Tiên Ma Biến

Chương 51: Q.9 - Chương 51: Tế ti cầm cung




Có thể làm giáo quan thống lĩnh hơn trăm quân nhân ở biên quân Bích Lạc tất nhiên là những người thân kinh bách chiến, đồng thời họ hiểu không tuân theo mệnh lệnh cấp trên là trọng tội như thế nào, nhưng bọn họ lại không thể không bất tuân.

Bởi vì đây là Lận đại nhân!

Đây chính là quân sư tiền nhiệm của Kính Thiên hậu quân quân Đông Giao lăng Bích Lạc, sau đấy được điều nhiệm tới hành tỉnh Đông Lâm, trở thành Cấp sự trung Công ti!

Mặc dù hiện giờ Lận Chúc Hòa không còn là quân sư của quân Đông Giao, nhưng các quân nhân vẫn có nghe tới những chuyện ông ta đã làm. Hơn nữa, trong suy nghĩ của quan quân Vân Tần, Ngôn quan các Ti chính là xương sống của cả Vân Tần, là người chính trực, thay dân nói lên những nỗi bất bình!

Cũng giống như Khương Thụy đã từng đứng trước gót sắt ngựa Ngụy Hiền Vũ ở trấn Đông Cảng, Cấp sự trung các Ti hiển nhiên là viên quan thanh liêm chính trực.

Các giáo quan này thà rằng nghi ngờ văn thư và quân lệnh trong tay Bạch Ngọc Lâu là giả, chứ cũng không thể nghi ngờ vị Lận đại nhân không có chút võ lực kia. Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ nếu như mình ra tay giết chết một quan viên như vậy, có lẽ tên của họ sẽ vĩnh viễn bị ghi lại trong sử sách Vân Tần, vĩnh viễn gánh nỗi nhục không thể xóa bỏ.

Viên tướng lãnh trẻ tuổi đầu đội nón trụ màu hồng tất nhiên hiểu rõ việc này, nhưng đối mặt với mấy viên giáo quan đang hét lớn, hắn ta rất lạnh lùng giơ tay lên, ra lệnh:

- Người trái lệnh, chém!

- Ai dám chém?

Một tiếng hét to từ trong quân doanh vang lên.

Một tướng lãnh trung niên có hai vết sẹo rất đáng sợ trên mặt chạy nhanh tới. Bởi vì chạy quá gấp, nên tên tướng lãnh trung niên này thậm chí không kịp mặc giáp trụ, cả thân trên chỉ có một chiếc áo rất mỏng, đầu tóc cũng rối tung cả lên. Nhưng theo sau ông ta lại có ít nhất hơn trăm quân sĩ Khinh kỵ quân.

Thấy tướng lãnh trung niên này xuất hiện, đồng thời nghe được tiếng quát lớn khi nãy, viên tướng lãnh trẻ tuổi đầu đội nón trụ màu hồng khẽ biến sắc, cánh tay đang giơ lên dừng lại, không dám tiếp tục hạ lệnh.

Không phải vì e ngại tu vi tướng lãnh trung niên và đội quân đang theo sau ông ta mà viên tướng lãnh trẻ tuổi này dừng lại, tất cả chỉ vì sau khi tên tướng lãnh trung niên này xuất hiện, đội quân bắn tên do hắn ta thống lĩnh đã bắt đầu do dự, không biết nên xử sự thế nào. Hiện giờ cho dù hắn ta có phát lệnh, sợ rằng cũng không có ai dám bắn tên.

- Cừu Chính Hổ, chẳng lẽ ngươi muốn quân doanh này phát sinh binh biến sao?

Tuy nhiên, ngay lúc đó có một tiếng quát đầy giận dữ vang lên, Đinh Đỉnh thống lĩnh quân doanh Kính Thiên hậu quân mặc một bộ giáp màu vàng hoàn chỉnh đang từ trong con đường chính đi đến. Đi theo sau ông ta là một đội Khinh kỵ quân khác đã được trang bị khí giới đầy đủ, chỉ trong phút chốc đội quân này đã nhanh chóng bao vây toàn bộ vòng ngoài lại.

- Binh biến?

Cừu Chính Hổ giận tím mặt, phẫn nộ quát:

- Đinh đại nhân, chẳng lẽ ngài dám nói Lận Chúc Hòa đại nhân đang ở trước quân doanh là giả? Chẳng lẽ ngài không biết bắn chết Lận đại nhân sẽ có hậu quả thế nào?

Ngay khi viên tướng lãnh trung niên này giận dữ hét lên, rất nhiều tướng lãnh cấp thấp, lão binh và rất nhiều quân nhân bình thường khác cũng giận đến nỗi đỏ cả mặt, cả bọn đồng thời trừng mắt nhìn Đinh Đỉnh, muốn Đinh Đỉnh cho bọn họ một lời giải thích hợp lý.

