Trời chiều
sắp sửa xuống núi, đã gần hết một năm, phần lớn thương nhân không còn
kinh doanh nữa. Mặc dù là những đường phố phồn hoa nhất trong thành
Trung Châu, nhưng bây giờ lại thiếu đi những ánh đèn lồng và tiếng ca
hát, lộ vẻ cô đơn vô cùng.
Trương Bình không nhìn Hứa Châm Ngôn rời đi, chỉ là hơi trào phúng nhìn
sắc trời bên ngoài, thầm nghĩ dòng họ Trưởng Tôn trong núi Chân Long
cũng chỉ như ánh trời chiều tà này mà thôi.
Khi bóng tối dần bao phủ cả thành Trung Châu, Chân Khoái đang ngồi chồm
hổm ở một góc phố. Hành động của hắn có vẻ như là đang rút giầy của mình ra, nhưng thực chất là lấy tay chạm vào bụi dưới đất.
Sau khi nhìn thấy tên đầu mục tiềm ẩn của núi Luyện Ngục xong, Chân
Khoái đã sớm thối lui khỏi thế giới người tu hành cũng có một lựa chọn
thật khó khăn.
Cuộc sống bình tĩnh mà hạnh phúc thật đáng quý trọng, nhưng tính mạng và cuộc sống của hắn lại do Trạm Thai Thiển Đường và Lâm Tịch ban tặng,
nên trước khi năm nay kết thúc, hắn đã rời nhà, một đường truy tung tên
thương nhân trung niên kia, đi tới thành Trung Châu.
Hắn coi như không có chuyện gì xảy ra mà đứng lên, trở lại trong một căn phòng nhỏ của hàng xóm bên cạnh. Sau đó nhanh chóng đốt cháy nến, rồi
chùi chùi thật mạnh những ngón tay đã dính bụi của mình.
Bụi đầu ngón tay hắn rơi xuống có màu phấn hồng, so sánh với loại bột nước tốt nhất của thành Trung Châu còn mịn hơn.
Chân Khoái cau mày lại.
Hắn theo bản năng bưng một chậu nước qua, nhưng còn chưa kịp lấy số phấn vụn đó để trong nước, trong lúc các ngón tay khẽ chuyển động, hắn liền
nhìn thấy số phấn vụn màu hồng đã phát ra một loại ánh sáng chói mắt.
Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Chân Khoái đã cảm thấy vô cùng
khiếp sợ. Hắn trực tiếp để ngón tay của mình vào trong nước, sau đó hắn
thấy những gì mình đã suy đoán là đúng, bởi vì số phấn vụn tinh mịn đó
còn nặng hơn cả nước, khi rơi xuống đáy nước còn phát sáng, tựa như ánh
sáng mặt trời.
Đây là Hỏa dung tinh của núi Luyện Ngục!
Tác dụng duy nhất của loại tinh thạch kỳ dị chỉ có núi Luyện Ngục mới có này chính là có thể thay đổi rất nhiều khoáng thạch, nung chảy kim
loại, dùng để luyện khí.
Càng là những kim loại bền chắc, phẩm chất cao, càng không dễ dàng hòa
tan và rèn khí. Thậm chí có một số kim loại mà ngay cả ngọn lửa mạnh
nhất của núi Luyện Ngục cũng không hòa tan được, không cách nào đúc
thành hình dạng được, không thể khắc phù văn lên, nên không thể phối chế với các kim loại khác mà tạo thành hồn binh được.
Phấn vụn của Hỏa dung tinh có thể tạo thành phản ứng kỳ lạ với nhiều
khoáng thạch, kim loại, có thể khiến những quáng thạch và kim loại đó dễ dàng bị nung chảy, tựa như dung hòa số quáng thạch và kim loại đó vào
trong chất lỏng. Hơn nữa, sau khi Hỏa dung tinh đã dung hòa với số kim
loại đó, núi Luyện Ngục còn có phương pháp có thể trừ đi những tạp chất
sinh ra trong lúc dung hòa.
Hỏa dung tinh vô cùng trân quý, chỉ sử dụng khi núi Luyện Ngục muốn luyện chế các hồn binh lợi hại.
Nhưng qua vài ngày truy tung, Chân Khoái có thể khẳng định nhiệm vụ của
tên thương nhân trung niên kia chính là vận chuyển rất nhiều Hỏa dung
tinh tới thành Trung Châu.
Hơn nữa, hắn còn có thể khẳng định số lượng Hỏa dung tinh mà tên thương
nhân đó chịu trách nhiệm vận chuyển là vô cùng kinh người.
Hiện giờ ai cũng biết Lâm Tịch đã tới thành Trung Châu, Chân Khoái cũng
biết Lâm Tịch đã cho hoàng đế Vân Tần lựa chọn cuối cùng. Hắn không nghĩ rằng đây chính là hành động của Lâm Tịch, nên hắn càng ngày càng cảm
thấy bên trong nhất định có âm mưu kinh người.
...
Thành Trung Châu về đêm rất rét lạnh.
