Tiên Ma Biến

Chương 2: Q.3 - Chương 2: Thái độ và sự kiêu ngạo của học viện!




Những gì Lý Ngũ vừa nói không tiết lộ quá nhiều, ngôi đền u ám cũng che lấp đi thần sắc trên khuôn mặt Lý Ngũ, nhưng Lâm Tịch nhạy cảm có thể cảm thấy những gì Lý Ngũ vừa nói không bình thường, cảm thấy vị sư huynh khoa Nội Tương đã tốt nghiệp này nhất định không phải là người bình thường...Hơn nữa, giọng điệu Lý Ngũ vừa nói chỉ mang theo sự nặng nề chứ không phải là sự bất kính vô ý, cho nên Lâm Tịch có thể nhận ra vị sư huynh khoa Nội Tương này chỉ sợ là một anh hùng đáng để tôn kính, hơn nữa, bây giờ người này đang gặp nguy hiểm.

...

Đối với Hạ phó viện trưởng, Lâm Tịch chính là một tiểu hài tử cần được che chở, cũng là người ông ta ký thác hi vọng. Ông ta có thể tạo cho Lâm Tịch một chút áp lực, nhưng tuyệt đối sẽ không để hắn biết hoặc tiếp xúc với những vật những việc không tốt, hoặc quá u ám. Cho nên, Lâm Tịch không biết nhiều chuyện ở học viện lắm, tất nhiên cũng không biết rằng một ngày trước, đoàn xe ngựa xuất phát từ hoàng thành Trung Châu đã đi qua bình nguyên bốn mùa, dừng lại dưới chân sơn mạch Đăng Thiên.

Giờ phút này, Nhan Thiểu Khanh - nhân vật số hai Lại ti, Phong Thiên Hàn - đại thống lĩnh Chính vũ ti, Diệp Thiểu Phong - người đại biểu cho Trung Châu vệ, cả ba đang ngồi uống trà trong một gian phòng tại đại điện của học viện Thanh Loan.

Đại điện này vô cùng lớn, bên trong có mười mấy cây trụ lớn màu đỏ thắm chống đỡ, lớn đến nỗi phải mấy ngươi vây lại mới có thể ôm trọn. Đại sảnh gian phòng này dùng một loại đá màu xanh lát thành, gây cho người ta cảm giác đại sảnh rộng lớn như sông biển không bờ bến. Đây là một gian phòng vô cùng rộng rãi và cao lớn, cả ba người đến từ hoàng thành ước lượng không gian nơi này đủ để xây thêm một đại điện khác cao khoảng ba bốn tầng lầu nữa. Nhưng khắp gian phòng chỉ có vài ghế gỗ, nên nơi này hơi trống trải và vắng vẻ.

Nước trà ba người đang dùng tất nhiên được lấy từ sông băng thanh tịnh ngàn năm không đổi trên sơn mạch Đăng Thiên, lá trà dùng để đun lấy chính là loại lá sinh trưởng trên những mỏm núi đá bên ngoài học viện. Khi uống trà vào, người dùng sẽ cảm thấy nước trà cực kỳ giá lạnh, ngoài ra, bởi vì khi ngồi ở đại điện này phóng mắt nhìn ra xa sẽ nhìn thấy hình bóng tuyết sơn trắng xóa, trong không khí khoáng đãng lại có hơi thở linh khí vô hình, nên người dùng sẽ có cảm tưởng nước trà và khung cảnh bao la hùng vĩ nơi này như chung một nhịp đập, tựa như đang thể hiện triết lý nhân sinh nào đấy.

Nhan Thiểu Khanh - nhân vật số hai Lại ti, là một người rất tuấn tú. Nếu như Lâm Tịch nhìn thấy, chắc chắn hắn ta sẽ cảm thấy người này rất giống Trịnh Thiếu Thu, nhưng trên người nam tử trung niên này có thêm một phần khí chất nho nhã cổ xưa ở thế giới này.

Hắn ta đội một cái mũ quan màu xanh lá, bên trong có khảm một khối ngọc lục bảo hình vuông, kết hợp với bộ quan phục màu xanh lá có thêu hình đôi uyên ương nhìn vào mặt trời, càng tỏ rõ thân phận cao quý của hắn. Góc áo quan phục và mũi giày hắn đang mang có vài vết bẩn, nhưng dường như hắn không để ý đến việc này, ngược lại, phong thái thong dong bình thản trong bước đi của hắn làm người ta có cảm giác hắn là người rất sạch sẽ, hoàn toàn quên đi những vết bẩn đấy.

