Thần kinh Lý Ứng Tinh cùng cả đội quân tuần mục này đã căng thẳng như sợi dây cung.
Mặc dù không biết Lâm Tịch đeo trường cung khổng lồ kia là ai, nhưng dựa vào những gì Lâm Tịch đã nói, Lý Ứng Tinh cũng biết mình nên làm gì trong tình huống bây giờ.
Những bóng đen quân đội Đại Mãng đang đi trong bụi cỏ hoang phát ra âm thanh soạt soạt, khiến hắn và đội quân tuần mục này có thể xác định đội quân này ít nhất đông hơn quân tuần mục bọn họ gấp đôi, mà bọn họ càng hiểu rằng trong khu vực này không thể nào có kỵ quân Vân Tần.
Cho nên, những gì Lâm Tịch nói là sự thật, có một đội kỵ quân Đại Mãng đã mai phục ở đây.
- Lý đại nhân!
Theo quy định quân đội, cả đội quân tuần mục này phải đợi lệnh của Lý Ứng Tinh, tuyệt đối không cho phép người nào lên tiếng. Nhưng bỗng nhiên có có một gã phó tướng cắn răng hỏi.
Phó tướng này chỉ nhìn Lý Ứng Tinh một cái, không nói nhiều hơn, nhưng Lý Ứng Tinh lại rất hiểu phó tướng này đang nghĩ gì.
Dựa vào những tiếng gào thét và tiếng bước chân chạy dồn dập như nước lũ của các chiến mã đội quân Đại Mãng bên kia, bất kỳ ai ở đây cũng biết rằng Lâm Tịch đã bị bại lộ.
Hơn nữa, ai ai cũng hiểu rằng bởi vì họ mà Lâm Tịch cố ý bại lộ, giúp họ có thêm thời gian để đột phá vòng vây.
Nhưng một người tu hành đơn độc lại dám đối đầu với cả đội quân như vậy là vô cùng nguy hiểm, cho dù là cứu được tính mạng mình, nhưng chẳng lẽ bọn họ có thể mặc kệ người này? Cứ thế rời đi?
- Đây là chiến tranh, ta không thể để toàn quân chết sạch được. Ta tin tưởng năng lực của hắn, nhất định hắn có thể bình yên rời khỏi.
Lý Ứng Tinh hít sâu một hơi, khom người thi lễ với nơi Lâm Tịch đã đi khi nãy.
- Xông!
Nhiều quân sĩ đứng đằng sau hắn cũng hành động như vậy, tất cả đều dứt khoát và nhiệt huyết hành lễ với phương hướng Lâm Tịch biến mất. Ngay sau khi tiếng quân lệnh sắc bén và quyết liệt đấy được chính Lý Ứng Tinh rống lên, Lý Ứng Tinh là người đầu tiên vọt tới trước như một con báo đen, nhắm thẳng tới phương hướng Lâm Tịch đã đi.
Tất cả quân sĩ Vân Tần đằng sau hắn cũng đuổi theo như một cơn nước lũ.
Tiếng tên bắn lên trời dày đặc phá vỡ sự yên tĩnh đêm khuya.
Sau khi đã có hơn một phân nửa kỵ quân Đại Mãng điên cuồng đuổi theo Lâm Tịch, khoảng mấy đình tiếp theo, có vài giáo quan lập tức phát hiện ra mình đã sai lầm. Đội Khinh kỵ quân Đại Mãng hơn 1500 người này lập tức chia ra làm hai: một tốp gần bảy trăm người tiếp tục đuổi theo Lâm Tịch, những kỵ quân còn lại bắt đầu quay đầu mũi giáo, tấn công vào đội quân tuần mục Vân Tần nhất định đã phát hiện ra.
Dựa vào hồn lực bộc phát, tốc độ của người tu hành trong một thời gian ngắn sẽ tăng nhanh hơn, thậm chí còn hơn cả khoái mã. Hơn nữa, người tu hành có tu vi càng cao, tốc độ di chuyển sẽ càng nhanh, nhưng cho dù tốc độ có nhanh hơn khoái mã của quân đội, một khi đã mất quá nhiều hồn lực, tốc độ tiêu hao cũng nhanh hơn. Cho nên, nếu như kéo dài quá lâu, tốc độ của người tu hành không thể nào sánh với tuấn mã của quân đội.
