Âm thanh Lâm Tịch không cao nhưng lại rất có lực, bởi vì đây là lời nói chân thật. Từ đầu đến cuối, dù là Tần Tích Nguyệt hay Liễu Tử Vũ, bọn họ chưa từng nhìn thấy hắn tu hành, nói hắn như thế nào cũng đều là chủ quan suy đoán.
Bởi vì lời nói này rất có lực nên cả con đường núi nhất thời trầm mặc.
- Chẳng lẽ ngươi tu hành rất khắc khổ sao?
Trong không khí im ắng như vậy, một thiếu niên Kim Chước đứng chung bọn với Liễu Tử Vũ nhất thời tiến lên trước, ngẩng cao đầu đồng thời cười lạnh:
- Nếu như mỗi ngày tu hành rất khắc khổ nhưng tu vi hiện giờ chỉ có vậy, chẳng phải nói rõ sau này ngươi không có tiền đồ gì sao?
- Người có tiền đồ mới xứng đáng kết giao, không có tiền đồ không xứng để các ngươi kết giao?
Ánh mắt Lâm Tịch khẽ lướt qua tên đệ tử này cùng với Liễu Tử Vũ cách đấy mấy bước, lạnh nhạt nói:
- Nếu như đây là giá trị bạn bè trong lòng các ngươi, vậy cần gì phải nói đến chuyện tu hành?
Mỹ nữ Tần Tích Nguyệt nổi danh khắp học viện cau mày, những lời Lâm Tịch vừa nói rất sắc bén, lại hơi vô lễ. Nhưng chợt nhớ lại những gì mình nói lúc trước cũng rất vô lễ, nên lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vị Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua này, chân thành nói:
- Tần Tích Nguyệt ta không phải là người như thế. Ta kết bạn không chú ý đến lai lịch cùng tiền đồ người đó. Nếu như ngươi có thể chứng minh ngươi không phải là người siêng ăn biếng làm như ta đã nói, chứng minh được ngươi tu hành rất chăm chỉ, ta có thể thay đổi nhận xét về ngươi, đồng thời sẽ nói lời xin lỗi.
- Chứng minh như thế nào?
Lâm Tịch nhìn thoáng qua người thiếu nữ trông còn xinh đẹp hơn những minh tinh điện ảnh ở thế giới trước mình từng sống, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói lại với giọng điệu hơi kiêu ngạo:
- Nói ta như thế nào cũng là do cách nhìn trong lòng ngươi. Nếu như bất cứ ai không có liên hệ gì với ta cũng nhận xét ta như ngươi, chẳng lẽ ta phải chứng minh cho tất cả? Ta làm gì có nhiều thời gian như vậy.
Khi nói những lời này âm thanh Lâm Tịch vẫn rất lạnh nhạt và bình thản, nhưng đối với những người đã quen nhìn người từ trên cao như Liễu Tử Vũ, đó lại là những lời đả kích rất nặng. Mấy thiếu niên Kim Chước khoa Ngự Dược lập tức nghiêm mặt lại, Liễu Tử Vũ cũng cau mày, nói:
- Tích Nguyệt lịch sự nói chuyện với ngươi, cho ngươi cơ hội giải thích. Lâm Tịch, lời nói vừa rồi của ngươi thật quá vô lễ.
Lâm Tịch nhìn Liễu Tử Vũ, giễu cợt:
- Ta vô lễ? Khi nãy các ngươi nói nhiều trước mặt ta như vậy không phải là vô lễ? Làm người chỉ cần để ý đến cách làm việc của mình! Nếu như ai nói gì mình cũng phải để ý, vậy phải chẳng là rất phiền nhiễu, lãng phí thời gian sao? Nếu như không phải Cao Á Nam vì ta mà tranh chấp với bọn ngươi, ta còn không muốn nói nhiều như vậy. Về việc phải chứng minh thế nào...
Lâm Tịch khẽ xoay đầu nhìn sang Tần Tích Nguyệt dường như đã hơi tức giận, lại nhìn sang Cao Á Nam vẫn luôn quan sát mình, bất giác cúi đầu nói nhỏ:
- Khảo nghiệm tu hành cũng không chỉ có một lần...tất nhiên hôm khác sẽ có cơ hội chứng minh. Hôm nay bọn ngươi nói chắc chắn như vậy, nhưng ngày sau lại phát hiện tu vi ta vượt xa các ngươi, không biết đến lúc đó các ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Chúng ta đi thôi.