Phong Thiên Hàn mặc bộ giáp Diệu Nguyệt dành cho đại thống lĩnh Chính vũ ti. Bộ giáp này được tạo thành từ sợi ô kim và tinh thể Diệu Nguyệt, mỗi tinh thể Diệu Nguyệt được khảm trên giáp đều có kích thước lớn như lòng bàn tay. Nếu từ ngoài nhìn vào, người quan sát không thể thấy được những sợi ô kim chắc chắn dệt nên bộ giáp, hơn nữa, màu trắng của tinh thể Diệu Nguyệt lại có tác dụng phản quang với những ký hiệu hình trăng lưỡi liềm tinh mịn trên giáp, chính điều này giúp Phong Thiên Hàn có bộ râu bạc trắng trông như một chiến thần, người mặc chiến giáp lạnh lẽo như băng tuyết.

Thâm niên lâu năm, đã trải qua vô số trận chiến, trên người lão ta tất nhiên phát tán một khí chất kinh khủng với hơi thở thiết huyết của quân nhân, đáng lẽ trong ba người lão ta phải là người tính tình kém nhất, tàn bạo nhất. Tuy nhiên, vào lúc này, mặc dù chân mày lão hơi cau lại, nhưng phong cách uống trà lại hết sức nho nhã và vô cùng kiên nhẫn.

Kẻ thiếu kiên nhẫn duy nhất trong ba người chính là Diệp Thiểu Phong, cũng là người trẻ tuổi nhất.

Đây không phải hoàng thành Trung Châu, tất nhiên hắn không mang trọng trách thủ vệ như thường ngày, cũng không cần phải mặc quan phục, nhưng hắn vẫn mặc bộ giáp Bạch Hổ. Bộ giáp màu trắng bao bọc thân thể to lớn của hắn lại, bên ngoài bộ giáp có những đường viền lạnh lẽo quấn quanh, nổi bật nhất chính là một loại ký hiệu được gọi là hổ văn uốn lượn cả bộ giáp. Phần đầu hổ hội tụ ở ngay đầu hắn, một cái nón trụ được thiết kế rất giống đầu một con hổ bao phủ gần nửa đầu, chỉ để lộ khuôn mặt trẻ giận dữ và uy nghiêm.

Hắn bưng chén trà lên, để xuống, bưng lên, lại để xuống. Làm một hồi như thế, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi, đứng dậy nhìn giảng viên mặc áo bào đen đang đứng ở cuối đại sảnh màu xanh, trầm giọng nói:

- Rốt cuộc đến khi nào Hạ phó viện trưởng mới tới đây?

Vị giảng viên khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi đứng tựa vào cửa đang nhắm mắt, dáng người thon gầy, mái tóc dài dùng một sợi dây đơn giản cột lại, nước da hơi vàng. Ngoại trừ bộ áo bào đen đồng phục dành cho giảng viên học viện Thanh Loan, trông hắn ta rất giống một thôn dân bình thường ở thôn Hạnh Hoa, phải nói là rất bình thường.

Nghe thấy Diệp Thiểu Phong trầm giọng hỏi, vị giảng viên này thậm chí không thèm nhấc mi mắt lên, chậm rãi lắc đầu:

- Không biết.

- Không biết?

Thái độ bình thản của người giảng viên này càng làm sắc mặt Diệp Thiểu Phong trở nên lạnh lùng hơn. Hắn nhìn người giảng viên này, lạnh giọng nói:

- Học viện Thanh Loan các ngươi thật quá đáng! Chúng ta đã đợi một ngày rồi, chẳng lẽ bắt chúng ta phải đợi mãi? Ngươi có biết rằng không phải là chúng ta muốn gặp học viện các ngươi, mà chính là phụng chỉ thánh thượng mới tới đây không hả?

Vừa nghe Diệp Thiểu Phong nói vậy, Nhan Thiểu Khanh khẽ cười thầm trong lòng. Nhan Thiểu Khanh tất nhiên biết vị đô thống trẻ tuổi Trung Châu vệ này sinh sau bọn họ, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chỉ sống trong hoàng thành, cho nên, mặc dù hắn biết học viện Thanh Loan đáng sợ, nhưng trong lòng tất nhiên không tôn kính là mấy, ngoài ra hắn cũng không biết vì sao học viện Thanh Loan lại có thể kiêu ngạo như vậy. Nói những lời như vậy ngay trong học viện Thanh Loan thật sự là hơi buồn cười, nhưng Nhan Thiểu Khanh cũng biết Chu thủ phụ an bài Diệp Thiểu Phong tới học viện Thanh Loan chính là muốn vị Đô thống trẻ tuổi này nên biết kính sợ, cũng muốn cho vị Đô thống này biết vì sao học viện Thanh Loan lại kiêu ngạo và cường đại như thế. Do đó, mặc dù đã biết rõ mọi việc nhưng Nhan Thiểu Khanh chỉ tỏ ra hứng thú nghe, không nói một câu gì.

