Chiếc xe ngựa chở Lâm Tịch vẫn đi về phía trước, mà Lâm Tịch trong buồng xe ngựa u ám chưa thể động đậy được.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Mùa hè đã qua, giờ đã vào thu.
Tại khoảnh khắc hạ thu chuyển giao nhau này, người Vân Tần bắt đầu biết đế quốc khổng lồ của mình đã xảy ra rất nhiều chuyện kinh thiên động địa.
Văn Nhân đại tướng quân trấn thủ lăng Bích Lạc ở phía tây đế quốc, người từng làm cho cổ quốc Đường Tàng phải lui bước ngay trên biên giới Bàn Nhược, khiến Tây di thập ngũ bộ không dám xâm lấn nữa, thật không ngờ lại âm thầm cấu kết với giặc cỏ Tây di, thậm chí ám sát thái tử.
Cả Chính vũ ti, cũng là nơi người Vân Tần luôn gọi là quân đội, lập tức bị đại thanh tẩy.
Mười bảy quan viên quan vị từ Chính tam phẩm trở lên bị cách chức, hai mươi mốt quan viên từ Chính lục phẩm trở lên bị xử tử. Thậm chí đại án biên quân Bích Lạc khi trước giết hại dân vùng biên giới để giả mạo quân công cũng bị lục lại, tổng cộng có hơn mấy trăm quan viên từ Tòng lục phẩm trở xuống bị tra xét, sau đấy y theo luật pháp mà bị bắt giam hoặc bị giết chết.
Không chỉ giới hạn ở chính vũ ti, những quan viên quan vị từ Tam phẩm trở lên ở các Ti còn lại đều bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Cả triều đình Vân Tần đều biêt đương kim thánh thượng vì thái tử bị chết mà đã mất lý trí, thậm chí giằng co với chín nguyên lão trong đại điện thảo luận chính sự, không chịu nhường bước. Kết quả cuối cùng chính là lấy ngày chết của nguyên lão họ Hoàng để làm hạn định. Nói cách khác, nguyên lão họ Hoàng - người nắm trong tay phần lớn các công ăn việc làm ở Vân Tần và khống chế nhiều quáng mỏ khắp đế quốc, đồng thời là người được nhiều tầng lớp ủng hộ kính trọng, đã dùng tính mạng của mình để đối chọi, mới làm cho hoàng đế Vân Tần chịu lùi nửa bước.
Ngay từ mùa đông năm ngoái, khi hoàng đế Vân Tần đích thân ngự giá đến học viện Thanh Loan, cả triều đình Vân Tần đã biết vị nguyên lão họ Hoàng này không thể sống lâu nữa, thậm chí còn muốn tìm người truyền lại vị trí nguyên lão của mình. Cũng vì nguyên nhân này nên cả triều đình Vân Tần đã minh tranh ám đấu trong một thời gian rất dài, sau một thời gian, tất cả thế lực đều biết chủ nhân tương lai của vị trí đấy là ai, nếu như không phải là Văn gia, tất nhiên là Lãnh gia.
Những người thông minh trong triều đình Vân Tần đều biết câu nói "đợi đến khi thần nhắm mắt" của vị nguyên lão họ Hoàng sẽ không kéo dài được bao nhiêu ngày nữa, nên bọn họ chỉ đang chờ, chờ xem thử rốt cuộc là Văn gia hay Lãnh gia sẽ ngồi vào vị trí đấy, chờ xem thử sau khi vị nguyên lão họ Hoàng chết, cả Vân Tần sẽ bị biến động như thế nào.
Hoàng đế vì tức giận mà mất lý trí, không chịu nhượng bộ với các đại nhân vật Vân Tần, hai bên gần như quyết liệt với nhau, khiến cho đế quốc Vân Tần khổng lồ phải bấp bênh, người người biết đến đều cảm thấy rất bàng hoàng. Nhưng thủ phạm gây nên mọi chuyện này là Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn chưa đền tội.
