Tiên Ma Biến

Chương 56: Q.13 - Chương 56: Một đêm thật dài




Lâm Tịch nhìn mặt đất dính đầy vết máu, cúi người xuống nhặt lên mấy mảnh vỡ thủy tinh trong suốt.

Thật ra hắn cũng không muốn giết chết Thân Đồ Niệm hay kiếm sư áo trắng ngay, ít nhất hắn ta rất muốn từ trong miệng Thân Đồ Niệm hoặc là kiếm sư áo trắng để biết được lai lịch của hạt châu này.

Chỉ là hiện tại hắn là một người tu hành mất hết hồn lực, trong tầm mắt của hắn cũng chỉ là những người tu hành đã mất sạch hồn lực, căn bản không thể khống chế kịp thời Thân Đồ Niệm hay là kiếm sư áo trắng.

...

Không còn hồn lực ủng hộ, các thần quan núi Luyện Ngục lập tức mất đi sự kiêu ngạo và uy nghiêm thường ngày.

Tuy chỉ phải đối mặt với các quân nhân Vân Tần bình thường, bọn họ cũng không tự tin, ngay cả bộ thần bào màu đỏ ngày thường thể hiện sự uy nghiêm vô thượng cũng nặng nề đến mức khiến bọn họ cảm thấy hít thở không thông.

Thân Đồ Niệm ngã xuống, tự sát để rời khỏi thế gian này càng khiến các thần quan núi Luyện Ngục hoàn toàn tuyệt vọng.

- Giết hắn đi.

Một tên thần quan núi Luyện Ngục đang đứng tựa lưng vào vách tường nhìn con nhện lông xù màu trắng đang ở bên cạnh hắn, mở miệng ra lệnh.

Hắn chính là tên thần quan núi Luyện Ngục có thể ma biến đã từng chiến đấu với Đường Sơ Tình, sau đấy bị Đường Sơ Tình dùng một kiếm đâm xuyên bụng.

Hiện giờ đã mất hết hồn lực, vết thương ở ngay ngực hắn ngày càng tệ hơn, da thịt và những sợi sơ tuyết trắng lần lượt rớt xuống, khiến cho máu tươi không ngừng chảy ra ngoài. Chỉ là hắn không cam lòng mình chết đi như vậy, nên hắn cố gắng gượng những hơi thở cuối cùng, muốn xem thử con nhện lông tơ màu trắng của mình có thể viết nên lịch sử hay không.

Vô số bụi bậm màu đen đang trôi nổi giữa không trung không chỉ làm hồn lực trong người tu hành trên con phố này mất hết, ngay cả hồn lực trong con yêu thú này cũng phải chịu tình cảnh tương tự.

Nhưng mặc dù không có hồn lực, tốc độ con nhện màu trắng của hắn cũng rất nhanh, hơn nữa hắn ta còn biết dù là lông tơ màu trắng hay là sợi tơ của con nhện này, tất cả đều rất độc.

...

Con nhện lông tơ màu trắng này trung thành thực hiện mệnh lệnh cuối cùng của chủ nhân mình trước khi chết, chạy nhanh tới trước.

Nhưng tên thần quan núi Luyện Ngục đang gắng gượng những hơi thở cuối cùng lại không thể nhìn thấy cảnh tượng mình hi vọng.

Khi còn cách Lâm Tịch khoảng vài chục thước, con nhện lông tơ màu trắng đấy đột nhiên dừng lại, cảm thấy sợ hãi.

Tiểu phượng hoàng Vân Tần màu vàng từ trong ống tay áo Lâm Tịch chui ra ngoài.

Nó đã mất hết hồn lực, nhưng vẫn có thể bay lượn.

Nó bay lên, tựa như một con chim ưng đang vồ chuột, trực tiếp hạ xuống trên đầu con nhện lông tơ màu trắng.

Móng vuốt của nó mạnh mẽ cắm sâu vào trong thân thể con nhện lông tơ màu vàng, không sợ hãi con nhện đấy, thậm chí còn dùng miệng của mình mổ chết nó, sau đấy ăn hết vào miệng.

