Tiên Ma Biến

Chương 41: Q.13 - Chương 41: Lý lẽ




- Nếu như không phải dựa vào mấy thứ này, ngươi chưa chắc thắng được ta.

- Ngươi nói vậy thật quá nhảm nhí.

- Mặc dù ngươi thắng ta, dùng ngôn từ thô bỉ nói ta, không thể lấy lý lẽ đãi ta, sao ngươi có thể khiến ta nhận thua được?

- Lý lẽ gì? Theo lý lẽ của ngươi, hồn binh cũng là ngoại vật, vậy người tu hành chiến đấu với nhau chỉ có thể dùng tay không, không được dùng thứ gì khác? Ngươi có thể tỉnh táo không? Phần lớn sức mạnh chúng ta có được đều là nhờ lấy hồn lực dung hợp với nguyên khí trời đất, bao gồm băng sương tuyết mưa lôi điện...Những sức mạnh này, có bản lãnh thì mượn được, có phù văn là ngươi tụ được, có phương pháp tu hành là ngươi thực hiện được...Những thứ này cũng không thể dùng sao? Như vậy mọi người chiến đấu phải dùng hồn lực đánh nhau? Đó mới là chiến đấu? Vậy còn đánh cái gì hả? Người nào lớn tuổi hơn, thời gian tu hành dài hơn là mạnh hơn rồi. Ngươi tu hành chiến đấu với nhau, người thắng cuối cùng chính là người còn đứng trên mặt đất, không đánh được nữa là thua. Ta đi tới những nơi các ngươi không dám đến, bỏ thời gian để tìm những thứ các ngươi không tìm được, không phải là tu hành sao? Các ngươi ngồi yên một chỗ, nhắm mắt tu luyện, đó là tu hành?

Đây là một cuộc nói chuyện giữa Trương viện trưởng mới một Thánh sư thành Trung Châu năm xưa. Sau khi bị Trương viện trưởng liên tiếp hỏi ngược lại, tên Thánh sư mạnh mẽ bị Trương viện trưởng dùng Đại Hắc và nhiều hồn binh khác đánh bại phải trầm mặc rất lâu, cuối cùng thở dài, tâm phục khẩu phục nhận thua.

Trương viện trưởng cũng giống như Lâm Tịch, vốn không phải là người ở thế giới này, đã từng thấy qua nhiều vũ khí không cần dùng sức, nhưng uy lực lại mạnh hơn những hồn binh mạnh nhất thế gian này, nên nếu muốn hai người này tuân theo lý lẽ thông thường là không có khả năng. Cả hai tất nhiên sẽ nghĩ tất cả các biện pháp "lười biếng", tìm những vũ khí mạnh hơn, giúp mình hơn đối thủ.

Đối với cả thế gian này, có một vài lý lẽ của Trương viện trưởng thật sự đã vượt quá giới hạn thông thường, cũng không có ai biết rõ trước khi Trương viện trưởng cầm Đại Hắc tiến vào thành Trung Châu, truyền kỳ đấy đã đi qua biết bao vùng đất mà người tu hành bình thường chưa đặt chân tới...Nhưng chính những hành trình bí hiểm đấy không chỉ giúp ông ta sau khi tiến vào học viện Thanh Loan, lập tức trở thành viện trưởng học viện Thanh Loan, mà còn mang đến cho học viện Thanh Loan rất nhiều phương pháp tu hành, tất nhiên là cả những hồn binh cổ đại mạnh mẽ, những phù văn huyền ảo người khác không biết đến.

Bởi vì lý lẽ của ông ta khác người, ánh mắt khác người, nên trong lúc du lịch thiên hạ đã kết bạn với nhiều "quái nhân", "kẻ si", "người cuồng". Những người này phần nào đã quán triệt lý tưởng của ông ta, nghiên cứu ra nhiều thứ, nên trong nhiều năm nay, quân giới quân đội Vân Tần luôn là nhiều nhất, mạnh nhất trên thế gian. Hơn nữa, trong học viện Thanh Loan còn có một vài tuyệt phẩm, mà những công tượng trên thế gian hiện nay hoặc là không thể chế tạo được, hoặc là không thể tái tạo lại, bao gồm cả các chiến giáp vang danh như Mặc Phượng, Ngạo Hoàng, Thanh Loan chiến thần giáp.

Trọng khải Thiên Ma mặc dù mạnh mẽ, nhưng tên tướng lãnh Đại Mãng này hiển nhiên biết nó không thể nào so sánh với Thanh Loan chiến thần giáp - bộ giáp mạnh nhất học viện Thanh Loan, nên khi nhìn thấy cái đuôi kim loại dài lấp lánh đằng sau lưng Khương Tiếu Y, hắn ta đã biết kết cục của mình chính là cái chết. Hiện giờ, thân hình của Khương Tiếu Y đã cao hơn lúc bình thường ít nhất một cái đầu, nhưng bộ giáp trông rất thon dài, cao ngất, thần thái uy nghiêm này lại khiến người ta cảm thấy thật tinh tế và nhẹ nhàng.

