Tiên Ma Biến

Chương 8: Q.16 - Chương 8: Sự lựa chọn của mỗi người




Mười mấy thần quan núi Luyện Ngục đang tụ tập phía trên tượng mặt người khổng lồ mà Trương Bình đã nhảy xuống khi xưa.

Có hơn mười tên tu hành nô lệ núi Luyện Ngục được dùng xích quấn quanh người lại, từ từ đáp xuống dưới tượng mặt người khổng lồ, sau đấy dùng một cái lưới thép lớn để vớt những đồ vật dưới đáy cách họ khoảng mấy thước.

Khi những con mồi đầu tiên được vớt lên, đám thần quan núi Luyện Ngục ở trên cảm thấy rất khẩn trương và mong đợi.

Mặc dù biết rõ những con mồi này có tác dụng thần kỳ đối với người tu hành, mà tân nhiệm chưởng giáo núi Luyện Ngục có thể giết chết đại trưởng lão cuối cùng núi Luyện Ngục e rằng có quan hệ rất lớn đối với những con mồi và tượng mặt người khổng lồ này, nhưng khi nhìn thấy rõ đồ vật bên trong lưới, nhóm thần quan núi Luyện Ngục có cảnh giới không quá cao này bỗng nhiên tái cả mặt, thậm chí còn có nhiều người bắt đầu nôn mửa không thôi.

Những con mồi giãy dụa trong lưới thép lớn chính là một loại giun đũa màu đen khổng lồ, hơn nữa, sau khi cắt vụn thân thể của những con giun đũa màu đen ra, bên trong nội tạng của chúng có vô số con côn trùng màu trắng mịn, tiếp xúc với không khí một hồi lại chuyển sang màu vàng hồng, cực kỳ quỷ dị.

Dưới sự sai khiến của một số thần quan núi Luyện Ngục, mấy tên thần quan có cấp bậc thấp hơn cố nén mùi vị nôn mửa trong cơ thể mình, chứa những con côn trùng màu đen trong bụng có chứa vô số côn trùng nhỏ hơn vào trong túi da, rồi theo chân các thần quan núi Luyện Ngục khác trở về.

...

Trong đại điện cao nhất núi Luyện Ngục, một thần quan trung niên mặc hồng bào đang quỳ rạp dưới đất.

Hắn ta đã quỳ từ ngoài cửa điện để vào bên trong, căn bản không dám nhìn chưởng giáo núi Luyện Ngục đang ngồi bên trên, sát cạnh còn có một hỏa khôi vô cùng đáng sợ.

Hắn ta đã quỳ rạp dưới đất rất lâu, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.

Nhưng tên chưởng giáo núi Luyện Ngục kia lại không nói một lời nào.

Hắn không rõ tân chưởng giáo núi Luyện Ngục gọi mình đến đây là có việc gì, nhưng hắn không dám hỏi, cũng không dám nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, có một luồng hơi thở nóng hổi thổi đến trước người hắn.

Đó là một tờ giấy mỏng màu đen, bên trên có rất nhiều chữ viết màu đỏ.

Sau khi nhìn thấy rõ những dòng chữ đó, tên thần quan núi Luyện Ngục đã hơi chết lặng này bỗng nhiên run rẩy không thôi.

Trên tờ giấy mỏng đó có ghi lại những phương pháp tu hành mà chỉ có đại trưởng lão núi Luyện Ngục mới có tư cách tiếp xúc đến. Hắn biết rõ đây là phần thưởng mà chưởng giáo núi Luyện Ngục ban cho mình, nhưng chính hắn cũng không biết tại sao mình lại được phần thưởng này.

- Đồng điện của Thân Đồ Đồng sau này thuộc về ngươi.