Một bên là thống lĩnh thường ngày khiến bọn họ kính sợ, bên còn lại là Ngôn quan Vân Tần. Nhưng nếu so sánh cả hai bên, hiển nhiên bọn họ vẫn nghiêng về bên Ngôn quan Vân Tần hơn.

- Hắn dĩ nhiên không phải là giả.

Đinh Đỉnh với vóc người khôi ngô, khuôn mặt hình chữ quốc, lạnh lùng lên tiếng:

- Nhưng hiện giờ vấn đề không phải hắn là giả hay thật, mà là các ngươi trung hay bất trung với Văn nhân đại tướng? Sao lại dám nghi ngờ Văn Nhân đại tướng quân?

Cừu Chính Hổ biến sắc, nhìn chằm chằm Đinh Đỉnh, nói:

- Đinh đại nhân, ngài có ý gì?

- Chẳng lẽ ý của ta chưa rõ?

Đinh Đỉnh nheo mắt lại, hành lễ quân đội với hướng tây Vân Tần.

- Bất kỳ một ai trong các biên quân Bích Lạc chúng ta, đều là bộ hạ của Văn Nhân đại tướng quân, phải nghe theo mệnh lệnh của Văn Nhân đại tướng quân. Cho dù triều đình muốn thay tướng, cũng phải được Văn Nhân đại tướng quân phê duyệt. Nếu như có quân lệnh thay tướng, tất nhiên phải do quân bộ của Văn Nhân đại tướng quân phát ra.

Sau khi dừng lại một chút, Đinh Đỉnh đã hành lễ quân đội với phía tây xong đảo mắt nhìn qua Cừu Chính Hổ cũng như các giáo quan gần đấy, chậm rãi nhưng rất trầm lãnh nói:

- Bất cứ quân lệnh nào cũng phải được Văn Nhân đại tướng quân đồng ý, nếu như không được Văn Nhân đại tướng quân mà có quân lệnh phát ra, chẳng lẽ bọn ngươi không biết họ đang muốn đối phó với ai? Chẳng lẽ các ngươi không biết ta đang cho các ngươi một cơ hội sao? Ngay lúc này, nếu như không ngăn cản quân lệnh, ta có thể cho bọn ngươi một con đường sống. Nhưng nếu vẫn ngoan cố ngăn cản quân lệnh, ta sẽ giết chết toàn bộ các ngươi.

- Muốn giết chết Lận đại nhân, trước phải bước qua xác ta.

Cừu Chính Hổ hiểu ý của Đinh Đỉnh, nhưng ông ta không thay đổi quyết định của mình, ngược lại còn nén giận, dùng ánh mắt rất lạnh lùng và kiên quyết nhìn Đinh Đỉnh, rút trường đao ra.

Ngay lúc ông ta rút trường đao bằng đồng xanh bên hông ra, tất cả quân sĩ có ý nghĩ như ông ta cũng lấy binh khí của mình, nhất thời khiến cho quân doanh Kính Thiên hậu quân chia làm hai phe rất rõ ràng.

Tính đến lúc này, có khoảng hơn hai trăm binh sĩ có sắc mặt hoặc đỏ ngầu, hoặc tái nhợt lựa chọn theo Cừu Chính Hổ, nhưng nếu như so sánh với tổng số quân sĩ hơn 1500 người trong quân doanh, những người này vẫn lộ vẻ đơn bạc.

- Đã cho các ngươi cơ hội.

Nhìn những đồng liêu mấy năm nay giơ cao binh khí lên, Đinh Đỉnh lại không hề tỏ vẻ thương tiếc hay đồng tình, chỉ là rất lạnh lùng mà nói câu này.

Sau khi nói ra lời trên, tên tướng lãnh khôi ngô cả người tản phát khí tức đầy thiết huyết và uy nghiêm này đã giơ lên, chuẩn bị vung cao.

Chỉ cần hắn ta vung cao lên, tất nhiên sẽ có một trận chiến đầy máu tanh xảy ra.

Nhưng hắn ta lại không biết rằng trên lầu canh gác ở cách xa đấy, Lâm Tịch cũng thầm lắc đầu, nhẹ giọng tự nói với mình:

- Ta cũng đã cho ngươi cơ hội.

Sau khi nhẹ giọng nói với chính mình, bỗng nhiên có một tiếng động rất nhỏ từ ngay tay hắn vang lên. Một cây tên "Siêu phong" đã được lắp vào trường cung "tiểu hắc", lập tức bay vào trong không trung.