Nói xong những lời này Lâm Tịch liền xoay người, gật đầu với Cao Á Nam rồi cùng nhau cất bước.
Cao Á Nam cũng gật đầu, đi cùng với Lâm Tịch.
Thấy Cao Á Nam cùng rời đi với Lâm Tịch, ánh mắt Liễu Tử Vũ thoáng hiện lên nét giận dữ, sắc mặt hắn ta trầm lại, nói:
- Hay cho câu nói tương lai chứng minh, chỉ không biết tương lai này kéo dài bao lâu? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết khí lực hiện giờ của ta đã vượt quá hai trăm cân, tu vi là Hồn Sĩ trung giai. Ngoài ra, ta có thể nói rằng thành tích của ta trong sơn cốc thí luyện là chín lần năm quả huy chương. Không biết khi ta nói như vậy, ngươi còn dám nói những lời cuồng vọng như trên không...Xin hỏi, bản thân ngươi cảm thấy tu vi mình lúc nào sẽ vượt qua ta?
Lâm Tịch dừng bước trên con đường núi tiến vào cốc độc dược.
Việc hắn nhất thời trầm mặc cùng với dáng người hơi sững lại khiến mấy người Liễu Tử Vũ hiểu lầm, bọn họ cho rằng Liễu Tử Vũ đã nói trúng điểm yếu của Lâm Tịch, cho rằng từ đầu đến giờ Lâm Tịch vẫn là người miệng lưỡi sắc bén, dùng ngôn từ để che giấu sự hèn yếu và vô năng của mình. Thần sắc khinh thường và khoái trá bắt đầu xuất hiện trên mặt đám người Liễu Tử Vũ, mà sắc mặt Tần Tích Nguyệt cũng càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Nhưng Lâm Tịch lại từ từ xoay người lại, nhìn Liễu Tử Vũ, giọng nói mang theo sự tự tin và đầy mỉa mai:
- Chiến tích như vậy và tu vi Hồn Sĩ trung giai chính là thứ để ngươi kiêu ngạo? Ta rất ghét người khác làm phiền, cũng rất chán ghét những người như ngươi. Không phải ngươi mới hỏi ta cần bao lâu sao? Ta có thể đánh cược với ngươi. Trong một tháng, ta có thể phá tan mọi thứ ngươi rất kiêu ngạo, đến lúc đó ta chỉ có một yêu cầu: Sau này ở những nơi có mặt ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi, mời ngươi tự giác đi đường khác tránh mặt cho.
Bầu không khí trên con đường núi nhất thời lại im ắng.
Sắc mặt Liễu Tử Vũ và mấy thiếu niên Kim Chước bên cạnh hắn trở nên rất khó coi, thậm chí khuôn mặt vốn rất trắng nõn của Liễu Tử Vũ hiện giờ lại hơi đỏ lên vì khó kiềm chế nổi cơn tức trong lòng. Chỉ là một Thiên Tuyển chín mươi cân, một tên Thổ Bao mà dám miệt thị hắn như vậy, dám nói chuyện như vậy với hắn!
Nghĩ đến việc Tần Tích Nguyệt và Cao Á Nam đang ở bên, Liễu Tử Vũ cố gắng nuốt nghẹn những lời cay độc mình đang định nói, tỏ ra bình tĩnh và rộng lượng, lạnh giọng nói:
- Được, ta sẽ chờ ngươi một tháng, chờ ngươi vượt qua ta...Nhưng nếu như ngươi không làm được những gì vừa nói, ta cũng chỉ có một yêu cầu: Ở trước mặt tất cả đệ tử khoa Ngự Dược chúng ta thừa nhận ngươi chỉ là một kẻ miệng lưỡi bén nhọn, giả bộ đến mức đáng thương.
Lâm Tịch không hề tức giận, nhếch miệng mỉm cười, sau đó nhìn Tần Tích Nguyệt nói:
- Đã như vậy, mời Tần Tích Nguyệt cô nương và tất cả quý vị cùng nhau làm chứng.
