Tiên Ma Biến

Chương 4: Q.16 - Chương 4: Ta sẽ giết hắn




in tức trận chiến ở Thiên Diệp quan đã truyền đi khắp Vân Tần.

Trong thành Trung Châu, trong hoàng cung lạnh lẽo, tin tức này đương nhiên đã sớm truyền về.

Hoàng đế Vân Tần bước vào một gian phòng bằng băng, nơi cuối cùng mà Nghê Hạc Niên đã sinh sống ở thành Trung Châu.

Trong nháy mắt mở cửa gian phòng băng này, một luồng khí lạnh thấu xương lập tức xông ra ngoài.

Chiếc giường bằng ngọc lạnh lẽo vẫn còn ở đấy, chỉ là Nghê Hạc Niên đã không còn, bên trong hầm băng chỉ còn một mình hoàng đế Vân Tần bị khí lạnh bao phủ.

Cho dù Nghê Hạc Niên luôn luôn trấn thủ ở kinh thành, vì hắn ta mà giết chết không biết bao nhiêu đối thủ người tu hành cường đại, nhưng hắn ta cũng không cảm thấy thân cận, ngược lại hắn ta chỉ luôn coi Nghê Hạc Niên là một thần tử, là một công cụ giết người lợi hại.

Mà bây giờ, khi tin tức ở Thiên Diệp quan truyền đến, hắn ta lại đến hầm băng này nhìn. Tuy biết Nghê Hạc Niên không bao giờ có thể xuất hiện ở nơi này, xuất hiện trong thành Trung Châu, nhưng tên đế vương này lại hi vọng Nghê Hạc Niên vẫn còn ở đây, còn trong hầm băng này.

Chỉ là Nghê Hạc Niên vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt hắn ta nữa.

- A...

Ngay lúc này, hoàng đế Vân Tần trong hầm băng lại điên cuồng hét lên.

Chiếc giường bằng ngọc và băng dính xung quanh bị âm thanh điên cuồng của hắn chấn vỡ, vô số vụn băng từ bên trong bắn ra ngoài, cuối cùng đọng lại trên người hắn.

Hắn hét đến mức giọng khàn, thân thể cong lại.

Vụn băng trên người hắn nhanh chóng hòa tan, chiếc áo long bào màu vàng ướt đẫm, đầu tóc bị nước làm ướt, trông rất chật vật.

Những người trong hoàng thành loáng thoáng nghe được âm thanh điên cuồng của hắn đều cảm thấy sợ run người, hoàng đế Vân Tần vẫn là một đế vương khiến người ta sợ hãi.

Nhưng bên trong hầm băng, tên đế vương này lại hiểu rõ rằng sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục và Nghê Hạc Niên đồng thời chết ở Thiên Diệp quan, thành Trung Châu và hoàng thành này không còn là trung tâm quyền lực tối cao của đế quốc Vân Tần nữa, mà chính là một nhà giam khổng lồ.

Hắn có chưởng giáo núi Luyện Ngục hỗ trợ đối phó học viện Thanh Loan và Lâm Tịch.

Hắn còn có Nghê Hạc Niên để thu thập cục diện cuối cùng.

Nhưng hắn không ngờ rằng hắn vẫn thất bại.

Kế hoạch xưng bá, mưu lược vĩ đại, thất bại không thể quay lại được. Cho nên, vào lúc này, hắn ta cũng chỉ là một kẻ tù tội đang chờ thẩm phán cuối cùng.

...

Quan tài của danh thần một đời Vân Tần, Lưu Học Thanh, đang đươc vận chuyển về thành Trung Châu.

Lưu Học Thanh không lưu lại bất kỳ di ngôn nào, nhưng tất cả quan viên Vân Tần trong Thiên Diệp quan đều cho rằng ông ta phải được an táng trong lăng mộ thành Trung Châu, như những khai quốc công thần khác, được hậu nhân tưởng nhớ.

Đối với một quan viên tốt hay xấu, người Vân Tần tự có phán đoán của mình. Những nơi mà quan tài Lưu Học Thanh đi qua, vô số âm thanh bi thương vang lên, có rất nhiều người Vân Tần mặc áo trắng, đứng đầu đường đưa tiễn.

Lâm Tịch với khuôn mặt rất tái nhợt từ trong một chiếc xe ngựa đi ra ngoài. Hắn đứng ở đầu xê, nhìn con đường phía trước đầy những đồng tiền giấy màu vàng và vô số người Vân Tần mặc áo trắng đưa tiễn. Sau một hồi trầm mặc, hắn ta bước vào một tiểu viện nhà nông bình thường.

Đây là một tiểu viện nhà nông rất bình thường ở phía nam hành tỉnh Nam Lăng. Bên trong viện có trồng một ít cây hồng, bên dưới lại gieo hạt giống cây hẹ và cải xanh, nhưng bên trong tiểu viện lại có một cô gái xinh đẹp, mặc dù đôi môi hơi mỏng đôi chút.