Đinh Đỉnh định giơ tay lên, nhưng khi bờ vai của hắn vừa chuyển động, hắn lập tức cảm nhận được có điều gì đó rất khác thường đang xảy ra. Tiếp theo Đinh Đỉnh bỗng nhiên hét thảm lên, té ngã xuống đất.

Hiện giờ chỉ có Đinh Đỉnh mới biết đã có chuyện gì xảy ra.

Ngay lúc hắn chuẩn bị phát lệnh, bỗng nhiên có một cây tên màu xám tro xuất hiện trong không trung, bắn thẳng tới mi tâm hắn.

Tốc độ của cây tên này thật sự quá nhanh, khiến hắn chỉ kịp đưa tay ra và quay đầu sang một bên.

Dưới uy hiếp của cái chết và kinh nghiệm chiến đấu sa trường nhiều năm, tiềm lực trong người hắn ta bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ, khiến cho tay phải hắn bắt được đuôi mũi tên này. Nhưng tay phải của hắn lại không thể phát lực kịp, hồn lực còn chưa kịp truyền vào trong những phù văn trên bộ giáp đang mặc, cây tên này đã đâm xuyên vào máu thịt của hắn.

Bởi vì đầu hắn đã nghiêng sang một bên, nên cây tên này không thể bắn trúng mi tâm của hắn, nhưng lại rất lạnh lùng đâm thẳng vào hốc mắt phải của hắn. Lực bắn mạnh mẽ ẩn bên trong khiến cây tên đâm thẳng vào đầu hắn, khiến hắn nhanh chóng mất đi tri giác cũng như khả năng hành động.

Trong nháy mắt đó, ngoài hắn ra, không có ai biết chuyện gì đã phát sinh. Chỉ sau khi tiếng hét thảm vang lên và hắn té ngã xuống đất, những người xung quanh hắn mới thấy rõ có một cây tên kim loại màu xám tro đang cắm chặt trong hốc mắt phải của hắn.

- Tiểu hắc...quả nhiên rất đen...Siêu phong...quả nhiên rất nhanh.

Cảm nhận một tên bắn ra vô cùng hoàn mỹ này, mặc dù đang cắn răng chịu đựng xoa xoa cánh tay rất đau nhức sau khi dùng tiểu hắc bắn tên, Lâm Tịch cũng phải bất giác thầm than với chính mình.

Cây tên "Siêu phong" này không có đặc điểm nào quá đặc biệt, nhưng "tiểu hắc" lại là một cây cung mà những trường cung hồn binh bình thường khác không thể nào sánh được.

Với tư cách là người đã bắn tên, Lâm Tịch cảm thấy cho dù là chính mình, cho dù tốc độ phản ứng của mình tăng nhanh gấp đôi, chỉ sợ cũng không thể nào tránh thoát được một tên vừa rồi.

Trong hình huống không có sự chuẩn bị, cho dù là một người tu hành Đại quốc sư, sợ rằng họ cũng không thể nào tránh được cây tên có tốc độ như thế, phương pháp duy nhất là phải cứng rắn chống đỡ.

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp quân doanh.

Bởi vì tốc độ của cây tên này quá nhanh, nên nhất thời không có ai biết cây tên này từ chỗ nào bắn tới. Hơn nữa, đối với những quân sĩ tận trung với thống lĩnh tên Đinh Đỉnh này, bọn họ chỉ thấy thống lĩnh đại nhân đang chuẩn bị phát lệnh tấn công lập tức đã bị tên bắn ngã, nên họ cảm thấy rất tức giận, ai ai cũng nhìn xung quanh, muốn tìm ra hung thủ.

Kỷ luật quân đội của biên quân Vân Tần vô cùng nghiêm khắc, mà những người thề chết với Văn Nhân đại nhân tướng quân tuyệt đối không chỉ có một mình Đinh Đỉnh. Cũng ngay giờ khắc này, sự nghiêm minh của kỷ luật quân đội biên quân Bích Lạc đã được thể hiện một cách rõ ràng nhất, mặc dù Đinh Đỉnh đã ngã xuống, nhưng những quân sĩ bên trận doanh của hắn lại không vì mất đi chỉ huy mà rối loạn. Tên tướng lãnh trẻ tuổi đội nón trụ lập tức quát to lên một tiếng, muốn khống chế cảm xúc mãnh liệt của các bộ hạ bên dưới, đồng thời hắn vung tay lên cao, muốn tiếp tục phát lệnh.

- Cái nón màu hồng ngươi đội thật sự quá bắt mắt...mà ngươi cũng quá gấp rồi...

