Thần mộc phi hạc bay trên bầu trời.
Chiến trường chợt an tĩnh.
Thân Đồ Niệm chậm rãi cau mày lại, thần sắc kinh ngạc xuất hiện trong đôi mắt hắn.
Thần mộc phi hạc không bay về phía hắn, mà nhắm thẳng tới chỗ của Công Tôn Dương.
Mỗi một Thánh sư trong quân đội đều là bí mật, cho dù tiềm ẩn Vân Tần trong quân đội có thể phát hiện ra Công Tôn Dương là ai, nhưng khi đang ở trên chiến trường như vậy, sao có thể truyền tình báo đến lăng Đông Cảnh?
Đây là chuyện không thể nào.
Nhưng hướng đi của Thần mộc phi hạc lại khiến cho Thân Đồ Niệm cảm thấy đây không phải là truyện trùng hợp.
...
Công Tôn Dương cũng khẽ nhíu mày.
Thị lực của hắn hơn xa người bình thường, hơn nữa hắn đã từng chiến đấu với vô số tiễn thủ, cảm giác hoàn toàn khác với người tu hàn bình thường...Hiện giờ, hắn cảm thấy trong những người ngồi trên Thần mộc phi hạc, có ánh mắt của một người nào đấy đã hoàn toàn khóa chặt hắn.
Thân Đồ Niệm còn đang nghi ngờ, nhưng Công Tôn Dương lại có thể khẳng định người trên Thần mộc phi hạc đã biết hắn là ai, lựa chọn đối phó hắn chứ không phải đối phó Thân Đồ Niệm.
Người trên Thần mộc phi hạc rốt cuộc là ai? Tại sao trong đại quân chiến trường rộng lớn như vậy, có thể dễ dàng khóa chặt mình?
Vấn đề này lập tức xuất hiện trong đầu Công Tôn Dương.
Sau đấy hắn không nghĩ đến chuyện gì nữa, tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại, trong đầu chỉ còn vô số đường tên bắn.
...
Thần mộc phi hạc đột nhiên dừng lại, dừng ngay trên đỉnh đầu Công Tôn Dương.
Khoảng một đình trước khi Thần mộc phi hạc dừng lại, một giọng nói cực kỳ ngạc nhiên từ trong chiếc xe ngựa đang được bảy tên kiếm sư cung đình bảo vệ truyền ra ngoài:
- Tại sao bọn họ lại biết Công Tôn tiên sinh ở đâu?
Người trong xe ngựa rất giật mình.
Ngay cả ông ta cũng không thể hiểu được, bảy tên đệ tử của ông ta ở ngoài đương nhiên càng không thể hiểu, hơn nữa, bọn họ cũng không có thời gian để giải thích.
Giọng nói của ông ta còn chưa dứt, bỗng nhiên có một tiếng vang từ con Thần mộc phi hạc ở trên cao truyền ra ngoài. Vô số giọt nước mưa giữa không trung tụ tập lại, tạo thành một con Kính thiên nhân ngư.
- Trưởng công chúa Vân Tần?
Người trong xe ngựa ngạc nhiên, đây là ý nghĩ đầu tiên của ông ta.
Sau đấy, trong cảm giác của ông ta, bỗng nhiên có một màn đêm khủng khiếp phủ xuống.
- Đại hắc!
Tim của ông ta run lên mãnh liệt, thậm chí con ngựa kéo và nguyên chiếc xe ông ta đang ngồi cũng run lên không thôi.
...
Ý niệm của Thánh sư vĩnh viễn nhanh hơn bất kỳ cây tên được bắn nào.
Trong một chớp mắt, ánh mắt của Công Tôn Dương bỗng nhiên sáng ngời.
Bộ áo tơi hắn ta đang mặc bị chấn nát.
Một thanh trường cung hoàn mĩ tinh khiết xuất hiện trong tay hắn.
Nhưng hắn không bắn tên ngay lập tức.
Bởi vì đối với một tiễn sư như hắn, tất nhiên sẽ không cho rằng mình không có khả năng sống sót, mặc dù đối phương có Đại hắc trong tay. Cho nên, cũng giống như bao trận quyết đấu khác, việc đầu tiên hắn làm chính là cần phải bảo đảm mình còn sống.