"Rốt cuộc là ngươi không biết hay là cuồng vọng? Một tháng, từ Hồn Sĩ sơ giai tu luyện đến Hồn Sĩ trung giai?" - Tần Tích Nguyệt cắn răng, tuy trong lòng rất tức giận nhưng không lên tiếng nữa. Nàng ta gật đầu rồi xoay người rời đi, không hề nhìn Lâm Tịch.
- Cứ như vậy đi.
Lâm Tịch đầy thâm ý nhìn Liễu Tử Vũ và đám người Tần Tích Nguyệt, không nói thêm lời nào, tiếp tục cất bước đi vào cốc độc dược.
- Lâm Tịch...Á Nam...
Khương Ngọc Nhi thấy mọi việc diễn ra như thế thì không khỏi khẩn trương, nhất thời muốn bước chân đuổi theo, nhưng được mấy bước lại dừng lại, dường như không dám.
- Khương Ngọc Nhi, ngươi muốn đi chung với Cao Á Nam hay là cùng ta tiến vào cốc độc dược? Mau mau quyết định đi.
Âm thanh lạnh lùng nhưng trong trẻo của Tần Tích Nguyệt vang lên:
- Ta không muốn nghe ngươi nói gì nữa.
Nghe thấy Tần Tích Nguyệt nói như vậy, Khương Ngọc Nhi khẽ xoay đầu lại. Nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy kiên quyết của Tần Tích Nguyệt, lại nhìn Cao Á Nam vẫn đang song song đi với Lâm Tịch, khóe miệng Khương Ngọc Nhi hơi run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng lên, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc. Nhưng khi nhìn thấy Cao Á Nam và Lâm Tịch càng lúc càng đi xa, nghĩ đến việc lúc trước Lâm Tịch kể chuyện cười cho các nàng nghe, nghĩ đến việc ngày đó Lâm Tịch giúp mình hết u sầu, nàng bèn nhẹ giọng nói với Tần Tích Nguyệt:
- Thật xin lỗi...
Sau đó nàng cúi đầu không dám nhìn mấy người Tần Tích Nguyệt, nhanh chân đuổi theo Cao Á Nam và Lâm Tịch.
- Chẳng lẽ quân tử không kết giao với tiểu nhân, không làm bạn với những đệ tử không biết xấu hổ, không biết vinh nhục cũng là sai hay sao?
Thấy Khương Ngọc Nhi vội vàng đuổi theo Cao Á Nam, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tích Nguyệt càng trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tịch thêm vài phần tức giận khó hiểu.
Liễu Tử Vũ bất giác cảm thấy khó chịu, nhưng khi cảm nhận được Tần Tích Nguyệt không vui, hắn liền mở miệng lấy lòng:
- Chúng ta cũng vào thôi. Tích Nguyệt, nàng không cần phải tức giận vì những người như vậy.
- Các ngươi đi trước đi, ta sẽ chờ ở đây.
Nhưng điều khiến hắn phải sững người, ngọn lửa trong lòng càng dâng trào thêm chính là Tần Tích Nguyệt lại không muốn đi cùng, chỉ nói với hắn một câu như vậy.
...
- Lâm Tịch, ngươi thật sự tin rằng trong một tháng có thể vượt qua Liễu Tử Vũ?
Cao Á Nam bình thản cùng sánh bước với Lâm Tịch đi trên con đường núi hai bên đầy những cánh hoa hồ điệp màu tím, nhẹ giọng hỏi. Khi nãy Tần Tích Nguyệt bức bách, đúng là nàng cảm thấy không vui, nhưng tính nàng từ trước đến nay không chấp nhất lắm nên đã cho qua chuyện đó. Điều khiến nàng tò mò bây giờ chính là tại sao Lâm Tịch lại có lòng tin đến như thế.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Có vài nguyên nhân ta không thể nói rõ với ngươi, nhưng ta có thể đảm bảo ta sẽ không nói dối với ngươi. Ta thật sự có khả năng trong một tháng vượt qua hắn, dù đấy là vũ kỹ hay tu vi, hoặc là tổng hợp chiến lực.
- Xem ra ngươi có không ít bí mật.
Ca Á Nam khẽ nhíu mày. Lúc nàng tập trung suy nghĩ, khuôn mặt vốn rất giản dị lại xuất hiện thần sắc động lòng người hơn bình thường rất nhiều, điều này khiến tâm tình Lâm Tịch rất thoải mái.
