Khoảng cách giữa Khinh khải quân đang thối lui và vị trí Tần Kính Hoàng bị Lâm Tịch giết chết cũng chỉ là mấy chục bước. Trong mắt bọn họ, vị tướng quân đại biểu cho thắng lợi và mạnh mẽ đã bị đối phương dùng một kiếm giết chết. Sự việc như lại lại xảy ra trước mắt bọn họ, khiến cho sự rung động trong lòng họ sẽ không thua kém gì so với các tướng lãnh đang đứng đối diện sát bên đỉnh gò đất.
Những quân nhân có ý chí bền vững như sắt thép này nhìn thấy Lâm Tịch xông thẳng xuống dưới, từ sâu trong nội tâm có một luồng khí lạnh dâng lên, trong lúc nhất thời có rất nhiều người không tiếc tính mạng mình, muốn xông ra chặn đường Lâm Tịch, phối hợp với hậu quân giáp công. Nhưng không hiểu vì sao, khi Lâm Tịch đi xuống thì đội quân ấy lại giống như đám tàn quân thua trận, tự động tách ra hai bên, tương đương với việc nhường cho Lâm Tịch đi xuống một con đường thẳng.
Đội Khinh khải quân trong Thiết sách quân lừng lẫy khắp biên quân Bích Lạc này đang sợ, bị đường kiếm vừa rồi của Lâm Tịch kinh sợ, khiến tinh thần hoàn toàn suy sụp.
- Tên điên này!
Đám người Khương Tiếu Y đã giảm bớt tốc độ, đi sau cuối Khinh kỵ quân. Từ lúc biết ý định của Lâm Tịch cho đến khi Lâm Tịch tung kiếm chém đầu, tất cả chỉ diễn ra trong mười mấy tức ngắn ngửi, bọn họ không kịp suy nghĩ nhiều. Cho đến giờ khắc này, bọn họ mới chợt nghĩ như vậy.
Bọn họ biết Lâm Tịch bất phàm, nhưng bọn họ cũng biết đằng sau gò đất đấy có một đại quân hùng mạnh đang chờ đợi, cho dù tu vi của Lâm Tịch đạt đến Đại quốc sư cũng vô cùng nguy hiểm.
Đây là một việc quá điên cuồng, nhưng rất hiếm khi xảy ra.
- Một kiếm khiến lăng Bích Lạc lạnh...đây là Tương Thần chưa trưởng thành sao...
Cao Á Nam đang cầm cây trường thương khổng lồ khẽ dùng tay còn lại lau sạch những vệt máu vướng trên má nàng. Nàng nhìn thấy Lâm Tịch từ trên lao xuống, nghĩ tới năm xưa ở lăng Bích Lạc này Trương viện trưởng một đêm giết chết thủ lĩnh Tây di thập ngũ bộ, bất giác nghĩ rằng Lâm Tịch thật sự có thiên phú Tương Thần. Có lẽ vì thế mà bao nhiêu sự tức giận trong lòng nàng bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự kiêu ngạo tột cùng.
Bởi vì người vừa không nói gì với đồng đội của mình, trong nháy mắt xong lên chém đầu thống lĩnh quân địch, khiến cho biên quân Bích Lạc ý chí như sắt thép cũng phải lạnh run chính là người thích nàng, cũng đồng thời là người nàng thích. Sẽ có một ngày, nàng khoác lên người mình tấm áo màu đỏ, trở thành thê tử của hắn.
Cao Á Nam và đám người Khương Tiếu Y, dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ là những cô gái chàng trai mới rời khỏi học viện.
Hiện giờ, đối với những người còn lại, tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều như Cao Á Nam.
Vào giờ khắc này, Lâm Tịch trầm lãnh và mạnh mẽ xông lên đỉnh vung kiếm chém đầu, khiến cho những người bên dưới cảm thấy vô cùng rung động.
Trên bình nguyên bên dưới, trong chiến trường tràn ngập thi thể, rất nhiều quân sĩ đang thở gấp không thôi, mà lưng của người tu hành trung niên cầm trường kiếm màu vàng cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Bởi vì ông ta biết rõ tu vi của Tần Kính Hoàng tuyệt đối hơn mình, mặc dù ông ta có thể nhảy tới trước người Tần Kính Hoàng, nhưng tuyệt đối cũng bị Tần Kính Hoàng giết chết.
Nhưng viên danh tướng tên Tần Kính Hoàng từng giao chiến với quân đội Đường Tàng, không dưới bảy lần dẫn đầu quân đội xông vào trận địa quân địch, thân trúng mười mấy cây tên mà vẫn không chết, sau đó được xưng tụng là Bất tử tướng quân, dĩ nhiên bị một kiếm chém bay đầu như vậy.
Phần lớn Kính Thiên hậu quân đều trấn thủ trên sườn núi cao, bởi vì khoảng cách hai bên khá xa, nhìn khung cảnh bên kia tựa như một ngọn lửa mông lung mơ hồ, nên tất cả mọi người không thấy rõ Tần Kính Hoàng giơ cao loan đao màu vàng, do đó cũng không biết Lâm Tịch vừa rồi đã tung một kiếm chém bay đầu danh tướng Vân tần. Nên mặc dù phát hiện đã xảy ra chuyện gì đó, mọi người vẫn rung động, nhưng sự rung động này lại tương đối nhỏ.
