Tiên Ma Biến

Chương 52: Q.15 - Chương 52: Thời gian đã tới




Người tu hành bình thường trên thế gian, nếu như muốn mời một người tu hành khác đi làm chuyện vô cùng nguy hiểm với mình, thông thường sẽ nói:

- Có dám đánh cược một mạng với ta hay không?

Nhưng Trạm Thai Thiển Đường biết tên Thánh sư trước mặt mình đã trải qua đại quang vinh cũng như đại nhục, không phải là người có ý nghĩ bất chấp mạng sống mình, nên hắn không hỏi dám hay không, chỉ là hỏi có thể hay không.

Nam tử mặc áo vàng đang uống thuốc nhìn Trạm Thai Thiển Đường một cái, căn bản không hỏi đó là chuyện gì, chỉ là gật đầu, sau đó mang một đôi giày cỏ rất chắc chắn vào, uống cạn sạch chén thuốc của mình, rồi đứng lên.

...

Trong thành Trung Châu, Dung gia chính là gia tộc có nhiều xưởng chế tạo hồn binh nhất ở cả Vân Tần.

Trong những công xưởng đấy, có rất nhiều bậc thầy ưu tú nhất Vân Tần.

Nhưng những bậc thầy đó vĩnh viễn không dám nói mình ưu tú nhất Vân Tần, bởi vì những bậc tiền bối xứng đáng với danh hiệu đó đã được Trương viện trưởng mời về học viện Thanh Loan.

Qua nhiều năm như vậy, trong những tượng sư còn sống trên thế gian, họ đã đào tạo được rất nhiều giảng viên mặc áo bào đen và đệ tử của mình, vài người trong số họ thậm chí còn xuất sắc hơn những bậc thầy ở hoàng thành Trung Châu.

Công xưởng của học viện Thanh Loan mới là nơi đại biểu cho công nghệ chế tạo cao nhất Vân Tần.

Trong xưởng có rất nhiều thiết bị không thể di chuyển được, có những lò nung nếu như bị vứt bỏ, muốn gầy dừng lại ở nơi khác, thật sự không biết sẽ hao phí bao nhiêu sức người và thời gian. Huống chi, bất kỳ bậc thầy nào cũng biết chế tạo quan trọng nhất là thuận tay, nếu như dùng đồ vật mới, có thể sẽ tạo nên sự khác biệt, ảnh hưởng lớn đến mức khiến họ không thể phát huy hết tay nghề của mình.

Chỉ nói riêng về vấn đề này cũng đủ cho thấy có rất nhiều kiến trúc tồn tại bên trong học viện Thanh Loan chính là sức mạnh của học viện.

Nếu như học viện Thanh Loan ở sơn mạch Đăng Thiên bị hủy diệt, vậy học viện Thanh Loan sẽ mất đi rất nhiều sức mạnh.

Cho nên, một khi chưởng giáo núi Luyện Ngục có ý định sẽ tấn công học viện Thanh Loan, học viện Thanh Loan đã mất đi đường lui của mình, điều duy nhất học có thể làm chính là ứng chiến, tận lực chuẩn bị trước khi học viện bị phá hủy.

Đông Vi mặc một bộ áo bào đen đang đứng trước một lò nung cao của một công xưởng.

Công xưởng này nằm sâu trong một ngọn núi bị tuyết phong của sơn mạch Đăng Thiên, không biết các giảng viên học viện và tượng sư đã tốn bao nhiêu thời gian mới có thể mài mòn hết nửa ngọn núi, sau đấy xây cao lò nung này cao đến mấy chục thước, thậm chí trông nó khổng lồ như điện đài của các tân sinh.

Có mười mấy người hoặc là giảng viên hoặc là giáo sư học viện mặc áo bào đen đang hối hả trên một đài cao của công xưởng này, trông họ hối hả như những con kiến đang chăm chỉ làm việc, có người thì chăm chú ghi chép, có người lại chuyên tâm quán chú hồn lực vào trong những công cụ giúp thông gió.

