Vân Tần trọng võ, lấy ba trấn làm đơn vị để thiết lập liên doanh, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động quân đội tới các trấn.
Đại doanh đóng quân của ba trấn Đông Cảng, Yến Lai, Thanh Hà nằm giữa hai trấn Yến Lai và Đông Cảng.
Trong doanh trướng trung tâm, Tướng liên doanh tam trấn Từ Trữ Thần và mấy quan viên khác đang nghị sự, đột nhiên có một quân sĩ truyền lệnh bước nhanh vào trong, sắc mặt hơi khó coi. Hắn khom mình hành lễ với Từ Trữ Thân, nói:
- Ngụy Hiền Vũ không thể dẫn công tử và Đề bộ kia ra trấn Đông Cảng được.
Khi thấy sắc mặt tên lính truyền lệnh này, Từ Trữ Thân đã cảm thấy không hay. Vừa nghe nói xong, hắn liền biến sắc, lạnh giọng hỏi:
- Vì sao?
Tên lính truyền lệnh cố gắng kiềm nén nỗi sợ trong lòng, trầm giọng nói:
- Luật chính ti Cấp sự trung Khương Thụy vừa lúc tới trấn Đông Cảng, nói các quan tra xét sai luật, không cho dẫn người đi.
Từ Trữ Thân đột nhiên có cảm giác có một cây búa lớn đập vào lồng ngực mình, bộ giáp đang mặc rung lên liên tục, nhất thời không biết nói gì.
Mấy quan viên trong doanh trướng cũng khẽ biến sắc. Bọn họ tất nhiên biết Khương Thụy là ai, một khi Khương Thụy đã nhúng tay vào chuyện này, nếu như chỉ dựa vào khả năng những người ở đây, họ không thể thay đổi vụ án này nữa. Ban đầu chỉ có một Đề bộ nho nhỏ là Lâm Tịch, liệu hắn có thể làm gì? Điều duy nhất khiến họ lo lắng chính là ảnh hưởng của án mạng này, nhưng có ai ngờ rằng Khương Thụy lại vừa lúc đến trấn Đông Cảng?
Việc này cũng giống như quân đội đang chuẩn bị dùng hỏa công đối địch, nhưng ông trời lại trút xuống một cơn mưa tầm tã.
Thấy sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo của Từ Trữ Thân, các quan viên này càng lo lắng hơn, lo lắng Từ Trữ Thân không thể giữ bình tĩnh được mà làm những chuyện không hay, kéo mọi người vào vũng bùn này sâu hơn.
"Aaaaaaaaaaa...."
Chiếc bàn dài trước người Từ Trữ Thân bị ông ta tung một chưởng đánh gãy thành hai đoạn.
- Tất cả chuyện này đều do tên oắt Lâm Tịch kia gây nên!
Sắc mặt Từ Trữ Thân trở nên xanh mét, ông ta lạnh lùng nói:
- Bất kể như thế nào, ta muốn hắn phải chết chung vói con ta.
Hiện giờ có thể nói từng lời từng chữ của Từ Trữ Thân sắc bén như đao, nhưng hai câu trên lại khiến mấy quan viên trong doanh trướng thở phào một hơi.
Nếu như bây giờ còn muốn cứu Từ Thừa Phong hay những quan viên dính líu đến vụ án này, đó chính là phải đối đầu với Khương ngôn quan, làm như vậy không khác gì lấy một thanh đao lạnh đặt sát ngay cổ bọn họ. Nhưng Khương ngôn quan chỉ đi ngang qua đây, sau khi lão ta rời đi, muốn đối phó với một Đề bộ lại không phải là việc khó để họ phải đau đầu.
Hơn nữa, quan viên ở Vân Tần chia văn võ rất rõ, hoặc nói giữa Lại quan, Ngôn quan và Võ quan đều có nhiều ràng buộc lẫn nhau. Khương Thụy muốn mượn đại án này để lên án quân đội, chắc chắn sẽ bị vài quan viên trong quân đội uy hiếp.
- Dù vụ án này như thế nào đi nữa, Lâm Tịch kháng lệnh không nhận là việc thật.
Nghe thấy Từ Trữ Thân bỏ khó lấy dễ, các quan viên rõ ràng đã dễ thở hơn rất nhiều. Trong những người ngồi ở đây, một quan viên có bộ dáng như gia sư lên tiếng:
- Hơn nữa, chúng ta có thể buộc tội hắn kết bè kéo đảng...
- Chuyện này các ngươi làm đi.