Thiên Phượng Trụy Tinh không sợ bách độc. Đối với nó, những con độc vật như vậy còn là thức ăn đại bổ.

Tên thần quan núi Luyện Ngục đứng dựa tường nhìn thấy cảnh này. Hắn đau đớn ho khan một tiếng, máu tươi từ trong ngực càng chảy ra nhiều hơn, cuối cùng hắn ta chết đi trong đau đớn và tuyệt vọng.

Hơn trăm tên quân nhân Vân Tần mặc giáp đen chạy tới bên cạnh đám người Lâm Tịch.

Trong những quân nhân này, có một thống soái quân đội Vân Tần, Tăng Nhu.

Hiện giờ có thể dễ dàng nhận ra sự mừng rỡ bên trong đôi mắt lạnh lùng của ông ta.

- Có cần đốt lửa không?

Ông ta nhìn Lâm Tịch với ánh mắt tôn kính nhất, hỏi.

- Dĩ nhiên cần, cần phải đốt to lên, hi vọng mấy người Tần Tích Nguyệt có thể nhìn thấy.

Lâm Tịch gật đầu, uể oải tựa lưng vào cái thùng lớn chứa Đại Hắc mình mang theo ban đầu, đồng thời trả lời Tăng Nhu.

Tuy hiện giờ toàn bộ Thánh sư và thống soái tối cao của quân đội Đại Mãng đã chết, bên phía Lâm Tịch cũng không có ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong đội quân Đại Mãng vẫn còn có nhiều tướng lãnh khác. Không cần biết đội quân Đại Mãng này tuyệt vọng hay là sẽ làm chuyện gì, nhưng sự thật chính là trong tòa thành này vẫn còn có đến mấy vạn quân Đại Mãng, nếu như muốn giết chết hoặc đánh bại toàn bộ, chắc chắn sẽ còn nhiều người Vân Tần chết đi.

Đường Sơ Tình đã bị cụt một tay, trên người có vô số vết thương đã rất mệt mỏi, đến nỗi không còn sức để đứng lên, nhưng ông ta lại tươi cười.

- Hạt châu kia của Thân Đồ Niệm là cái gì vậy?

Ông ta cười, bất giác quay đầu nhìn Sở Dạ Hàm đang sưng vù cả mặt.

Sở Dạ Hàm chính là tượng sư bên quân đội Vân Tần, nghiên cứu rất kỹ hồn binh cũng như phù văn, hiển nhiên là người đáng để hỏi nhất.

- Không biết.

Sở Dạ Hàm lắc đầu, ông ta lại xoay người nhìn Lâm Tịch, hỏi:

- Lâm Tịch, ngươi có biết hạt châu trong tay Thân Đồ Niệm là cái gì không?

Lâm Tịch lắc đầu, đưa bốn mảnh vỡ thủy tinh cho Sở Dạ Hàm, nói:

- Không biết.

Sở Dạ Hàm giật mình, nhưng vừa cầm lấy bốn mảnh thủy tinh đấy, ông ta có thể khẳng định bốn mảnh thủy tinh này tinh khiết và trong suốt hơn bất cứ loại thủy tinh hay bảo thạch nào mà ông ta từng biết.

- Ngươi không biết Thân Đồ Niệm còn hậu chiêu nào, tại sao không tránh hắn, mà lại lựa chọn đến đây?

Ông ta đột nhiên hỏi Lâm Tịch:

- Ngươi hẳn biết rõ ngươi là người quan trọng nhất trong lăng Đông Cảnh. Chúng ta có thể chết, nhưng ngươi không thể chết được.

Lâm Tịch nhìn ông ta một cái, dùng tay lau đi nước mưa trên mặt, lắc đầu và nhẹ giọng:

- Bởi vì Thân Đồ Niệm từng nghĩ như vậy, nên vãn bối mới đến đây.

Sở Dạ Hàm cau mày, ông ta không hiểu những gì Lâm Tịch vừa nói.

Nhưng khi nhìn thấy nước mưa và mồ hôi hòa chung trên khuôn mặt Lâm Tịch, ông ta nhận ra Lâm Tịch đang rất mệt mỏi.