Dưới tiếng hét lớn của mấy giáo sư học viện, một cửa lò ở bên dưới đột nhiên mở ra, sau đấy có một ngọn lửa lớn từ trong lò thổi ra ngoài đến mấy chục thước, tiếp theo có một cái bánh xe xoay tròn, mang theo một dung dịch kim khí chảy ra bên ngoài, theo những khe rãnh chảy vào một đài cao màu xanh da trời không biết được chế tạo từ kim loại nào, ngưng tụ thành một hình tròn.

Đợi đến khi dung dịch kim loại hình tròn này được làm lạnh, mấy giảng viên mặc áo bào đen đang tản phát hồn lực hùng hậu lập tức giơ cao cây búa lớn màu xanh da trời, không ngừng đánh mạnh xuống.

Ngọn lửa trong lò nung từ từ dập tắt, tất cả giảng viên và giáo sư xung quanh lò nung đều khẩn trương hội tụ bên cái đài làm bằng kim loại. Mà sau khi liên tục bị cây búa lớn màu xanh da trời đập xuống, dung dịch kim loại hình tròn đó đã bị kéo dài ra, trông như một cây tên.

Một lò nung khổng lồ như vậy, nhiều tượng sư học viện như vậy, tất cả đang tập trung chỉ vì tinh luyện một khối kim loại nhỏ!

Sau khi bị làm lạnh, dung dịch kim loại hinh tròn vốn có màu gỉ sét, nhưng sau khi liên tục bị rèn, sắc màu màu xanh da trời của cây búa lớn và của đài cao chứa đựng bên dưới dường như thẩm thấu vào bên trong. Quá trình làm lạnh của dung dịch kim loại này cũng rất chậm, mà qua vô số lần bị đập mạnh xuống trong một khoảng thời gian cực ngắn, dung dịch kim loại đó đã biến thành một cây tên kim loại có màu xanh ngọc, trên thân không có bất kỳ phù văn nào.

Sau khi được những tượng sư có kinh nghiệm nhất giám định, cây tên này được giao cho Đông Vi.

Từ lúc học viện nội loạn đến nay, Đông Vi vẫn không xuất hiện trong những cuộc chiến Thánh giai.

Ông ta đang tụ thế.

Học viện Thanh Loan đang tụ thế.

Hiện giờ, sau khi lấy được cây tên này, ông ta liền rời khỏi công xưởng, rời khỏi học viện Thanh Loan.

...

Bởi vì có Trương Bình, nên so sánh với các nơi khác, các lão sư ở sau núi của học viện Thanh Loan càng hiểu rõ hướng đi của chưởng giáo núi Luyện Ngục hơn.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục không muốn cho học viện Thanh Loan thời gian.

Cho nên, học viện Thanh Loan đã vận dụng toàn bộ sức mạnh mình có.

Ngay lúc Đông Vi rời khỏi học viện Thanh Loan, An Khả Y cũng đang chạy đua với thời gian trong căn phòng của mình ở khoa Ngự Dược.

Hơn mười ngày qua nàng chưa từng rửa mặt, vô cùng bẩn, nhưng bởi vì thần sắc nàng ta hiện giờ quá chân thành và chăm chú, nên trông nàng lại vô cùng khả ái.

Trước mặt nàng hiện giờ có một bộ bình lọ mà người tu hành và chế dược sư bên ngoài căn bản không hiểu được. Những dụng cụ chứa dung dịch hoàn toàn trong suốt này được để liên tiếp với nhau, từng bình được đun nóng với một ngọn lửa khác nhau, hơi nước từ trong từng bình bốc lên cao, sau đấy giao hòa với nhau trong một bình kín, biến thành nhiều màu sắc tuyệt đẹp.