Khương Tiếu Y rút trường thương ra.

Sau khi ma sát với bộ giáp Thiên Ma của tên tướng lãnh Đại Mãng, lớp màu màu đen được bôi ngoài mũi thương đã biến mất, để lộ một màu xanh bóng bẩy từ mũi thương cho đến thân thương, bao gồm cả những phù văn hình sáng ngôi sao tinh tế.

Mấy người tu hành mặc trọng khải Dạ Ma còn đứng trên mặt đất phản ứng chậm đến mức sau khi Khương Tiếu Y đã rút trường thương ra, bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bọn họ vốn không thể tưởng tượng được tướng lãnh mặc trọng khải Thiên Ma của bọn họ lại chết dưới một chiêu của đối phương.

Một tướng lãnh Vân Tần trẻ tuổi mặc giáp đen rất bình thường, nhưng đột nhiên trên bộ giáp đấy lại xuất hiện một bộ giáp khác, mặc dù chuyện này xảy ra ngay trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ cảm thấy đây là chuyện không thể xảy ra được.

"Ầm!"

Tên tướng lãnh Đại Mãng bị trường thương bén nhọn đâm xuyên qua, phá rách các cơ quan nội tạng trong người, mang theo bộ giáp Thiên Ma nặng nề rớt xuống con đường đầy nước mưa, hất tung vô số giọt nước trên không trung.

Sau khi âm thanh trầm thấp đấy vang lên, bảy tám người tu hành quân đội Đại Mãng mặc trọng khải Dạ Ma mới kịp thời tỉnh giấc, đồng thời gào thét một tiếng, tất cả cùng lúc xông tới bộ trọng khải màu xanh lá cao ngất đằng trước.

Trường thương của Khương Tiếu Y được kéo lên trên mặt đất.

Mũi thương màu xanh di chuyển trên phiến đá cứng rắn tựa như một chiếc đũa cắm vào một miếng đậu hũ non vậy, tuy chỉ lướt nhẹ nhưng lại dễ dàng đâm sâu vào bên trong.

Thanh trường thương sắc bén đến mức như vậy khiến cho những người tu hành Đại Mãng đang xông tới muốn báo thù cho tướng lãnh vừa chết của mình cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Khương Tiếu Y nhìn thẳng vào những bộ giáp sắt nặng nề đang chạy như điên đến chỗ mình, căn bản không quá hoảng hốt hay sợ hãi.

Hồn lực trong cơ thể hắn chậm rãi thẩm thấu ra ngoài, truyền vào trong bộ giáp hắn đang mặc.

Ngay giữa những khe hở do vô số phiến lá tạo thành trên bộ giáp Thanh Loan hắn ta đang mặc, các phù văn được khắc sâu bỗng nhiên sáng lên, ánh lên một màu xanh lá huyền ảo. Ánh sáng màu xanh này tản mạn khắp nơi trên không trung, tạo thành mấy chục cái đuôi màu xanh ngay sau, tựa như một con khổng tước đang xòe đuôi. Mà bảy cái đuôi khổng tước bằng kim loại thực chất sau lưng hắn cũng tự động bay lên, vây quanh trước người hắn, sau đấy giải thể, biến thành vô số phi đao sắc bén, trong nháy mắt bắn ra ngoài.

Ở ngay cuối mỗi thanh phi đao sắc bén này còn có một sợi dây thép bách luyện cương rất nhỏ, nối liền phi đao với áo giáp Khương Tiếu Y đang mặc.

Tất cả quân sĩ mặc trọng khải Dạ Ma đang xông tới lập tức hoảng hốt dừng lại.

Khương Tiếu Y trong tầm mắt bọn họ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vô số lưỡi phi đao đang bay nhanh chém tới.

Trong mưa đêm điên cuồng hôm nay, đột nhiên xuất hiện thêm âm thanh kim loại bị chém vỡ.

Bởi vì bị chém vỡ quá dễ dàng, nên khi nghe thấy, người ta còn tưởng rằng đó là âm thanh có rất nhiều trang giấy bị xé nhé ra làm hai.

Mấy quân sĩ mặc trọng khải Dạ Ma đấy, mỗi người không biết bị bao nhiêu lưỡi phi đao sắc bén đâm trúng, vô số luồng máu tươi nóng hổi phun ra bên ngoài.

Các lưỡi phi đao sắc bén được thu hồi lại nhanh chóng, biến thành bảy cái đuôi kim loại dài sau lưng Khương Tiếu Y.

