Tiên Ma Biến

Chương 7: Q.8 - Chương 7: Mục đích cuối cùng




Một luồng khói màu trắng dày đặc từ chòi canh sớm đã bị quân đội Vân Tần quên lãng xông thẳng lên trời cao.

Lâm Tịch hơi cau mày nhìn thi thể một tên Huyệt man trước mặt.

Những Huyệt man kia đã rút lui, mang theo tất cả thi thể đồng bạn mình, chỉ có thi thể tên Huyệt man này bị hắn ném một tảng đá đè lên trên, khoảng cách lại quá gần nên mới còn ở đây.

Đây là lần đầu tiên hắn có thể nhìn thấy một Huyệt man trong truyền thuyết rốt cuộc có hình dạng gì ở khoảng cách gần như vậy.

So sánh với thân thể tên Huyệt man này, tảng đá lớn nặng hơn hai trăm cân trông thật nhỏ bé, cho nên, bất cứ ai nhìn vào cũng có cảm giác tảng đá này đã khảm sâu vào trong bộ ngực tên Huyệt man.

Vầng trán rộng rãi và đôi môi khoan hậu, từng thớt thịt nổi lên trên thân thể cùng với thân thủ lúc chạy nhanh của các Huyệt man khiến cho Lâm Tịch rất tự nhiên liên tưởng đến những vận động viên Châu Phi vô địch điền kinh, nhưng Huyệt man này không phải là người da đen, bọn họ có nước da màu đồng xanh óng ánh, chiều cao thân thể lại đến 1m9.

Nhìn qua những miếng giáp vụn cùng với mười mấy miếng đồng dày trên người Huyệt man, thân thể khôi ngô tuy đã chết đi nhưng vẫn gây cho người ta cảm giác bị áp bách mãnh liệt, Lâm Tịch càng hiểu được tại sao mấy chục năm qua đế quốc Vân Tần lại không tiếc bất cứ giá nào để ngăn chặn những Huyệt man này ở sơn mạch Long Xà.

Đối với những Huyệt man to lớn này, sản lượng lương thực quý hiếm chỉ có từ hai mùa vụ thu đông ở vùng đất hoang vu kia là không đủ. Mà ở trong vùng đất hoang vu đấy hẳn không có nhiều khoáng sản sắt cứng, cho nên, mặc dù các Huyệt man có thể tinh luyện kim loại để chế tạo thành những đoản mâu, nhưng số lượng không nhiều, và cũng chỉ có những chiến sĩ đặc biệt cường tráng mới có tư cách đeo các miếng giáp vốn của quân sĩ Vân Tần lên người mình.

Bởi vì vóc người quân sĩ Vân Tần thấp bé hơn, nên mặc dù lấy được áo giáp từ các quân sĩ Vân Tần chết trận, nhưng các Huyệt man này chỉ có thể xé rách chúng ra thành từng miếng, sau đó khoác lên người mình.

Nhưng chính vì lương thực và vũ khí của các Huyệt man không đủ, nên trong tình huống họ chỉ có thể dựa vào bản năng chiến đấu của thân thể, quân đội tinh nhuệ của Vân Tần vẫn có thể giữ vững tỷ lệ bốn đấu với một, bảo đảm được thắng lợi của mình. Tuy nhiêu, sau mấy chục năm chiến đấu, tinh hình hiện giờ đã thay đổi, quân đội Vân Tần không thể chiếm ưu thế quá lớn so với các Huyệt man nữa, mà chòi canh trước mặt hắn hiện giờ là chứng cứ rõ ràng nhất.

Năm xưa quân đội Vân Tần có thể xây dựng chòi canh ở ngay núi sừng dê này, cho thấy khi đó Vân Tần đã chiếm thế thượng phong rất lớn ở khu vực gần vùng đất hoang vu. Nhưng ngày hôm nay, vì không muốn thương vong bên mình nhiều hơn, quân đội Vân Tần đã phải lùi về sau rất nhiều.