Thấy tên tướng lãnh trẻ tuổi này hành động như vậy, Lâm Tịch đã đổi sang dùng tay phải cầm cung, tay trái giương tên thầm thở dài trong lòng. Nhưng ánh mắt hắn ta lại rất kiên quyết, tâm không hề gợn sóng.

Tiếng xé gió mãnh liệt lại xuất hiện.

Các quân sĩ ở cạnh viên tướng lãnh trẻ tuổi đầu đội nón trụ màu hồng đột nhiên nhìn thấy viên tướng lãnh này không nói lời nào, nhưng đã lạnh lùng ngã xuống.

Cho đến khi thi thể của viên tướng lãnh trẻ tuổi đầu đội nón trụ màu hồng té ngã xuống nền đất bằng phẳng, các quân sĩ đang ở xung quanh mới phát hiện sau gáy hắn ta có một cây tên màu xám tro. Đồng thời, họ cũng cảm thấy có một luồng gió được tạo thành do tên bắn đang thổi qua mặt mình, gió lạnh đến kinh người.

Một tướng lãnh bên trận doanh Đinh Đỉnh rốt cuộc đoán được đường tên bắn, đồng thời hắn cũng biết hẳn tên tiễn thủ này đang ở trên lầu canh gác cách đấy khoảng ba trăm bước. Nhưng bởi vì sợ hãi trước những cây tên lạnh lẽo mà vô cùng chuẩn xác của tên tiễn thủ này, nên mặc dù đã rèn được một ý chí thiết huyết và tỉnh táo từ chiến trận, viên tướng lãnh này cũng không dám hét to hay hành động gì, cả người căng cứng cả lên.

Nhưng nhờ thế hắn ta lại giữ được mạng mình.

Bởi vì có một viên tướng lãnh khác ở cạnh hắn ta cũng đoán được đường đi của cây tên vừa bắn ra, đang định hét to phất tay ra lệnh, thì đã có một cây tên màu bạc khác đột nhiên xuất hiện, bắn thẳng vào miệng.

Viên tướng lãnh đang sợ hãi căng cứng cả người thấy vậy lập tức cảm thấy sợ hãi, toàn thân mềm nhũn.

Lâm Tịch bắn tên ở trong lầu canh gác đứng lên.

Mặc dù bên trận doanh Lâm Tịch xuất hiện một Ngôn quan không thể trực tiếp khiến bọn hắn thuận lợi tiếp quản cả quân doanh Kính Thiên hậu quân, nhưng chỉ riêng quan vị Ngôn quan của Lận Chúc Hòa cũng đủ tạo nên một áp lực khổng lồ lên lòng mỗi quân sĩ nơi đây. Cũng chính vì quân doanh đã bị phân ra thành hai bên, rất nhiều quân nhân đang do dự không biết nên lựa chọn như thế nào, nên những cây tên do hắn bắn ra mới tạo thành ảnh hưởng to lớn đến hư vậy.

Mà mục đích bắn tên của hắn không phải chỉ nhằm giết chết những tướng lãnh của biên quân Bích Lạc này, mà là nhằm khuất phục nhân tâm của các quân nhân ở đây, khiến cho có nhiều người hơn đồng ý chuyển bên, chung tay đối phó với trận doanh bên Văn Nhân Thương Nguyệt.

Cho nên, Lâm Tịch phải dùng hết thủ đoạn mình có thể sử dụng được, khiến cho áp lực tâm lý trong mỗi quân nhân trong trận doanh lớn hơn, khiến họ phải kinh sợ trước tình thế bất lợi cho mình mà phải thay đổi chủ ý, chủ động lựa trận doanh lại.

Cho nên, ngay lúc đứng lên, hắn đã cởi bỏ bộ y phục màu xanh lá đang mặc bên ngoài.

Bên trong bộ trang phục màu xanh lá một bộ trường bào Tế ti màu vàng nhạt, trường bào của Tế ti Linh Tế.

Các quân sĩ đang đứng bất động trên lầu canh gác này đều mặc bộ giáp màu đen rất đặc trưng của biên quân Vân Tần, nên khi Lâm Tịch đứng lên và để lộ bộ trường bào của Tế ti Linh Tế, bất kỳ ai trong quân doanh cũng dễ dàng nhìn thấy.

Mà điều khiến các quân nhân trong quân doanh giật mình nhất chính là tên Tế ti này lại cầm một trường cung màu đen.

Một tên Tế ti cầm cung!

Tế ti trường bào quang minh và trường cung màu đen lạnh lùng tràn đầy sát ý, chính sự tương phản chí cực này đã khiến phần lớn quân nhân trong quân doanh này cảm thấy kinh hãi, nhất thời phải ngừng thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.