Hiện giờ hắn không cảm giác rõ ràng được quỹ tích bắn của Đại hắc, nhưng hắn biết có một phương pháp có thể giúp hắn cảm ứng được vị trí tên bắn xuống một cách rõ ràng, đó là đợi cho cây tên đó gần với mình hơn.
Vì thế, hắn ta đang chờ đợi.
Ngay lúc này, trên Thần mộc phi hạc, Lâm Tịch cầm Tiểu hắc trong tay đã bắn một cây tên.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm cùng lúc bắn tên.
Chỉ là cây cung hắn đang dùng là Đại hắc, dù là bản thân cây tên được bắn ra hay là sức mạnh hồn lực ẩn chứa bên trong cũng không thể nào sánh với một tên do Biên Lăng Hàm bắn ra, nên tốc độ của cây tên này hiển nhiên chậm hơn Đại hắc, lộ vẻ muốn rớt về phía sau.
Công Tôn Dương cũng cảm giác được có hai cây tên đã được bắn ra.
Hắn tinh thông cung tên, si cung tên, nên ngoại trừ một số Thánh sư cường đại tới mức có thể cảm giác rõ ràng được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian quá ngắn vừa rồi, hắn là người duy nhất ở đây có thể cảm giác được cây tên thứ hai là một cây tên dùng kim loại nặng chế tạo, được một Phong hành giả dùng tiễn kỹ Trụy Nguyệt, phối hợp với Tiểu hắc bắn ra.
Cho nên, trên Thần mộc phi hạc hẳn phải có đến hai tiễn sư cường đại của học viện Thanh Loan, chứ không phải một người.
Tuy nhiên, hắn không cảm thấy bất công.
Bởi vì đây là chiến tranh, chỉ có sống hoặc chết, chứ không phải quyết đấu bình thường.
Hắn là một tiễn sư cường đại, có thể cùng lúc đấu với Đại hắc và Tiểu hắc, hai kiện hồn binh cường đại đã từng được chính Trương viện trưởng qua hai thời kỳ khác nhau, đây là sự may mắn của hắn sao?
Công Tôn Dương cảm thấy thật may mắn, thật vui mừng, thật hưng phấn.
Sau đấy hắn ta khẽ nhếch miệng, thể hiện sự cuồng nhiệt của mình.
Hắn ta giương cung bắn.
Bởi vì lúc này hắn đã cảm giác được quỹ tích bay của cây tên do Đại hắc bắn ra.
Trong cảm giác của hắn, luồng ánh sáng đen do Đại hắc bắn ra đã không phải là một màn đêm nữa, mà chính là một vệt sáng đen hoàn toàn rõ ràng, nhắm thẳng tới huyệt thái dương của hắn, khoảng cách tới thân thể của hắn không tới năm thước.
Cây tên dài tỏa sáng, phần đuôi được gắn lông khổng tước, đang không ngừng lấp lánh trong tay của hắn lập tức bay ra ngoài, chuẩn xác bắn tới vệt sáng màu đen trong không trung.
Đồng thời, hồn lực bàng bạc trong cơ thể hắn lập tức hội tụ vào lòng bàn chân, giúp hắn ta dễ dàng di chuyển qua bên phải.
Ngay lúc này, trong cảm giác của hắn, cây tên thứ ba đã xuất hiện.
Hắn biết rõ đây chính là Xuyên vân tiễn, nổi danh với tốc độ, nhưng uy lực đã giảm đi rất nhiều. Ngoài ra, hắn cũng biết người bắn chính là Phong hành giả học viện Thanh Loan đang sử dụng Tiểu hắc, tiễn kỹ vừa được sử dụng cũng là Trụy nguyệt.
Vào lúc bình thường, một cây tên như vậy sẽ không khiến hắn phải chú ý quá nhiều, mặc dù từ việc đối phương sử dụng Tiểu hắc và liên tục dùng thủ pháp Trụy nguyệt, hắn thậm chí đã đoán được thân phận của người đang bắn là ai.
Nhưng ở thời khắc này, trong cảm giác của hắn, cây tên rất bình thường đó lại kinh diễm đến cực điểm.
Bởi vì cây Xuyên vân tiễn này đang cấp tốc đuổi theo cây tên kim loại nặng đã được bắn ra lúc trước.
"Vèo!"
