Tiên Ma Biến

Chương 1: Q.14 - Chương 1: Người bình thường




Trên cổng thành lăng Trụy Tinh, Lâm Tịch tỉnh lại.

Bởi vì khi trước quá mỏi mệt, mà sự mỏi mệt này phần lớn đến từ áp lực tinh thần và cảm xúc dao động, nên khi nhìn thấy doanh trướng to trên đầu mình, hắn nhất thời không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hắn mơ hồ vén màn doanh trướng lên, thấy lăng Trụy Tinh đang chìm trong bóng đêm, thấy rất nhiều quân nhân Vân Tần từ trong các lều vải khác ra hành lễ với hắn trong sự chân thành và tôn kính. Sau đấy, hắn mới chợt nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhớ rằng mình đang ở trong một đại chiến có thể ảnh hưởng đến rất nhiều dân chúng ở các hành tỉnh sau hành tỉnh Nam Lăng.

Hắn thấy Cao Á Nam đang đứng tại một doanh trướng khác cách đấy không xa.

Sau khi đáp lễ lại với những quân nhân Vân Tần vừa hành lễ với mình, hắn đi tới bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Cao Á Nam, nhẹ giọng hỏi:

- Ta ngủ rất lâu sao?

Cao Á Nam lắc đầu, nói;

- Không lâu, chỉ hơn nửa ngày thôi.

Lâm Tịch gật đầu, nhìn về đôi tay dính không ít máu, không thể coi là sạch sẽ nữa của mình.

Hắn dùng sức tung quyền, vừa buông ra lập tức cảm thấy cả người bủn rủn, dường như cảm giác mệt mỏi vô cùng vẫn còn tràn ngập toàn thân, không tản đi, nhưng hắn lại có một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Cảm giác này khiến hắn nghĩ rằng thân thể mình đã có biến đổi nào đấy, nhưng hắn nhất thời không thể nói rõ rằng đã thay đổi như thế nào.

- Sao vậy?

Cao Á Nam thấy Lâm Tịch cau mày liền hỏi:

- Có gì xảy ra sao?

- Cảm giác hơi kỳ lạ, không biết có phải do hạt châu của Thân Đồ Niệm hay không.

Lâm Tịch nhíu mày, hỏi:

- Chẳng qua là ta không biết kỳ lạ ở chỗ nào.

- Đây là chuyện quan trọng.

Cao Á Nam biến sắc, lập tức nói:

- Có cần nói mấy người Cố tướng quân tới đây xem thử không?

- Không cần gấp, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ta cảm thấy dường như không phải chuyện xấu.

Lâm Tịch ngẩng đầu lên, lắc đầu, nhưng đột nhiên hắn càng nhíu mày chặt hơn.

Bởi vì ban đầu nhìn thấy Cao Á Nam cúi thấp đầu xuống, hắn chỉ cho rằng chiến tranh quá thảm thiết, nhưng vào lúc này, bởi vì đã quá quen thuộc với Cao Á Nam, nên hắn lập tức nhận ra tâm tình Cao Á Nam hiện giờ không tốt.

- Sao vậy?

Tâm của hắn bỗng nhiên trĩu xuống.

- Phụ thân ta giao chiến với Văn Nhân Thương Nguyệt, bị thương rất nặng.

Cả người Cao Á Nam bỗng run rẩy:

- Tu vi có thể sẽ thối lùi, sau này không thể giao chiến với người khác nữa.

Lâm Tịch trầm mặc, dùng tay vỗ nhẹ lưng Cao Á Nam, không nói quá nhiều lời để an ủi.

Bởi vì hắn biết rằng mặc dù Chu thủ phụ là người trước giờ không muốn giao chiến với người tu hành khác, nhưng thân là một người tu hành mạnh đến mức có thể làm bị thương Văn Nhân Thương Nguyệt được, bây giờ lại đột nhiên mất đi sức mạnh bảo vệ mình, bảo vệ người khác, quả thật là một chuyện rất khó khăn.

Sau một hồi căng thẳng và dao động, Cao Á Nam đã bình tĩnh lại.

- Ta không có chuyện gì, chỉ lo lắng cho phụ thân ta...Nhưng ta cũng rất ích kỷ, bởi vì như vậy cũng tốt, không cần giao chiến cả đời như những Thánh sư khác, cuối cùng lại chết trong chiến đấu.

Cao Á Nam ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch:

- Điều quan trọng bây giờ chính là ngươi...ngươi không nên chủ quan, cần phải biết mình đã xảy ra chuyện gì.

- Ngươi có thể nghĩ vậy là tốt rồi, ta an tâm rất nhiều.