Đằng sau nàng có những đóa hoa khác nhau, màu sắc của các đóa hoa này rất sặc sỡ, vô cùng xinh đẹp, mà trên mặt cánh hoa lại có những điểm màu trông như con mắt, lộ vẻ yêu dị.

Khi những hơi nước trong bình kín ngưng kết thành một loại dung dịch màu đen, được nàng lấy ra, rồi dùng nhiều phương pháp để thử dược hiệu của nó, nàng bỗng nhiên sững sờ một hồi.

Lại thêm một lần nghiên cứu thất bại, nàng hơi nổi giận, rồi bỗng nhiên nghĩ tới Lâm Tịch.

Nàng cảm thấy rằng nếu như có Lâm Tịch trợ giúp mình, có lẽ mọi việc sẽ tiến triển tốt hơn.

Nhưng việc nàng nổi giận cũng chỉ diễn ra trong vài tức ngắn ngủi, nàng nhanh chóng rửa sạch các dụng cụ chứa. Sau đó, nàng lại tinh luyện những đóa hoa sau lưng mình thành dung dịch, dùng những cách điều chế vô cùng phức tạp, cuối cùng bỏ vào thêm mười mấy dung dịch khác, tiếp tục quá trình điều chế thuốc mà những chế dược sư không thể nào tin được.

Vô số hơi nước màu sắc khác nhau lại ngưng tụ thành dung dịch màu đen.

Nàng bắt đầu quá trình thử thuốc như lúc trước.

Trong đó có một cách thử thuốc chính là dùng thân thể của nàng để thử nghiệm.

Nàng dùng một phân lượng rất ít, rất an toàn đối với nàng. Mà cách nàng dùng để thử chính là lấy một cây châm bạc ngấm vào dung dịch một hồi, rồi đâm vào trong da thịt của mình.

Hai má nàng bỗng ửng đỏ.

Nàng liền giật mình, rồi lại ngượng ngùng, sau đấy lại biểu lộ như muốn khóc.

Dùng hoa Ma Nhãn của Thiên Ma quật để làm thuốc dẫn, học viện và nàng muốn nghiên cứu chế tạo nên một loại thuốc có thể kích thích tiềm lực của người tu hành và hiệu quả hơn ma biến của núi Luyện Ngục, nhưng cho đến bây giờ, nàng lại chưa chế tạo thành công, hơn nữa còn chế tạo ra một loại thuốc có công hiệu khác.

Bình thường trong đầu An Khả Y chỉ luôn có các kiến thức về khoa Ngự Dược, hoặc có thể nói cả người nàng là một cuốn sách, mà bây giờ nàng lại biểu lộ ra rằng mình muốn khóc, cho thấy tâm tình của nàng đã xuống thấp đến mức khó lòng chấp nhận được.

Nhưng ngay khi lấy hai viên đan dược ra muốn dùng, nàng đột nhiên dừng lại.

Nàng đột nhiên nghĩ rằng mặc dù dược hiệu của loại thuốc vừa rồi không phải như nàng đã mong chờ, nhưng dược hiệu của loại thuốc này lại vô cùng mãnh liệt, đủ để ảnh hưởng đến người tu hành siêu việt Thánh giai.

Nàng khôi phục lại phong thái của một người đầy trí thức, khuôn mặt càng ửng hồng hơn.

Sau đó, nàng rất cẩn thận thu hồi những dung dịch mình vừa điều chế được, rời khỏi căn phòng này, rời khỏi học viện Thanh Loan.

...

...

Hơn một vạn người Đại Mãng đang tụ tập bên cạnh quan đạo trấn Hướng Mã.

Trấn Hướng Mã là một trong những thôn trấn biên thùy lớn nhất ở phía bắc Đại Mãng. Nơi này xuất hiện nhiều người Đại Mãng như vậy, sợ rằng tất cả dân chúng của các thôn trang trong phạm vi trăm dặm gần đây đều đã chạy tới.

