Máu tươi từ bả vai phun ra ngoài, nhưng sắc mặt của Đường Sơ Tình rất bình tĩnh. Thanh phi kiếm của ông ta tự động bay về ống tay áo bên phải, sau đấy ông ta lấy cánh tay phải đè chặt vết thương của mình.
Máu tươi ngừng chảy.
Ông ta đưa chân lên cao, đá bay tám con chó đen hai đầu cùng với cánh tay cụt của mình vào trong một căn nhà tranh đang bốc cháy bên cạnh.
Sau đấy ông ta lại biến thành một bóng đen, biến mất trong màn đêm.
...
Trong một ngõ phố yên lặng, bỗng nhiên có vô số tiếng vang trỗi dậy.
Tại một ngõ phố nào đấy ở khu vực khuân vác, có bốn quân sĩ Đại Mãng toàn thân đã cắm đầy tên, nhưng vẫn điên cuồng đuổi theo mười mấy quân nhân Vân Tần mặc giáp đen ở phía trước.
Trong lúc chạy vội, có vài cây tên từ trên người bốn kẻ này rớt xuống, mang theo da thịt, máu tươi, thậm chí còn có những nội tạng dính kèm theo, đây là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Những người này hiển nhiên không thể dùng hai chữ "người sống" để hình dung nữa.
Nhưng những quân nhân Vân Tần mặc giáp đen trước mặt bọn họ lại rất tĩnh táo.
- Bắn vào chân! Bắn cho chính xác vào!
Một giáo quan bình tĩnh chỉ huy. Khi bốn quân sĩ Đại Mãng này còn cách bọn họ khoảng mười thước, hắn ta mạnh mẽ vung tay xuống, ban bố mệnh lệnh.
Hơn ba mươi cây tên màu đen chuẩn xác bắn trúng chân bốn gã quân sĩ Đại Mãng này, âm thanh da thịt bị xé rách, xương cốt gãy vỡ liên tục vang lên.
Các cây tên màu đen này hiển nhiên không thể giết chết các quân sĩ Đại Mãng, nhưng bởi vì xương đùi và xương cốt bên trong đã bị gãy vụn, nên bốn kẻ này không thể đứng vững, hành động chậm chạp.
Mấy quân nhân Vân Tần cầm theo khiên và đao nhanh chóng tiến tới gần, vung đao từ trên cao chém xuống đầu bốn xác sống biết đi đó, tựa như đang bổ củi vậy.
Đối với các quân nhân Vân Tần, việc vung đao giết người trong tình huống này là vô cùng dễ dàng. Nhưng nghĩ đến việc nếu như Lâm Tịch không ban bố mệnh lệnh kịp thời, trong các huynh đệ chiến đấu với mình cũng có người biến thành quái vật như vậy, các quân nhân Vân Tần này lập tức cảm thấy rất lạnh lẽo, tựa như gió lạnh không ngừng thổi qua sống lưng.
...
Lâm Tịch vẫn ở trên con đường lớn ban đầu ở khu vực khuân vác.
Xung quanh hắn vẫn có rất nhiều quân nhân Vân Tần, còn có nhiều quân giới loại lớn dùng để tấn công.
Trước mặt Lâm Tịch hiện giờ có một quân nhân Đại Mãng nằm dưới đất.
Ánh mắt của tên quân nhân Đại Mãng này đỏ như máu, hoàn toàn không có sức sống. Tuy trên người hắn không có vết thương gì, nhưng phần lớn xương cốt trên người đã bị đánh nát, nên mặc dù hiện giờ hắn ta chưa chết, nhưng không thể nào đứng dậy được nữa, chỉ liên tục há miệng ra, phát ra những âm thanh gầm gừ như dã thú.
Đầu ngón tay Lâm Tịch điểm lên tim của hắn.