Ông ta chợt hiểu một việc.

Bất kể là Phong hành giả hay Tướng Thần, vị đệ tử Thiên Tuyển của học viện Thanh Loan cũng chỉ là con người...Cho dù là Trương viện trưởng năm xưa, ngài ấy cũng là người. Đã là người, tất sẽ mỏi mệt.

Cho nên đến thời điểm này, Lâm Tịch đã không còn mạnh mẽ như đám người Thân Đồ Niệm đã nghĩ nữa.

Đối với chiến cục thành lăng Đông Cảnh hiện nay, Lâm Tịch đã không thể cải biến được gì.

Cho nên, nếu như Thân Đồ Niệm còn có hậu chiêu nào lợi hại, Lâm Tịch chỉ hi vọng Thân Đồ Niệm có thể dùng hậu chiêu đó đối phó hắn.

Có lẽ hắn sẽ chết, nhưng ít ra Lâm Tịch đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy.

- Thân Đồ Niệm đã sai rồi, kể từ lúc quyết định đến nơi này, Thân Đồ Niệm đã sai rồi.

Sở Dạ Hàm nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng cảm thán:

- Bởi vì hắn không ngờ rằng ngươi sẽ không tiếc tính mạng mà cùng sinh cùng tử với thành lăng Đông Cảnh như vậy.

...

So sánh với bất cứ ai, Cao Á Nam và Khương Tiếu Y càng hiểu Lâm Tịch hơn.

Hơn nữa, trước đó Lâm Tịch đã nói rõ với hai người rằng sau khi xử lý sạch sẽ đám cho đen hai đầu của Đại Mãng, hắn ta đã không còn năng lực thay đổi chiến cục, thậm chí tác dụng của hắn đối với thành lăng Đông Cảnh còn không bằng một Đại quốc sư đỉnh phong. Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, hai người đã biết mục đích của Lâm Tịch khi đến nơi này là muốn Thân Đồ Niệm sử dụng hậu chiêu cuối cùng lên người hắn.

Nghĩ tới hạt châu kia hoàn toàn mất đi tác dụng, việc này kinh dị đến mức một người như Thân Đồ Niệm phải thất thố như khi nãy, lại thấy Lâm Tịch hiện giờ đổ mồ hôi cả người, Cao Á Nam lập tức thấy khẩn trương:

- Ngươi có chuyện gì không?

Nàng bất giác vươn tay ra sờ trán Lâm Tịch, sợ có việc gì đó ngoài ý muốn.

- Không có, chỉ là đầu óc càng tỉnh táo hơn thôi.

Lâm Tịch nhìn nàng và Khương Tiếu Y, lắc đầu bổ sung thêm một câu:

- Thật mệt quá.

Cao Á Nam khẽ run rẩy.

Nàng rất đau lòng.

Lâm Tịch là một người rất quang minh và hi vọng, dù phải đối viện với tuyệt cảnh cũng không muốn buông tha Nhưng chiến cục thay đổi quá nhanh, nhìn thấy nhiều quân nhân Vân Tần lừng lẫy hi sinh như vậy, hắn thậm chí đã nghĩ đến việc "tự tìm chết" để bảo vệ tòa thành này. Trong một đêm tưởng như ngắn ngủi như vậy, cảm xúc trong lòng Lâm Tịch thật sự đã biến đổi rất mạnh mẽ, đồng thời phải trải qua những thời khắc sinh tử, hắn có thể không mệt mỏi, không yếu ớt sao?

...

Cùng một đêm nay.

Tại núi Luyện Ngục ở Đại Mãng xa xôi, trong một đại điện được xây dựng từ một loại đá đặc biệt được lấy trong núi lửa, Trương Bình và hai mươi sáu đệ tử trẻ tuổi núi Luyện Ngục đang khoác lên mình chiếc thần bào màu đỏ đang xếp bằng ngồi dưới đất.

Có sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục cả người tản phát khói đen và ngọn lửa, thần bí và uy nghiêm cùng nhau tề tụ trong đại điện, quan sát bọn họ.