Lâm Tịch gật đầu, nhìn nàng rồi nói:

- Hay là để ta cẩn thận tự quan sát trước? Nếu như phát hiện có chuyện gì không đúng, ta sẽ mời Cố tướng quân và lão sư học viện tới giúp đỡ.

Cao Á Nam gật đầu.

Nàng biết tâm tình người tu hành càng bình tĩnh, cảm giác càng rõ ràng hơn, nên nàng biết điều mình cần làm bây giờ nhất là gì.

Nàng cầm tay Lâm Tịch, sau đấy cùng với hắn đi tới doanh trướng đối diện.

Nàng đứng bên ngoài, chờ Lâm Tịch.

...

Lâm Tịch vì nàng mà cảm động, vì nàng mà bình tĩnh.

Hắn nhắm hai mắt lại, yên lặng cảm giác từng nơi trong thân thể mình. Sau khi quên đi cảm giác mệt mỏi vô lực trong cơ thể, hắn phát hiện cảm giác của mình đối với việc máu huyết hay hồn lực chảy xuôi đã rõ ràng hơn rất nhiều, có rất nhiều nơi rất nhỏ không đáng nhắc đến trong cơ thể cũng trở nên rõ ràng.

Cảm giác này chính là bình thường hắn chỉ có thể nhìn thấy thân cành hoặc rễ của một đại thụ, nhưng bây giờ đã có thể thẩm thấu xuống dưới đất, nhìn thấy từng gốc rễ.

Hắn không cảm thấy quá ngạc nhiên, bởi vì sau khi trải qua đại chiến lần này, ý chí và tinh thần của hắn đã nhiều lần vượt qua cực hạn, nên tu vi sẽ tiến bộ và đột phá nhanh hơn lúc bình thường.

Nói theo lý lẽ tu hành của học viện Thanh Loan, nếu như con người gặp phải cực hạn, trong cơ thể sẽ sản sinh ra những vật chất thần bí mà lúc bình thường không thể phân biệt được, giúp cho người tu hành tiến bộ nhanh hơn...Hoặc có thể dùng những lý lẽ thông thường nhất của những người tu hành trên thế gian để hình dung, tu vi cũng tựa như một gốc cây, càng gặp nhiều mưa gió, càng bị bẻ gãy nhiều lần, thân cành càng tráng kiện hơn trước.

Nhưng những biến đổi trong thân thể này, bao gồm cả việc tiến bộ, chỉ là những phản ứng bình thường khi tu vi tăng tiến, cũng không phải là điều kỳ lạ mà hắn đang cảm thấy.

Không bao lâu sau, hắn phát hiện điều kỳ lạ mà hắn cảm thấy dường như đến từ bánh xe màu xanh đang tỏa sáng trong đầu mình.

Thật ra bánh xe màu xanh này tựa như một bức tranh giúp cho trí óc của hắn được khắc sâu hơn.

Bánh xe màu xanh không thay đổi, nhưng Lâm Tịch lại cảm thấy nhờ có bánh xe màu xanh này mà đầu óc của mình đã rõ ràng hơn trước, không có một chút trở ngại nào, tựa như lớp sương mù bao quanh trước kia đã bị loại bỏ.

Nhưng cái cảm giác kỳ lạ này thật khó nắm bắt, Lâm Tịch luôn cảm thấy thân thể mình đã xảy ra một sự biến đổi về chất, nên hắn mới cảm thấy như vậy.

Là tinh thần sao?

Chẳng lẽ hồn lực cũng có thể được coi là tinh thần lực, ý niệm lực?

Hắn nhất thời run người, nghĩ tới một khả năng có thể đã xảy ra.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đấy tiến vào minh tuorng tu hành.

Thời gian hắn tiến vào minh tưởng tu hành rất nhanh, đủ để khiến phần lớn người tu hành phải khiếp sợ. Chỉ khoảng mấy tức sau, hơi thở của hắn đã bắt đầu vận chuyển theo một quy luật đặc biệt, những nguyên khí vô hình mà chỉ có người tu hành mới cảm giác được chậm rãi hòa làm một thể với hắn.

Dù là Đông Vi hay là Từ Sinh Mạt không muốn gặp Lâm Tịch bây giờ, khi còn ở học viện Thanh Loan, họ luôn có yêu cầu rất cao đối với Lâm Tịch.

Lâm Tịch luôn theo đuổi mục tiêu có thể lập tức minh tưởng tu hành trên chiến trường, thật ra chính hắn đã gần chạm tới cảnh giới đó. Khi liên tục chiến đấu trên chiến trường hành tỉnh Nam Lăng, Cao Á Nam đã từng nhìn thấy hắn tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành nhanh hơn, chỉ cần có khoảng bốn hoặc năm tức là đủ. Cho nên, đối với việc Lâm Tịch có thể tiến hành minh tưởng tu hành nhanh như vậy, nàng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc chính là lần minh tưởng tu hành này của Lâm Tịch quá nhanh.