Chỉ cần không bị người tu hành bỏ quá xa, chỉ cần hai bên đang ở trên bình nguyên, kỵ quân nhất định có thể đuổi kịp người tu hành.
Sau một hồi kinh sợ và hỗn loạn, kỵ quân Đại Mãng đuổi theo Lâm Tịch bắt đầu giương cung bắn.
Mặc dù khoảng cách hiện giờ giữa Lâm Tịch và kỵ quân Đại Mãng khá xa, tên của quân đội không thể bắn tới được, nhưng ngay chính kỵ quân Đại Mãng đang bắn tên hiện giờ cũng không nghĩ mình sẽ làm Lâm Tịch bị thương, loại tên họ bắn ra chính là tên hỏa lân của công xưởng Đại Mãng.
Từ đầu mũi tên cho đến thân tên của loại tên này đều được phủ bởi một lớp phấn vụn màu trắng bạc và bột vôi. Sau khi bắn được mấy chục bước, bởi vì lực bắn mạnh mẽ và thân tên ma sát với không khí, nên toàn thân tên sẽ phát ra ánh sáng chói mắt, rất giống như đạn chiếu sáng ở thế giới Lâm Tịch đã từng sống.
Khi cây tên này chậm rãi rơi xuống, ánh lửa màu trắng sáng ngời chiếu rọi, tất cả kỵ quân Đại Mãng đang đuổi theo sau Lâm Tịch rốt cuộc thấy rõ bóng dáng thích khách Vân Tần tựa như một bóng ma, người đã từ mười ngày trước khiến toàn bộ tướng lãnh Đại Mãng phải sống trong lo sợ. Bọn họ thấy cây cung mà Lâm Tịch đang đeo trên người cũng không quá khổng lồ, tư thế bỏ chạy của hắn ta không quá mạnh mẽ, nhưng nhìn vào mỗi một bước chân đạp xuống đất của hắn, tất cả kỵ quân Đại Mãng lại cảm thấy da thịt và xương cốt trên người hắn phối hợp vô cùng hoàn mỹ, lộ vẻ sung mãn có thể phát lực bất kỳ lúc nào.
So với việc biết rõ ràng một vật, việc không biết luôn luôn đáng sợ hơn.
Hiện giờ đội quân Đại Mãng này đã nhìn thấy Lâm Tịch đang bỏ chạy thật nhanh. Mặc dù ai ai cũng cảm thấy hoảng sợ trước thân thể tràn đầy sức mạnh của đối phương, khiến tim phải đập nhanh hơn bội phần, nhưng khi đã nhìn thấy rõ đối phương chỉ là một người, chứ không phải là ác ma trong truyền thuyết, nỗi sợ hãi trong lòng quân đội Đại Mãng này lập tức vơi đi hơn phân nửa.
- Giết hắn!
- Báo thù cho tướng quân!
Ngay khi cây tên hỏa lân thứ hai bốc cháy, một làn khói màu trắng từ đuôi tên trải dài trên không trung, ngay lập tức có ít nhất hơn trăm quân lính Đại Mãng cao giọng hét lớn.
Nhưng ngay lúc này, có một âm thanh nặng nề vang lên. Trong đội kỵ quân Đại Mãng đang đuổi theo truy kích đội quân tuần mục Vân Tần kia, con tuấn mã đang đi đầu bỗng nhiên té ngã xuống đất, khiến vô số mảnh cỏ và bụi đất bốc lên cao.
Ngay sau đó, những âm thanh đụng vào nhau và rớt xuống đất liên tiếp vang lên. Mấy chục con chiến mã đằng sau lập tức ngã xuống đất, tiếng ngựa hí thê thảm và tiếng người kêu đau đớn hòa lẫn vào nhau, mà những con chiến mã đang chạy nhanh phía sau cũng không thể nào dừng kịp, đụng vào những con ngựa phía trước.
Đội kỵ quân Đại Mãng đang đuổi theo Lâm Tịch không biết bên đó đang xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ có thể hoảng sợ mà nghi ngờ nhìn sang nơi rất hỗn loạn đấy, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng kẻ địch nào.