Trong hình huống như vậy, nếu như để Huyệt man vượt qua sơn mạch Long Xà, sau đó lại có đủ lương thực và khoáng sản hơn trước, như vậy chắc chắn tổn thất của đế quốc Vân Tần sẽ còn lớn hơn rất nhiều. Đây là điều bất cứ quân sĩ Vân Tần nào cũng có thể nhận thấy được.

...

Lâm Tịch nhìn thi thể trông rất mạnh mẽ của tên Huyệt man trước mặt, bởi vì cả người hắn đang chảy mồ hôi, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, nên hắn nhất thời cảm thấy hơi rét lạnh, tinh thần mệt mỏi từ từ xâm chiếm thân thể mình.

Từ ngày kia đến nay, hắn âm thầm tiềm hành đi theo quân tuần mục trong núi rừng, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Khi nãy lại vừa chạy nhanh vừa bắn liên hoàn, nhất là lúc khiêng ba tảng đá lớn kia càng làm cho hắn mất rất nhiều thể lực và hồn lực. Hiện giờ, hắn cảm thấy hồn lực trong cơ thể mình chỉ còn khoảng một nửa vào lúc bình thường.

- Đây là nước rừng già, có thể tránh gió rét, giúp thân thể cảm thấy dễ chịu hơn.

Ngay lúc này, Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt đi đến cạnh hắn. Sau khi đưa một túi nước cho Lâm Tịch, Tân Vi Giới trầm giọng nói:

- Mất ba huynh đệ.

Mặc dù Lâm Tịch đã nói muốn học cách điều binh khiển tướng, để cho Tân Vi Giới nắm trọng quyền điều khiển quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm, nhưng đối với Tân Vi Giới và tất cả quân sĩ tuần mục, Lâm Tịch vẫn là quan viên có quan vị cao nhất. Cho nên, cho dù có chuyện gì xảy ra hay ra quyết định nào, Tân Vi Giới nhất định phải báo cho Lâm Tịch biết.

Lâm Tịch không lên tiếng, lẳng lặng mở nút túi nước ra, uống một hớp nước gừng già mà Tân Vi Giới đã đưa cho mình.

Ngay lập tức hắn cảm thấy được ở ngay đầu lưỡi có vị cay của gừng và bụng đã ấm hơn rất nhiều.

- Lần này quân tuần mục đến đây thực hiện nhiệm vụ gì?

Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, sau đó hỏi Khang Thiên Tuyệt và Tân Vi Giới.

Cổ họng Tân Vi Giới hơi khàn khàn, ông ta nuốt nước miếng một cái, nhìn khu rừng rậm ở xa xa mà các Huyệt man đã rút lui vào, nói:

- Bên trên nói có tiểu đội ba người trong quân tiên phong đi trước dò xét, đến giờ vẫn chưa về phục mệnh. Cho nên, sáng ngày mai chúng ta phải đi qua khe núi hắc ám, tìm tòi sâu vào trong vùng đất hoang vu năm dặm rồi quay lại.

Lâm Tịch hỏi:

- Theo những gì quân tình báo truyền lại, xung quanh đây có dấu hiệu Huyệt man hoạt động hay không? Hoặc là đã từng có đại chiến gì?

Tân Vi Giới lắc đầu, nói:

- Không có.

Lâm Tịch lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Như vậy chúng ta không hề hay biết gì đến hành tung hay ý định của bọn Huyệt man này cả.

- Ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng so với hai mùa thu đông năm ngoái, rõ ràng hoạt động của bọn Huyệt man đã khác rất nhiều.

Tân Vi Giới trầm mặc một hồi, sau đó tiếp tục nói với cảm xúc ngổn ngang:

- Lâm đại nhân, có lẽ đại nhân không rõ ràng lắm...Hai mùa thu đông năm ngoái, hoặc là mấy chục năm trước, đúng là chiến lực của mỗi một Huyệt man trưởng thành đều kinh người, nhưng bọn hắn lại rất đần.