Trương Bình ngồi ở bên trên bắt đầu nói:

- Ngươi tên Khúc Phàm, là một người bình thường nhất trong những đệ tử núi Luyện Ngục. Thường ngày, các sư huynh đệ của ngươi luôn xem thường ngươi, cái gì cũng bắt ngươi đi làm...Ta cho ngươi một cơ hội trở nên bất phàm, nhưng ngươi phải lấy kinh nghiệm của ngươi để khiến các đệ tử núi Luyện Ngục biết rằng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn có được sức mạnh, không phải do tư chất hay thiên phú, mà chính là có trung thành với ta hay không? Sau đó, ta sẽ ban cho người đó sức mạnh.

Âm thanh của Trương Bình hơi mệt mỏi, nhưng khi vang vọng khắp đại điện trống trải này, lại trở nên vô cùng uy nghiêm.

Tên thần quan đã ở trong núi Luyện Ngục suốt bao năm qua, cảm thấy như mình đang tiếp nhận thần chỉ, chỉ cảm thấy đại điện này cao vô cùng, không giống như ở nhân gian.

...

Trong những tiểu viện vô cùng bình thường của trấn Đồng Lâm hành tỉnh Đông Lâm, có một vài người tu hành trẻ tuổi của học viện Thanh Loan và những người tu hành Yêu tộc mà Lâm Tịch đã dẫn tới thế gian này.

Những người tu hành Yêu tộc này đang nghênh đón năm mới ở Vân Tần, mặc dù trấn Đồng Lâm chỉ là một trấn nhỏ bình thường ở Vân Tần, nhưng đối với bọn họ, cuộc sống hiện giờ thật mới lạ và tràn đầy màu sắc.

Cho nên, dưới sự giúp đỡ của An Khả Y, lấy một chút dung dịch bôi lên đầu để tóc xanh biến thành tóc đen, những người tu hành Yêu tộc này đã mạnh dạn đi ra ngoài phố, cảm nhận hỉ nộ bi thương, tiến hành một lần lịch luyện tâm linh của mình mà trước nay họ chưa bao giờ làm.

Một bức thư tuyệt mật từ núi Luyện Ngục truyền ra, được đưa vào trong tiểu viện này, tới tay Tần Tích Nguyệt.

Mặc dù hiện nay Trương Bình đã là chưởng giáo núi Luyện Ngục, hơn nữa những tin tức liên quan đến học viện Thanh Loan cũng do hắn phát ra ngoài, mà cả thế gian này cũng không biết hắn ta có sức mạnh kinh người như thế nào, bởi vì ngoại trừ hỏa khôi ra, hắn còn cất dấu rất nhiều sức mạnh chưa hiển lộ trên thế gian. Tuy nhiên, hắn là đệ tử học viện Thanh Loan, là bằng hữu của đám người Lâm Tịch, nên đối với mấy người tu hành trẻ tuổi học viện Thanh Loan này, thái độ của hắn hiện nay có ý nghĩa rất lớn.

Nhưng dù vậy, không có ai mở bức thư mật đó ra, mà đưa nó tới tay Tần Tích Nguyệt.

Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy Trương Bình có lẽ sẽ có vài lời nói với Tần Tích Nguyệt, nên Tần Tích Nguyệt chính là người thích hợp nhất để xem bức thư này trước.

Bức mật thư được dùng loại sáp đặc biệt của núi Luyện Ngục niêm phong lại đã được Tần Tích Nguyệt mở ra.

Tần Tích Nguyệt yên lặng nhìn hết nội dung của bức mật thư này, sau đó ngẩng đầu lên, đưa bức thư cho Biên Lăng Hàm ngồi cạnh mình, đồng thời chậm rãi nói:

- Hắn nói rất nhớ ta...trước khi tuyết rơi xuống núi Thiên Hà, hắn sẽ nhanh chóng trở về.

Tần Tích Nguyệt nói rất thẳng thắn, rất đơn giản.

Mà nội dung của bức thư này cũng rất đơn giản, chỉ có hai câu như vậy.