Đột nhiên con chiến mã đang chạy trước nhất của đội kỵ quân Đại Mãng này nặng nề nghiêng mình tới trước, sau đấy càng lúc càng thấp hơn. Tiếp theo, con chiến mã này không thể nào tiến tới trước được nữa, thê thảm ngã quỵ xuống, mạnh mẽ rớt xuống đất.
Chỉ có những quân nhân gần với con chiến mã này nhất mới có thể nhìn thấy rõ rằng vó trước của nó đã bị cắt đứt làm hai.
Nhưng ngay khi bọn họ hoảng sợ đến nỗi thất thanh la lên, vó trước của chiến mã họ đang cưỡi cũng nhanh chóng bị cắt đứt, cả người lẫn ngựa đồng thời té xuống đất. Những con chiến mã đằng sau cũng ầm ầm đụng ngã vào, đè lên người và chiến mã của họ.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Âm thanh da thịt va chạm mạnh vào nhau ầm ầm vang lên như tiếng trống.
Sau khi hơn trăm kỵ binh đằng trước ầm ầm đụng vào nhau, đội kỵ đằng sau mới kịp giữ cương đứng lại. Bọn họ vô cùng tức giận và hoảng sợ khi biết rằng nguyên nhân xảy ra chuyện này là vì đối phương đã giăng căng một sợi tơ thép rất mảnh trong các bụi cỏ đằng trước.
Hiện giờ trong hơn mười sợi tơ thép được giăng đấy, có nhiều đoạn đã bị đứt lìa làm hai, có vài sợi vẫn còn giăng kín khắp nơi.
Cho dù có ánh lửa của tên hỏa lân, nhưng vì màu của sợi tơ này là màu đen, nên rất khó phát hiện trong hoàn cảnh đêm tối như vậy. Bọn họ có thể phát hiện ra được là vì trên sợi tơ màu đen đấy hiện giờ đang dính đầy máu tươi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Lúc trước Lâm Tịch giữ vững tốc độ chạy trốn của mình, luôn nằm trong tầm mắt của kỵ quân Đại Mãng. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy đồng bạn của mình và các chiến mã đang nằm la liệt dưới đất, âm thanh thảm thiết không ngừng vang lên, đội quân Đại Mãng này hoàn toàn không thể biết rốt cuộc đằng trước còn tiềm ẩn bao nhiêu sợi tơ thép như vậy hay bẫy rập khác, nhất thời không dám phóng ngựa truy kích nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn thân ảnh Lâm Tịch dần biến mất trong bóng đêm.
Rõ rằng đây là chuyện một người phục kích một đội quân.
Sau khi xác định được rằng mình đã hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt kỵ quân Đại Mãng này, Lâm Tịch đột nhiên giảm tốc độ lại, hai chân giẫm mạnh lên mặt đất, sau đấy lại xác định phương vị, nhắm thẳng hướng tây nam chạy đi.
Trong mười mấy ngày vừa rồi, tính từ lúc hắn bắt đầu thực hiện công việc ám sát của mình, hắn đã thành công ám sát hơn mười tướng lãnh Đại Mãng. Đồng thời với đấy, tu vi và tiễn kỹ, cũng như những chiêu thức của Phong hành giả từng được Đông Vi huấn luyện khi còn ở học viện Thanh Loan, cũng ngày một thành thục hơn. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều với quân đội Đại Mãng, biết được đường tiến công của quân địch, hắn cũng có thể cảm giác được rằng quân đội Vân Tần không thể ngăn chặn được thế tiến công của Đại Mãng. Càng lúc càng có nhiều quân đội Đại Mãng xâm nhập vào biên cảnh hành tỉnh Nam Lăng, thậm chí còn có quân đội tiến tới gần hồ Trụy Tinh kế cạnh hành tỉnh Nam Lăng.
Điều này có nghĩa quân đội Đại Mãng đang chiếm lấy ưu thế thượng phong ở khu vực núi Thiên Hà, mà một khi quân đội Đại Mãng có thể xâm nhập vào hành tỉnh Nam Lăng, quân đội Vân Tần phụ trách vận chuyển lương thảo và binh khí sẽ bị uy hiếp rất nhiều. Ngoài ra, đối với một người như Lâm Tịch, điều quan trọng nhất chính là việc quân đội Đại Mãng xâm nhập sâu như vậy, sẽ khiến càng có nhiều dân chúng Vân Tần bị chém giết và bị lưu vong hơn.