Cô gái này nhìn Lâm Tịch đẩy cửa tiến vào, không biết qua bao lâu lại khẽ mỉm cười, một nụ cười vô cùng lạnh lẽo, nói:

- Hình như việc gặp ta không khiến ngươi cảm thấy ngoài ý muốn?

Lâm Tịch lẳng lặng nhìn trưởng công chúa Vân Tần xinh đẹp, ngồi xuống trước mặt nàng, cười cười rồi gật đầu:

- Nếu như nói ngoài ý muốn, vậy việc cô an bài ở Thiên Diệp quan mới khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng nếu như cô đã vì học viện làm những chuyện này, vậy cho dù muốn gặp ta nói chuyện, ta sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.

- Ta biết tại sao Lưu Học Thanh tự sát.

Hốc mắt của Trưởng công chúa Vân Tần, Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, ửng đỏ, chậm rãi nói:

- Thật ra ta mới chính là người phải chết.

Lâm Tịch có thể hiểu được tâm tình của nàng ta, hắn cũng hiểu rằng thứ đối phương cần nhất bây giờ là sự an ủi, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nói:

- Cho dù cô chết, hoàng đế cũng sẽ tức giận thêm vì vĩnh viễn không chiếm được cô, mà hắn ta cũng sẽ không vì cô mà rơi một giọt nước mắt. Nếu như bây giờ cô xuất hiện trước mặt hắn, vậy chỉ sợ hắn sẽ làm thêm vài chuyện điên cuồng trước khi chết.

Trưởng công chúa Vân Tần cúi thấp đầu xuống, nàng biết Lâm Tịch nói đúng, nên nhất thời không nói thêm lời nào.

Lâm Tịch nhìn nàng, nghĩ tới những chuyện cũ năm xưa.

Nếu như không có Trưởng Tôn Một Nguyệt, hắn sẽ không tham gia nhập thí học viện Thanh Loan. Mặc dù vẫn có thể trở thành người tu hành, nhưng chưa hẳn sẽ gặp Cao Á Nam, Khương Tiếu Y và Lý Khai Vân...Cho nên, có thể nói chính Trưởng Tôn Mộ nguyệt đã thay đổi cuộc đời của hắn.

Mà xem xét từ một phương diện khác, có thể nói chính Trưởng Tôn Mộ Nguyệt đã đưa hoàng đế Vân Tần trong thành Trung Châu tới bước đường cùng.

Chỉ là hắn cũng đang nghĩ tới những người mà vĩnh viễn hắn sẽ không gặp lại nữa, đồng thời khi nghĩ tới một người nuôi nhiều hoài bão như Lưu Học Thanh, nhưng cuối cùng lại đau đớn chết đi, tim của hắn càng thêm nguội lạnh. Hắn chăm chú nhìn Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- So với ta, hẳn cô còn hiểu rõ hoàng đế hơn, cô cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và thất vọng của hắn. Nếu không, cô đã không rời khỏi thành Trung Châu. Nhưng cuối cùng cô đã lựa chọn đứng chung bên cạnh chúng ta, cho nên, cô không cần phải vì cái gọi là không đành lòng mà cầu tình cho hắn.

Thái độ của Lâm Tịch tựa hồ quá lạnh lùng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, Trưởng Tôn Mộ Nguyệt cũng hiểu được vì sao Lâm Tịch lại như thế. Ngoài ra, bởi vì Lâm Tịch không lạnh lùng như một số người nàng biết, nên nàng lại hít sâu một hơi, gật đầu, rồi cố gắng bình tĩnh hỏi Lâm Tịch:

- Ngươi định làm gì kế tiếp?

- Làm gì kế tiếp sao?

Đây là một câu hỏi mở rất lớn, có thể trả lời theo nhiều cách khác nhau. Nhưng bởi vì Trưởng Tôn mộ Nguyệt là trưởng công chúa Vân Tần, là người trong thế giới tu hành, cũng là thế giới Lâm Tịch đang sống, nên câu hỏi này chỉ nghiêng về một vấn đề duy nhất, đế quốc Vân Tần.

- Cô không phải là người bạc tình như nhiều người đã nói.

Đối mặt với vấn đề của Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, Lâm Tịch chân thành nói câu này, sau đó nói tiếp:

- Để cho Trưởng Tôn thị tiếp nhận Trưởng Tôn thị, đây là cách giúp Vân Tần ít bị tổn thương nhất. Cho nên, nếu như cô nguyện ý, muốn cho toàn bộ dân chúng Vân Tần an cư lạc nghiệp, vĩnh viễn theo đuổi dũng khí và vinh quang thật sự, ta sẽ bắt hắn nhường ngôi cho cô.

Trưởng Tôn Mộ Nguyệt khẽ run rẩy, nói:

- Tại sao không phải là ngươi hay người của học viện?

