Bóng đêm bao phủ sơn mạch Đăng Thiên.
Lâm Tịch cùng với Cao Á Nam đi lên một đồi núi cao, thân khoác áo choàng màu đen, nhìn đoàn xe hoàng đế Vân Tần rời đi trong khi những mảnh băng nhỏ vẫn đang bay lả tả trong không trung.
Phần lớn tùy tùng đi theo hoàng đế Vân Tần đã dừng ở dãy núi giáp ranh giữa bình nguyên bốn mùa và sơn mạch Đăng Thiên, cho nên, số lượng người đi theo đoàn xe này cũng không nhiều lắm.
Trong ánh chiều hoàng hôn, giữa khí trời giá rét có những hạt tuyết nhỏ bay khắp, những đèn lồng màu tím được thắp lên chiếu sáng những hoa văn hình rồng ở buồng xe và bánh xe, càng tỏ rõ uy ngiêm vô thượng của hoàng đế Vân Tần.
Khi nãy Cao Á Nam không nói gì với Lâm Tịch, nhưng khi nhìn thấy Cao Á Nam một mình một người đi lên ngọn núi này, Lâm Tịch rất thức thời cất bước sánh vai cùng. Bởi vì sau trận tỷ thí sinh tử vừa rồi, hắn đã một mình nói chuyện với Mộc Thanh, Biên Lăng Hàm, Hạ phó viện trưởng cũng tìm hắn nói chuyện, trưởng công chúa đặc biệt tới gặp riêng hắn, ngay cả Văn Hiên Vũ cũng đã tìm hắn nói chuyện, nhưng chỉ có Cao Á Nam còn chưa nói riêng được.
- Túc sư huynh là người tốt.
Nhìn thấy vị tướng lãnh trẻ tuổi mặc giáp bạc đang đi bộ trong đoàn người dưới kia, Lâm Tịch quay đầu lại nhìn Cao Á Nam, nhẹ giọng nói.
Cao Á Nam khẽ dùng tay vuốt nhẹ những sợi tóc đen bị gió thổi đến trước mặt về sau tai, sau cũng nhẹ giọng hỏi:
- Sao lại nói như vậy?
Lâm Tịch thầm bĩu môi, nghĩ thầm câu nói của nàng hình như không có tình cảm gì cả. Nhưng khi nghĩ tới việc lần này coi như cũng do Cao Á Nam chủ động, nên khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười, nói:
- Nếu như không phải lo lắng ta sẽ tạo ấn tượng xấu trong mắt hoàng đế và trưởng công chúa, ảnh hưởng đến con đường sau này, vậy tại sao huynh ấy lại vì ta nói thêm hai ba câu mà gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh.
Cao Á Nam lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Ngươi quan sát cũng kỹ lắm.
Lâm Tịch nhìn khuôn mặt xinh đẹp và đôi môi đỏ mộng trước mặt, bất giác cảm thấy mặt mình như đã nóng hơn một chút, nói:
- Dù cho kết quả trận tỷ thí này như thế nào, ta cũng rút ra được vài điều, cảm thấy so sánh với Hoa Tịch Nguyệt thì đúng là lúc trước mình còn rất non nớt. Hiện giờ, khi xem xét người nào hay vật gì, ta sẽ cố gắng kiên nhẫn quan sát hơn.
- Ngươi đã biết tại sao Túc sư huynh lại lo lắng cho ngươi, nhưng ta còn có điều chưa hiểu đây.
Cao Á Nam đột nhiên cau mày, đồng thời nhìn Lâm Tịch, nói:
- Bình thường không phải ngươi không thích quan lại triều đình và không muốn danh lợi ràng buộc mình sao? Cớ sao hôm nay lại hăng say hỏi như thế.