Lâm Tịch thấy nàng cau mày như vậy, chân thành nói:
- Con người luôn luôn có một vài bí mật nhỏ đấy.
- Ngươi nói không sai, con người luôn luôn có vài bí mật nhỏ.
Cao Á Nam gật đầu đồng ý, nói;
- Ta thích câu nói này của ngươi...tạm thời không thể nói bí mật chứ không phải không thể nói, càng không phải là nói dối.
Hơi dừng một chút, Cao Á Nam nhẹ giọng nói:
- Ta cũng hứa ta sẽ không nói dối....Lâm Tịch, ngươi có thể hứa rằng sau này ngươi sẽ không bao giờ nói dối ta chứ?
Khi nói câu này giọng nói Cao Á Nam vẫn rất bình thản, nhưng khi truyền vào trong tai Lâm Tịch, hắn lại cảm thấy trong đấy ẩn chứa một hơi tình cảm khác lạ. Hắn nhìn thiếu nữ rất giản dị và tích cách này, chân thành gật đầu:
- Ta hứa rằng tuyệt đối không bao giờ nói dối ngươi.
- Ta cũng hứa rằng sẽ không bao giờ nói dối các ngươi.
Một âm thanh yếu ớt vang lên.
Nhìn thấy Khương Ngọc Nhi rụt rè nói chuyện, nghĩ đến việc một thiếu nữ nhát gan như vậy cũng có thể dũng cảm đi theo Cao Á Nam và mình, Lâm Tịch nhất thời không khỏi cười một tiếng.
Trước khi có cuộc nói chuyện trên con đường núi hôm nay, trong lòng Lâm Tịch chỉ có hai đối thủ chính là trận pháp "đao và thương" trong ngôi đền thứ hai và giảng viên Từ Sinh Mạt, nhưng nếu Liễu Tử Vũ đã muốn chen vào, muốn so tu vi và chiến tích với mình...nếu như chuyện này đã dính dáng tới Cao Á Nam và Khương Ngọc Nhi, Lâm Tịch cảm thấy mình nhất định phải cho đám người Liễu Tử Vũ kia một bài học khó quên.
Mặc dù tu vi hiện giờ của Liễu Tử Vũ là Hồn Sĩ trung giai, khí lực trên hai trăm cân, nhưng thật ra khí lực hiện giờ của Lâm Tịch đã gần một trăm năm mươi cân, hơn nữa, hắn còn một học phần chưa sử dụng.
Theo An Khả Y tính toán, nếu như Lâm Tịch có thể được một học phần nữa, đổi lấy một viên Sơn hải đinh hương hoàn...cho dù tư chất Lâm Tịch chỉ là hai, nhưng khí lực hắn nhất định có thể đạt tới mức trên một trăm tám mươi cân...Và theo những gì Lâm Tịch tự tính toán, hắn cảm thấy nhiều nhất là hơn mười ngày, hắn sẽ phá vỡ được kỷ lục trong trận pháp "đao và thương", giống như đã phá vỡ kỷ lục ở ngôi đền "mâu đánh thẳng".
Cho nên, chỉ cần hắn liên tục vào sơn cốc thí luyện và nếu may mắn lại đạt được phần thưởng một học phần từ thành tích năm lần liên tiếp đạt được năm quả huy chương...việc hắn trong vòng một tháng vượt qua Liễu Tử Vũ không phải là vấn đề gì lớn.
- Chỉ là việc cùng đi vào sơn cốc đơn giản thôi mà, nhưng các ngươi lại làm mọi chuyện phức tạp đến như vậy...Nếu như muốn so chiến tích...được thôi, vậy để xem thử chiến tích ai tốt hơn ai...
Lâm Tịch kiêu ngạo và tiêu sái bước đi trên con đường núi.
Thật ra còn có một nguyên nhân nữa khiến hắn kiêu ngạo như vậy, Đông Vi từng nói rằng cả học viện này, tốc độ tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành của hắn là đệ nhất, nói cách khác, cho dù không có linh dược hỗ trợ, chỉ cần dựa vào bản thân tu luyện thôi thì tốc độ tu luyện của hắn mới chính là đệ nhất trong các tân đệ tử.