Đây là sau nửa đêm.
Là thời điểm người ngủ muộn đã đi ngủ, người ngủ sớm cũng không có ai dậy vào lúc này, dân chúng Vân Tần cho rằng đây là lúc âm khí nặng nhất đêm khuya, đi ra khỏi nhà rất dễ gặp ma.
Có một áng mây đen che khuất ánh trăng.
Có một người toàn thân mặc y phục dạ hành màu đen từ trong bóng đêm vọt ra, giống như quỷ mị vậy, người này dùng lưỡi dao sắc bén cắt đứt chốt cửa phòng ở của Mộc Trầm Duẫn.
Mộc Trầm Duẫn ngồi xếp bằng ở trên giường liền mở hai mắt.
Lông mày của hắn vốn rất nhạt, lúc này trong bóng đêm, trên mặt càng giống như không có một cọng lông nào. Sắc mặt trắng bệch khiến cho ngũ quan của hắn giống như dùng sáp ong nặn ra, không giống da thịt thân thể người bình thường.
Nhìn người mặc áo đen quỷ dị xuất hiện trong tầm mắt, vẻ đùa cợt trêu chọc xuất hiện trên khuôn mặt giống như sáp ong của hắn, hắn ta cười lạnh:
- Người trẻ tuổi quả nhiên không có kiên nhẫn, chỉ một đêm mà cũng chịu không được... Ta tưởng rằng người đến sẽ là Lâm Tịch, không ngờ lại là ngươi.
Giọng nói người mặc áo đen hơi run rẩy, nhưng ẩn trong đấy lại là sự sảng khoái:
- Ta đã đến thì hắn cũng không cần đến nữa.
- Hay cho huynh đệ tình thâm.
Ngoài mặt Mộc Trầm Duẫn cố ý cười nhạo, nhưng trong tâm lại cảm thấy rất lạnh lẽo. Ngay từ đầu hắn đã nghĩ đến cơ hội hoàng đế cho mình là gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy cơ hội này vẫn nghiêng về phía mình, chỉ là không ngờ đến trong những người này lại có người to gan như vậy, không để ý tiền đồ và tính mạng để đi ám sát chính mình. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng công kích vào nơi yếu nhược trong tinh thần đối phương, cười lạnh:
- Ta khuyên ngươi không nên làm hại Lâm Tịch, chắc chắn ngươi hiểu Lâm Tịch là người quan trọng trong chuyện này, cho nên, cái thánh thượng muốn xem chính là thái độ của Lâm Tịch, chứ không phải là thái độ của ngươi. Vì thế, thánh thượng chỉ cho phép hắn giết ta, còn ngươi, ta chỉ sợ ngươi không giết ta được...Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ở đây, với quan hệ giữa ngươi và hắn, rất có thể hắn sẽ bất chấp tất cả đến đây giết ta. Các ngươi còn trẻ, đều là người tu hành, tiền đồ vô lượng, cần gì phải liều mạng bỏ hết toàn bộ để chết chung với một người tàn phế như ta? Cho nên, ta khuyên ngươi lập tức rời đi, để tránh làm liên lụy đến Lâm Tịch.
Khương Tiếu Y nắm một thanh trường đao màu đen trong tay. Mặc dù sự nhiệt huyết của hắn không thể hiện ra ngoài rõ ràng như Lý Khai Vân, nhưng hắn cũng là vì đuổi theo chính nghĩa mà không tiếc hi sinh mạng mình...một dạng người mà Lâm Tịch rất bội phục. Hắn không sợ chết...Hơn nữa, cứ mỗi lần nghĩ đến Mộc Trầm Duẫn trước mặt, nhớ tới Vương Tư Mẫn - người con gái xinh đẹp hắn đã gặp trên bờ đê Lan Giang, người đã khiến tim hắn phải đập thình thịch, từ đấy chiếm cứ một góc trong lòng, nghĩ đến những lúc nàng bị Mộc Trầm Duẫn làm nhục, trói lại dùng roi đánh liên tục vào thân thể yếu mềm, hắn gần như không thể hô hấp được.
