Cách thức dùng mảnh vải cũ kỹ bình thường nối chuôi đao và đầu các ngón tay, đồng thời mạnh mẽ ném trường đao để tấn công đối thủ, kết hợp với việc vừa rồi đối thủ bắt chuôi đao lại rất thuần thục, Lâm Tịch liền biết đây là một đệ tử xuất thân từ Biên Man, nhưng tuyệt đối không phải là Đường Khả. Bởi vì Lâm Tịch hiểu rất rõ Đường Khả, kể từ khi huynh trưởng hy sinh, sâu trong thâm tâm Đường Khả đã không còn lý tưởng kiến công lập nghiệp hay tâm tính như một con sói điên cuồng hoang dã nữa, thậm chí, hắn còn không đành lòng thấy đồng bạn mình ngã gục trong vũng máu tươi lâm ly, cho nên, Đường Khả tuyệt đối không có chiến ý mãnh liệt như vậy.
- Thực lực ngươi đúng là không tệ.
Sau khi dùng một đao đánh bay trường kiếm trong tay Lâm Tịch, "Linh thứu" xoay người lại nhưng hắn không ra tay tiếp, chỉ nhìn Lâm Tịch và trầm giọng:
- Thân pháp ngươi rất linh hoạt, xuất kiếm cũng rất nhanh, vì thế ta không thể chém trúng ngươi được, chỉ có thể lựa chọn cách đánh bay trường kiếm. Tu vi ngươi không kém ta bao nhiêu, nếu như cận chiến ta chưa chắc là đối thủ của ngươi, nhưng kết quả bây giờ của ngươi...là tất bại.
Thấy "Linh thứu" không đánh mất phong thái quân tử trong hành động lẫn cả lời nói, lại nhìn thoáng qua trường kiếm bị đánh bay đang cắm dưới đất cách đấy vài chục thước, Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Ngươi nói không sai, lần này ta thua. Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Tên đệ tử mặc giáp đen có ký hiệu "Linh thứu" trên ngực này không chỉ có tu vi mạnh mẽ, ý chí cũng rất kinh người. Bởi vì cho dù tu vi ngươi cao đến đâu, nhưng khi thân thể đau đớn thì ai cũng như ai. Khi nãy hắn bị Lâm Tịch chém trúng một kiếm, ngay cả một tiếng kêu đau cũng không phát ra, bây giờ Lâm Tịch chưa nói xong đã bị hắn cắt đứt, việc này cho thấy hắn rất thích tổng hợp kinh nghiệm sau những trận chiến. Quả nhiên những người có chiến lực mạnh mẽ như hắn, tuyệt đối không chỉ dựa vào thiên phú.
Lâm Tịch nói:
- Nhưng mà, nếu như ngay lúc bắt đầu ta bất ngờ chém trúng hư chiêu ngươi dùng chân đạp mạnh xuống đất...nếu có thể dùng kiếm chém trúng chân ngươi, hành động ngươi chắc chắn sẽ không tự nhiên...sau đó, chắc chắn ngươi không thể nào đỡ nổi thế công liên tiếp của ta...
- Ngươi nói cũng đúng...
:Linh thứu" hơi ngẩn người, nhưng chợt vừa giận vừa lắc đầu, nói:
- Không đúng...điều này hoàn toàn không đúng, bởi vì...giả thiết của ngươi căn bản không thể xuất hiện. Việc lựa chọn đạp chân xuống đất là hư chiêu hay thực chiêu đều phụ thuộc vào ta, cho dù đối thủ ta có kinh nghiệm đối địch phong phú hay tu vi cao hơn ta cũng không dám chắc đó là hư chiêu mà xuất thủ trước, bởi vì nếu như đó là thực chiêu...trường đao trong tay ta hoàn toàn có thể chém ra, lúc đó kết quả đối thủ tấn công trước sẽ rất thê thảm...Trừ phi đối thủ có thể biết lúc ấy ta đang nghĩ gì, nếu không, những gì ngươi vừa nói căn bản không thể xuất hiện được.
Dường như không muốn những lời nói này của Lâm Tịch sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ mình, ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này, nên "Linh thứu" vội vã bổ sung thêm một câu.
- Trên thế gian này không thể nào có người biết trước đối phương đang nghĩ gì, cho nên, những gì ngươi vừa nói là hoang đường. Nếu như muốn thắng ta...trước tiên, tu vi ngươi phải bằng ta đã.
