Tình cảnh của biên quân Thiên Hà Vân Tần khi đã bị đánh tan thật không khác giặc cỏ là mấy, cực kỳ thiếu thốn vật liệu.
Cho nên, sau khi đánh chết bốn người tu hành Đại Mãng, chỉ nói qua loa chúc mừng vài câu, những quân nhân Vân Tần này bắt đầu tìm kỹ càng vật phẩm trên bốn người tu hành Đại Mãng, đồng thời cẩn thận che giấu dấu vết chiến đấu.
Lâm Tịch và Cao Á Nam tùy ý ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi. Nhìn các quân nhân đang bận rộn tìm tòi, Lâm Tịch khẽ thở dài.
Cao Á Nam lẳng lặng nhìn nghiêng Lâm Tịch. Trải qua nhiều trận chiến sinh tử như vậy, lại sống chung nhiều ngày với các quân nhân Vân Tần có ý chí cứng rắn nhất, nàng tất nhiên đã không còn giữ lại phong thái của một người con gái khuê các, càng lúc càng giống như một nữ quân nhân. Nếu như là trước kia, khi đối mặt với nhiều người như vậy, nàng sẽ rất ngượng ngùng, tuyệt đối không nằm gần Lâm Tịch, càng không phải nói đến việc tựa lưng vào người Lâm Tịch. Nhưng trong tình huống rất mệt mỏi bây giờ, nàng lại tựa vào người Lâm Tịch.
Nàng cảm thấy rất tự nhiên, hơn nữa, những quân sĩ đang ở xung quanh cũng cảm thấy rất tự nhiên.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Qua nhiều ngày chiến đấu, trông nàng đã gầy hơn trước, nước da cũng tái nhợt hẳn đi, nhưng khi nghe Lâm Tịch nhẹ giọng thở dài, nàng lại không quản mệt mỏi của mình, nhẹ giọng hỏi.
- Ta đang suy nghĩ những lời người kia nói là đúng, trên thế gian này không có người tu hành nào là vô địch.
Lâm Tịch xoay mặt nhìn nàng, ấm áp mỉm cười:
- Nói chính xác hơn ngay từ đầu ta đã nghĩ những lời này là đúng, chẳng qua là qua nhiều ngày chiến đấu như vậy, ta càng hiểu rõ hơn...Bởi vì cho dù người tu hành mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể không ăn không uống không ngủ. Người tu hành và quân đội đúng là một tổ hợp rất tốt, người tu hành có thể giúp quân đội ngăn cản một vài người tu hành lợi hại, hoặc là tiêu hao hồn lực của người tu hành khác. Mà quân đội lại có thể giúp người tu hành rất nhiều, tỷ như những chuyện vặt như hiện nay...tỷ như bọn họ có thể giúp chúng ta canh gác, trinh sát, thậm chí có thể mang theo chúng ta đi. Mà chúng ta lại có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi và minh tưởng khôi phục hồn lực.
- Đây vốn là chuyện rất đơn giản.
Cao Á Nam cũng cười cười, nhăn mũi lại rồi nói:
- Đây không phải là chuyện đáng để suy nghĩ, tại sao ngươi lại nghĩ tới?
- Bởi vì có một câu ta luôn nghĩ tới: Văn Nhân Thương Nguyệt nhất định sẽ bại...Bởi vì cho dù mạnh mẽ tới đâu, hắn ta cuối cùng không thể đánh bại cả thế gian.
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, khuôn mặt tràn đầy cảm xúc:
- Còn nữa...đây là những lời Trương viện trưởng cố ý để lại trên bia đá.
Cao Á Nam bỗng nhiên ngẩng đầu, khi ngẩng đầu lên đôi mắt của nàng chỉ còn cách Lâm Tịch mấy tấc, nhưng bây giờ nàng lại không suy nghĩ đến chuyện gì khác.
- Lời Trương viện trưởng cố ý để lại trên bia đá?
Nàng nhíu mày nhìn Lâm Tịch, tựa hồ muốn thấy cả lòng hắn.
- Đúng vậy.
Lâm Tịch gượng cười một hồi, nhìn nàng chân thành nói:
- Ta hiểu những gì Trương viện trưởng ghi lại trên bia đá.
- Khi còn ở học viện, ngươi đã nói với ta rằng bất cứ người nào cũng có bí mật của mình. Sau đấy, ta lại biết bí mật của ngươi, ngươi là con gái của Chu thủ phụ.
Lâm Tịch yên lặng gật đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, nói:
- Sau đấy ở lăng Bích Lạc, mặc dù ngươi phát hiện ra ta là Tướng Thần, nhưng lại dặn ta rằng không nên để cho phụ thân ngươi biết, lúc đó ta đã suy nghĩ về chuyện này...Ta biết Trương viện trưởng chưa từng nói bí mật của ngài ấy cho bất cứ ai, bởi vì ngài ấy cũng không biết sau khi nói bí mật này ra, sẽ khiến thế giới này bị ảnh hưởng như thế nào, liệu những người bên cạnh ngài ấy có thay đổi vì những lời ấy hay không.