Chỉ khoảng mấy chục tức sau, Lâm Tịch đã kết thúc minh tưởng tu hành.

...

Lâm Tịch mở mắt.

Hắn rốt cuộc biết vì sao mình cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt của hắn hơi mơ hồ, nhưng lại đầy sự ngạc nhiên và vui mừng, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

Cao Á Nam vén màn doanh trướng lên, lập tức nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng thấy hắn đang run rẩy.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thần thái Lâm Tịch hiện giờ khiến nàng run sợ.

Lâm Tịch chăm chú nhìn nàng, cảm thấy khó giải thích, nhưng cuối cùng vẫn cười nói:

- Hiện giờ ta không phải là Lâm nhị...sợ rằng là Lâm tam rồi, có thể coi là bình thường đấy, không còn kém cỏi nữa.

Lâm nhị? Lâm tam?

Cao Á Nam đã quen với cách nói chuyện của Lâm Tịch, thậm chí là hiểu được vài phần trong mấy lời "mê sảng" của Lâm Tịch, nhưng hiện giờ vẫn không thể hiểu được Lâm nhị Lâm tam của Lâm Tịch có nghĩa là gì. Nhưng khi nghe thấy Lâm Tịch nói rằng "không còn kém cỏi nữa", nàng nhất thời mới khiếp sợ và không thể tin được:

- Ngươi đang nói tới tư chất sao?

Lâm Tịch nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, gật đầu, cảm thán nói:

- Đúng vậy.

Cao Á Nam hoàn toàn sửng sốt.

Khi còn ở trấn Lộc Lâm, Lâm Tịch được gọi là nhị thiếu gia, bởi vì hắn thường xuyên đến sau mọi người, mà người trấn Lộc Lâm lại cho rằng đầu óc hắn có vấn đề, có lẽ không phải là người bình thường.

Lúc đến trấn Lộc Lâm, hắn cũng có ngoại hiệu là Lâm nhị, bởi vì khi kiểm tra nhập thí học viện Thanh Loan ở ven hồ Linh Hạ, tư chất của hắn chính là hai.

Ở thế giới này, tư chất được chia làm năm cấp bậc.

Ba là bình thường, hai là cực kém, một là tàn phế, hoặc có thể nói là không thể tu hành.

Tư chất tu hành của Lâm Tịch là hai, đối với người tu hành, hắn là một người rất kém cỏi, mà sự thật đúng là như vậy, bởi vì tốc độ tăng tu vi hồn lực của hắn vô cùng chậm chạp.

- Tư chất tu hành của ngươi đạt đến ba thật sao? Không có điều gì khác xảy ra, chỉ có tư chất tăng lên thôi sao?

Cao Á Nam biết Lâm Tịch không thể nào nói dối mình, nhưng nàng rất hiểu rõ việc thay đổi như vậy có ý nghĩa ra sao với người tu hành, nên nàng vẫn chăm chú nhìn Lâm Tịch, một lần nữa khiếp sợ hỏi.

Lâm Tịch lẳng lặng nhìn nàng, sau đấy dùng sức gật đầu.

Mặc dù hắn cảm giác được tốc độ tu hành hồn lực của mình không tăng lên nhiều, nhưng ít nhất mình đã từ một người được coi là vô cùng kém cỏi ở thế giới này, biến thành một người bình thường.

Chỉ riêng việc thay đổi như vậy đã khiến hắn vui mừng và rung động.

- Đây đúng là một chuyện tốt.

Cao Á Nam không khỏi xúc động.

Nàng là người tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch chiến đấu nhiều nhất, nàng biết nguyên nhân khiến tiến cảnh tu vi của Lâm Tịch hiện giờ nhanh hơn người khác là vì Lâm Tịch đã trả giá quá nhiều, chịu đau đớn và thống khổ quá nhiều. Nghĩ đến những chuyện Lâm Tịch đã trải qua, kể cả những trận chiến sinh tử mà Lâm Tịch và nàng cùng nhau chiến đấu, bao gồm cả những gì Lâm Tịch đã phải chịu đựng, nàng bỗng nhiên cảm thấy cay mũi, một lần nữa nhìn Lâm Tịch nói:

- Như vậy...ít nhất có thể giúp ngươi đạt đến Thánh sư nhanh hơn một chút.

- Đúng vậy.

Lâm Tịch nhìn nàng, cảm thấy xúc động vô cùng, nói:

- Có thể nhanh hơn một hai năm cũng tốt rồi.

Bóng đêm càng lúc càng dày hơn.

Trên cổng thành to lớn của lăng Trụy Tinh, hai người trẻ tuổi vì nhau mà cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.