Đầu ngón tay của Lâm Tịch phát ra ánh sáng vàng nhạt, có rất nhiều hồn lực không ngừng quán chú vào tâm mạch gần tim tên quân nhân Đại Mãng này, khiến cho khí huyết trong người tên quân nhân Đại Mãng này càng vận chuyển nhanh hơn.
Ánh mắt của tên quân nhân Đại Mãng này càng ngày càng đỏ hơn, sắc mặt cũng trở nên vô cùng thô bạo và nóng nảy, nhưng sau một hồi Lâm Tịch không ngừng quán chú hồn lực, ánh mắt của hắn lại bắt đầu ảm đạm, cuối cùng thân thể trở nên lạnh như băng, cứng ngắc.
Cao Á Nam ngồi bên cạnh Lâm Tịch, tay của nàng vẫn nắm chặt tay Lâm Tịch.
Bởi vì sắc mặt Lâm Tịch hiện giờ rất tái nhợt, nên nàng biết Lâm Tịch đã mỏi mệt. Nhưng bởi vì chính Lâm Tịch hiểu rằng mình không thể mềm yếu và ngã xuống bây giờ, bởi vì hắn còn biết rằng có rất nhiều quân nhân Vân Tần đang dựa vào hắn, bởi vì hắn cần có sức mạnh để bảo vệ tòa thành này, nên Cao Á Nam chỉ còn biết dùng phương pháp này để giúp Lâm Tịch ấm áp và được ủng hộ nhiều hơn, cùng chiến đấu với hắn.
- Mặc dù không giết chết, nhưng cuối cùng vẫn tự phát tác mà chết?
Nhìn tên quân nhân Đại Mãng trước mặt từ từ chết đi, nàng nhẹ giọng hỏi:
- Không biết cần bao nhiêu lâu đây?
Khương Tiếu Y cũng ở bên cạnh Lâm Tịch. Nhìn thấy Lâm Tịch cả người khô khốc, không lên tiếng, hắn lập tức đưa cho Lâm Tịch một cái túi nhỏ.
Lâm Tịch uống một hớp nước, nói:
- Sau khi phát tác, mất khoảng hai mươi đình rồi mới chết.
- Khoảng hai mươi đình sao?
Cao Á Nam cắn đôi môi, bất giác lặp lại câu trả lời của Lâm Tịch.
Cao Á Nam là người tu hành, tất nhiên hiểu rõ sức mạnh biểu hiện ra bên ngoài của một người thật ra chính là khả năng tiềm tàng của cơ thể.
Sách cổ Vân Tần có từng nhắc đến chuyện cương thi, xác sống, nhưng nàng tất nhiên cảm thấy đây là chuyện hư cấu, không thể tồn tại được. Nàng cho rằng việc một người nổi điên có thể là do biểu hiện của động kinh, các khả năng tiềm tàng trong cơ thể bị kích phát ra ngoài. Sau những chuyện như vậy, sức mạnh trong thân thể sẽ bị suy kiệt, con người không duy trì được sự sống mà chết đi. Các quân nhân Đại Mãng này không biết đau đớn, người bị thương nặng mà không chết, cho thấy bộ não đã bị hao mòn, thân thể còn cử động là do hành động cắn người đã được lặp đi lặp lại trước đó bị ý thức còn sót lại dẫn dắt. Hiện giờ thí nghiệm của Lâm Tịch đã xác nhận những suy đoán của nàng, nhưng ở trên chiến trường, hai mươi đình là một khoảng thời gian rất dài. Nếu như những con chó đen hai đầu kia không bị đánh chết, đồng thời những quân nhân Vân Tần đã bị cắn trước đó hoàn toàn nổi điên, sợ rằng không quá hai mươi đình, khu vực này sẽ không còn bao nhiêu người còn sống nữa.
- Hiện giờ đã qua không ít thời gian, quân đội Đại Mãng sớm biết trận địa quân đội Vân Tần chúng ta không bị hỗn loạn như chúng dự định.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, nói;
- Bọn họ cũng biết rằng quăng mấy trăm con quái vật như vậy qua chúng ta không có tác dụng. Nếu như muốn nuốt gọn khu vực này, sợ rằng phải đưa ra ít nhất mấy ngàn con quái vật mới có thể xuyên phá được.