- Ta chưa chín chắn như Trương viện trưởng, mà ngay từ đầu ta cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Cho nên, ta đã từng nói thật vài chuyện với phụ mẫu của ta ở trấn Lộc Lâm, thậm chí còn nói vài chuyện với Lưu bá đã đưa ta tới học viện Thanh Loan. Nhưng bọn họ không hiểu cũng không tin, thậm chí khi ta nói rằng thế giới ta từng ở là một nơi không có phân chia quân thần, người người ngang hàng, bọn họ liền cho rằng đây là lời nói đại nghịch bất đạo, căn dặn ta tuyệt đối không được phép nói lung tung, bọn họ tất nhiên sẽ không nói những lời đại nghịch bất đạo ta từng nói cho người ngoài nghe. Sau đấy, khi đã ra khỏi trấn Lộc Lâm, tiến vào học viện Thanh Loan, biết được nhiều chuyện hơn, ta cũng có thể hiểu được.
Dừng lại trong chốc lát, Lâm Tịch gượng cười nhìn Cao Á Nam ngày càng ngưng trọng hơn, nói:
- Ta cũng biết rằng nếu muốn giữ mạng của mình, ta phải giữ bí mật này. Ta cũng không biết nếu như nói bí mật này cho mấy người Hạ phó viện trưởng, sẽ tạo thành hậu quả như thế nào. Dù sao đối với hậu quả này, ta cảm thấy rằng chưa chắc mình có thể gánh chịu được, cho nên, ta phải giữ riêng cho mình...Nhưng ngươi không giống như vậy, ta cảm thấy được nên để cho ngươi hiểu ta, nếu không, sẽ có ngày ngươi có cảm giác rằng ta giữ bí mật gì đấy. Ta càng yêu ngươi, càng gạt ngươi, không nói sự thật cho ngươi biết, ta càng cảm thấy có điều gì đó ngăn trở chúng ta, khiến tâm ta không thể toàn ý với ngươi. Cảm giác này thật giống như nỗi cô đơn khi lần đầu ta đến thế giới này, thật khó chịu.
Cao Á Nam cau mày.
Trong những lời Lâm Tịch vừa nói, có nhiều điều nàng không hiểu, nàng tim nàng lại đập thình thịch, bởi vì nàng có thể thắm thiết cảm nhận được bao tâm tình của Lâm Tịch ẩn chứa trong đấy.
Hiện giờ nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt tay của mình lên lòng bàn tay Lâm Tịch.
Tay nàng hơi lạnh giá, nhưng khi chạm vào lớp da mềm mại đấy, Lâm Tịch lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Đây là một câu chuyện xưa rất dài, không biết ngươi có thể hiểu hay có tin hay không. Ban đầu ta không phải là người của thế giới này...Nói một cách đơn giản hơn, người ở thế giới này chuyên nghiên cứu sức mạnh của thân thể, nhưng thế giới kia của chúng ta lại biết sử dụng công cụ hay các quân giới mạnh mẽ. Chúng ta có những máy móc có thể chạy nhanh mà không cần sử dụng hồn lực, có máy bay giúp người bay lượn trên không trung. Sau đó, ta vì lý do ngoài ý muốn mà chết ở thế giới đó, nhưng không biết tại sao ý thức lại đến thế giới này, chiếm lấy thân thể của một thiếu niên trấn Lộc Lâm.
Sau khi nói những lời này, Lâm Tịch lại cảm thấy thật thoải mái, nhưng tiếp theo hắn lại thấy mình quá thật thà rồi, nên hơi kiêu ngạo và tự giễu mình, hỏi Cao Á Nam:
- Ngươi nghe có hiểu không?
Cao Á Nam chân thành suy nghĩ, rồi lắc đầu:
- Không hiểu lắm...Bởi vì...không hợp lý. Người đã chết là chết, sao có thể còn ý thức để đến thân thể người khác? Hơn nữa, sao lại có một thế giới khác?
- Ta biết chính là như vậy, đây là một lý lẽ không phù hợp với thế giới này.
Lâm Tịch gượng cười:
- Thật ra trước khi đến học viện Thanh Loan, ta cũng cảm thấy thật điên rồi. Ta cũng cho rằng mình thật sự là Lâm Nhị, cho rằng lúc bị bệnh nặng mình đã mơ một giấc mộng, tưởng tượng ra một thế giới như vậy, sống một cuộc sống như ta vừa kể. Nhưng khi nhìn thấy tấm bia đá do Trương viện trưởng lưu lại, biết được Trương viện trưởng đến từ một chỗ như ta, ta mới biết rằng mình không có điên.