Vì thế, sau một hồi trầm mặc, cả Kính Thiên hậu quân bất giác vui mừng và rung động đến nỗi hoan hô thật to lên, tâm tình vui sướng không gì diễn tả nổi!
"Ầm!"
Sau khi tiếng hoan hô rung trời này vang lên, nhóm quân đội đứng trên bình nguyên và các Khinh kỵ quân đang rút lui mới kịp phản ứng lại, một lần nữa hô to hoan hô ủng hộ.
Nhất là nhóm quân đội đang đứng trên bình nguyên vốn cho rằng mình là bên phải chết trận, hiện giờ tiếng hoan hô của họ càng ẩn chứa sự nhiệt huyết vô hình.
Trong tiếng hoan hô rung trời và ủng hộ đang áp đảo mọi âm thanh khác, Lâm Tịch xông qua Khinh kỵ quân tựa như một tia chớp.
Ngay lúc tiếng hoan hô rung trời đầu tiên vang lên, một viên tướng bên quân địch đã tức giận đến mức muốn phát lệnh.
Nhưng hắn ta vừa mới vung tay lên, lập tức đã bị một tướng lãnh bên cạnh ngăn lại.
Trong lúc hai người dùng lực để kiềm chế người kia, bộ quần áo họ đang mặc bỗng nhiên phát ra những âm thanh rất nhỏ.
Cho đến tận bây giờ, tầng sương mỏng ngưng kết trên người họ khi Cát Tường ra tay mới từ từ rớt xuống.
- Không thể phát lệnh!
Người lấy tay ngăn chặn đồng bạn của mình là một tướng lãnh trung niên có mái tóc hơi bạc trắng. Tuy khuôn mặt vẫn đầy sự sợ hãi, nhưng âm thanh của hắn lại lạnh lẽo và kiên định. Sau khi hét lên một tiếng, hắn dồn dập nói:
- Khinh kỵ quân của đối phương đã rút lui thành công...nếu như cho toàn quân tấn công, tất sẽ mất thể lực...mà hiện giờ tinh thần đã như vậy, chúng ta cần cẩn thận.
Tuy câu nói cuối cùng của viên tướng trung niên này rất khó hiểu, nhưng cho dù là viên tướng trẻ tuổi nhất đang đứng trên sườn núi kia cũng hiểu rất rõ ý tứ bên trong...Trong hình như vậy, nếu như còn liều chết tấn công, sợ rằng sẽ có biến cố xảy ra, rất có thể cả đội quân sẽ bị đánh bại, thậm chí là nguy hiểm đến mức bị tiêu diệt.
Viên tướng bị giữ cánh tay bình tĩnh lại, sức mạnh ẩn chứa bên trong cánh tay hắn ta nhất thời mất hết. Nhưng khi nhìn xuống thi thể của Tần Kính Hoàng đang lăn xuống dưới đất, hắn ta cảm thấy không thể nhịn được, muốn hét lên thật to. Nhưng lý trí nói cho hắn ta biết rằng không thể làm như vậy, nên toàn thân hắn bị ức chế đến nỗi run rẩy không thôi.
...
Trong tối nay, một danh tướng Vân Tần đã cứ như vậy ngã xuống, thối lui khỏi võ đài đế quốc.
Người tu hành trung niên tay cầm trường kiếm màu vàng liên tục hít vào thở ra, đến lúc này ông ta mới chấp nhận đây là sự thật, đồng thời ông ta cũng hít sâu một hơi, sau đấy quát một tiếng thật to.
- Lui!
Tất cả quân sĩ còn sống đang đứng trên bình nguyên bắt đầu lui đi, vận chuyển mười bảy chiến xa Xuyên sơn nỗ, rút lui về phía sườn núi cao mà Kính Thiên hậu quân đang trấn thủ.
Tất cả Khinh kỵ quân nghênh đón Lâm Tịch quay về. Tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch một lần nữa đoạt chiến mã khác ở cuối Khinh khải kỵ quân, vung kiếm chém hết phần giáp nặng ở trên lưng chiến mã, sau đấy cưỡi thật nhanh đuổi theo ngay dưới quân kỳ, đội Khinh kỵ quân này nhất thời hoan hô rung trời.
Các quân nhân trong Khinh kỵ quân nhận ra người bị chém chết là Tần Kính Hoàng, bọn họ biết bất kể trận chiến này thắng bại như thế nào, Lâm Tịch và đội Khinh kỵ quân bọn họ nhất định sẽ được ghi lại trong sử sách Vân Tần.
Đây chính là vinh quang cao nhất!
Trong ánh mắt đầy sự cuồng nhiệt và tôn kính của các quân nhân Khinh kỵ quân, đám người Lâm Tịch cưỡi ngựa vượt qua bọn họ, đi song song với đội quân đang rút lui khỏi bình nguyên. Lâm Tịch đưa tay lên, ý bảo mọi người hãy giảm tốc độ lại, giữ vững khoảng cách như bây giờ.