Phong Thiên Hàn còn nghĩ đơn giản hơn, thanh niên kiêu ngạo ngang ngược và ngớ ngẩn như vậy cần phải được dạy dỗ, nên ông ta chỉ hừ lạnh một tiếng. Chính điều này càng làm Diệp Thiểu Phong tức giận hơn.

- Đó là chuyện của các ngươi.

Đúng như những gì Nhan Thiểu Khanh đã dự đoán, vị giảng viên học viện trông rất bình thường này thậm chí còn không mở mí mắt lên, vẫn bình thản đáp lại.

- Ngươi nói gì?

Diệp Thiểu Phong hơi run người, giận đến mức mặt trắng bệch. Hắn đã nói rõ rằng bọn họ phụng chỉ thánh thượng đến đây, nhưng đối phương dĩ nhiên không hề quan tâm đến, ngay cả ý chỉ thánh thượng cũng không đoái hoài?

- Chẳng lẽ trong mắt ngươi ngay cả đương kim thánh thượng cũng không tồn tại sao?

Hắn nhìn chằm chằm vị giảng viên mặc áo bào đen này, nghĩ mãi vẫn không biết vì sao đối phương lại cuồng vọng và xấc láo đến vậy.

Vị giảng viên này khẽ ngẩng đầu, mở mắt nhìn Diệp Thiểu Phong một cái, ánh mắt tràn đầy ý trào phúng và giễu cợt:

- Cho dù là đương kim thánh thượng đích thân tới đây, thấy hay không thấy cũng là do Hạ phó viện trưởng quyết định, chẳng lẽ lại do ngươi quyết định? Cho nên, thấy hay không thấy là chuyện của ngài ấy, mà đợi hay không đợi mới là chuyện của các ngươi.

Đầu tiên là Diệp Thiểu Phong khiếp sợ, sau đó hoàn toàn tức giận. Hắn bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn vị giảng viên này sắc bén như đao:

- Ngươi thật to gan! Chẳng lẽ ý ngươi là đương kim thánh thượng còn không bằng Hạ phó viện trưởng đáng kính của bọn ngươi?

- Nghĩ như thế nào là chuyện của ngươi, không phải chuyện của ta.

Giảng viên mặc áo bào đen lại nhắm mắt, tỏ ra không quan tâm.

Hơi dừng lại một chút, vị giảng viên này mở mắt ra, nhưng ông ta không nhìn Diệp Thiểu Phong mà nhìn bầu trời trong veo và bao la ở bên ngoài, nói:

- Huống chi ngươi chỉ là Đô thống Trung Châu vệ, ngươi có thể trở về sai khiến người trong Trung Châu vệ, nhưng ngươi không phải là người học viện, ngươi không thể ra lệnh ta làm gì cả. Cũng như bây giờ, chuyện của ta chỉ là ở đây chờ, nếu như ta không muốn thì ta không cần nói bất cứ gì với ngươi.

Nghe thấy vị giảng viên mặc áo bào đen này nói thế, Nhan Thiểu Khanh và Phong Thiên Hàn đồng thời thở dài. Hai người vốn hiểu rõ việc để bọn họ chờ ở đây chính là học viện Thanh Loan muốn tỏ thái độ. Mà bây giờ nhìn lại, xem ra thái độ của học viện lần này còn cứng rắn hơn những gì họ nghĩ nhiều lắm, điều này cũng có nghĩa là bọn họ sẽ phải chờ ở đây vài ngày nữa. Hơn nữa, việc khiến bọn họ phải bất đắc dĩ nhất chính là bọn họ đã biết đáp án của học viện Thanh Loan là một lời từ chối, nhưng vì phải chờ học viện Thanh Loan hồi âm nên bọn họ vẫn phải chờ, sau đó phải tiếp tục chờ để thương lượng.