Lâm Tịch cười cười. Hắn không muốn tranh cãi thêm với tên đối thủ rất say mê võ nghệ này, nhưng hắn cũng không tháo quả huy chương ngũ giác trên người mình xuống, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Trở về!
...
Thời gian trở lại mười đình trước, lúc này Lâm Tịch còn chưa gặp "Hoàng linh dương".
Đi theo con đường ban đầu, xuyên qua núi rừng hướng thẳng tới sườn núi kia, hắn thấy "Hoàng linh dương" đang từ sườn núi đối diện đi tới.
Bởi vì đã biết lai lịch đối phương, nên khi "Hoàng linh dương" cầm chặt trường kiếm màu đen trong tay vọt tới, Lâm Tịch càng tĩnh táo hơn. Gần như ngay lúc trường kiếm đối phương giơ lên cao định chém xuống, hắn đột nhiên xuất đao, một lần nữa đánh ngã "Hoàng linh dương" xuống đất.
Sau khi nhặt trường kiếm màu đen lên, lấy một quả huy chương ngũ giác trên người "Hoàng linh dương" khảm lên vai giáp mình, Lâm Tịch mới nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của "Linh thứu". Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới mảnh đất bằng phẳng ở kế bên, chờ "Linh thứu" từ trong rừng đi ra.
- Chồn bạc?
- Ta nhớ tên ngươi đã từng xuất hiện trên bảng xếp hạng...
Khi Lâm Tịch hồi tưởng lại những gì tên thiếu niên Biên Man này đã nói, "Linh thứu" đang đối mặt cũng nhìn hắn, nói những lời giống như đúc.
- Ngươi nói không sai.
Lâm Tịch trả lời như lần trước.
- Ta rất thích đấu với cường giả, chỉ hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.
"Linh thứu" cầm chặt trường đao biên quân màu đen trong tay, gật đầu. Hắn không thể nào biết rằng Lâm Tịch đã từng trải qua những việc trên một lần. Sau đó, hắn từng bước ổn định tiến tới Lâm Tịch.
Khi còn cách Lâm Tịch khoảng bảy bước nhảy xa, chân phải hắn đạp mạnh xuống đất. Theo những gì "Linh thứu" suy nghĩ, Lâm Tịch tất nhiên cho rằng hắn sẽ ra tay, nhưng sau khi phát hiện đây chỉ là hư chiêu, Lâm Tịch sẽ vì ngạc nhiên mà hơi chần chừ. Nhưng điều khiến chính hắn phải ngạc nhiên là ngay lúc hắn vừa nhấc chân lên để đạp xuống, Lâm Tịch dứt khoát phóng tới trước, tựa như một đóa hoa màu đen bỗng nhiên nở rộ...Mang theo khí thế hùng hồn và quả quyết, một cước này của "Linh thứu" còn chưa kịp chạm đất, Lâm Tịch đã lướt qua gió núi phóng tới trước mặt hắn, trường kiếm màu đen vung lên chém xuống như mưa sa.
Cho đến khi cơn nhức đau đớn như tê tâm liệt phế từ đùi trái lan truyền ra, nhanh chóng xông lên đầu óc, hắn mới phục hồi tinh thần lại, đôi mắt mở to như không thể tin vào những gì đang diễn ra...Tại sao đối phương lại biết chiêu vừa rồi là hư chiêu? Cho dù đây là người không hiểu vũ kỹ, nhưng tuyệt đối sẽ bị khí thế hắn hù dọa, không thể nào kiên quyết ra tay như vậy được.
Hơn nữa, mặc dù có thể nhận ra đây là hư chiêu, nhưng dường như đối phương ra tay cũng quá nhanh...Giống như hắn còn chưa hành động, đối phương đã biết trước hắn muốn làm gì nên kịp thời ra tay. Bởi vì hành động của Chồn bạc gần như là đồng thời với lúc hắn nhấc chân lên đạp xuống đất, nên hắn căn bản không có thời gian để suy nghĩ, căn bản không có thời gian để kịp thay đổi hư chiêu thành thực chiêu. Nhưng tại sao có thể như vậy? Tại sao trên thế gian này có người biết trước đối thủ mình sẽ nghĩ gì?
- Hay lắm!