Phần lớn hơn một vạn người Đại Mãng đang tập trung ở đây đều là phụ nữ, trẻ em và người già, có rất ít thanh niên trai tráng.

Khi Vân Tần khởi binh nam phạt, phần lớn thanh niên trai tráng của các thôn trấn biên thùy phía bắc Đại Mãng đã chết trận trong khi chống đỡ quân đội Vân Tần.

Cũng bởi vì như thế, nên khi nhận được tin tức nghị hòa, các dân chúng từ bốn phương tám hướng gần đây chạy tới đều rất tức giận. Bọn họ tụ tập ở đây là vì muốn chờ xe ngựa của hoàng đế Đại Mãng chuẩn bị đi qua, muốn hỏi vì nguyên nhân gì lại cắt đất đền bù cho Vân Tần.

Người thân của những phụ nữ, trẻ em và người già ở đây đều đã chết trong chiến tranh, bọn họ cũng không muốn chiến tranh tiếp tục, nhưng bọn họ không sợ chết, bọn họ cũng không muốn người thân của mình đã chết đi mà không có chút ý nghĩa nào. Bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu được, đã có nhiều người phải vĩnh viễn nằm yên dưới đất để đuổi quân đội Vân Tần ra khỏi mảnh đất này, cuối cùng cũng thành công, nhưng tại sao vô vàn mảnh đất đằng sau bọn họ lại biến thành đất của Vân Tần?

Rất nhiều người già đã quyết định, nếu như không thể ngăn cản được xe ngựa của hoàng đế, bọn họ sẽ trực tiếp chết trước đoàn xe của hoàng đế.

Đoàn xe hộ tống hoàng đế Đại Mãng đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Ở phía xa hơn, những vọng đài cờ kéo đại biểu cho hoàng đế Đại Mãng cũng loáng thoáng xuất hiện.

Nhưng ánh mắt của những phụ nữ, trẻ em và người già đang rất tức giận này lại nhanh chóng sững sờ, sự tức giận trên khuôn mặt họ lại biến thành kinh hãi và sợ hãi.

Đoàn xe càng đến gần, bọn họ càng nhìn thấy rõ đằng sau đoàn xe hộ tống hoàng đế Đại Mãng xuất hiện nhiều sắc màu đỏ tươi.

Bọn họ còn nhìn thấy bên trong biển sâu màu đỏ đấy, còn có một cột khói màu đen cao ngất trời.

Cột khói tựa như từ địa ngục toát lên này càng khiến xe ngựa hoàng đế trông cao lớn và uy nghiêm hơn.

Vô số năm trôi qua, biết bao nhiêu sự kính sợ được tích lũy lại, nên sự kinh khủng về những người mặc áo bào thần quan màu đỏ và cột khói màu đen sau xe hoàng đế đã hoàn toàn áp đảo sự tức giận trong lòng các dân chúng Đại Mãng biên thùy, khiến cho bọn họ sợ hãi đến mức vội vàng tránh sang hai bên quan đạo, quỳ lạy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Đoàn quân hộ tống đông như thủy triều dâng cao, người nào người nầy cũng đang rất sợ hãi chậm rãi đi qua người bọn họ.

Đoàn xe hộ tống đi qua nơi này, chiếc xe hoàng đế đang được rất nhiều áo bào thần quan màu đỏ và cột khói màu đen dày đặc kia bao phủ cũng đi qua.

Phía trước cách đó không xa đã là núi Thiên Hà, Thiên Diệp quan.

Một tướng lãnh mặc giáp đen đứng trên chỗ cao nhất của Thiên Diệp quan nhìn thấy cột khói màu đen dày đặc, hắn biết Cố Vân Tĩnh đại tướng quân hắn tôn kính nhất đã chết trận khi ngăn cản một người như vậy, nên sự tức giận trong lòng hắn ta bây giờ lớn đến mức khiến khóe miệng lạnh lùng của hắn không ngừng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.