Nhưng Diệp Thiểu Phong lại không biết chuyện này, hắn chỉ cho rằng nếu như mình phụng chỉ hoàng đế Vân Tần tới đây, vậy học viện Thanh Loan nhất định phải ra mặt tiếp chỉ. Cho nên, khi nghe vị giảng viên này nói thế, hắn nhất thời giận tím mặt, dứt khoát bước ra một bước, lạnh lùng nhìn vị giảng viên trong mắt hắn là người cả gan làm loạn này, gắt giọng:

- Vậy nếu bây giờ ta muốn quyết đấu với ngươi, có phải chỉ là chuyện giữa ta với ngươi?

- Đúng là chuyện giữa ta với ngươi.

Giảng viên mặc áo bào đen ngẩn người, sau đó nhìn Diệp Thiểu Phong, lạnh nhạt hỏi:

- Nhưng mà ta chỉ là giảng viên khoa Văn Trì, trong các giảng viên học viện Thanh Loan ta là người yếu nhất đấy, ngươi muốn quyết đấu với ta thật sao?

Diệp Thiểu Phong giận quá cười lên:

- Đây là học viện Thanh Loan, cứ cho ngươi là đối thủ thì ta cũng không thể ra tay quá nặng được. Huống chi, nãy giờ chúng ta đã nói nhiều như vậy rồi, quyết đấu một trận có lẽ sẽ giúp người thoải mái hơn việc cứ tiếp tục ngồi chờ.

Vị giảng viên mặc áo bào đen có dung mạo rất bình thường này hơi lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười đầy mỉa mai. Hắn ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ hơi giơ giơ ống tay áo lên, ra hiệu mời Diệp Thiểu Phong.

Diệp Thiểu Phong khẽ khom người, thi lễ với vị giảng viên mặc áo bào đen ở trước, cũng không nói thêm lời gì. Vào lúc này, những ký hiệu kỳ lạ trên bộ giáp Bạch Hổ bỗng nhiên phát ra ánh sáng trắng chói mắt, cả người hắn giống như một con mãnh hổ đầy màu sắc đột ngột xuất hiện trên đại điện. Con mãnh hổ này phóng tới trước mặt vị giảng viên học viện Thanh Loan, không sử dụng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ đơn giản bá đạo tung một cước ngay ở trên không trung, mục tiêu chính là đầu vị giảng viên này.

Vân Tần thượng võ, sùng bái cường giả, cho nên, sau khi hành lễ với đối thủ xong là quyết đấu liền bắt đầu, tất nhiên là ai cũng muốn đánh gục đối thủ ngay.

Cũng vì thái độ đối phương khi nãy đã chọc giận hoàn toàn, cho nên vừa mới bắt đầu Diệp Thiểu Phong không hề có ý nương tay. Một cước này vừa tung ra, lập tức có một cơn gió mạnh thổi qua, làm y phục giảng viên mặc áo bào đen bay phất phới.

Phải nói rằng một cước này rất mạnh, hơn nữa khi lăng không đá một cước, một chân khác của Lăng Phong đã hơi co lại, bất cứ lúc nào cũng có thể tung cước tiếp, hoàn toàn đối phó được động tác tiếp theo của giảng viên mặc áo bào đen.

Nhưng bỗng nhiên con ngươi trong mắt hắn hơi co lại, bởi vì khi đối mặt với một cước mãnh liệt như vậy, tên giảng viên mặc áo bào đen kia lại không hề có ý tránh né, thậm chí hắn ta còn hơi ngẩng đầu lên, hai mắt khẽ nheo lại.

"Ầm!"

Thân hình giảng viên mặc áo bào đen cong lại, mạnh mẽ phóng người lên cao, dĩ nhiên là lấy vai phải mình cứng rắn đón nhận một cước đủ để khai thạch phá giáp của Diệp Thiểu Phong.

Ngay phần vai hắn bỗng nhiên xuất hiện hai màu vàng và trắng chói mắt. Trong tiếng nổ lớn vang khắp đại sảnh, thân thể hắn bị một cước này đạp mạnh xuống, toàn bộ nền gạch màu xanh ở dưới chân bị vỡ vụn, hai chân cũng lún hẳn xuống. Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta tái hẳn đi, nhưng cùng lúc đấy, trên khuôn mặt bình dị ấy lại xuất hiện thần sắc mỉa mai và hơi kiêu ngạo. Hai tay người giảng viên này dĩ nhiên vươn lên bắt lấy cái chân đang đạp lên đầu vai mình, mạnh mẽ kéo xuống, sau đó dứt khoát xoay người, đồng thời hai chân đạp mạnh lên trời. Cảnh tượng này giống như một con thỏ bị con diều hâu bắt lấy, nhưng con thỏ bỗng nhiên bùng phát sức mạnh tiềm tàng bên trong, dùng hết khí lực toàn thân để đạp hai chân ra. Quay về tình huống giữa hai người, lúc này hai chân của vị giảng viên này đã cùng lúc đạp trúng một lòng bàn chân khác của Diệp Thiểu Phong.