Cây tên dài tỏa sáng, phần đuôi được gắn lông khổng tước hắn bắn ra khi nãy bắt đầu bị Đại hắc đánh tan. Khi va chạm với cây tên của Đại hắc, cây tên của hắn bị vỡ vụn, thậm chí vì bị sức mạnh ma sát khủng khiếp đánh vào, cây tên của hắn còn biến thành chất lỏng chảy xuôi xuống. Tuy nhiên, những chất lỏng kim loại này vẫn có thể làm tiêu hao đi sức mạnh ẩn chứa trong cây tên được Đại hắc bắn ra, giúp hắn ngăn cản được một Phong hành giả là Biên Lăng Hàm.
Cùng lúc đó, Xuyên vân tiễn đã đuổi kịp cây tên kim loại nặng, phần đầu của Xuyên vân tiễn mạnh mẽ đụng vào phần đuôi của cây tên đi trước.
Tựa như có một cái tay cứng cáp khổng lồ vỗ vào phần đuôi cây tên kim loại nặng, giúp cho cây tên đó được bắn nhanh tới trước, thậm chí còn khiến cho uy lực được gia tăng gấp đôi.
Đây vốn là tiễn kỹ do chính Công Tôn Dương nghĩ ra.
Hắn gọi là Điệp lãng kích.
Trước tiên bắn ra một cây tên, sau đấy tiếp tục bắn ra cây tên thứ hai, giúp cho uy lực và tốc độ của cây tên thứ hai được được gia tăng.
Nguyên nhân hắn sáng tạo ra tiễn kỹ này là vì trên đời này chỉ có một thanh Đại hắc.
Đối với những tiễn thủ tu hành đã đạt đến cảnh giới như hắn, thứ duy nhất khiến cây tên hắn bắn ra không thể phát huy được sức mạnh thật sự chính là trường cung...Mà trên thế gian này, chỉ có Đại hắc mới có thể khiến một tiễn thủ Thánh sư có thể bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình, quán chú tất cả hồn lực vào trong cây tên bắn ra. Nếu như không thể bộc phát toàn bộ sức mạnh trong một lần tên bắn, đối với Công Tôn Dương, hắn ta không thể bắn ra cây tên mạnh nhất trong đời mình.
Tuy cây cung "Trời ban điềm lành" hắn ta đang sử dụng là một trong những cây cung tốt nhất thế gian, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận một nửa sức mạnh hồn lực của hắn, nên hắn mới sáng chế ra tiễn kỹ Điệp lãng kích, giúp cho uy lực cây tên mình bắn ra được tăng lên.
Điệp lãng kích của hắn nhìn trông rất đơn giản, nhưng trong khoảng thời gian ngắn phải nắm bắt được chính xác đường bay của cây tên mình đã bắn ra. Hơn nữa, đầu cây tên thứ hai phải bắn trúng phần đuôi của cây tên đầu tiên, tác động đến cả cây tên.
Trong hơn mười đệ tử theo học hắn, cũng chỉ có hai người nắm giữ thuần thục tiễn kỹ Điệp lãng kích.
Nhưng người này trên Thần mộc phi hạc lại dễ dàng dùng Điệp lãng kích trước mặt hắn.
Hơn nữa, vào lúc này, điều khiến hắn phải kinh ngạc đến tột độ không phải là Điệp lãng kích, mà chính là cây Xuyên vân tiễn của Lâm Tịch không chỉ giúp gia tăng tốc độ, mà còn thay đổi hướng bay của tên tên kim loại nặng đầu tiên, khiến cho cây tên thứ hai chuẩn xác bắn vào tim hắn.
Ban đầu hắn cảm giác được Đại hắc, có thể chặn Đại hắc lại, đương nhiên cũng có thể tránh được cây tên của Lâm Tịch.
Trong cảm giác của hắn, cây tên này của Lâm Tịch đáng lẽ không thể bắn trúng mình được, nhưng bởi vì hướng bay đã thay đổi, nên hắn không thể né tránh kịp, đồng thời cũng không thể kịp sử dụng hồn lực để ngăn cản.
Một tên này của Lâm Tịch không chỉ tinh chuẩn, mà đối với một tiễn sư như hắn, cây tên đó đã đạt đến cảnh giới nắm bắt được tiên cơ, cảnh giới cao nhất của một tiễn thủ.
Sau khi bắn tên ra, cây tên đó đã vô hình khóa chặt vị trí tiếp theo của đối thủ.