Tình cảm là một thứ rất khó nói, nó không hiển lộ rõ ràng ra bên ngoài, nhưng lại sớm nảy mầm trong cơ thể. Lâm Tịch biết Khương Tiếu Y có tình cảm với cô gái quật cường kia, nhưng vẫn đánh giá thấp một chút.
Thứ tình cảm lặng lẽ phát sinh sâu trong lòng này đã áp đảo những quan niệm thâm căn cố đế, áp đảo luôn cả hoàng quyền chí cao vô thượng, khiến hắn vô cùng kiên định tới đây giết Mộc Trầm Duẫn.
Nhưng lúc này đôi tay cầm đao của hắn lại hơi run rẩy, bởi vì trong lòng hắn, Lâm Tịch thật sự là người còn quan trọng hơn cả an nguy của hắn.
Hai người nhất thời không nói lời nào, gian phòng căn nhà riêng này lại rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng lá cây sàn sạt trên sân khi có gió nhẹ lướt qua.
Tinh thần Mộc Trầm Duẫn khẽ buông lỏng, thầm nghĩ đối phương rốt cuộc còn rất non nớt, chỉ có cái dũng của kẻ thất phu mà thôi. Nhưng ngay lúc này, tiếng gió dường như thổi gấp hơn khi nãy, thần sắc đắc ý trong con ngươi hắn liền biến mất, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, càng làm cho hắn cảm thấy vô lực và suy yếu hơn.
Lại có một bóng đen như quỷ mị từ trong bóng tối hiện ra, toàn thân mặc thanh sam, mặt dùng khăn đen che lại, tay không cầm binh khí, nhưng trong lòng bàn tay lại có một cái khăn đen.
Khương Tiếu Y đột ngột xoay người, khi nhìn thấy người tới, đôi mắt hắn khẽ nhíu lại, giữa cổ họng như có vật gì đấy chắn lấy, không nói nên lời.
Lâm Tịch đang che mặt cũng không lên tiếng, đi tới trước một cách tự nhiên, lặng lẽ tới bên người hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, lấy chiếc khăn đen trong tay mình nhét vào trong tay Khương Tiếu Y.
- Lâm Tịch, ngươi làm vậy là có ý gì?
Mộc Trầm Duẫn không nhịn được lên tiếng, âm thanh run rẩy, hơi the thé và quái dị:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng che mặt như vậy sẽ không có ai biết ngươi là Lâm Tịch?
- Ai nói ta là Lâm Tịch?
Lâm Tịch nhìn quan viên nắm quyền hành to lớn trong doanh trại Giám quân nhưng đang run rẩy này, nhẹ giọng và chân thành nói:
- Có chứng cứ gì?
- Ngươi...
Mộc Trầm Duẫn thiếu chút nữa đã mặc kệ vết thương nặng trên lưng, muốn mắng to Lâm Tịch vô sỉ. Nhưng nghĩ đến việc đối phương chẳng qua học mình, đang cố ý đùa cợt mình, nên đành căm tức mà không biết nói gì.
Tối nay nhất định không thể bình tĩnh được.
Chính Lâm Tịch cũng biết mình đang làm gì, mặc dù mình đã chạy rất nhanh, nhưng một khi vào trong căn nhà này, sợ rằng đã có người tiềm ẩn xung quanh phát hiện.
- Lâm Tịch, ngươi không nên tới đây.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ngay cái cổng vòm hình tròn đi thẳng tới gian phòng này. Người này không hề che giấu sự xuất hiện của mình, thoải mái để cho tiếng bước chân to rõ truyền đi khắp nơi.
Đây là một người trung niên hơi mập, ăn mặc như một văn sĩ.
Hắn tên Cao Củng Nguyệt, là đại cung phụng của Tỉnh đốc hành tỉnh Đông Lâm. Ngày thường có rất ít người có thể nhìn thấy hắn, cũng không biết vị Đại cung phụng doanh trại quân đội hành tỉnh này có tu vi như thế nào.