- Đúng vậy.
Cao Á Nam cau mày thật chặt, nói:
- Nếu bọn họ có thể tống mấy trăm con như vậy...với thủ đoạn và tác phong của núi Luyện Ngục, tuyệt đối sẽ không thương tiếc mấy ngàn quân sĩ Đại Mãng. Bọn họ có đủ thời gian làm vậy, nhưng không làm như vậy, cho thấy bọn họ chỉ có thể khống chế một số ít quân nhân biến thành quái vật, chứ không thể cùng lúc khống chế quá nhiều được. Nếu như số quân nhân biến thành quái vật quá nhiều, bọn họ không thể khống chế, đến lúc đó chính quân đội của họ mới bị điên cuồng cắn loạn trước.
Bình thường Khương Tiếu Y không phải là người nói nhiều, nhưng hắn biết bây giờ là lúc mình cần nói vài lời để giảm áp lực của Lâm Tịch, nên hắn lặng lẽ gật đầu, nói:
- Ta đồng ý với Cao Á Nam. Những quân nhân này mạnh hơn người bình thường, nhưng số lượng ít, không biết phối hợp với nhau, chúng ta muốn đối phó không phải là việc khó. Nhưng nếu như có mấy ngàn quân người, một khi hỗn loạn sẽ rất khó kiểm soát, nếu không có một hay hai vạn quân đội chống lại, căn bản không khống chế được. Khi đó, chính quân đội của họ sẽ bị thua trước.
- Bọn họ có liều lĩnh cũng vô ích.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Nếu như bọn họ thật sự biến hai ba vạn quân đội của mình thành quái vật, chúng ta sẽ lập tức rút lui toàn bộ, đợi đến khi quân đội bên đó đã chết nhiều rồi, chúng ta có thể quay lại giết. Như vậy, bọn họ sẽ không thể chiếm lấy tòa thành này, càng không thể điều động số quân đội ít ỏi còn lại đến lăng Trụy Tinh.
Cho nên, kế hoạch này của họ hẳn đã thất bại.
Cao Á Nam khẽ buông lỏng, nhìn Lâm Tịch nói.
Sắc mặt Lâm Tịch hiện giờ cũng không quá dễ coi, hắn nhìn Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, nói:
- Nhưng chúng ta còn không biết Thân Đồ Niệm có thủ đoạn khác hay không.
- Hơn nữa...
Sau khi dừng lại một hồi, Lâm Tịch mới hạ giọng xuống nói nhỏ với hai người:
- Bắt đầu từ bây giờ, ta đã không còn khả năng thay đổi chiến cục.
"Ta chỉ còn vài tức thôi, phải giữ lại đến lúc cuối cùng", hắn nhìn Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, thầm nói trong lòng mình.
Trong mắt nhiều người ở thế gian này, hắn chính là Tướng thần, mạnh mẽ đến mức một người như Đường Sơ Tình cũng hoàn toàn tin tưởng hắn, phó thác cho hắn tính mạng của vô số người và tòa thành này.
Hắn cũng giống như Trương viện trưởng, là người có thiên phú mạnh nhất trên thế gian.
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ có mười phút ngắn ngủi.
Vì muốn giết hai Thánh sư và một đội quân trọng khải mạnh mẽ bên kẻ địch, đồng thời có đầy đủ thời gian để truyền quân lệnh, tránh quân nhân bên mình có quá nhiều người biến thành quái vật, hắn đã dùng hết sức.
Sau khi nhìn thấy cây tên của Tư Thu Bạch đâm xuyên người Khương Ngọc Nhi, rồi rời khỏi lăng Bích Lạc, Lâm Tịch nhất định sẽ để dành vài giây đồng hồ. Khoảng thời gian này Lâm Tịch giữ lại là vì hắn không muốn nhìn thấy người bên cạnh mình chết đi, không muốn thấy cảnh tượng Khương Ngọc Nhi làm tấm chắn cho mình lặp lại nữa.