Cùng lúc đó, Lâm Tịch thầm vui mừng không thôi.
Không dám chần chừ để đối phương có cơ hội phản kích, ngay lúc lướt qua người đối phương hắn bèn trở mình lại, trường kiếm màu đen mạnh mẽ chém lên bả vai trái "Linh thứu".
"Keng!"
Trường đao màu đen rời tay "Linh thứu", chuẩn xác và mạnh mẽ chém lên thân trường kiếm màu đen trong tay Lâm Tịch, trường kiếm màu đen lập tức bị đánh bay ra xa.
Chỉ cần dựa vào phần khí lực ẩn trong thế kiếm lúc Lâm Tịch vung kiếm chém xương bả vai mình, tên thiếu niên Biên Man có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú này đã đoán được tu vi mình vượt xa Lâm Tịch, chỉ cần một đường đao là có thể đánh bay trường kiếm màu đen. Nhưng lần này hắn không thể dựa vào sợi vải cũ kỹ bình thường nối liền bàn tay và trường đao để chuẩn xác nắm binh khí lại được nữa, bởi vì ngay lúc đó, Lâm Tịch chợt xoay người lại, vận sức sử dụng đoản đao trong tay trái, dứt khoát chém xuống cổ tay "Linh thứu".
Một chiêu này khiến "Linh thứu", một người có ý chí vô cùng bền bỉ đau đớn kêu lên, trường đao biên quân màu đen rớt xuống ngay bên cạnh hắn.
"A!"
Đao thứ hai của Lâm Tịch chém xuống vai phải hắn, một đao này khiến cánh tay phải hắn run lên bần bật. Vào lúc hắn muốn cúi người xuống dùng tay trái nhặt lấy trường đao biên quân, sau đó theo thế lăn vòng trên mặt đất để né tránh, nhưng hắn bỗng nhiên đau đớn kêu lên...bởi vì vết thương bắp đùi trái hắn lại phát tác...bởi vì cơn đau đớn đột nhiên xuất hiện nên động tác hắn khẽ ngừng lại. Cũng vì tất cả nguyên nhân trên, ngay lúc hắn muốn cúi người xuống để lăn vòng né tránh, Lâm Tịch dứt khoát dùng hai tay nắm chặt trường đao, kết hợp với khí lực toàn thân và cả sức nặng thân thể, chém mạnh xuống lưng "Linh thứu".
"Linh thứu" té ngã xuống đất.
Chỉ là một cơn đau nhức từ sau lưng truyền tới, nhưng lại khiến hắn không thể nào xoay người lại được nữa, càng không thể ra tay phản kích. Hơn nữa, cách tấn công quỷ dị và hung hiểm của đối phương làm hắn rất sợ hãi, mất đi cả ý chí và dũng khí chiến đấu.
- Ta nhận thua!
Mang theo niềm nghi vấn không rõ, tên thiếu niên Biên Man này khuất nhục hô lên ba chữ.
Lâm Tịch tháo một quả huy chương ngũ giác trên người hắn xuống, tuy miệng đang thở dốc nhưng lại rất vui mừng, sau đó xoay người rời đi.
Những ngày qua, nhờ đặc huấn Chính Tương Tinh, đặc huấn Phong Hành Giả, thậm chí là nhờ cả trận pháp "mâu đánh thẳng" và "đao và thương" mà Từ Sinh Mạt luôn khinh thường gọi là "vật chết", đúng là chiến lực của Lâm Tịch đã đề cao hơn rất nhiều. Nếu như không phải do hắn đã mất nhiều thể lực từ sáng đến tối, sợ rằng có thể đấu một trận thật sự với tên Biên Man này mà không cần sử dụng năng lực đặc thù.
Hơn nữa khi nãy hắn đã sử dụng năng lực quay về mười đình trước, biết trước đối phương sẽ làm gì hoặc nghĩ như thế nào, việc này đã giúp hắn có lợi thế rất lớn. Nếu như Lâm Tịch có thể ở trạng thái tốt nhất, chứ không phải là cả thân thể run rẩy vô lực như thế này, sợ rằng trận chiến này sẽ càng dễ dàng hơn.