Ai cũng biết nếu như có thể bắt hoặc là giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, nhất định có thể khiến hoàng đế bớt giận, giúp hắn ta lý trí hơn. Tuy nhiên, cho đến giờ phút này, Văn Nhân Thương Nguyệt đã hoàn toàn biến mất khỏi đế quốc Vân Tần.
...
So với Vân Tần, mùa thu của Đại Mãng đều đến sớm hơn.
Dân chúng sinh sống ở Đại Mãng rất khác với Vân Tần, trên những mảnh đất ẩm ướt trong các khu rừng, dân chúng đều trồng lúa mì và một loại lúa nước, bên ngoài nhà mình lại có rất nhiều cây hạch đào và cây táo rào quanh lại. Hiện giờ có một số nhà nông vì lo cho mùa đông gần tới, nên họ đã bắt đầu tích trữ lương thực, đồng thời tu bổ rào chắn chuồng nuôi súc vật mùa đông, thậm chí còn có người dùng vôi vẽ những đồ án may mắn lên tường đất nhà mình.
Những làn gió nhẹ thổi qua làm lay động các đám mây trắng mộc mạc ngay trên vương thành Đại Mãng hùng vĩ.
Tại một biên cảnh cách rất xa vương thành Đại Mãng, trong một thôn trang trồng rất nhiều lúa mì và lúa nước, có một nam tử trung niên có khuôn mặt bình thường, mặc áo vải cũ, chân mang giày cỏ, đang đi qua một đồng lúa màu xanh.
Nam tử trung niên có vẻ mặt hơi đần độn này bỗng nhiên cảm ứng được điều gì đấy, nên cả người hắn tựa như một cánh diều nhẹ, bay lướt tới đằng trước.
- Lý Khổ!
Ngay nháy mắt đấy, có một tiếng quát già nua to rõ vang lên.
Trên đồng lúa này có rất nhiều ụ cỏ được chất cao lên, nhưng ngay khi tiếng quát này vang vọng khắp nơi, các ụ cỏ ấy bỗng nhiên bị bốc cháy, hóa thành những quả cầu lửa khổng lồ.
Ngọn lửa phấp phới, thế lửa quỷ dị và điên cuồng, nhanh chóng lan tràn đến những thân cây khổng lồ ở ngay trên đồng lúa. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nguyên cánh đồng lúa rộng lớn này tựa như bị phủ dầu trơn, biến thành một ngọn lửa màu vàng.
Ngay cả mặt đất chắc chắn cũng bị nung khô, vô số cát đá bị cuốn lên trên, hội tụ vào trong thế lửa, xông tới chỗ Lý Khổ đang đứng.
Các tiếng nổ "tách tách" không ngừng vang lên.
Ngọn lửa khổng lồ cùng với vô số viên đá sỏi màu đỏ ẩn chứa sức mạnh kinh khủng đánh vào người hắn, khiến cho tấm áo vải màu xanh nhạt cũ kỹ hắn đang mặc bị rách tả tơi.
Trên thân thể hắn cũng xuất hiện nhiều vết cháy màu đen.
Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, mặt không hề biến sắc, ngay cả đầu cũng không xoay lại nhìn đằng sau. Ngược lại, sau khi hứng chịu đòn tấn công của đối thủ, cả người hắn bỗng nhiên bộc phát sức mạnh người thường khó tưởng tượng được, nhanh chóng sát đất bay tới trước, bỏ xa ngọn lửa khổng lồ ở phía sau mình.
Một cành trúc từ bên cạnh bay tới, đâm thẳng vào gò má hắn.
Khi bay trên không trung, đây chỉ là một cành trúc màu xanh lá bình thường như bao cành trúc khác. Nhưng khi còn cách Lý Khổ khoảng mười thước, thân cây trúc này bỗng nhiên đỏ ngầu, bốc cháy lên, các lá trúc ở thân cây bị bắt lửa, tựa như đây là một cây trúc ma đột ngột xuất hiện trong hư không.