Chỉ khi có chuyện quan trọng ở núi Luyện Ngục, sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này mới cùng nhau tụ tập tại một nơi.

Trương Bình cúi thấp đầu, nhìn đồ vật trong tay mình.

Đó là một mảnh ngọc màu chàm, sáng bóng như bảo thạch.

Nhưng đấy không phải là bảo thạch, mà chính là một loại nước thuốc nào đó ngưng kết lại tạo thành.

Đây là đồ vật quan trọng nhất để tu hành ma biến ở núi Luyện Ngục, cũng là phương thuốc quan trọng nhất để tu thành ma biến. Trong núi Luyện Ngục, loại nước thuốc này vô cùng trân quý, nên sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục mới cùng nhau xuất hiện để giám sát nghi thức.

Tất cả đệ tử trẻ tuổi núi Luyện Ngục đang ngồi xếp bằng với Trương Bình trong đại điện này đều biết nếu như có thể tu thành ma biến, vậy địa vị của họ trong núi Luyện Ngục chính là một bước lên trời. Nhưng bọn họ cũng đồng thời biết rõ chỉ có rất ít người mới có thể thừa nhận loại nước thuốc này dung nhập vào cơ thể.

Cho nên, có rất nhiều người trẻ tuổi đang sợ hãi tới mức tái cả mặt, thân thể không ngừng run rẩy.

Không có ai biết tâm tình Trương Bình đang như thế nào, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì.

Hắn lặng lẽ cúi đầu, nhìn miếng tinh thể màu chàm trong tay mình. Trong những người ngồi ở đây, hắn ta là người đầu tiên dùng miếng tinh phiến này đâm vào cổ tay mình, dùng hồn lực của mình bao quanh tinh phiến lại, khiến cho miếng tinh phiến hòa tan vào máu tươi, chạy xuôi trong huyết mạch của mình.

Có hai đệ tử núi Luyện Ngục sợ hãi tới mức vô lực, không dám sử dụng nước thuốc để tu hành ma biến, ngay lập tức bị kéo ra bên ngoài, giết ngay cửa đại điện rồi bị vứt xuống dung nham nóng chảy, nước thuốc tu hành ma biến được thu hồi về.

Những đệ tử trẻ tuổi còn lại bắt đầu làm theo Trương Bình, sử dụng nước thuốc tu hành ma biến.

Một đệ tử núi Luyện ngục nhanh chóng té xuống, chết đi, tất cả máu tươi trong cơ thể chảy ra bên ngoài, biến thành một màu đen gớm ghiếc.

Trước khi chết đi, tên đệ tử núi Luyện Ngục này rất hoảng sợ, mắt mũi biến dạng tới mức không thể nhận ra đây là một con người nữa. Tuy thời gian diễn ra rất ngắn ngủi, hắn ta cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng tựa như hắn đã trải qua vô số thống khổ và đau đớn.

Cuối cùng chỉ còn bốn đệ tử núi Luyện Ngục còn sống.

Trương Bình cũng ở trong đó.

Da thịt của hắn trở nên tái nhợt, khuôn mặt co giật liên tục, có những mạch máu hiện ra bên ngoài làn da của hắn, tự động di chuyển như phù văn, tất cả đều có màu chàm.

Một đại trưởng lão núi Luyện Ngục gật đầu, hiển nhiên lão ta và các đại trưởng lão núi Luyện Ngục còn lại rất hài lòng khi nhìn thấy còn có bốn đệ tử núi Luyện Ngục có thể tiếp nhận nước thuốc tu hành ma biến.

Sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này lạnh lùng rời khỏi đại điện.

Trong đại điện màu đen chỉ còn bốn người còn sống và các thi thể trên mặt đất.

Trong một đêm mà Lâm Tịch, Cao Á Nam, Khương Tiếu Y, Tần Tích Nguyệt và vô số quân nhân Vân Tần khác gian khổ chiến đấu ở thành lăng Đông Cảnh, Trương Bình đã bắt đầu tu hành ma biến ở núi Luyện Ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.