Khi đạp trúng đầu vai giảng viên mặc áo bào đen, một chân khác của Diệp Thiểu Phong cũng đồng thời tung ra đá vào mặt đối thủ. Tu vi của giữa hắn và vị giảng viên này dường như không hơn kém bao nhiêu, một cước trước đã làm đối thủ bị thương, cước sau ắt sẽ đánh bại hoàn toàn. Nhưng khi hai chân của giảng viên mặc áo bào đen tung ra, đạp trúng lòng bàn chân hắn, sắc mặt hắn nhất thời tái hẳn đi, cảm giác rõ ràng một chân này đã bị phế hẳn, tiếng xương nứt vang lên.

Đối với hai người đang ngồi quan sát là Nhan Thiểu Khanh và Phong Thiên Hàn, vốn Diệp Thiểu Phong đang biến thành một con mãnh hổ múa vuốt tấn công đối thủ, nhưng chỉ một khắc sau, hình ảnh đó lại biến thành giảng viên mặc áo bào đen cậy mạnh xé rách thân thể hắn.

Trong tiếng động vang lên dữ dội, Diệp Thiểu Phong té ngã xuống đất, cơn đau đớn vô cùng từ cái chân bị phế cùng với phần háng bị đau khiến hắn không thể đứng yên được. Nhưng vị giảng viên mặc áo bào đen không nhân cơ hội này để đá Diệp Thiểu Phong ra ngoài, ngược lại, vào lúc hai chân hắn đạp trúng lòng bàn chân Diệp Thiểu Phong, hai tay của hắn tựa như biến thành một đôi ưng trảo, dứt khoát kéo bàn chân đang đạp trên vai mình xuống.

Mượn lực kéo này, cả người hắn ta theo thế nhào tới, bỗng nhiên áp sát thân thể Diệp Thiểu Phong. Nếu để ý kỹ, có thể thấy vai phải vị giảng viên này hơi chùn xuống, dường như một cước khi nãy của Diệp Thiểu Phong đã làm hắn bị thương, vừa rồi còn dùng sức kéo nên thương thế càng nặng thêm. Nhưng bất kể cơn đau bên cánh tay phải, ngón trỏ và ngón giữa tay trái hắn bỗng nhiên hóa chỉ thành kiếm, đâm thẳng vào cổ họng Diệp Thiểu Phong.

- Hạ thủ lưu tình!

Thấy mọi việc diễn ra như thế, Nhan Thiểu Khanh và Phong Thiên Hàn đang bình tĩnh xem vui liền biến sắc, vội vàng hô lớn.

Bọn họ biết mỗi giảng viên học viện Thanh Loan đều rất kiêu ngạo, chiến lực bản thân mạnh mẽ đến mức không có người nào lường trước được, nhưng bọn họ không thể ngờ rằng vị giảng viên mặc áo bào đen này lại ra tay ác độc đến thế.

Hai ngón tay giảng viên mặc áo bào đen vừa điểm ngay trên cổ họng Diệp Thiểu Phong liền dừng lại, sau đó cả người lăn vòng nhanh ra sau, nhìn qua trông giống như một quả cầu đang lăn trên mặt đất vậy. Chỉ một lát sau, hắn ta đã đứng lên, kiêu ngạo nhìn ba người ở đằng trước.

Còn Diệp Thiểu Phong lại sững người đứng yên tại chỗ, ngay cổ họng hắn còn có hai dấu tay màu đỏ nhạt, mà hắn cảm nhận được ngay vị trí ấy có một mùi máu tanh nồng nặc tràn lên mũi mình, tựa như tử thần đã tới rất sát rồi.

Tu vi tên giảng viên này không có gì kinh người, cũng là Đại Hồn Sư giống như Diệp Thiểu Phong. Cùng là Đại Hồn Sư, nếu như hồn lực đối thủ không tiêu hao quá nhiều, người kia rất khó phá tan được phòng ngự đối thủ. Nhưng đúng như những gì Từ Sinh Mạt đã nói với đám người Lâm Tịch ngay ngày đầu tiên học môn vũ kỹ: thân thể con người có rất nhiều điểm yếu, cho dù đối thủ là Đại Hồn Sư, nhưng cổ họng yếu ớt vẫn không thể nào ngăn cản hai đầu ngón tay đâm xuống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.