Có một người tu hành mặc trọng khải Dạ Ma khi nãy bị đất đá đè xuống, sau đó được các quân sĩ khác hỗ trợ kéo ra khỏi. Bởi vì bộ giáp của người này bị tổn hại, không thể tham gia chiến đấu, nên phải ngồi tại chỗ, tận mắt chứng kiến hình ảnh thê lương đến mức tâm tình hắn ta tuyệt vọng, hoàn toàn áp đảo sự hưng phấn do hoa Ma nhãn tác động vào tinh thần ban đầu.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có âm thanh đáy giày vải đạp lên đá tảng vang lên sau lưng hắn.

Âm thanh nước tích nhỏ xuống vẫn vang lên, tuy nhiên, âm thanh vừa vang lên lại không phải là âm thanh giày vải dính nước lướt đi, dường như đáy đôi giày vải ấy cực kỳ khô ráo.

Bên trong bộ giáp Thanh Loan, Khương Tiếu Y bất giác nhíu mày thật chặt.

...

Nam tử áo đen đã từng xuất hiện bên cạnh Thân Đồ Niệm lúc trước xuất hiện trong tầm mắt Khương Tiếu Y. Hắn ta đi đến trước đền thờ bị sụp đổ, mưa gió không thể đến gần, tay cầm một thanh đoản kiếm màu cam dài khoảng một thước.

- Hôm nay được nhìn thấy trọng khải đệ nhất thiên hạ, quả thật là chuyện may mắn trong đời.

Trước đền thờ bằng đá đã đổ sụp xuống, nam tử áo đen này đột nhiên dừng lại, đưa thanh đoản kiếm lên trước, chậm rãi nói:

- Ngươi là Lâm Tịch?

Tuy đang nhíu mày thật chặt, nhưng Khương Tiếu Y vẫn bình tĩnh nhìn nam tử mặc áo đen này. Hiện giờ nghe thấy đối phương nhắc đến tên bạn tốt mình, hắn không thể không thoải mái được, bất giác cảm thấy thật ấm lòng.

- Ta không phải Lâm Tịch.

Nam tử mặc áo đen gật đầu, không lên tiếng nữa.

Thanh đoản kiếm hắn ta đang cầm vẫn đưa thẳng về trước, nhưng ánh mắt của hắn ta lại không chú ý đến Khương Tiếu Y, mà tập trung vào một căn tiểu viện đằng sau.

Hắn ta là Thánh sư, tuy nói hiện giờ Khương Tiếu Y đang mặc đệ nhất trọng khải của thế gian, có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng tất nhiên không thể chiến đấu với hắn. Hắn ta đưa đoản kiếm của mình ra trước, hiển nhiên không phải muốn đấu với Khương Tiếu Y.

"Cạch!"

Cánh cửa của căn tiểu viện đó được mở ra, bởi vì nước mưa thấm vào gỗ, nên âm thanh cửa mở nghe rất kỳ lạ.

Một lão phụ nhân trông không khác gì những nông phụ Vân Tần bình thường làm trên đồng ruộng là mấy, sau lưng có giắt hai thanh trường đao, từ trong căn tiểu viện đó bước ra ngoài.

Nam tử mặc áo đen cầm chặt đoản kiếm, thế kiếm bỗng ngưng tụ, trầm giọng nói:

- Cả thiên hạ đều biết trận chiến trước Hoàng Tước quan, các hạ là Giang gia Dạ Oanh?

Lão phụ nhân mang theo hai thanh trường đao nhìn hắn một cái, hỏi:

- Ngươi là ai?

Nam tử mặc áo đen cúi đầu, khẽ thở dài:

- Lấy hai thắng một, thắng mà không vinh, không đáng nhắc đến tên.

Khương Tiếu Y nhận ra được điều gì đấy, khuôn mặt ẩn sau chiếc nón sắt bỗng trắng bệch, hai tay bất giác nắm chặt lại.

- Có lẽ ta có thể giết chết một người.

Lão phụ nhân ném một thanh đao ra, cắm trên mặt đất trước mặt mình, nhìn nam tử áo đen nói.

Nam tử áo đen không lên tiếng.

Trong màn đêm sau lưng hắn, có một người đàn ông mặc áo lam, mặt đeo chiếc mặt nạ bằng sắt, bước ra ngoài.

Cả người hắn ta cũng giống như nam tử mặc áo đen, không dính một giọt nước, khô ráo mà không nhiễm bụi.

Mồ hôi lạnh sau lưng Khương Tiếu Y toát ra ngoài. Mặc dù cách xa như vậy, nhưng khí tức hùng hậu của đối phương vẫn giúp hắn khẳng định được người đàn ông mặc áo lam này cũng là một Thánh sư ngự kiếm.