Lý Khổ khẽ nhíu mày, nhưng hắn vẫn không nhìn cây trúc ma này.
Một ngón tay phải của hắn khẽ chuyển động.
"Ầm!" "Ầm!"
Một khối không khí thực chất ngưng tụ lại bao lấy toàn bộ cây trúc ma, cây trúc ma gặp cản trở lập tức tự nổ nát bấy, ánh lửa và tia lửa bị cuốn ra ngoài.
Có tiếng rống giận thê lương ở nơi xa vang lên.
Lý Khổ không dừng lại, vẫn đi thẳng tới phía trước, thậm chí cây trúc ma vừa rồi không hề gây trở ngại được cho hắn.
Vô số hạt châu màu hồng phát ra tiếng nổ lôi đình, bay lả tả trong không trung, rơi xuống bên dưới như có một trận mưa đá.
Tiếp theo, mỗi một hạt châu đều tạo thành chấn động, hóa thành từng ngọn lửa, giống như có một ma thần rất nhỏ đang rơi xuống bên dưới, tạo thành một mản lửa khiến người ta khó tưởng tượng được.
Lý Khổ không hề làm bất cứ điều gì thừa thãi, vẫn đi thẳng về phía trước, hoặc có thể nói hắn ta đang bỏ chạy.
Mỗi một tia lửa rơi xuống người hắn đều tạo thành một âm thanh rất nhỏ, mà tấm áo vải bị rách vô số chỗ hắn ta đang mặc tựa như hóa thành một đám tro màu đen. Tuy nhiên, thân thể của hắn tựa như cứng rắn vô cùng, mỗi khi bị sức mạnh cường đại từ bên ngoài tấn công vào lại phảng phất như biến thành sắt thép.
Da thịt trên người hắn bắt đầu hồng lên, thật giống như một bình gốm sứ bị nung liên tục trong nhiều ngày.
Chẳng qua, những thứ này vẫn chưa đủ để ngăn cản Lý Khổ rìa đường xem tôm ngộ đạo.
Tốc độ của hắn vẫn nhanh như lúc trước, không hề giảm đi.
Nhưng ngay lúc này, màn lửa đằng trước hắn bỗng nhiên tách ra làm đôi.
Một thanh phi kiếm xoay tròn, mang theo khí tức mạnh mẽ lạ thường đánh thẳng tới hắn.
Thanh phi kiếm này vô cùng bình thường, thân kiếm màu đỏ, nhưng lưỡi kiếm hai bên lại chưa được mài bén, giống như là một thanh phôi kiếm bình thường ở trên núi Luyện Ngục.
Thanh phi kiếm này thậm chí không có chuôi kiếm, nhưng ở cuối thân kiếm lại có khẳm chặt một quả cầu đá màu bạc. Trên quả cầu đá màu bạc này có những phù văn hình dạng ngôi sao rất sống động, tựa như tự nhiên sinh ở trên đấy.
Đây chính là phi kiếm mạnh nhất núi Luyện Ngục, Thất diệu ma kiếm!
Lý Khổ ngẩng đầu lên.
Ngay khi ngẩng đầu lên, lông mày và lông mi hắn ta lập tức bị lửa đốt cháy thành tro bụi.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp từ trong cơ thể hắn lao ra ngoài, hội tụ ngay lòng bàn tay.
Trong tay hắn xuất hiện một vòng tròn kỳ lạ, màu đỏ và phong cách cổ xưa, bên trên đầy những phù văn dài hẹp lạ lùng.
"Ầm!"
Vòng tròn và Thất diệu ma kiếm đụng vào nhau, phát ra một thứ âm thanh tựa như không phải là kim loại va vào nhau, mà càng giống như thân thể của hai Ma thần cổ xưa, mạnh mẽ vô cùng.
Thất diệu ma kiếm bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên thân thể Lý Khổ bị chấn động, chấn vỡ không khí xung quanh, tốc độ cũng giảm đi rất nhiều.