Nhưng lửa than ấm áp trong hoàng cung lại khiến tuyết đọng trên mái nhà
tan rã, thỉnh thoảng lại có tiếng nước nhỏ giọt từ trên mái hiên rơi
xuống đất.
Hoàng đế Vân Tần phải chịu thẩm phán cuối cùng lại không tỏ ra thô bạo
như thường ngày. Bởi vì đối với hắn ta, những ngày sống cuộc sống bình
tĩnh mà đợi chờ kia mới là đau khổ.
- Thối vị? Hắn muốn trẫm thối vị?
Hoàng đế Vân Tần đã nói đi nói lại những lời này rất nhiều lần, nên các
quan viên đang quỳ dưới chân hắn cũng im lặng, không biết nói gì.
- Được, ngày mai trẫm sẽ đứng trước hoàng thành, trẫm muốn hỏi hắn tại sao hắn bắt trẫm phải thối vị.
Nhưng sau khi lời nói lạnh lẽo và mới mẻ này vang lên, tất cả quan viên
đang ở đây lại cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi vào mặt mình,
khiến cả người họ phải run rẩy.
Bọn họ run sợ ngẩng đầu lên, nhìn hoàng đế Vân Tần trên ghế rồng.
- Ngày mai hãy cho hắn đến trước hoàng thành, đồng thời truyền tin cho
tất cả mọi người trong thành Trung Châu đều biết, cũng không ngăn cản
bách tính ngoài thành vào trong. Trẫm muốn xem thử trước mặt bách tính
thành Trung Châu, hắn có dám làm những chuyện đại nghịch bất đạo hay
không.
Uông Bất Bình vô lực cúi thấp đầu.
Trong nháy mắt này, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh, trong đó rõ ràng nhất chính là cảnh lão sư của hắn dặn dò hắn trước khi lâm
chung. Hắn là một thanh niên chính nghĩa mà nhiệt huyết, vì nghe theo
lời lão sư dạy bảo mà đã hết sức vì triều đình này, cống hiến cho quân
vương.
Nhưng Lâm Tịch báo thù, Lưu Học Thanh tự sát...nhiều chuyện phát sinh
như vậy lại khiến hắn càng ngày càng cảm thấy vô lực. Hắn muốn tận trung với hoàng đế, nhưng khi nghe thấy những lời của hoàng đế, không biết
tại sao hắn lại cảm thấy vô cùng thất vọng và tuyệt vọng đối với hoàng
đế Vân Tần.
...
Trời đã sáng, nhưng bao phủ cả thành Trung Châu đã không còn là sự vui mừng đón năm mới, mà chính là sự hoảng sợ.
Ai cũng biết Lâm Tịch yêu cầu hoàng đế Vân Tần thối vị.
Tất cả dân chúng bình thường trong thành Trung Châu, không ai biết yêu
cầu này của Lâm Tịch sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với đế quốc
Vân Tần này. Đây là một tin tức khủng khiếp, nhưng lại trông rất bình
tĩnh, hết sức đột ngột.
Một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt, đột ngột xuất hiện trên bầu trời bao la của thành Trung Châu, vô cùng đột ngột.
Rất nhiều người nheo mắt lại, bởi vì so với họ đoán, cách xuất hiện của Lâm Tịch còn nhanh chóng và dứt khoát hơn rất nhiều.
Phượng Hoàng Vân Tần đã to lớn hơn trước rất nhiều xuất hiện bên ngoài cửa cung, rơi vào một quãng trường rộng lớn.
Đại môn hoàng cung mở ra.
Trước cửa hoàng cung không có bất kỳ triều thần nào, bởi vì đêm hôm qua, các triều thần đều qua đêm trong hoàng cung, không rời đi.
Vô số dân chúng thành Trung Châu đứng chi chít trong các con đường vây
quanh thành Trung Châu, tạo thành những bức tường người khổng lồ.
Dường như cả thành Trung Châu đã tràn ngập, chỉ có hoàng cung là trống rỗng.
Phượng hoàng Vân Tần màu vàng lại bay lên, chỉ còn Lâm Tịch một mình
đứng trên quãng trường rộng lớn đối diện với đại môn hoàng cung, lưng
đeo trường kiếm.
Một luồng ánh sáng màu vàng từ trong hoàng cung phóng ra ngoài, theo sau là sắc phục các triều thần Vân Tần, đông đúc như thủy triều.
Từ trong hoàng cung đi ra ngoài, trông hoàng đế Vân Tần vô cùng bình
tĩnh, thể hiện rõ sự uy nghiêm của đế vương, nhưng khi nhìn thấy chỉ có
Lâm Tịch phía trước, đôi mắt của hắn ta lại phóng ra ánh sáng khác lạ,
Trong nháy mắt chuẩn bị ra khỏi cửa cung, hắn khẽ do dự một chút, nhưng
vẫn ra hiệu đối với phía sau, để cho toàn bộ triều thần đứng lại, sau đó một mình chậm rãi đi ra khỏi cửa cung.