Cao Á Nam yên lặng một hồi, chân thành suy nghĩ, sau đấy ngẩng đầu lên, nhìn hắn:
- Nếu như dùng giấc mộng để giải thích, điều này lại rất hợp lý?
Lâm Tịch ngẩn người:
- Hợp lý?
- Đúng vậy.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, ôn nhu nói:
- Sách sử Vân Tần đã từng ghi lại những chuyện tương tự, có một số người hay nằm mơ, đó là một giấc mộng rất dài, mơ thấy mình đã sống qua cả một đời người. Thậm chí còn có người mơ thấy mình làm quan lớn, cưới tam thế tứ thiếp, sau đó con cháu đầy đàn, cuối cùng chết già. Tuy nhiên, sau khi tỉnh lại, họ lại phát hiện đó chỉ là một giấc mộng.
Lâm Tịch gượng cười:
- Vậy chuyện của Trương viện trưởng phải giải thích thế nào đây?
Cao Á Nam nhìn hắn, nói:
- Nếu như cho rằng lúc ngài ấy nằm mơ, đúng lúc ngươi cũng mơ về thế giới đấy, vậy sẽ giải thích được.
Lâm Tịch một lần nữa ngẩn ngơ.
- Nếu như dựa theo lý lẽ thông thường để giải thích, có thể chính bản thân hai người vốn là người tu hành có tiềm chất giống nhau.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch nói:
- Bởi vì có tiềm chất giống nhau, nên hai người mới có thể mơ về cùng một thế giới, thậm chí cảm thấy mình đã từng sống cả một đời ở thế giới đấy, biết đến nhiều thứ và sự vậy. Điều này được gọi là "thiên bẩm" hoặc "Tướng Thần", đây là điều rất hợp lý...bởi vì thế gian này có vài người tu hành không cần học đã hiểu được vài chuyện trong tu hành, thậm chí là phù văn.
Lâm Tịch nuốt một ngụm nước miếng, buồn rầu lắc đầu:
- Nói như vậy, ngươi thật cho rằng ta và Trương viện trưởng chẳng qua mơ một giấc mộng rất dài? Mơ về cùng một thế giới?
- Ta tin tưởng những gì ngươi vừa nói...nhưng chỉ khi nói như vậy ta mới có thể hiểu được.
Cao Á Nam lắc đầu, chăm chú nhìn Lâm Tịch một hồi.
- Thật ra bất kể thế gian này có những chuyện bất hợp lý như vậy hay không, hay là đó chỉ là một giấc mộng lúc ngươi ngã bệnh...ta chỉ biết là những gì ngươi nói với ta là sự thật, ngươi chân thành đối đãi với ta. Còn nữa, ta biết những năm trước ngươi rất cô đơn, nhất định là rất sợ, ngươi nhất định hi vọng có người có thể hiểu ngươi. Bởi vì đối với ngươi khi đấy thế giới này thật xa lạ, không có người thân hay bằng hữu nào.
Lâm Tịch kinh ngạc nhìn nàng, nhìn đầu nàng đang tựa vào bả vai của mình, thâm tâm cảm thấy xúc động không nói nên lời.
Chỉ chốc lát sau, hắn mới bật cười, nói:
- Làm như vậy đúng là một biện pháp tốt. Ta cứ nói chuyện của ta cho ngươi biết, sau đó ngươi dùng lý lẽ của mình để hiểu là được.
- Dĩ nhiên những gì Trương viện trưởng đã nói là đúng.
Cao Á Nam cũng tươi cười, tiếp tục nói:
- Nếu như suốt ngày cứ dùng những lý lẽ bình thường để nghĩ tới những chuyện không hợp lý, không thể nghĩ thông như vậy, ta sợ sẽ có ngày mình điên mất.
Lâm Tịch tươi cười:
- Sớm biết như vậy ta sẽ không nói những chuyện này cho ngươi biết.
- Nhưng tò mò sẽ hại chết người đấy.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch đang cười, bất giác càng hiểu lòng hắn hơn, nàng cảm thấy thật ấm áp, sau đấy hỏi hắn như đang cố ý làm nũng:
- Rốt cuộc Trương viện trưởng đã viết gì trên tấm bia đá kia?
- Rất nhiều đấy, từ từ hãy nói.
Lâm Tịch cười cười, sau cùng lại nghiêm mặt, nói:
- Nhưng mà ngài ấy đã từng nhấn mạnh rằng "trên thế gian này không có người tu hành nào là vô địch", bây giờ nghĩ lại, rất có thể ngài ấy đang muốn cảnh báo ta. Bởi vì thiên phú càng cao, càng dễ áp đảo những người tu hành khác trên thế gian này, ngươi ấy càng dễ tự đại, không coi trọng người khác, cuối cùng không chỉ riêng mình thất bại, mà còn khiến người dân xung quanh phải chịu khổ.