Thất diệu ma kiếm mạnh mẽ ngừng lại ngay trên không trung, mà chỉ dựa vào việc thanh ma kiếm này có thể đột ngột dừng lại như vậy, Lý Khổ liền biết Văn Nhân Thương Nguyệt quả nhiên mạnh mẽ như truyền thuyết.
Hắn biết mình không thể nào hoàn toàn thoát khỏi thanh kiếm này, nên toàn bộ sức mạnh hắn đang tích trữ trong cơ thể lập tức bộc phát mạnh mẽ.
Tốc độ hắn ta lao nhanh tới trước lập tức tăng gấp đôi!
Vòng tròn trong tay hắn phát ra ánh sáng màu hồng kỳ lạ, chói mắt đến mức mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ trên không trung cũng phải ảm đạm đi rất nhiều, mà vòng tròn hắn ta đang nắm chặt lại tựa như biến thành một vầng trăng máu.
Tất cả màn lửa trước mặt hắn ta dường như quá sợ hãi nên rối rít tản đi, ánh mắt hắn ta nhìn thẳng tới phía trước, tập trung vào thân thể khôi ngô như sắt đúc của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Đôi lông mày đen như mực của Văn Nhân Thương Nguyệt nhíu lại thật chặt.
Đây là lần đầu tiên Văn Nhân đại tướng quân lừng lẫy thiên hạ với kiếm đạo mạnh mẽ khôn cùng lại không dám chủ động cận chiến, ngược lại còn lựa chọn phòng thủ. Ngay lúc Lý Khổ phá tan màn lửa, hắn ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể hắn ta mạnh mẽ tuôn ra ngoài. Nhưng cũng vì thế mà chất độc Lam hạnh còn chưa hoàn toàn biến mất trong cơ thể hắn trỗi dậy, khiến cho khuôn mặt hắn có rất nhiều vết đốm màu lam, tựa như hoa Lam hạnh đang đua nhau nở.
Ngay khi sức mạnh hắn phóng ra ngoài, thanh Thất diệu ma kiếm trước người hắn tựa như không phải là kiếm nữa, mà đã biến thành một cây côn từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ tấn công Lý Khổ.
"Ầm!"
Không khí giữa hắn và Lý Khổ bị nổ tung ra bốn phía, tạo thành những cơn lốc hình xoắn ốc.
"Ầm!"
Nhưng điều khiến đôi ngươi của hắn phải co lại chính là ngay khi vòng tròn của Lý Khổ va chạm với Thất diệu ma kiếm, thật không ngờ thanh phi kiếm đang ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp của hắn lại không thể ngăn cản được, một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.
Sắc mặt Lý Khổ tái nhợt, một vệt máu tươi từ trong mũi chảy ra ngoài, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục tiến tới phía trước.
Văn Nhân Thương Nguyệt quát to một tiếng, Thất diệu ma kiếm điên cuồng tấn công!
"Ầm!"
Thất diệu ma kiếm không biết bị đánh bay tới nơi nào, cả người Văn Nhân Thương Nguyệt bị chấn động, liên tục lùi về sau hai bước, một ngụm máu màu lam từ trong miệng hắn phun ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có những tiếng quát từ đằng sau vọng lên.
Một đóa hoa sen rực cháy cùng với một mành lửa từ phương sau bức tới.
Mười bảy bóng người lướt tới trước mặt Văn Nhân Thương Nguyệt.
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"
Lý Khổ vung mạnh vòng tròn trong tay, tiếp tục tấn công. Từng tên tu hành có tu vi cực cao cầm theo hồn binh mạnh mẽ đang ngăn trước người hắn lập tức bị đánh chết, thân thể nổ tung. Chỉ trong nháy mắt, mười bảy bóng người và mười bảy thanh hồn binh đã bị Lý Khổ dùng sức mạnh khủng khiếp đánh nát, máu tươi vương khắp trời đất.
Lý Khổ lạnh lùng đi qua hành lang đầy máu tươi này.