Một Thánh sư cùng giai vốn không thể nào đối phó với được cả hai Thánh sư ngự kiếm cùng lúc tấn công.

Hơn nữa, hắn ta cũng biết rằng với khoảng cách trăm bước giữa hai bên hiện giờ, hai thanh phi kiếm của đối phương có thể nhiều lần tung sát chiêu, không thể nào chạy thoát được.

Khương Tiếu Y rất rõ binh lực xung quanh mình rất nào, lúc này đã không thể thay đổi được kết cục của hắn ta và lão tiền bối Dạ Oanh. Điều hắn có thể làm bây giờ chính là thực hiện điều Dạ Oanh vừa nói, xem thử hai người có thể hợp lực giết chết một Thánh sư đối phương được hay không.

- Lần trước tiền bối cứu ta một mạng, lần này lại đến phiên ta cứu tiền bối rồi.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói từ trên một ngõ hẻm trong phố vang lên.

Khương Tiếu Y bất giác ngẩn người.

Hắn biết người này là ai, nhưng hắn cũng có thể khẳng định đáng lẽ người này không thể xuất hiện ở đây vào lúc này mới đúng. Nhưng lập tức hắn ta đoán được điều gì đang xảy ra, tâm tình hoảng sợ trong lòng bỗng biến mất, thay vào đó là niềm vui không thể diễn tả.

Một nam tử mặc áo đen khác đi ra ngoài. Khuôn mặt người này bình thường, nhưng đường đường chánh chánh, tỏ rõ khí độ tông sư.

- Coi như huề nhau.

Dạ Oanh cười cười, nếp nhăn trên mặt giãn ra.

- Bây giờ là hai đấu hai rồi.

- Chung Thành?

Bên cạnh đền thờ đá vỡ vụn, nam tử mặc áo đen, tay cầm đoản kiếm màu cam trầm giọng nói:

- Mặc dù như vậy, các ngươi vẫn phải thua.

- Tại sao các nhân vật phản diện luôn nói nhiều như vậy nhỉ?

Một giọng nói rất trẻ bỗng nhiên vang lên. Vừa nghe thấy lời này, Khương Tiếu Y đang tươi cười đằng sau chiếc nón sắt bảo vệ đầu bất giác nhếch miệng lên, thể hiện rõ sự vui mừng.

Hai người Lâm Tịch và Cao Á Nam, từ trong ngõ hẻm Thành Trung vừa bước ra, cùng nhau xuất hiện.

- Nói nhiều cũng có thể coi là mất tự tin.

Sau khi mỉm cười nói câu này, Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y. Quan sát kỹ bộ giáp Khương Tiếu Y đang mặc, hắn không thể không khen ngợi:

- Bộ giáp này thật đẹp, rất hợp với ngươi.

"Bộ giáp này thật đẹp, rất hợp với ngươi", trong tình huống hiện giờ, câu nói này của Lâm Tịch thật sự rất buồn cười, nhưng cho dù đối diện là hai tên Thánh sư quân địch, lại không có ai cảm thấy nó buồn cười.

- Lâm Tịch?

Nam tử mặc áo đen, tay cầm đoản kiếm màu cam trầm mặt lại, lên tiếng nói.

- Là ta.

Lâm Tịch gật đầu, cười nói:

- Nếu như ta cho ngươi biết, ta biết đằng sau các ngươi còn có một ngàn quân sĩ mặc giáp...các ngươi có thể càng mất tự tin hơn không?

- Sẽ có.

Nam tử mặc áo đen, tay cầm đoản kiếm màu da cam trầm mặc một hồi, thừa nhận việc này, nhưng ngay sau đó hắn ta lại ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch nói:

- Nhưng mọi chuyện trên thế gian luôn phải đúng với lý lẽ. Hai người chúng ta, thêm một ngàn quân sĩ mặc trọng khải Dạ Ma, nếu như chết trong tay các ngươi, thật không đúng với lý lẽ trên thế gian này. Ta không tin trên đời này có chuyện không hợp với lý lẽ thông thường.

- Thật sự có một ngàn quân sĩ mặc trọng khải sao?

Dạ Oanh rất muốn mở miệng, hỏi Lâm Tịch câu này.

Nhưng bà ta không cần phải hỏi, bởi vì bà ta đã nghe thấy rất nhiều âm thanh kim loại đang chuyển động trên mặt đất.

- Ta không cần phải giải thích...Đã tu đến Thánh sư, mỗi người nhất định rất cố chấp, muốn đánh thì cứ đánh.

Lâm Tịch xoay người lại, nhẹ giọng nói với Dạ Oanh và Chung Thành:

- Hai vị tiền bối chỉ cần đối phó hai người này, một ngàn quân sĩ mặc trọng khải kia giao cho chúng vãn bối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.