Cao Á Nam nhìn thoáng qua những quân nhân Vân Tần đang ở cách đấy không xa, gật đầu.
Lúc này có một giáo quan khoảng ba mươi mấy tuổi đi tới, thành khẩn khom người tạ ơn Lâm Tịch và Cao Á Nam.
Nhìn vị giáo quan ưu tú có khuôn mặt trầm ổn, tuy vết thương trên ngực đã bắt đầu thối rửa nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng giá, hội tụ hết các phẩm chất cần có của một quân nhân Vân Tần, Lâm Tịch trước tiên mời hắn ngồi gần mình, sau đấy chân thành lắc đầu, nói:
- Hoắc Thanh đại nhân đừng đa lễ như vậy, mặc dù ta đã tập hợp nhiều người như đại nhân đến đây, nhưng mọi người đã giúp ta rất nhiều. Mấy ngày chiến đấu vừa rồi, chúng ta đã sát cánh bên nhau.
Thân là một trong những bộ binh Vân Tần được cử tới cứu viện cho Thiên Diệp quan, nhưng cũng là đội quân bị nhanh chóng đánh tan, vị giáo quan tên Hoắc Thanh này bỗng nhiên lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Ta tạ đại nhân không phải vì mấy lần thắng lợi nhiều ngày nay, mà là vì đại nhân đã mang đến hi vọng sống sót cho mọi người. Đại nhân ngài liên tục chiến đấu ở nhiều khu vực, giao thủ với nhiều người tu hành Đại Mãng như vậy, nhưng vẫn sống tốt...Ngài cho chúng ta niềm tin chúng ta cũng có thể sống sót, nếu không, chúng ta đã sớm tuyệt vọng.
Lâm Tịch há miệng, nhưng hắn còn chưa kịp nói, Hoắc Thanh đã nhìn hắn, nói tiếp:
- Đại nhân không cần khiêm tốn. Nhiều ngày nay chúng ta đã nhìn thấy năng lực cũng như phẩm chất quang minh của đại nhân. Cho nên, nếu như còn sống ngày nào, chúng ta sẽ nghe theo sự chỉ huy của đại nhân ngài, sẽ luôn tôn kính đại nhân, bất kể đế quốc nghĩ về đại nhân như thế nào.
Lâm Tịch chỉ còn biết gượng cười.
Mặc dù đối với những Tế ti Linh Tế khác, những lời tuyên thệ thần phục rất rõ ràng này là rất khó tiếp nhận, nhưng đối với hắn mà nói, dường như đây lại là một điều quá đơn giản, ngay cả hắn cũng nhất thời không biết nên nói như thế nào. Hơn nữa, trước kia chuyện của hắn được truyền bá trong quân đội rất rộng, những người này cũng nên biết tình cảnh hiện giờ của hắn, mặc dù hắn đã được công nhận là Tế ti Linh Tế, nhưng cuối cùng lại không vào được viện Tế ti. Nếu như những người này tuyên thệ thần phục với hắn, cũng không được triều đình thừa nhận, nhiều nhất chỉ có thể coi là môn khách của hắn.
- Đại nhân, sắp tới chúng ta sẽ làm gì?
Hoắc Thanh tựa hồ không muốn Lâm Tịch cự tuyệt, nên nhanh chóng hành lễ theo nghi thức quân đội, kiên định hỏi.
Lâm Tịch gật đầu, không nói thêm lời nào. Hắn ta hít sâu một hơi, đứng lên đưa tay ra phía trước, cảm giác được hơi nước trong làn gió càng lúc càng nhiều hơn, xoay người nhìn Hoắc Thanh nói:
- Cơn mưa to đầu hè gần tới rồi, nếu như bây giờ khởi hành sẽ để lại nhiều dấu vết. Đại nhân hãy căn dặn mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, khi mưa lớn chúng ta sẽ lên đường...Khi đến đó, chúng ta sẽ an toàn.
Hoắc Thanh quay đầu nhìn phương hướng Lâm Tịch chỉ, kinh ngạc nói:
- Núi Thiên Hà?
Lâm Tịch mỉm cười.
Hắn nhìn sơn mạch liên miên đằng xa, tự tin nói:
- Ta từng ở trong biên quân Long Xà, biết được núi rừng không phải là nơi thích hợp để đại quân đánh bất ngờ. Cho nên, mặc dù núi Thiên Hà bị quân đội Đại Mãng chiếm lấy, nhưng ta dẫn mọi người hành quân bên trong, dùng đường vòng để tiến vào hành tỉnh khác, như vậy sẽ càng an toàn hơn. Kẻ địch càng lúc càng nhiều, chúng ta đã mệt rồi...sau trận mưa sa này, ta sẽ dẫn mọi người về nhà.