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, nhìn những mảnh băng nhỏ bay trước người nàng, nhìn những rặng núi đang bị ánh hoàng hôn chiếu hồng, nhìn những lồng đèn màu tím ở phía xa, nhìn những lớp băng màu trắng trên nóc xe ngựa...toàn bộ điều này đã khắc họa thành một bức ảnh rất đẹp trong tâm hắn. Sau một hồi bần thần, hắn cố gắng bình tĩnh trở lại, nghĩ đến bộ tranh chữ phụ thân mình treo trong thư phòng nhỏ ở trấn Lộc Lâm: "Cuộc sống con người có rất nhiều điều đáng theo đuổi.", hắn bất chợt cười một cái, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp đối diện mình, chậm rãi nói:
- Đúng là ta không có hứng thú với việc mưu cầu danh lợi...Giống như hiện tại vậy, ta cảm thấy ngươi và phong cảnh chung quanh còn đẹp hơn rất nhiều những thứ gọi là vinh hoa phú quý, thật hơn nhiều lắm. Hạ phó viện trưởng đã nói với ta rằng: "Đến lúc cuối cùng, vàng vẫn sẽ phát sáng", ta đồng ý với điều này. Chỉ cần chúng ta có đủ tu vi và sức mạnh, mấy cái vinh hoa phú quý đó đối với chúng ta sẽ không còn là vấn đề gì nữa. Ta không để ý đến mấy chức quan đó, càng không để ý đến việc người khác nhận xét mình như thế nào.
Cao Á Nam trợn mắt nhìn Lâm Tịch một hồi, sau đó xoay đầu sang hướng khác, trông nàng rất bình tĩnh, không tức giận vì những gì Lâm Tịch vừa nói.
Lâm Tịch đi lên đứng ngang với nàng, mỉm cười nói:
- Sau trận chiến vừa rồi, ta phải thừa nhận là ta không thể quan sát cẩn thận như Hoa Tịch Nguyệt được, nên bây giờ ta càng phải quan sát mọi vật mọi việc kỹ hơn. Cũng giống như lần này, ta để ý thấy mấy Trung Châu vệ, nhất là mấy vị tướng lãnh, ánh mắt của họ khi nhìn ngươi dường như khác với khi nhìn chúng ta đấy.
Cao Á Nam cau mày lại, nói:
- Thật vậy sao?
- Thật.
Lâm Tịch khẳng định gật đầu, nói:
- Ta thấy ngay cả Túc sư huynh khi nhìn ngươi cũng rất khác, trong đấy có sự tôn kính khác thường. Hơn nữa, trước nay ngươi vẫn không chịu nói lý lịch của mình, ta đoán chắc ngươi vốn là con cháu danh môn ở hoàng thành, mà còn là một gia đình rất có quyền thế...Các Kim Chước khác không biết ngươi là ai, mà các tướng lãnh Trung Châu vệ dường như biết rất rõ, suy ra...trong nhà ngươi chắc chắn phải có một quan viên có chức vị rất cao trong Trung Châu vệ.
Cao Á Nam hơi sững người, nhưng lần này nàng không xoay đầu nhìn hắn, chỉ hơi cúi xuống, thấp giọng:
- Điều này có quan hệ gì với việc hôm nay ngươi hỏi nhiều như vậy?
- Tại sao lại không có quan hệ?
Lâm Tịch bỗng nhiên hơi nhướng mày lên, ra vẻ ta đây đang nói rất đúng, nhưng ánh mắt nhìn Cao Á Nam vẫn rất ôn hòa, tiếp tục nói:
- Mặc dù trong học viện có rất nhiều đệ tử coi thường ta là một Thổ Bao ở nông thôn, nhưng khi còn ở trấn Lộc Lâm, phụ mẫu ta đã cho ta đọc không ít sách, biết rất nhiều lý lẽ trên đời...Vân Tần này rất coi trọng việc môn đăng hộ đối. Hơn nữa, càng là danh môn to lớn trong triều đình, họ càng coi trọng việc đám hỏi hơn. Nếu như ta không có một chức quan nhất định, chỉ sợ là không thể làm được việc này, cho nên, khi nãy ta đã thuận miệng hỏi vài việc để hiểu rõ hơn.
- Ngươi đang nói gì vậy?
Lúc bình thường Cao Á Nam luôn tỏ vẻ nàng không liên quan đến bất kỳ chuyện gì trong học viện cả, đạm bạc sống theo cách nghĩ của mình. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ đang ở tuổi thuở ban đầu yêu, hơn nữa thế giới này là một thế giới còn bảo thủ hơn rất nhiều lần thế giới Lâm Tịch đã từng sống, cũng không biết tinh khiết hơn gấp nhiêu lần, nên khi nghe Lâm Tịch to gan nói những lời như vậy, Cao Á Nam nhất thời nổi giận, khuôn mặt hơi tái nhợt bỗng ửng đỏ cả lên.