Quan viên này còn chưa dứt lời, Từ Trữ Thân đã phất tay áo lên, cắt đứt.
Khi quan viên có bộ dáng như gia sư ngừng lại, Từ Trữ Thân xoay người, nói:
- Ta muốn một mình yên lặng một chút.
...
Khắp nơi trấn Đông Cảng giăng đèn kết hoa, ngay cả rất nhiều ngõ phố không làm ăn cũng treo lồng đèn đỏ lên.
Hôm nay không phải là ngày lẽ, tất cả chỉ vì tiểu Lâm đại nhân và Khương ngôn quan.
Trong phòng Đề bộ, thư đồng mặc áo xanh yên lặng mài mực.
Trước người Khương Thụy là một bản cáo trạng viết về tội lỗi các quan lại trong đại án trấn Đông Cảng, nét mực đen và in sâu.
- Luật chính ti Cấp sự trung Khương Thụy cẩn tấu: Tổng trấn trấn Thanh Hà lơ là trách nhiệm của mình, tạo điều kiện cho phòng Đề Bộ tham gia tội ác, nay nghi phòng Đề Bộ cấu kết với nghi phạm...
- Luật chính ti Cấp sự trung Khương Thụy cẩn tấu: Doanh trại Giám quân lăng Lộc Đông không tra xét kỹ vụ án, không coi trọng dân tình, có mưu lợi riêng, làm rối kỷ cương...
- Luật chính ti Cấp sự trung Khương Thụy cẩn tấu: Tướng liên doanh tam trấn Đông Cảng, Yến Lai, Thanh Hà dung con làm bậy. Có tất cả hai mươi tám thiếu nữ bị Từ Thừa Phong bắt giữ, chết mười một người...
- Luật chính ti Cấp sự trung Khương Thụy cẩn tấu: Lăng Lộc Đông Luật chính ti Sát kiểm quan Cung Khôn không tự mình tra án, trong một ngày nghị sự Giám quân phát ra hai công văn, xét tình không hợp, xét lý không thấu, sai lầm nghiêm trọng, xin cách chức nghiêm tra!
...
Mặc dù đã biết lai lịch Khương ngôn quan này, nhưng khi nhìn hơn hai mươi bản công văn cáo trạng, Lâm Tịch vẫn cảm thấy lão Ngôn quan đang bị mực viết lây lên cả ria mép này còn mạnh mẽ hơn lời đồn rất nhiều.
Sau khi tự mình xem xét qua vật chứng và nhân chứng Lâm Tịch trình lên, cẩn thận hỏi thăm qua vụ án, lão Ngôn quan này liền tin chắc án mạng xử không sai, lập tức viết công căn.
Mà những quan viên lão buộc tội đều là những người dính líu trực tiếp hoặc gián tiếp đến vụ án này.
Lão một hơi buộc tội hai mươi mấy quan viên, từ cấp lăng cho tới cấp trấn.
Nhưng thấy lão Ngôn quan này càng mạnh mẽ, Lâm Tịch càng cảm thấy thống thoái.
Khương Thụy đưa tất cả bản công văn này cho thư đồng mặc áo xanh, sau khi xem xét không viết sau mới gửi đi. Dù sao tuổi tác lão đã lớn, mấy năm trước chịu khổ trong ngục nên thân thể không còn khỏe khoắn, hơn nữa, hôm nay thấy việc bất bình, vì quá tức giận nên bây giờ lão cảm thấy lồng ngực và đầu hơi đau.
Sau khi vuốt vuốt huyệt thái dương, nhấp một hớp trà nóng, vị Ngôn quan có thanh danh khắp đế quốc Vân Tần này mới nhìn Lâm Tịch, bắt đầu cuộc nói chuyện chính thức đầu tiên giữa hai người.
- Ngươi là người có tài, rất can đảm, là nhân tài của Vân Tần ta. Chờ một thời gian, ta sẽ viết thư khen ngợi ngươi.
- Đa tạ đại nhân.
Lâm Tịch ngồi bên cạnh Lâm Tịch khẽ khom người. Nhìn thần sắc Khương Thụy, Lâm Tịch biết ông ta còn chuyện muốn nói nên chỉ đa tạ đơn giản, sau đó yên lặng nghe tiếp.
- Ngươi còn trẻ tuổi, nhưng qua vài chuyện mấy hôm nay, chắc ngươi cũng hiểu muốn làm một vị quan tốt không cúi đầu là việc rất khó.