Bắn tên, đồng thời biết được đối thủ của mình sẽ di chuyển đến đâu, đây mới chính là điều Công Tôn Dương thán phục, cảm thấy không bằng, cảm thấy kính sợ, cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Một luồng máu tươi từ trong lồng ngực hắn phóng ra ngoài.
Cây tên kim loại nặng này mang theo lực bắn kinh khủng và vòng xoáy màu trắng ở phía sau mạnh mẽ đâm xuyên thân thể hắn, phá nát trái tim rồi xuyên qua sau lưng.
Cả người hắn tựa như bị một cỗ xe ngựa chạy nhanh đụng phải, chấn động mạnh trên không trung, bay ngược ra xa.
Công Tôn Dương chết đi trong sự kinh ngạc tột độ.
...
Dù là cây tên được bắn ra sau khi Biên Lăng Hàm toàn lực sử dụng Đại hắc, hay là cây tên của Công Tôn Dương, hay là hai cây tên của Lâm Tịch, tất cả chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn. Trong khoảnh khắc vừa rồi, phần lớn quân sĩ Đại Mãng cũng như người tu hành trên chiến trường không thể biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, điều họ cảm thấy chính là sợ hãi.
Chiếc xe ngựa mà bảy tên kiếm sư cung đình đang bảo vệ một lần nữa chấn động.
Ngay lúc Công Tôn Dương trúng tên, một cánh tay bạch ngọc, mỗi ngón tay thon dài như kiếm, từ trong xe ngựa vươn ra ngoài, thất thố vén màn xe lên.
Tuy nhiên, chủ nhân của cánh tay này đột nhiên dừng lại, rồi rụt rè rút về trong không khí ẩm ướt.
- Tiễn kỹ thần kỳ.
Một tiếng thở dài vang lên, từ trong xe ngựa truyền ra ngoài.
- Cho dù là ta, cũng không thể ngăn cản một kích hợp lực của hai tiễn sư này.
- Công Tôn tiên sinh!
Sau khi hắn thở dài như vậy, bảy tên kiếm sư cung đình bảo vệ xe ngựa mới kịp nhớ chuyện gì đã xảy ra, cùng lúc đau đớn kêu lên, âm thanh tràn đầy sự run rẩy.
Tiễn sư Công Tôn tiên sinh được vô số người Đại Mãng tôn kính, dĩ nhiên lại bị đối phương giết chết như vậy?
Công Tôn tiên sinh là một trong những người tu hành mạnh mẽ nhất, nhưng lại tử trận ở lăng Đông Cảnh này?
- Các ngươi nói thử chúng ta là may mắn hay bất hạnh đây?
Người trong xe ngựa lại lên tiếng, than nhẹ một cái:
- Quyết chiến ba thành...chúng ta chọn con đường này, nhưng lại gặp phải Tướng thần học viện Thanh Loan.
- Tướng thần?
Một tên Kiếm sư thất thanh:
- Sư tôn...ngài nói người trên Thần mộc phi hạc là Lâm Tịch?
- Đại hắc và Tiểu hắc cùng xuất hiện, lăng Trụy Tinh giết chết Tư Thu Bạch, khiêu chiến vượt giai Quốc sĩ, dùng tên bắn tên...ngoại trừ Lâm Tịch ra, liệu còn có tiễn sư nào khác có thể sử dụng thần kỹ như vậy để khiến Công Tôn tiên sinh ôm hận sao?
Người trong xe ngựa nói với ý vị sâu xa.
Trong khi ông ta mở lời nói như vậy, có rất nhiều người tu hành trong Đại Mãng rốt cuộc đã biết chuyện gì vừa xảy ra, đồng thời đoán được thân phận của Công Tôn Dương qua mấy lần bắn tên vừa rồi. Trong lúc nhất thời, bốn chữ "Công Tôn tiên sinh" đột nhiên truyền khắp bốn phía, tâm trạng sợ hãi và bối rối như ôn dịch lan tràn khắp đại quân.
Thân Đồ Niệm khẽ híp mắt lại.
- Là Lâm Tịch.
Không biết là nói cho vị tướng lãnh Đại Mãng đang thất sắc, hay là nói cho chính hắn nghe, mấy chữ lạnh như băng giá từ trong miệng hắn chậm rãi truyền ra ngoài:
- Chủ soái lăng Đông Cảnh là Lâm Tịch.