- Ta biết.
Cao Á Nam gật đầu, bình tĩnh nói.
Lâm Tịch kinh ngạc nhìn Cao Á Nam, khó hiểu được mà hỏi:
- Ngươi biết?
- Tướng thần cũng là người.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nếu như Trương viện trưởng có đủ sức mạnh nắm hết mọi thứ trong tay, ngài cũng sẽ không để cho các bằng hữu cùng tới lăng Trụy Tinh phải chết...Ngày ấy đi theo ngài gồm có mười bảy người, kể cả Hạ phó viện trưởng, nhưng cuối cùng không có bao nhiêu người còn sống. Là người ắt sẽ mỏi mệt, nếu như chịu đựng quá lâu, tích lũy quá nhiều, ngươi sẽ phải gục ngã...Chúng ta cũng có thể chết, nhưng mà, chúng ta sẽ cùng chết cùng sống với tòa thành này.
Âm thanh của nàng rất nhu hòa, rất êm tai, nhưng lúc này lại rất kiên định.
Tâm tình Lâm Tịch không khỏi bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Đúng vậy, cứ coi rằng chúng ta cũng như họ, đều là những quân nhân Vân Tần đang bảo vệ tòa thành này, lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn gật đầu, tiếp tục nói:
- Là người sẽ chết, chúng ta cũng có thể chết, nhưng chúng ta sẽ cùng sống cùng chết với tòa thành này...nên không có gì phải lo lắng hay sợ hãi.
Khương Tiếu Y vỗ vỗ bả vai Lâm Tịch, không nói lời nào.
- Có vợ như vậy, chồng còn cần gì chứ.
Lâm Tịch biết mình đã gượng qua thời khắc suy yếu nhất, hắn chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Cao Á Nam đang sưởi ấm trái tim của mình. Cô gái này tuy không đến cùng một thế giới như hắn, nhưng lại cùng sinh cùng tử với hắn, lại hiểu được hắn, hiểu được nội tâm của hắn. Trong lúc đứng thẳng người lại, hắn bất giác nhẹ giọng nói câu này.
Cao Á Nam ngây người, nhưng do hiện giờ đang bị bóng đêm bao phủ, không biết đến lúc trời sáng tòa thành này sẽ có hình dạng như thế nào, nên nàng không xấu hổ như mọi lúc khác, chỉ là bàn tay hơi nóng lên.
Khương Tiếu Y lại tươi cười:
- Lâm Tịch, ngươi là người bạn ta thấy mặt dầy nhất, mặc dù ta đã quen nhiều lần rồi...nhưng dù sao các ngươi cũng chưa thành thân.
Nói tới đây, hắn ta lại giả bộ nghiêm mặt lại, mắt hướng lên trời, đắc ý nói:
- Nếu như chúng ta còn sống được...không bằng Á Nam ngươi gả cho Lâm Tịch, hai người thành thân đi.
Cao Á Nam trợn mắt nhìn Khương Tiếu Y một cái, nói:
- Toàn là bằng hữu xấu xa như nhau, da mặt ngươi cũng ngày càng dầy hơn.
Lâm Tịch nhìn nàng và Khương Tiếu Y một cái, nhẹ giọng nhưng chân thành:
- Được.
Lòng bàn tay Cao Á Nam nóng hơn, không nói thêm gì nữa.
- Nếu như chúng ta có thể bảo vệ tòa thành này, sống sót, cười lớn, không bằng ngươi cũng cưới Vương cô nương đi?
Lâm Tịch quay đầu, nhìn Khương Tiếu Y, nhẹ giọng nói.
Khương Tiếu Y không nói thêm gì, chỉ là gật đầu, cũng rất nhẹ giọng và chân thành:
- Được.