- Lúc trước bọn họ ngốc như thế nào, chỉ cần lấy chòi canh này làm ví dụ, chắc ngài cũng hiểu được.

Tân Vi Giới hít sâu một hơi, cố gắng để tâm tình mình bình tĩnh hơn, sau đó xoay người lại nhìn chòi canh phía sau, giải thích:

- Nếu như chòi canh này không phải là dạng toàn bộ bị phong bế, trên đỉnh trống không để quan sát ra mọi hướng, chỉ cần người của chúng ta không rời bỏ quá xa, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc leo lên trên đó, rồi từ bên trên nhảy xuống tiến công chúng ta. Nói đơn giản hơn, bọn họ chỉ biết tấn công chính diện một hướng. Mặc dù việc leo trèo rất đơn giản với bọn họ, nhưng bọn họ sẽ không nghĩ tới. Còn hôm nay, bọn họ lại biết chặt gốc cây để tấn công...lúc trước chưa từng xảy ra, càng không cần phải nói đến việc họ phái tiểu đội ngoặt ra phía sau để cắt đứt đường lui của chúng ta.

Lâm Tịch ngạc nhiên.

Hắn không phải là người thuộc tầng lớp cao tầng ở quân đội Vân Tần, càng không phải là hoàng đế cả đế quốc này, không thể nào biết những việc bí mật. Khi trước, hắn đã từng nghe nói các Huyệt man rất mạnh, rất đần, mà sau khi chứng kiến những gì xảy ra tối nay, hắn vẫn đồng ý với những ý kiến đó, nghĩ rằng các Huyệt man đúng là rất đần. Nhưng hắn không thể nào ngờ rằng lúc trước các Huyệt man còn đần hơn bây giờ, ngốc tới mức không thể nào cứu được.

Sau một hồi ngạc nhiên, hắn bỗng nhiên nhíu mày lại, thâm tâm hơi hoảng sợ, bắt đầu hiểu những ẩn ý bên trong lời Tân Vi Giới nói. Hắn nhìn Tân Vi Giới, nói:

- Ý của Tân đại nhân là...theo cách hành xử thông thường, các Huyệt man này hoặc là không chạy loạn, hoặc là sau khi chạy loạn sẽ không truy đuổi nữa. Nhưng hiện giờ chúng ta lại không biết sau đó bọn họ sẽ làm những gì nữa đúng không?

- Khi trước bọn họ tuyệt đối không như vậy.

Tân Vi Giới nhìn Lâm Tịch một cái, sắc mặt càng lúc càng khó coi:

- Trừ khi bọn họ phát hiện người bên bọn họ còn ít đến nỗi không còn mấy người, bọn họ mới bắt đầu trốn...Nếu như số lượng hai bên vẫn là bốn đối một, bọn họ sẽ thắng, đây là quan điểm đã ăn sâu vào xương tủy của họ sau mấy chục năm chiến đấu với biên quân. Trong tối nay, bọn họ còn chiếm lợi thế rất lớn, cho dù bên chúng ta có thêm một hoặc hai người tu hành, bọn họ tuyệt đối sẽ không rút lui.

Tân Vi Giới bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó tiếp tục lên tiếng, khàn khàn mà trầm giọng:

- Cho nên, ta cảm thấy...bọn họ vì không muốn thương vong quá lớn nên đã tự hành rút lui.

- Cho nên, Tân đại nhân mới muốn canh giữ chòi canh này, sau đó ở đây chờ cầu viện?

Nhìn các quân sĩ tuần mục đã mệt mỏi đến nỗi cả người rã rời đang dời những vật cần thiết từ trong chòi canh ra bên ngoài, sau đó bắt đầu cảnh giác canh phòng, Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, chăm chú nhìn Tân Vi Giới, nói:

- Hiện giờ Tân đại nhân không biết bọn họ tiềm phục trong núi rừng là chờ chúng ta ra ngoài hay là chờ đại đội Huyệt man khác tiếp ứng. Nếu như là ý trước, cách làm này của chúng ta rất chính xác, nhưng nếu như là ý sau, nếu có đại đội Huyệt man khác tiếp ứng bọn họ rồi cùng nhau kéo tới nơi này, như vậy chúng ta không thể ngăn cản được.