Lúc này hắn bất giác nghĩ đến một việc, tương truyền Trương viện trưởng chưa bao giờ bị chiến bại...nhưng thế gian này, bất kỳ tu hành giả nào cũng phải tu luyện từ thấp đến cao, Trương viện trưởng cũng thế, không thể nào vừa đến đây vị đại thúc ấy đã có tu vi kinh người được. Thế gian này không biết có bao nhiêu cường giả, cũng không biết vị đại thúc ấy đã gặp biết bao người, nếu như truyền thuyết ông ta chưa bao giờ bị chiến bại là thật, Lâm Tịch đoán rằng ông ta dùng năng lực đặc thù để biết trước hành động kẻ địch.
Nếu hiện giờ đã đối phó được với đối thủ có thành tích tám lần liên tiếp năm sao, vậy nếu như hắn muốn tiếp tục đấu với những người có thành tích như vậy, thậm chí là chín lần hoặc là chiến tích cao hơn, đây không phải là việc không thể.
Sau tấm mặt nạ màu bạc, Lâm Tịch bất giác nghĩ đến Cao Á Nam, nghĩ đến Khương Ngọc Nhi, nghĩ đến Liễu Tử Vũ và Tần Tích Nguyệt, nghĩ đến đám người Lý Khai Vân luôn ủng hộ và quan tâm mình, khóe miệng hắn chợt nở một nụ cười rất tươi.
- Ta nhận thua...Nhưng ta không hiểu, vì sao ngươi biết đó là hư chiêu?
Ngay lúc hắn xoay người bước tới khu vực huấn luyện vũ kỹ, vừa đi được mười bước,"Linh thứu" vất vả lắm mới ngồi dậy được nhìn bóng lưng hắn, hô to lên.
Lâm Tịch sửng sốt. Hắn biết "Linh thứu" là một người rất say mê võ thuật, nếu như tùy tiện tìm một lý do để đối phương tin, sợ rằng sau này sẽ tạo nên những ảnh hưởng không tốt cho con đường tu hành, nhưng biết tìm lý do gì bây giờ? Điều này khiến hắn rất nhức đầu.
- Lúc trước, có phải ngươi đã từng sử dụng chiêu này trong sơn cốc rồi không?
Sau khi hơi trầm ngâm, Lâm Tịch mới chậm rãi hỏi.
"Linh thứu" ngẩn ngơ:
- Đúng vậy, thì sao?
- Lần trước khi ngươi sử dụng, ta vô tình ở gần đấy nên thấy được.
Lâm Tịch nhất thời mỉm cười, nói:
- Cho nên, lần này ta đoán ngươi cũng làm như vậy, lợi dụng chiến thắng ngươi.
- Thì ra là vậy.
"Linh thứu" tin là thật, nhưng cũng nhờ vậy nên tâm tình hắn thoải mái hơn nhiều, tự nói:
- Xem ra không thể cứ dùng một chiêu để đánh lừa đối thủ được...Nếu như dùng rồi để người khác nhìn thấy...thật quá mạo hiểm.
Lâm Tịch thấy đối thủ rất say mê võ nghệ này đã tin nên không nói thêm câu gì nữa, nhanh chóng xoay người rời đi. Lần này hắn không muốn dẫn dụ thêm bất kỳ đối thủ nào nữa, cho nên, bước đi hiện giờ của hắn rất nhẹ nhàng, không gây nên tiếng động nào.
- Tại sao hắn có thể làm như vậy được? Chẳng lẽ đây chính là tiềm chất đặc biệt của Chính Tương Tinh?
Ẩn nặc trên một tán cây, tay cầm dụng cụ "mắt ưng" - cách gọi quen thuộc của những binh sĩ trong biên quân đế quốc Vân Tần, cũng chính là kính viễn vọng ở thế giới Lâm Tịch từng sống, Lý Ngũ trầm ngâm thật lâu.
Lâm Tịch không thể nào ngờ rằng "Linh thứu" có thể tin hắn đã từng nhìn thấy "Linh thứu" ra tay, nhưng Lý Ngũ lại hiểu rất rõ từ ban đầu vào sơn cốc cho đến giờ, đây chính là lần đầu tiên Lâm Tịch nhìn thấy "Linh thứu". Những biểu hiện vừa rồi của Lâm Tịch, khiến cho một giảng viên học viện là Lý Ngũ cảm thấy không thể nào tin nổi, nhưng nghĩ mãi hắn vẫn không thể biết nguyên nhân được.