Cao Cũng Nguyệt cũng biết vài chuyện của Lâm Tịch. Nếu như hôm nay Lâm Tịch không tới, hắn sẽ cảm thấy tương đối thất vọng, nhưng nếu đã tới rồi, hắn lại cảm thấy rất thú vị. Cho nên, lúc này hắn đã xuất hiện, không phải vì tính mạng Mộc Trầm Duẫn mà là vì Lâm Tịch.
- Lâm Tịch ở đâu? Ta không phải là Lâm Tịch.
Lâm Tịch vẫn rất "vô sỉ". Hắn nhìn thẳng người trung niên có làn da trắng như tuyết này, cảm nhận được khí tức kinh khủng đang tản phát rất tự nhiên trên người đối phương, bất giác hỏi:
- Không biết các hạ là người phương nào?
- Ta tên Cao Củng Nguyệt, bên ngoài không có danh tiếng gì.
Cao Củng Nguyệt ôn hòa tươi cười, nhìn Lâm Tịch nói:
- Ngươi vừa nói không có chứng cứ gì...ngươi chính là chứng cứ.
Lâm Tịch nhìn Cao Củng Nguyệt, nói:
- Chỉ cần trốn thoát được, vậy sẽ không có chứng cứ.
- Ngươi nói cũng đúng. Chỉ cần ngươi trốn thoát được, vậy chỉ có nhân chứng, không có vật chứng, cho dù lập luận chặt chẽ đến đâu cũng sợ rằng khó trị tội ngươi được.
Cao Cũng Nguyệt lấy ngón tay mập mạp mà trắng nõn sờ sờ cằm mình, lắc đầu và thở dài:
- Chẳng qua, ngươi nên hiểu rằng ngươi diễn tuồng như vậy thì có ai xem? Hơn nữa, ngươi trốn thoát được sao?
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Không thử làm sao biết không thể chạy thoát?
Cao Củng Nguyệt bĩu môi, nhưng ngay lúc này, hắn lại cảm giác được một tia sát khí mà chỉ có những người ở cảnh giới như hắn mới cảm giác được.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lên vầng trăng sáng.
Vâng trăng sáng tựa hồ bị mây đen che phủ, có một người tựa có tựa không từ trong mây đen rơi xuống, ổn định đặt chân trong đình viện.
Không có sức mạnh kinh khủng nào khiến mặt đất phải run rẩy, thậm chí cả bùn đất dưới chân người này cũng không bị bắn tóe lên, nhưng dựa vào khí tức do người này phát ra, Cao Củng Nguyệt lại cảm thấy da thịt trên người mình hơi đau nhói.
Đây là một người khoác một chiếc áo choàng màu đen dày cộm, không thể thấy rõ dung mạo, giống như bên trong chiếc áo choàng màu đen đấy là một khoảng tối vô hạn.
Cho đến khi Cao Củng Nguyệt xoay người sang hướng khác, nhìn thẳng người này, Lâm Tịch và Khương Tiếu Y mới phát hiện đã có một người nữa xuất hiện cạnh tường, chỉ là tu vi bọn hắn không đủ, không thể phát hiện được khí tức kinh khủng trên người người này, chỉ cảm thấy người này rất trầm ổn, rất kiên định, tựa như không có thứ gì trên thế gian có thể khiến hắn dao động được.
- Cả hành tỉnh Đông Lâm này không có cao thủ nào như các hạ.
Cao Củng Nguyệt khẽ biến sắc, nói:
- Chẳng lẽ học viện Thanh Loan các ngươi muốn công khai không để ý đến luật pháp Vân Tần, nhúng tay chuyện này?
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y nhìn lẫn nhau, cả hai đều thấy được sự hưng phấn hiện rõ trong mắt người đối diện.
- Chẳng lẽ các ngươi muốn nhảy qua lằn ranh cuối cùng, phá hủy quy tắc từ trước đến nay?
Nhưng câu nói tiếp theo của Cao Củng Nguyệt lại khiến hai người cảm thấy hơi lo lắng.