- Không, Lâm đại nhân chưa hoàn toàn hiểu rõ những đại chiến như thế này.

Tân Vi Giới lắc đầu, thẳng thắn nhìn Lâm Tịch, nói:

- Chúng ta đã an toàn. Bởi vì đây là đại đội Huyệt man, chính là quân đội Huyệt man, chứ không phải là những Huyệt man vô tổ chức. Đối với Huyệt man, hơn trăm người đã là biên chế rất lớn.

- Bất kỳ quân đội nào, một khi bị điều động nhất định là có mục đích. Mặc dù Huyệt man ngu xuẩn, nhưng cũng như chúng ta, chắc chắn họ đến đây là có mục đích.

Nghe thấy những lời này, Lâm Tịch liền biết mình đã sai lầm, còn rất nhiều chỗ chưa suy nghĩ thấu đáo. Nên hắn tiếp tục thụ giáo, chân thành lắng nghe.

- Mục đích của đại đội Huyệt man này là gì?

Tân Vi Giới đang tự hỏi mình, suy tư một hồi rồi trầm giọng hỏi:

- Nếu như chỉ có đội ngũ này, họ lại không có mục đích xác thật, vậy hiện giờ họ đã không thể nào quét sạch chúng ta. Nhưng nếu như còn có những đại đội khác, thậm chí là họ có mục đích rất quan trọng, vậy quân tuần mục chúng ta quá nhỏ yếu nếu so với họ...chúng ta chỉ có nhiêu người đây, không thể ngăn chặn hành động của họ...bọn họ không thể nào phí phạm thời gian để từ từ nuốt sống đống xương nhỏ như chúng ta. Phong cách của các Huyệt man lúc trước chính là như vậy, họ giống như một cái búa, gõ nơi này một chút, nơi kia một chút, một khi không gõ được nữa tuyệt đối sẽ không dây dưa. Bởi vì mặc dù bọn họ đần, nhưng qua nhiều năm chiến đấu, bọn hắn biết năng lực điều động quân đội của biên quân Vân Tần rất mạnh, bọn họ không thể sánh bằng được. Bọn họ cứ đánh và đánh, bất giác sẽ rơi vào vòng vây của biên quân, bởi vì các tướng lãnh biên quân chúng ta có thể nhìn toàn bộ đại cục, từ đấy tìm ra cách đánh thắng cả trận. Bây giờ các Huyệt man lại thay đổi như vậy, nếu như bọn họ có một thủ lĩnh có trí thông minh hơn xa những Huyệt man bình thường, vậy tên thủ lĩnh này tất nhiên hiểu lý lẽ điều quan trọng nhất đối với quân đội không phải là tiêu diệt mấy tên lính lẻ tẻ, mà là hoàn thành mục đích của quân đội. Khi đó, mục đích của tên thủ lĩnh này sẽ càng hiện rõ hơn.

Chân mày Lâm Tịch hơi buông lỏng, hắn đã hoàn toàn hiểu điều Tân Vi Giới đang lo lắng không phải là sinh tử của bọn họ, mà chính là mục đích thật sự của các Huyệt man này, bởi vì, nếu như để các Huyệt man thực hiện được mục đích cuối cùng của mình, sợ rằng sẽ có rất nhiều quân sĩ Vân Tần phải hi sinh.

- Ta đi dò xét một chút.

Sau khi nhìn Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt bằng ánh mắt có thể khiến họ yên tâm được, Lâm Tịch không hề dừng lại, bắt đầu chạy nhanh theo phương hướng mà các Huyệt man đã rút lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.