Nhưng Lâm Tịch lại ỷ vào việc mình có năng lực quay về mười phút trước nên không lo lắng bất kỳ điều gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nói:
- Những gì ta nói toàn là sự thật cả.
Cao Á Nam trợn mắt hốc mồm nhìn Lâm Tịch, thầm nghĩ sao lại có một người không biết xấu hổ đến như vậy sống trên thế gian này. Sau một hồi ngây ngẩn, nàng hơi xấu hổ, tâm phiền ý loạn nói:
- Ai đăng môn hộ đối với ngươi chứ.
- Ta cũng không nói người đó là ngươi mà.
Lâm Tịch tươi cười nói.
- Ngươi...Vậy ngươi đi tìm Tần Tích Nguyệt, hoặc là Lãnh Thu...
Bây giờ Cao Á Nam lại tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch. Nhưng vừa nói câu này xong nàng lại cảm thấy không đúng lắm, mặt lại ửng hồng, sau một lát tức giận giậm chân, nói:
- Lâm Tịch, ta đã biết da mặt ngươi rất dày, nhưng không ngờ lại dày đến như vậy.
- Ở nơi ta từng sống, nếu muốn tán tỉnh bạn gái thì cần phải lớn gan, thận trọng và da mặt dày, thiếu một thứ cũng không được.
Lâm Tịch cười cười, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại trắng trẻo của Cao Á Nam.
- A!
Nhưng ngay sau đó Lâm Tịch lại đau đớn kêu lên một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.
- Trở về!
Sau khi kiểm tra xong, cảm thấy thế giới này quả nhiên còn rất bảo thủ và tinh khiết hơn thế giới mình từng sống rất nhiều, Lâm Tịch lại sợ những gì vừa làm sẽ tạo thành những ấn tượng không tốt trong lòng Cao Á Nam, nên hắn đành sử dụng năng lực quay về mười phút trước.
Ngay cả dắt tay đi dạo cũng không được...cuối cùng lãng phí năng lực đáng lẽ nên dùng cho việc tu hành.
Sắc mặt Lâm Tịch bây giờ hơi khó coi, nhưng cảm giác bàn tay mềm mại ấm ấp ấy vẫn còn quanh quẩn ngay đầu ngón tay hắn, rất là thoải mái.
...
- Lâm Tịch, ta đã biết da mặt ngươi rất dày, nhưng không ngờ lại dày đến như vậy.
- Được rồi, cứ cho là da mặt ta dày, đừng nói đến chuyện này nữa.
Bởi vì đã dò xét được mức chịu đựng của Cao Á Nam đến đâu, nên bây giờ Lâm Tịch đã đổi sang câu chuyện khác:
- Á Nam, ngươi một mình cùng ta đến nơi này, hẳn còn chuyện gì khác muốn nói chứ?
Cao Á Nam trợn mắt nhìn Lâm Tịch, thở mạnh ra một hơi để giúp bình tĩnh lại, sau nói:
- Ta chỉ muốn hỏi tại sao trưởng công chúa lại đến tìm ngươi?
Lâm Tịch ngạc nhiên nói:
- Ngươi biết trưởng công chúa tới tìm ta?
Cao Á Nam gật đầu:
- Ta vừa lúc nhìn thấy.
- Thật ra cũng không có chuyện gì.
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, cười khổ một cái, nói:
- Bởi vì người tiến cử ta tham gia nhập thí học viện Thanh Loan chính là nàng.
- Cái gì?
Vừa nghe xong Cao Á Nam liền kinh sợ, hơi khó tin nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi do trưởng công chúa tiến cử?
Lâm Tịch nghiêm túc gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta nghĩ điều nàng muốn nói chính là ta có thể xem mình là người của nàng.
...
...
Xuyên qua bình nguyên bốn mùa, càng đi về phía nam khí hậu càng ấm áp hơn.
Bây giờ đã là đầu mùa hè, đoàn xe hoàng đế từ phía bắc xuôi về phía nam, cảnh sắc chung quanh trở nên tươi mới và đầy sức sống hơn rất nhiều.