Lâm Tịch an tĩnh nhìn nàng, nói:

- Đây chỉ là ý nghĩ của hoàng đế thế tục, chính chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng không hứng thú với việc ngồi trên ghế rồng đó. Ta chỉ cảm thấy thế gian này có quá nhiều nơi xinh đẹp, như vậy làm một người lữ hành ngao du khắp nơi, còn thú vị hơn việc ngồi trên ghế rồng đó. Ta cho rằng việc giúp cho cả dân chúng Vân Tần đều có cơm ăn, có thể có một cuộc sống rất tốt, có thể khen ngợi mình, là một gánh nặng cực kỳ lớn, là một việc rất cực khổ. Ta không thể hiểu được tại sao lại có nhiều người không tiếc mạng mà muốn cướp lấy cái ghế rồng đó.

- Ta có thể tin được ý nghĩ của ngươi khác với người bình thường, hoặc là nhiều người trong học viện Thanh Loann khinh thường quản lý nhiều chuyện thế tục.

Trưởng Tôn Mộ Nguyệt nhìn vào mắt Lâm Tịch, nói:

- Nhưng có nhiều người trong thành Trung Châu lại đi ngược đường với học viện Thanh Loan, mà chính học viện Thanh Loan cũng đang thay đổi cách nghĩ của thế gian, bao gồm suy nghĩ về hoàng quyền.

- Ta nghĩ chính cô cũng không tin rằng Trưởng Tôn thị đã được trời cao xác định là người thống trị vĩnh viễn của đế quốc Vân Tần. Trương viện trưởng cho rằng không có người nào vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh đầu người khác, thậm chí là quyết định được sinh tử người khác.

Lâm Tịch cười cười, nói:

- Học viện Thanh Loan đúng là đang thay đổi cách nghĩ của thế gian, nhưng ta có thể hiểu được những gì Trương viện trưởng đã thực hiện. Ta cũng giống như ngài ấy, sử dụng cách thức ôn hòa, từ từ thay đổi thế gian này. Cái cô muốn cũng chỉ là đế quốc Vân Tần ngày một tốt hơn, giúp cho mọi dân chúng Vân Tần cảm thấy đấy là một đế quốc đầy hi vọng, là một đế quốc xứng đáng để mọi người dùng tánh mạng của mình bảo vệ.

Nói xong câu này, Lâm Tịch nghiêm mặt lại, nhìn bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng bổ sung:

- Cho nên, cô sẽ phải lựa chọn giống như Lưu Học Thanh. Tất cả người Vân Tần đều coi ông ta là đại quan, tôn kính ông ta, kính ngưỡng ông ta, nhưng khi ông ta còn sống, thật sự không khác gì là một người hầu Vân Tần cả.

Trưởng Tôn Mộ Nguyệt suy nghĩ một chút, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng được.

- Đừng nghĩ quá xa xôi.

Lâm Tịch nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chân thành nói:

- Đừng suy nghĩ những gì sẽ xảy ra sau này, chúng ta đang sống ở đây chứ không phải sau này, chỉ cần tìm cách làm tốt chuyện của mình là được rồi.

Trưởng Tôn Mộ Nguyệt cảm thấy hơi yếu ớt.

Nàng là một người rất kiên cường, mặc dù năm tháng không khiến mặt nàng xuất hiện quá nhiều nếp nhăn, nhưng tuổi thật của nàng lại lớn hơn Lâm Tịch rất nhiều, chỉ là không hiểu vì sao khi đối mặt với Lâm Tịch, nàng tựa hồ lại nhỏ bé hơn Lâm Tịch.

Nàng cúi đầu trầm mặc một hồi, căn môi, rồi hơi khiếp nhược hỏi:

- Nếu như hắn không định nhường lại ngôi vị hoàng đế, vậy ngươi sẽ làm thế nào?

- Ta sẽ giết hắn.

Lâm Tịch quyết định không để cho nàng ta có cơ hội ảo tưởng, trả lời như chém đinh chặt sắt, sau đó nói:

- Cái cô cần chuẩn bị là làm thế nào để tiêu trừ ảnh hưởng sau khi ta giết hắn, như vậy sẽ giúp Vân Tần bình tĩnh hơn, chết ít hơn.

Trưởng Tôn Mộ Nguyệt run giọng, nói;

- Có thể cho hắn chút thời gian không? Có thể hắn sẽ sám hối và thay đổi.

- Bây giờ ta không vội vàng gì cả.

Lâm Tịch nở nụ cười, một nụ cười rất nhẹ nhàng:

- Phần lớn kẻ thù của ta đã chết, đại địch có thể hủy diệt học viện Thanh Loan cũng gần biến mất tất cả...Ta chưa từng có nhiều thời gian như bây giờ. Bắt đầu từ bây giờ, ta không cần ẩn núp nữa, ta không cần phải gấp gáp làm việc, ta thậm chí còn có nhiều thời gian đến mức để quan sát một số người. Hơn nữa, ta cũng cần thời gian để giúp tu vi của ta tăng cao, vậy cho dù một mình ta chống lại hắn, ta vẫn có khả năng giết chết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.