh sáng như lúc trước nữa.

Đối mặt với việc bị quân chủ lực của Đại Mãng bao vây tìm giết, cho dù là hắn, khi ra tay cũng không thể nào tỏ ra lạnh nhạt, chỉ cần thuộc hạ thay mình làm như khi vây công chiếm thành Đoạt Nguyệt nữa.

Hắn chính là "Thánh" mà Văn Nhân Thương Nguyệt đã nói tới, mà nhiều năm chiến đấu ở biên quan Thiên Hà như vậy, thân là một trong tam đại tướng lãnh đế quốc Vân Tần, tất nhiên có rất nhiều người tu hành mạnh mẽ ủng hộ hắn, chỉ dựa vào nhiều Tế ti Linh Tế đang ngồi trong chiếc chiến xa đằng sau đã khiến biết bao người phải kinh hãi. Cho nên, trong những trận chiến sau thảm bại ở thành Đoạt Nguyệt đó, tuy trông hắn rất mệt mỏi, nhưng cũng chỉ là mệt mỏi tinh thần, chứ trên người không có vết thương nặng nào/

Vì muốn có nhiều quân nhân Vân Tần có thể chạy tới Thiên Diệp quan hơn, nên hắn đã rất cố gắng, trong lòng bỏ qua những ý nghĩ tồi tệ về trận thảm bại ở thành Đoạt Nguyệt. Nhưng hôm nay lại có tin tức từ Thiên Diệp quan truyền tới, Văn Nhân Thương Nguyệt đã công chiếm Thiên Diệp quan bọn hắn muốn lui về.

Kế tiếp sẽ có nhiều quân đội Đại Mãng hơn hành quân tới Thiên Diệp quan, trong khi viện binh quân đội Vân Tần có thể tới kịp, liệu Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ tiến hành trước sau giáp công với bọn họ?

Bây giờ mình phải làm sao?

Để cho đội quân đã mệt mỏi vô cùng này thay đổi đường đi, chuyển sang mục tiêu khác? Liệu Văn Nhân Thương Nguyệt có bố trí phục binh ở nơi khác?

Trong những quân sĩ đang đi theo sau mình, liệu còn có bao nhiêu người có thể trở về núi Thiên Hà?

Hiện giờ Hồ Ích Dịch chỉ cảm thấy tất cả đều nằm trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt, chỉ cảm thấy có vô số điều có khả năng xảy ra, nhưng không có một người nào, không có việc gì hắn lại chắc chắn.

Vào thời điểm này, hắn chỉ cảm thấy không có đường nào có thể đi được.

...

- Các ngươi đi đi.

Hồ Ích Dịch ngừng hét lớn, đứng lên khỏi mặt đất, lên tiếng nói với các tướng lãnh đằng sau.

- Tướng quân?

Mấy tướng lãnh đang cố gắng giấu đi sự mệt mỏi của mình nhất thời ngừng thở, thân thể chợt cứng đờ.

- Bằng không, có thể toàn quân sẽ bị tiêu diệt ở đây.

Hồ Ích Dịch khó khăn nuốt nước miếng, nói:

- Văn Nhân Thương Nguyệt trong chủ quân Đại Mãng chỉ là giả, nếu như ta đích thân thống lĩnh một đội quân, ít ra các ngươi còn có thể rút lui về sau núi Thiên Hà.

- Tướng quân, không thể như vậy! Nếu như muốn dẫn binh, cũng phải do chúng thuộc hạ làm!

- Đây là mệnh lệnh, là mệnh lệnh cuối cùng của thống soái ta, các ngươi phải tuân theo.

Hồ Ích Dịch nhìn mấy tướng lãnh này, nhẹ giọng bổ sung:

- Hoặc là nói, các ngươi phải cho một thống soái như ta chút tôn nghiêm?

Mấy tên tướng lãnh này rung động mãnh liệt, vì quá đau đớn mà không thể chấp nhận được.

- Muốn chết dễ dàng, nhưng muốn thừa nhận chính mình không bằng người khác lại rất khó. Trong tình huống này, nếu như muốn nhẫn nhục sống qua ngày, vậy còn khó hơn.

Ngay lúc này, có một giọng nói già nua từ sau lưng Hồ Ích Dịch vang lên.

Tất cả Tế ti Linh Tế mặc trường bào đều ra khỏi chiến xa, tụ tập sau lưng Hồ Ích Dịch.

- Đại tướng quân, mong ngài hãy suy nghĩ, cho dù cái chết của ngài có thể khiến nhiều đội quân hơn còn sống trở về núi Thiên Hà, nhưng sau đó thì sao?

Một Tế ti già nua đứng đầu khom mình hành lễ với Hồ Ích Dịch, chậm rãi nói:

- Ngài cảm thấy trong những tướng lãnh ở đây, có người nào quen thuộc núi Thiên Hà hơn ngài sao? Có thể ngăn chặn Văn Nhân Thương Nguyệt tấn công núi Thiên Hà sao? Tuy nói rằng ngài cũng không thể...nhưng ít nhất ngài cũng là một Thánh sư, ít nhất sau này ngài có cơ hội giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt. So với người khác, ngài còn có nhiều cơ hội...đã như vậy, tại sao ngài không tiếp tục sống?

- Chúng ta sẽ vì đại tướng quân mà ngăn cản phía sau.

Tế ti Linh Tế già nua này nhìn Hồ Ích Dịch đang bắt đầu run rẩy, thỉnh cầu:

- Mong đại tướng quân sống...cho dù là tham sống sợ chết, cũng không thể để cái chết chúng ta là vô ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.