Tiên Ma Biến

Chương 68: Q.15 - Chương 68: Ngăn sông




Ads Đôi mắt của Lâm Tịch tỏa sáng, sau đó hắn bắt đầu ma biến.

Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã cho rằng chưởng giáo núi Luyện Ngục chưa hẳn tất thắng, bởi vì trong tay bọn hắn còn nắm giữ rất nhiều sức mạnh mà chưởng giáo núi Luyện Ngục không biết.

Tỷ như trong những người tu hành thành công dung hồn trong lịch sử Vân Tần từ trước đến nay, Nam Cung Vị Ương đã dung hồn được một yêu thú Thánh sư vô cùng mạnh mẽ, tỷ như trong tay bọn họ còn có bảy viên bảo thạch của người tu hành cổ.

Nếu như nói chưởng giáo núi Luyện Ngục là một con sông lớn trước nay chưa từng có, vậy hắn chính là những tảng đá lớn đượt đặt vào sông bất ngờ, không ngừng được đặt vào, cho đến khi con sông này bị ngăn chặn.

Hơn nữa, hắn có thể khẳng định sức mạnh của học viện không chỉ giới hạn ở Trương Bình đã trở thành đại trưởng lão núi Luyện Ngục, không chỉ là Vong Tình kiếm, không chỉ là Từ Sinh Mạt.

Luồng gió ẩn chứa khí tức hắn quen thuộc này chính là một sức mạnh khác của học viện, một sức mạnh có thể quyết định cả trận chiến này.

Đôi mắt uy nghiêm của chưởng giáo núi Luyện Ngục chợt co lại.

Một cây tên màu xanh ngọc không có bất kỳ phù văn nào đột nhiên xuất hiện trước người lão.

Luồng gió kia còn cao cao trên trời, nhưng cây tên kim loại màu xanh ngọc này lại đến trước mặt lão.

Không có ai biết cây tên này được bắn tới từ đâu.

Bởi vì tốc độ của cây tên này đã hoàn toàn vượt qua khỏi cảm giác mọi người, ngay cả chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng không thể bắt kịp tốc độ của cây tên này, không cảm giác rõ ràng được quỹ tích tên bắn.

Cây tên kim loại màu xanh ngọc này mang theo luồng gió từ trên chín tầng trời, nhưng tốc độ của cây tên này lại nhanh đến mức vứt bỏ toàn bộ gió ở đằng sau, giống như là trực tiếp phá vỡ không gian, đột ngột xuất hiện trước người chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Lúc trước, một kiếm của Nam Cung Vị Ương tuyệt đối là một kiếm mạnh nhất trong lịch sử đế quốc Vân Tần.

Mà bây giờ, cây tên này tuyệt đối là cây tên mạnh nhất trong lịch sử đế quốc Vân Tần.

Sức mạnh này không chỉ dựa vào hồn lực ẩn chứa bên trong thân tên, mà còn tại chất liệu của cây tên này.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục phát hiện mình không thể dùng sức mạnh mạnh nhất của mình để nung chảy cây tên kim loại màu xanh ngọc này.

Bởi vì lão ta phát hiện cây tên màu xanh ngọc này đã xuất hiện trước mặt mình, bởi vì ma sát với không khí quá mạnh, nên tự động hấp thu nhiệt lượng xung quanh, đạt đến một trạng thái nóng chảy kỳ lạ.

Cho nên, thay vì nói đây là một cây tên, nhưng thật ra đó lại là một dung dịch kim loại, vô cùng mềm mại. Mà quan trọng nhất chính là lão có thể cảm giác được đặc tính kim loại của cây tên này chính là hấp thu lấy nhiệt lượng kinh khủng.

Vì thế, nếu như bây giờ lão ta ngưng tụ ra ngọn lửa kinh khủng của mình, chẳng những không thể nung chảy cây tên kim loại này, mà sức mạnh bên trong ngọn lửa đó còn bị cây tên này hấp thụ, đến lúc đó sẽ biến thành một sức mạnh khủng khiếp đánh vào người lão.

Đối mặt với cây tên có tốc độ vượt qua cảm giác của minh, thời gian đối với một đại nhân vật như chưởng giáo núi Luyện Ngục là vô cùng quý giá. Cũng chính suy nghĩ ngắn ngủi vừa rồi, đã khiến cho chưởng giáo núi Luyện Ngục trì trệ, đánh mất một chút thời gian.

Đợi đến khi lão đã quyết định được nên dùng cách nào ngăn cản, đầu tên đã tiếp xúc với áo của lão.

Điều khiến lão khó tin, đồng thời càng lúc càng muốn giết Lâm Tịch hơn chính là luồng ánh sáng đen do Lâm Tịch bắn ra ngay lúc này đã rơi xuống lưng của lão.

Nếu như là lúc khác, cho dù là ba thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường cùng lúc đánh tới, lão ta vẫn có thể dễ dàng diệt trừ luồng ánh sáng đen này. Bởi vì dù sao Lâm Tịch cũng không phải là Thánh sư, đối với người đã đạt tới cấp bậc Đại thánh sư như lão ta, sức mạnh của Lâm Tịch thật sự quá nhỏ yếu.