Bởi vì khi đi đã rất mệt nhọc, nên lúc về đoàn xe này cũng không vội vã lắm. Hơn nữa, họ vừa mới ra khỏi bình nguyên bốn mùa, hiện giờ vẫn nằm trong phạm vi của học viện Thanh Loan, nên toàn bộ tùy tùng đi theo, bao gồm các Trung Châu vệ hay các cường giả tu hành cung phụng...cũng đều rất yên tâm.
Ngay cả các quan lại có trách nhiệm chuẩn bị các công việc thường ngày cho hoàng đế cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong các xe ngựa, quả thật rất nhàn hạ.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng rít gió do tên bắn xông lên tới tận trời.
Năm tên Trung Châu vệ theo thói quen đi trước dò đường cho đoàn xe hoàng đế đang ở cách đấy năm dặm, vừa nghe được tiếng "tên lệnh" do thám tử phát ra, cả năm người đều hơi kinh hãi. Ngay lúc họ vừa rút đao ra thủ thế, đồng thời cũng nhìn thấy phía trước có bảy con tuấn mã đang chạy như điên đến.
Các thị vệ và người tu hành ở trong đoàn xe hoàng đế cũng nhanh chóng kết thành một trận thế, vây quanh đoàn xe lại vào giữa.
Bảy con tuấn mã đằng trước vẫn chạy như điên đến.
Tuy ở đây có đến bảy con ngựa, nhưng lại chỉ có một người cưỡi. Lúc này, từ vị trí hắn đã có thể nhìn thấy lá cờ đầy uy nghiêm của hoàng đế Vân Tần, nhưng hắn lại càng thúc ngựa nhanh hơn.
Ở đây lại dám có người dám thúc ngựa vào đoàn xe thiên tử? Can đảm mạo phạm đến uy nghiêm hoàng dế?
Tình cảnh hiện giờ hơi kỳ lạ, ngay cả màn cửa của một chiếc xe ngựa trong đoàn xe đáng lẽ không bao được vén lên cũng được mở ra, một cánh tay thuộc của một cường giả tu hành trong hoàng thành đưa ra bên ngoài, khẽ phất một cái.
- Dừng lại!
Hơn mười tiễn thủ mặc giáp bạc đồng loạt quát to, trường cung trong tay đã được họ kéo căng đến mức tạo thành một hình tròn, cây tên nhắm ngay vào người đã cưỡi ngựa. Chỉ cần một lệnh nữa thôi, các cây tên sẽ lập tức bắn chết người đang cưỡi ngựa.
- Báo!
Nhưng vào lúc này, người cưỡi ngựa đột nhiên hét lớn lên một tiếng, trong tay xuất hiện một lá cờ màu đỏ thẫm có thêu rồng.
Ban đầu khi tiếng "tên lệnh" vang lên, hoàng đế Vân Tần đang nhắm mắt dưỡng thần, mà trưởng công chúa Trường Tôn Mộ Nguyệt vẫn yên lặng đọc sách. Hai người không hề lo sợ trước việc đang xảy ra, bởi họ biết trừ khi là học viện Thanh Loan phái các cường giả thật sự tới đây để giết mình, bằng không, bọn họ tuyệt đối không có việc gì. Nhưng vừa nghe thấy chữ "báo" này, hoàng đế Vân Tần và trưởng công chúa cùng nhau hơi biến sắc.
Hoàng đế Vân Tần mở to hai mắt, sải chân bước ra khỏi buồng xe ngựa.
Ngay khi rút ra lá cờ màu đỏ thẫm có thêu rồng, trong tay người cỡi ngựa kia đồng thời xuất hiện thêm một phong thư có nước sơn màu tím, kết hợp với ánh hoàng hôn còn đang chiếu xuống nên khuôn mặt người cưỡi ngựa này xuất hiện một ánh mây hồng, xen lẫn vào đó là thần sắc lo lắng không thôi.
- Ầm!
Hai con tuấn mã màu đen đột nhiên sùi bọt mép, đồng thời nặng nề ngã xuống đất.
Người cưỡi ngựa nhảy lên một con tuấn mã khác, tiếp tục chạy nhanh tới.
Túc Long Sơ cùng với các tướng lãnh Trung Châu vệ khác có chức quan cao hơn hắn đồng thời run người, trong lòng rất khiếp sợ...rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn động trời như thế nào mà lại cần sử dụng đến phương thức truyền thư "Xích long tiêu vĩ"!