Hiện giờ Lâm Tịch cũng không biết mình đã vô tình chém chết một danh tướng của Văn Nhân Thương Nguyệt. Hắn nhìn đỉnh gò đất ở đằng xa mình vừa mới rời đi, cảm nhận được đỉnh gò đất tối đen đấy không có gì lạ, hắn mới yên tâm thở dốc một hơi. Khương Tiếu Y đang ở bên cạnh biết hồn lực trong người hắn nhất thời đã tiêu hao rất nhiều, cần thời gian để nghỉ ngơi, nên người trẻ tuổi trông rất kiên nghị và lạnh lùng trong mắt nhiều người, không hề giống như những đệ tử học viện Thanh Loan non nót khác, lập tức mang theo trường thương màu đen cưỡi ngựa đi tới trước vài bước, đứng ngay cạnh viên tướng trung niên cầm trường kiếm màu vàng kia, thay Lâm Tịch hỏi thăm quân tình.
- Chúng ta là Kính Thiên hậu quân, đang hành quân ở đây.
- Trục Lộc quân đông giao Bích Lạc, phụng mệnh đi tới đường núi chính, bị quân địch phục kích. Ngoại trừ Thiết Sách quân, rất có thể quân địch còn có viện binh.
Người tu hành trung niên tay cầm trường kiếm màu vàng rõ ràng cũng là một tướng lãnh kinh nghiệm sa trường phong phú, chỉ nói vài câu đơn giản nhưng đã nói rõ ràng quân tình. Trong lúc nhanh chóng nói chuyện với nhau, tướng lãnh trung niên này lập tức nhận ra bọn người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y, Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm còn rất trẻ tuổi, nhất thời hơi thở trở nên dồn dập, mơ hồ đoán được bọn họ là ai.
Lâm Tịch bình tĩnh trở lại. Khi nhìn thấy hoa văn hình dạng sấm sét trên trường kiếm màu vàng, hắn ta lập tức đoán người tu hành trung niên này hẳn là cường giả xuất thân từ học viện Lôi Đình.
Trục Lộc quân đông giao Bích Lạc nằm ở giữa phía đông lăng Bích Lạc, từ đó đi đến đây quả thật xa hơn bọn họ rất nhiều.
- Ngài tên gì? Có biết bao nhiêu đội quân triều đình vào đây tiếp quản quân đội như chúng ta hay không?
Mặc dù đã từng chiến đấu với học viện Lôi Đình ở Thập chỉ lĩnh, nhưng đối với các cường giả xuất thân từ học viện Lôi Đình, Lâm Tịch lại không có thành kiến. Cho nên, hắn lập tức hành lễ với người tu hành trung niên này, hỏi han.
- Khâu Hàn Sơn, tạm quyền thống lĩnh Trục Lộc quân, từ trung châu tới.
Mặc dù Lâm Tịch còn trẻ, nhưng vì những gì hắn vừa thực hiện thật quá kinh tâm động phách, nên khi thấy Lâm Tịch hành lễ như vậy, người tu hành trung niên này bất giác khom người đáp lễ lại, tiếp theo lắc đầu:
- Chỉ biết có tất cả mười lăm đội ngũ tiến vào, nhưng không biết có bao nhiêu thành công.
Lâm Tịch bất giác cảm thấy thật quá khó khăn. Hắn biết số lượng quân nhân ở lăng Bích Lạc này có đến hơn mười vạn người, được chia làm năm mươi đội quân chính quy phân tán khắp lăng Bích Lạc. Cho dù mười lăm đội ngũ này có thành công tiến vào lăng Bích Lạc, thậm chí là tiếp quản được quân đội được chỉ định, nhưng cuối cùng tình hình của họ vẫn không thể tốt hơn được. Hơn nữa, ai cũng biết sức mạnh mạnh mẽ nhất của Văn Nhân Thương Nguyệt chính là tư quân và môn khách của hắn.
Luật pháp Vân Tần cấm quan viên thành lập tư quân, nhưng quan trọng là Thiên Lang vệ cũng chỉ được coi là môn khách của Văn Nhân đại tướng quân, hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là không ai biết số lượng quân đội do chính Văn Nhân đại tướng quân thành lập riêng là bao nhiêu...Đối với những người như Văn Nhân Thương Nguyệt, có những cấm lệnh không còn hiệu lực nữa.
Lâm Tịch tiếp tục điều chỉnh hơi thở của mình, bắt đầu quan sát hơn ba trăm Trục Lộc quân còn sống sót do chính Khâu Hàn Sơn chỉ huy
Ánh mắt của mỗi quân nhân Trục Lộc quân khi nhìn Lâm Tịch đều tràn đầy sự kính sợ và cảm kích, nhưng có một ánh mắt lại rất khác, khiến Lâm Tịch vừa nhìn qua đã nhận ra.
Hắn nhìn người nọ, lập tức kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt. Sau đấy, Lâm Tịch thở nhẹ một hơi, nói tên của người này:
- Hứa Châm Ngôn?