Mà giờ khắc này, lão ta đã phải lấy toàn bộ tinh thần và cảm giác để tập trung đối phó với cây tên kim loại màu xanh ngọc hội tụ sức mạnh của học viện Thanh Loan, nên lão ta không thể rảnh tay đối phó với luồng ánh sáng đen của Lâm Tịch được.

...

Một trước một sau, hai cây tên này bắn trúng người của chưởng giáo núi Luyện Ngục, kiềm chế chưởng giáo núi Luyện Ngục gắt gao.

Tại nơi cây tên kim loại màu xanh ngọc tiếp xúc với thần bào uy nghiêm mà chưởng giáo núi Luyện Ngục đang mặc, bỗng nhiên có một luồng sáng xuất hiện, sau đó luồng sáng này nhanh chóng khuếch tán, thần bào bị đốt cháy nhanh chóng.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục đứng vững bất động.

Tay chân của lão ta chưa cử động, nhưng hồn lực của lão ta đã trực tiếp từ trong lồng ngực tản phát ra ngoài với tốc độ người bình thường khó tưởng tượng được.

Trước mặt lão ta tựa hồ đột nhiên xuất hiện một thế giới vô cùng to lớn.

Cảm giác như vậy là vì khí tức to lớn được tạo thành khi hồn lực của lão bộc phát mãnh liệt.

Một tầng hồn lực màu ngọc bích xuất hiện bên ngoài da thịt lão.

Cùng lúc đó, sau lưng của lão ta cũng có hồn lực thấm ra ngoài, luồng ánh sáng màu đen bị hồn lực lão ta ngăn chặn, không thể tiến vào!

Lấy hồn lực tinh khiết bố trí ngoài thân, giúp thân thể mạnh mẽ đến mức hồn binh cường đại không thể đâm vào, loại cảnh giới này giống như là bất diệt thánh thân được ghi lại trong sử sách!

Loại cảnh giới này khiến bất kỳ người tu hành nào cũng phải run rẩy, sợ hãi.

Nhưng cây tên màu xanh ngọc hội tụ hi vọng phản kích của học viện Thanh Loan tất nhiên không thể bị ngăn cản dễ dàng như vậy.

Đầu mũi tên không thể đâm vào, nhưng ngay sau đó lại sôi sùng sục như dầu sôi, rồi nhah chóng khuếch tán trên bề mặt hồn lực màu ngọc bích.

Toàn bộ cây tên màu xanh này hóa thành chất lỏng, tràn ngập toàn thân chưởng giáo núi Luyện Ngục, tựa như muốn tạo thành một tầng da màu xanh ngọc rất mỏng, bao vây toàn bộ chưởng giáo núi Luyện Ngục bên trong, sau đó nguội lạnh trở thành một vỏ bọc.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục quát lớn một tiếng.

Lão ta biết dung dịch màu xanh ngọc này nếu như thật sự tiếp xúc với da thịt của lão, tất nhiên sẽ không đơn giản là tạo thành lớp vỏ màu xanh nguội lạnh như vậy. Kim loại bị nung chảy, mang theo sức mạnh và nhiệt độ kinh khủng không chỉ đốt cháy lớp da bên ngoài của lão, mà còn thông qua lỗ chân lông thâm nhập vào bên trong, đến lúc đó chính là vô số cây châm nhỏ màu xanh ngọc đâm vào nội tạng lão ta.

Hồn lực ngay lồng ngực lão ta bộc phát mãnh liệt, tựa như tạo thành một chén lớn bằng ngọc, kiềm chế toàn bộ dung dịch màu xanh ngọc do cây tên kim loại tan chảy ra, nhìn từ xa trông rất giống một lá sen ngọc đang giữ lấy một hạt sương trong suốt.

Ngay trong nháy mắt này, giọt sương trong suốt màu xanh đã bị lão ta kiềm chế, sau đấy dùng lực đẩy ra ngoài, ầm ầm nổ tung rồi bắn tung ra bốn phương tám hướng.

Cây tên hội tụ sức mạnh phản kích của học viện Thanh Loann đã bị chưởng giáo núi Luyện Ngục mạnh mẽ ngăn cản!

Nhưng cùng lúc đó, luồng ánh sáng màu đen mà Lâm Tịch bắn vào lưng chưởng giáo núi Luyện Ngục tựa như đã lấy được tự do, tựa như biến thành một ma vật hút máu ngửi thấy mùi máu tươi, mạnh mẽ lao tới phía trước.

Hồn lực màu ngọc bích phía trước luồng ánh sáng màu đen này hiện giờ đã rất yếu ớt, không thể ngăn cản được nữa.