Chữ viết nhìn rất lệch lạc, nhưng vô cùng nặng nề, bút pháp mạnh đến mức tựa hồ khiến miếng da trâu cũng bị hằn xuống. Cho nên, tất cả mọi người có thể cảm giác được phong thư này không phải do người viết quá vội vàng, mà là quá nặng nề và hơi nặng nay, có lẽ cây bút hắn viết cũng gần như bị bẻ gãy.

Chỉ là hai câu nói vô cùng đơn giản, nhưng lại giúp cho không khí hơi khẩn trương và yên lặng trong căn phòng này bị quét sạch. Nghĩ tới tên Thổ Bao da hơi ngăm đen và cao lớn kia, hầu hết mọi người đều vui mừng cho Trương Bình và Tần Tích Nguyệt.

Nhưng điều duy nhất khiến Tần Tích Nguyệt vui mừng lại chính là sự bình an của Trương Bình.

Nàng vẫn hơi nghi ngờ, bởi vì nàng cảm thấy đáng lẽ Trương Bình phải viết rằng hắn rất nhớ các bằng hữu của hắn, nhưng Trương Bình chỉ nói rằng rất nhớ nàng. Có lẽ suy nghĩ này chỉ là lo ngại riêng của nàng, nhưng nàng lại cảm thấy không thể tự bắt mình cảm giác như những người khác được, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do khi còn ở học viện, nàng và Trương Bình chỉ là những đồng học bình thường, ít nhất là nàng cũng nghĩ như vậy.

Cho nên, tâm tình của nàng hiện giờ hơi mâu thuẫn...Nàng thậm chí không muốn những người bạn bên cạnh mình cảm thấy giữa nàng và Trương Bình có gì đó đặc biệt.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông về phương xa.

Cũng như khoảng thời gian còn ở trong sơn cốc, nếu như lúc trước đã từng cùng ở với Trương Bình, nhưng tình cảm của mình và Trương Bình lại không có gì tiến triển, vậy cụ thể như thế nào, cũng chỉ có thể đợi đến lúc Trương Bình trở về Vân Tần, đợi chờ tương lai.

...

Một đoàn xe Đại Đức Tường tới trấn Đồng Lâm.

Rất nhiều dân trấn tự động đi lại giúp đoàn xe Đại Đức Tường dỡ gạo, lúa mì và tạo cao xuống. Các nhân viên của Đại Đức Tường trong đoàn xe vui mừng nói chuyện với dân chúng, đây là một việc rất hay diễn ra ở Vân Tần.

Nhưng cho dù là chưởng quỹ cửa hàng của Đại Đức Tường ở trấn này cũng không biết rằng, bên trong đoàn xe ngựa này lại có đại chưởng quỹ Trần Phi Dung, vị đại chưởng quỹ truyền kỳ nhất trong lịch sử các hiệu buôn Vân Tần.

Chiếc xe ngựa có gắn cờ nhỏ của Đại Đức Tường này dừng lại một đầu hẻm, Trần Phi Dung một mình bước xuống xe ngựa, đẩy cửa một tiểu viện, đi vào bên trong, sau đó hành lễ vỡi một thiếu niên mặc thanh sam đang mỉm cười luyện kiếm:

- Đã lâu không gặp.

Lâm Tịch thu hồi trường kiếm, khẽ cười:

- May mắn gặp lại.

Con gái giang hồ thường thích uống rượu, đó là vì bọn họ có một cuộc sống khác với nhiều người bình thường khác, có nhiều bi hoan ly hợp, càng có nhiều sinh ly tử biệt. Đối với những người lưng đeo kiếm mà đi, không biết khi nào gặp lại, hoặc là vĩnh biệt không câu chấp, những lời nói đơn giản nhất của họ lại chứa chan nhiều tình cảm chân thành tha thiết.

Đôi khi lời nói của họ lại không thể chứa đựng hết tâm tình của mình, nên phải dùng chén rượu để chúc mừng.