Khương Thụy phất phất tay, ý nói Lâm Tịch không cần quá đa lễ, sau chậm rãi nói:
- Ngươi nên hiểu rằng làm quan không thể không theo pháp, tất cả phải dựa vào luật pháp Vân Tần. Trong mấy ngày qua, có vài việc ngươi đã kháng pháp, sợ rằng khó tránh khỏi bị người khác công kích. Cho nên, mặc dù ta dâng thư lên trên, chỉ sợ ngươi chưa chắc sẽ được khen ngợi ngay, thậm chí còn bị người khác trình tấu, trách phạt.
Lâm Tịch gật đầu:
- Vãn sinh hiểu rõ.
- Ta nói với ngươi những điều này là muốn nhắc ngươi không nên thất vọng.
Khương Thụy nhìn Lâm Tịch, bình thản nói:
- Chỉ cần đương kim thánh thượng thánh minh, chúng ta làm như vậy đều có ý nghĩa, chỉ là con đường chúng ta đang đi hơi nhấp nhô và khúc chiết.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Vãn sinh hiểu ý của Khương đại nhân...Khương đại nhân sợ vãn bối vì quá xúc động mà tâm tính thay đổi. Khương đại nhân thật là người luôn chăm lo cho xã tắc.
Khương Thụy khẽ gật đầu, tiếp tục nói:
- Thật ra còn có một ý khác: Chỉ khi chúng ta làm người thẳng, làm việc chính mới khiến cho người khác sợ, mới có thể đứng yên không ngã. Nhưng sau này ngươi làm việc, cần phải cẩn thận suy nghĩ, tuyệt đối không thể lỗ mãng.
- Dù sao ta đã già rồi.
Hơi dừng lại chốc lát, Khương Thụy cảm thấy có lẽ vì mình quá giận nên lồng ngực hơi đau, cảm thán nói:
- Nhưng có thể được lên quan vị như ta lại không có mấy người.
Lâm Tịch nhìn lão nhân khuôn mặt đầy tàn nhang, không còn khỏe khoắn nữa trước mặt mình, bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện, nên hỏi:
- Không biết Khương đại nhân có nhận học sinh hay không?
- Nhận học sinh?
Đôi mắt đục ngầu của Khương Thụy hơi nhướng lên, lão ta đã hiểu sai ý của Lâm Tịch.
Lâm Tịch cũng nhận ra, nên lập tức lắc đầu giải thích:
- Vãn sinh muốn tiến cử một người cho đại nhân. Huynh ấy chỉ không làm Đề bộ, nếu không, chắc chắn huynh ấy sẽ làm việc giống như vãn sinh.
Khương Thụy ngẩn người, hỏi:
- Người nào?
- Huynh ấy là một thợ thủ công làm ô dù, tên Uông Bất Bình.
Lâm Tịch kể rõ đầu đuôi, nói những việc Uông Bất Bình đã làm từ ngày đầu tiên hắn đến trấn Đông Cảng đến hôm nay cho lão Ngôn quan này nghe, chậm rãi và cẩn thận từng lời một.
Sau khi nghe Lâm Tịch nói xong, Khương Thụy trầm ngâm, nói:
- Nếu như cậu ta nguyện ý, ta có thể dẫn cậu ta đi, cứ để làm sĩ tử trước. Nếu như thật sự có tâm, ta tất nhiên sẽ nhận hắn làm học sinh.
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Đã như vậy, xin mời đại nhân nghỉ ngơi trước, vãn sinh đi hỏi ý kiến huynh ấy.
Khương Thụy gật đầu.
Nhìn bóng lưng Lâm Tịch bước ra khỏi phòng Đề Bộ, lão hơi cau mày, cảm thấy hơi khác lạ.
Ban đầu, lão ta cảm thấy mình rất thích người trẻ tuổi này. Khi còn ở ngõ phố trấn Đông Cảng, nhìn thấy Lâm Tịch nói dân chúng đang tụ tập tản ra, trước lúc lên đường còn cảm tạ mọi người, đúng là lão ta rất vui khi thấy đế quốc Vân Tần có một người trẻ tuổi nghĩa khí như vậy. Nhưng sau cuộc nói chuyện này, không hiểu sao lão lại cảm thấy mình hơi không thích Lâm Tịch.
Cẩn thận hồi tưởng đến từng tiếng nói từng hành động, hai mắt khẽ nhắm lại suy nghĩ một lúc, lão ta mới thở nhẹ một hơi, hiểu rõ nguyên nhân ở đâu.