Luồng ánh sáng màu đen đâm vào sau lưng chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Cùng lúc đó, bởi vì đã bộc phát hồn lực quá mạnh mẽ, mà da thịt ở phần ngực chưởng giáo núi Luyện Ngục gần như bị nứt vỡ, tựa như một đồng ruộng khô nứt lâu ngày, xuất hiện nhiều vết nứt.

Cũng ngay lúc này, Lâm Tịch hoàn thành ma biến, cả người phát ra ánh sáng tinh khiết chói mắt.

Thân như ác ma, lại phát ra ánh sáng tinh khiết chói mắt.

Đây là một hình ảnh khó tưởng tượng được, khiến người ta vô cùng rung động.

Thật ra Lâm Tịch đã biết đây chính là cơ hội của mình.

Từ lúc bắn ra cây tên, ba cây phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường liên thủ, cho tới lúc chưởng giáo núi Luyện Ngục bị cây tên của Đại Hắc bắn trúng lưng, da thịt ở lồng ngực chưởng giáo núi Luyện Ngục xuất hiện vết nứt, tất cả chỉ diễn ra trong một thời gian cực ngắn.

Nguyên nhân khiến người ta cảm nhận được một hình ảnh rung động chính là trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi vừa rồi, tất cả việc diễn ra đã đồng thời tác động vào trong trí óc người nhìn, không thể nào diễn tả bằng ngôn từ được.

Cho nên, tất cả mọi người đều im lặng, không kịp suy nghĩ được bây giờ Lâm Tịch muốn làm gì.

Chỉ có Nam Cung Vị Ương là hiểu rõ.

Bởi vì nàng thật sự là một ngoại tộc, nàng chưa từng quan tâm cảnh giới của chưởng giáo núi Luyện Ngục là gì, ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng luôn luôn là đánh bại đối thủ.

Cho nên, ngay lúc này nàng kêu to một tiếng, bước tới trước một bước, quán chú toàn bộ sức mạnh của mình vào trong phi kiếm.

Với thương thế hiện giờ của nàng, nếu như liều lĩnh quán chú toàn bộ hồn lực như vậy rất dễ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nàng biết mình sẽ không chết, bởi vì có Lâm Tịch ở đây.

Nàng tựa như là phi kiếm của Lâm Tịch.

Ánh sáng tinh khiết do Lâm Tịch phát ra tập trung vào người nàng, tạo thành một lối đi ánh sáng giữa Lâm Tịch và nàng.

Thanh phi kiếm đang lơ lửng trên không trung của nàng lại trở nên nặng nề như núi.

Khi mà vô số giọt mưa màu xanh trên không trung còn chưa rơi xuống đất, một con Hải yêu vương màu xanh đậm đã sống lại sau phi kiếm của nàng.

Phi kiếm của nàng lại đâm về phía chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Vô số giọt nước mưa đang từ trên cao rơi xuống bị một kiếm này của nàng kéo theo, tựa như vô số thanh tiểu kiếm cùng lúc tấn công chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Lúc này, luồng gió mà cây tên màu xanh ngọc tạo ra khi nãy mới quét tới chiếc xe người kéo.

Cuồng phong kinh khủng thổi trúng chiếc xe người kéo, rồi cuốn về sau.

Có một ít dung dịch màu xanh vừa được chưởng giáo núi Luyện Ngục bắn ra bốn phương, bị cơn gió này kéo theo quét trúng một tên đệ tử núi Luyện Ngục.

Tên đệ tử núi Luyện Ngục này nhất thời biến thành một người kim loại màu xanh, đứng bất động trên quan đạo, tựa như đã hòa thành một thể với quan đạo, biến thành một bức tượng cứng ngắc.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục đưa tay ra.

Bàn tay của lão ta hiện đầy ngọn lửa màu đen.

Ngọn lửa này kinh khủng đến mức khiến toàn bộ cuồng phong trước người lão ta bị đốt cháy thành vô số dòng xoáy nhỏ, tựa như có một lỗ đen được tạo thành trên không trung.

Luồng ánh sáng màu đen mà Lâm Tịch bắn tới lão ta tựa như đã bị thân thể lão ta thôn phệ, chỉ để lại một lỗ nhỏ sau lưng lão ta. Ngoại trừ lúc ban đầu có chút máu tươi nhỏ ra bên ngoài, hiện giờ vết thương đó sau lưng chưởng giáo núi Luyện Ngục đã bị nung khô, không có một giọt máu nhỏ ra ngoài.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục bị cuồng phong quét trúng chiếc xe người kéo mình đang đứng vẫn chiếm thế chủ động, khí thế vô địch thiên hạ.

Lão ta chuẩn bị cầm lấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, hoàn toàn hủy diệt thanh phi kiếm có thể uy hiếp đến tính mạng lão ta.

Nhưng tay của lão ta lại không bắt trúng.

Trong cảm giác lão ta, thanh kiếm của Nam Cung Vị Ương hẳn đâm về trán lão.

Mà bây giờ, thanh kiếm này của Nam Cung Vị Ương lại đâm trúng ngực trái lão, đâm vào tim lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.