- Không thể phủ nhận trên thế gian này có vài ước định đã biến thành quy tắc trò chơi.
Người đang khoác chiếc áo choàng màu đen lên tiếng, âm thanh khàn khàn của lão lại mang theo một sức hút đặc biệt, như muốn hấp dẫn tinh thần của những người ở đây vào trong.
- Nhưng đối với ta, thế gian này vốn không có bất kỳ quy tắc nào, chỉ có quang minh và hắc ám trong lòng ta. Hơn nữa, ta vốn là phản đồ, từ lâu đã bị Vân Tần truy nã, chỉ tới đây giết một người đáng chết nhưng các ngươi lại không cho hắn chết. Việc này và học viện Thanh Loan có quan gì chứ?
Toàn thân Cao Củng Nguyệt run rẩy, cả mái tóc bỗng nhiên dựng đứng lên, giống như có một cây kim châm ghim cứng trong không trung. Hắn ta không thể tin tưởng lên tiếng:
- Ngươi...ngươi là Ám tế ti Mộ Tín Ly?
Người mặc áo choàng đen gật đầu, nói:
- Nghe nói ngươi là một trong ba cao thủ hàng đầu hành tỉnh Đông Lâm?
Cao Củng Nguyệt hít sâu một hơi, quần áo trên người hắn bỗng nhiên căng phồng lên, thân thể dường như cũng đang lớn lên, bắt đầu phát sáng.
- Đại cung phụng hoàng thành Nghê Hạc Niên luôn truy bắt ngươi, bây giờ ngươi ra tay ở đây, chưa chắc đã thoát khỏi tay ông ta.
- Có một số việc, chẳng lẽ lo lắng rồi sẽ bình yên?
Bỗng nhiên có một loạt âm thanh sàn sạt phát ra dưới lòng bàn chân người mặc áo choàng đen, giống như có vô số côn trùng bò sát bên dưới. Cùng lúc đó, hắn ta nhìn Lâm Tịch và Khương Tiếu Y một cái.
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y không biết Ám tế ti có nghĩa như thế nào, nhưng bọn hắn bỗng nhiên cảm thấy tôn kính đối với vị Ám tế ti không thấy rõ dung mạo này, hai người đồng thời khom người thi lễ với hắn ta, sau đó bất ngờ xoay người.
Cả người Mộc Trầm Duẫn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, ngay lúc Cao Củng Nguyệt nói ra ba chữ Ám tế ti, hắn đã liên tưởng đến vô số truyền thuyết kinh khủng, trong lòng chỉ có sợ hãi.
"Aaaaaa..."
Nhìn thấy Lâm Tịch và Khương Tiếu Y xoay người, hắn bỗng nhiên gầm nhẹ lên như một con dã thú, mồ hôi lạnh trên người bị chấn nát, sau đó cả người mạnh mẽ nhảy lên, đánh vỡ một cửa sổ bên cạnh.
Vết thương trên lưng hắn một lần nữa bị xé rách, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ phần vải quấn màu trắng trên lưng hắn.
Cao Củng Nguyệt vẫn không nhúc nhích, bởi vì đối thủ hắn ta chưa hành động. Một luồng khí tức kinh khủng vây quanh hắn, khi hắn xoay tròn trong phạm vi ba thước quanh mình, mặt đất dưới chân hắn cũng chầm chậm phát sáng.
"Rầm!"
Mộc Trầm Duẫn phá vỡ cửa sổ, nặng nề rơi trên mặt đất.
Ngay lúc này, một cơn đau đớn từ gót chân phải hắn truyền đến, một luồng máu tươi ở ngay gót chân phải phun ra bên ngoài.
Khương Tiếu Y nặng nề ngã xuống sau hắn, vừa rồi tiếp đất không tốt nên hắn đã phải đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng hai tay của hắn lại đưa thẳng ra phía trước, vừa đủ và chuẩn xác chém trúng gót chân của Mộc Trầm Duẫn.
- Đồ lưỡng tính, gót chân có đau không?
Cùng lúc đó, giọng nói của Lâm Tịch cũng vang lên.