Bởi vì Lâm Tịch quá bình tĩnh và lạnh nhạt. Không sợ hãi vinh nhục tất nhiên là chuyện tốt, nhưng lão suy nghĩ cẩn thận lại, thấy mặc dù mình đã nhắc tới đương kim thánh thượng, nhưng người trẻ tuổi này vẫn rất bình thản, thậm chí còn hơi lơ đễnh, lão cảm thấy hơi không thích chính vì điều này.
Lão dĩ nhiên không biết quan niệm của Lâm Tịch hoàn toàn khác người ở thế giới này, lão chỉ cảm thấy một người bình thản và lơ đễnh với thánh thượng như vậy rất nguy hiểm, nhắc nhở lão phải cảnh giác.
...
- Phòng Thượng sơ Nội vụ ti, Lại ti và doanh trại Giám quân lăng Lộc Đông cùng dâng thư buộc tội Lâm Tịch?
Trong phòng trông coi đại ngục trấn Đông Cảng, Liên Chiến Sơn vui mừng lên tiếng, vui đến mức thân thể run run.
- Tin này từ trong Lăng phủ truyền tới, ba bản công văn cũng được truyền đi rồi.
Quan viên Tiễn Cảng Sinh trông coi hung phạm ở trấn Đông Cảng, quan vị cùng cấp với Lâm Tịch, a dua cười nói:
- Chúc mừng Liên đại nhân, lần này ba bản công văn buộc tội Lâm Tịch mắc ba trọng tội: Một là không trọng luật pháp Vân Tần, kháng pháp không tuân; hai là cấu kết nhân vật giang hồ, kéo bè kết đảng; ba là mưu lợi riêng, làm loạn kỷ cương, đã bắt được nghi phạm nhưng không xử án.
- Hay! Rất hay!
Nghe thấy hai tội đầu, Liên Chiến Sơn còn chưa tỏ thái độ gì, nhưng khi nghe đến điều thứ ba, Liên Chiến Sơn không nhịn được mà cười lớn.
Theo ông ta, lần này chính Lâm Tịch đã tự nhặt đá đập chân mình!
Nguyên nhân có tội thứ ba đương nhiên chính là việc lúc trước Lâm Tịch bắt hai thủ hạ của Chu tứ gia.
Bởi vì những người Chu tứ gia thay đổi thái độ, Lâm Tịch tất nhiên khó xử án được hai thủ hạ kia. Nếu là lúc bình thường, tìm một lý do thả ra là được, nhưng bây giờ chuyện như vậy lại bị nhắc tới, đương nhiên Lâm Tịch khó tránh được tội thất trách.
Lăng đốc lăng Lộc Đông Lý Tây Bình xuất thân biên cương, mà quan văn và quan võ trong triều đình Vân Tần từ trước đến nay luôn minh tranh ám đấu với nau, nay nghe Khương Thụy một lần phát hơn hai mươi bản công văn buộc tội nhiều người trong quân đội, với thân phận của mình, dù cho Lý Tây Bình không thể bảo toàn những người trong quân đội này, nhưng chắc chắn sẽ giận lây sang Lâm Tịch. Nếu như bên Lăng đốc đã tỏ thái độ như thế, vậy dù kết quả vụ án này như thế nào đi nữa, ông ta vẫn là người được lợi.
Kinh nghiệm làm quan nhiều năm, Liên Chiến Sơn đoán được kết quả cuối cùng chính là những quan viên bị buộc tội sẽ bị cách chức, mà những quan viên khác giống như ông ta và Đổng tổng trấn không dính líu trực tiếp đến án kiện này, hoặc là những quan viên có quan hệ với quân đội sẽ bị phạt bổng lộc. Còn Lâm Tịch, cho dù đã lập được đại công, nhưng e rằng vẫn bị phạt bổng lộc.
"Ầm!"
Ngay lúc Liên Chiến Sơn đắc ý cười to, bỗng nhiên có một tiếng vang lớn truyền ra.
Một tên lính trông coi phạm nhân đứng đối diện, sau khi nghe được hai người nói chuyện, mặt mày tái xanh đi ra khỏi cửa.
Thấy một tên lính nho nhỏ cũng dám làm như thế, Liên Chiến Sơn và Tiễn Cảng Sinh ngẩn người. Nhưng Liên Chiến Sơn lại đắc ý cười lạnh, nói:
- Bọn ngươi có ý gì hả? Sao bọn ngươi không nghĩ nếu như Lâm Tịch vẫn còn làm việc chung với ta và Đổng tổng trấn, nếu như hắn đến đây xem bọn ngươi làm việc, liệu bọn ngươi còn được thoải mái sao? Bọn ngươi sẽ được lợi gì sao?