Hiện giờ toàn bộ khu vực phía nam hành tỉnh Nam Lăng đã trống không, Lâm Tịch có thể suy đoán được đang có rất nhiều dân chúng phải chạy tị nạn tới phía bắc hành tỉnh Nam Lăng. Mà khi hành tẩu trong khu vực phía nam hành tỉnh Nam Lăng, hắn lại tận mắt nhìn thấy có rất nhiều trấn lớn vốn còn náo nhiệt và sầm uất hơn trấn Đông Cảng, trấn Yến Lai, nhưng khung cảnh hiện giờ lại rất điêu tàn, cho dù ở đây không hề có bóng dáng quân đội Đại mãng.
Hơn nữa, hắn cũng biết rằng không phải bất kỳ dân chúng chạy đi tị nạn nào cũng có thể tránh được đại quân Đại Mãng.
Hai ngày trước, khi đi tới trấn Thiên Xuân, Lâm Tịch đã tận mắt nhìn thấy một đội quân Đại Mãng tàn sát và cướp bóc rất nhiều dân chúng Vân Tần.
Khi còn ở lăng Bích Lạc, Lâm Tịch đã hiểu được rằng mình không thể nào hoàn toàn tách biệt bản thân ra khỏi thế giới này, khi tận mắt nhìn thấy những cảnh tượng trên, Lâm Tịch càng biết mình nhất định không thể chỉ vì ân oán cá nhân mà bỏ qua những người khác. Cho nên, mặc dù hiện giờ hắn đã rất mệt mỏi, nhưng lại không muốn nghỉ ngơi, tiếp tục đi theo hướng tây nam để đến vị trí đội quân Đại Mãng mà Lý Ứng Tinh đã nhắc đến.
Vào lúc còn cách thời điểm mặt trời mọc khoảng một tiếng đồng hồ, Lâm Tịch đã đến trấn Hà Lạc theo lời Lý Ứng Tinh.
Đây là một trấn thuộc khu vực tây nam hành tỉnh Nam Lăng, cách biên quan Thiên Hà khoảng ba trăm dặm. Đây vốn là một đại trấn quan trọng để đi thẳng đến biên quan Thiên Hà, nhưng sau khi biết tin Văn Nhân Thương Nguyệt liên tiếp phá được quan Đồng Ngạn trong ba quan, nên mặc dù không biết quân tình cụ thể, Lâm Tịch cũng có thể biết so với các khu vực khác trong hành tỉnh Nam Lăng, đại trấn này còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Dựa vào giọng nói của Lý Ứng Tinh khi nhắc tới nơi này, Lâm Tịch có thể cảm giác được quân đội Vân Tần không còn hoạt động nhiều ở đây nữa, hoặc có thể nói nơi đây đã trở thành địa bàn của quân đội Đại Mãng.
Mà trước khi ánh bình minh đầu tiên chiếu xuống, Lâm Tịch đã nhanh chóng nhìn thấy một đội quân Đại Mãng đang chiếm đóng trong đại trấn Thiên Xuân. Dựa vào cách ăn mặc của đội quân này, Lâm Tịch lập tức biết vừa có một trận chiến diễn ra xong.
Tại một khoảng cách mà người tu hành tầm thường không thể nào nhìn thấy rõ Lâm Tịch, nhưng Lâm Tịch có thể nhìn thấy tình hình trong đại trấn, Lâm Tịch đang nhíu mày nhìn về đại trấn.
Có ít nhất hơn trăm quân sĩ Đại Mãng đang tuần tra quanh trấn, tại một khu vực trong đại trấn này có một quân doanh dùng trong hành quân được dựng lên gọn gàng, quy mô không hề nhỏ. Hơn nữa, Lâm Tịch biết rằng đội quân Đại Mãng này rất nguy hiểm, bởi vì chỉ có những đội quân có chiến lực mạnh, phải hành quân xa xôi mới mang theo quân doanh như vậy để trú đóng trong những khu vực hoang dã.
Mà vào lúc này, điều khiến Lâm Tịch cảm thấy lạ thường chính là trong một khu vực mà hắn không thể nào thấy rõ ràng được, dường như đó là vị trí trung quân quân đội Đại Mãng này, tựa hồ có âm thanh xe tù bằng sắt và tiếng kêu lạ lùng không ngừng vang lên truyền đến.