Trần Phi Dung có mang theo một bầu rượu ngon.

Một mùi rượu trong veo thơm như hoa Mạt Lị tràn ngập tiểu viện này. Dưới cơn gió đầy những lá vàng của cuối thu, Trần Phi Dung giơ cao chén rượu, nâng cốc chúc mừng.

- Chén rượu này chúc mừng cái gì?

Lâm Tịch cười hỏi.

- Chúc mừng tân thế gian này.

Trần Phi Dung tươi cười, nói:

- Đồng thời cũng chúc mừng cuộc sống mới của ta.

Lâm Tịch tựa như đang suy nghĩ, khẽ nhìn vào mắt nàng.

Trần Phi Dung bình tĩnh nhìn mắt hắn, hỏi:

- Ngươi không lập tức đối phó với hoàng đế hay sao?

Lâm Tịch gật đầu, nói:

- Đúng vậy.

- Nhưng hiện giờ, ngươi hẳn đã có thể giúp ta báo thù, giúp ta đối phó Dung gia.

Trần Phi Dung nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

- Thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể giúp ta giết chết tên phụ thân kia, đúng không?

- Cần an bài ngay không?

Lâm Tịch nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

- Muốn giết chết một người của Dung gia, thậm chí là tiêu diệt của Dung gia, đúng là không có bao nhiêu khó khăn.

- Ta không muốn giết hắn nữa.

Trần Phi Dung nhìn Lâm Tịch, mỉm cười lắc đầu.

- Tại sao?

Lâm Tịch bình tĩnh hỏi.

- Bởi vì ta không muốn sống mãi trong cừu hận, giết chết hắn cũng không thể khiến ta quên đi thù hận. Cho nên, ta quyết định không nghĩ thêm về thù hân giữa ta và hắn nữa. Ta nghĩ bắt đầu từ ngày hôm, ta chỉ là một Trần Phi Dung, một con người mới.

Trần Phi Dung hít lấy không khí mới mẻ và trong lành, đôi mắt xuất hiện thần thái hoàn toàn mới:

- Lúc trước, ý nghĩa cuộc sống của ta chính là báo thù, nhưng đợi đến khi có thể báo thù được, ta lại muốn buông tha cho. Vậy có phải sẽ khiến người khác căm hận, cảm thấy ta rất vô dụng hay không?

Lâm Tịch nở nụ cười, nói:

- Chỉ là cảm thấy hơi nhanh mà thôi.

- Mỗi người đều có lựa chọn của mình, ta lựa chọn tha thứ cho hắn và tha thứ chính mình.

Trần Phi Dung duỗi ngón tay gõ vào chén rượu, tạo nên âm thanh nhạc vui rộn.

- Đa tạ ngươi đã dẫn ta ra khỏi sơn mạch Long Xà, giúp ta đạt đến bước này, giúp cho ta có quyền lực lựa chọn.

Lâm Tịch cũng lấy chiếc đũa của mình gõ vào chén rượu, muốn tấu một khúc tiếu ngạo giang hồ, nhưng đáng tiếc lại thất bại.

Việc này hơi xấu hổ, nhưng Lâm Tịch vô cùng vui mừng.

Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình...hắn rất đồng ý với câu nói này, đồng thời hắn hi vọng mỗi người bạn bên cạnh mình đều có thể vui vẻ vì thu hoạch của chính mình, đó là những lựa chọn đầy ánh sáng và vui mừng.

Trần Phi Dung đứng lên, giang hai tay ra, nhìn bầu trời bên trên, tựa hồ muốn ôm trọn bầu trời vào trong lòng mình. Hành động của trẻ nít này tựa hồ hơi trẻ con, nhưng nàng lại cảm thấy một cuộc sống mới. Bắt đầu từ bây giờ, nàng không còn là Trần Phi Dung như trước kia nữa, mà là một đứa trẻ nít tựa như vừa mới xuất hiện trên thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.