Cầm cung, lắp tên, kéo dây cung.
Trong ánh nắng sớm mai từ bên ngoài chiếu vào phòng qua cửa sổ, Lâm Tịch cẩn thận hoàn thành những động tác trên từng lần một.
Lần này hắn cầm cung bằng tay phải, khống dây cung cầm tên bằng tay trái. Sau khi chậm rãi và chuyên chú liên tục hoàn thành năm mươi lần động tác như vậy, Lâm Tịch buông trường cung màu đen và bao tên màu đen xuống, tiếp đó tháo bao ngón tay màu vàng nhạt ở bàn tay trái, nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt đau nhức bên cánh tay trái của mình.
Khoảng mấy chục tức sau, từng tiếng chuông to rõ vang vọng khắp lầu tân sinh khoa Chỉ Qua, Lâm Tịch treo trường cung màu đen và bao tên vào trong tủ quần áo, lấy bao ngón tay màu vàng nhạt bỏ vào túi vải nhỏ màu đen. Sau khi bỏ túi vải màu đen vào trong tay áo, hắn mới đẩy cửa ra ngoài, đứng chờ Đường Khả và Lý Khai Vân ở bên ngoài hành lang gấp khúc. Tiếp theo cả bọn theo đường cũ đi xuống phòng ăn ở phía tây tầng một, ngồi một bàn ăn sáng với mấy nữ đệ tử Biên Lăng Hàm, cuối cùng là đi ra khỏi lầu tân sinh khoa Chỉ Qua.
Đây là ngày thứ ba hắn và Biên Lăng Hàm tiếp nhận đặc huấn Phong Hành Giả, cũng là ngày thứ nhất bắt đầu các môn học còn lại. Nghe nói đêm nay sẽ có vài xã đoàn ở học viện lần lượt tới các lầu tân sinh để chiêu thu xã viên.
Suy nghĩ của Lâm Tịch cũng đơn giản như vị đại thúc trung niên trong truyền thuyết: nếu như không thể chối bỏ một sự thật là mình đã đến thế giới này, vậy chỉ còn cách phải tìm biện pháp sống tốt, phải sống sao cho thú vị; và nếu như không thể tránh khỏi việc trở thành một học viện Thanh Loan, không thể từ bỏ một vài trách nhiệm sẽ phải gánh khi sống ở đây, vậy thì sống khiêm tốn một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.
Đông giảng viên đã khuyên hắn lập tức bỏ ý định hai tay cầm cung, không nên lãng phí thời gian, nhưng hắn vẫn hiểu rõ tư chất mình tuy là hai, nhưng thực tế là chắc chắn hắn có thể bắn ra rất nhiều tên so với những người có tu vi ngang hàng. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là việc này không làm hắn mất quá nhiều thời gian.
Sau khi luyện tập cầm cung bằng tay trái, hắn tiếp tục luyện tập bằng tay phải, với tố chất thân thể hiện giờ của hắn, cố gắng lắm chỉ có thể kéo cung khoảng năm mươi lần bằng cả hai tay. Nhưng hắn chỉ có thể làm được điều này nếu dùng các trường cung bền chắc bình thường...Đông giảng viên đã từng nói rằng Phong Hành Giả vĩnh viễn theo đuổi năng lực ám sát trong nháy mắt, cho nên, trang bị chính thức của Phong Hành Giả luôn là những bộ cung tên có uy lực kinh người, kèm theo là sức nặng cũng tăng lên rất nhiều, thân thể bình thường khó gánh chịu nổi.
Với những bộ cung tên như vậy, sợ rằng một ngày Lâm Tịch cũng không thể kéo dây cung được mấy lần. Thật ra chính Lâm Tịch cũng hiểu hạn chế lớn nhất chính là hồn lực. Hồn lực là căn bản của mọi người tu hành ở thế gian này, cho nên, môn học đầu tiên của các tân đệ tử học viện Thanh Loan chính là tu hành hồn lực.
Sau mấy ngày tu hành hồn lực, các tân đệ tử đã bắt đầu bước những bước đầu tiên trên con đường tu hành, mấy ngày kế tiếp họ sẽ vào chương trình học cụ thể: một ngày tu hành hồn lực, một ngày vũ kỹ, một ngày cỡi ngựa bắn cung, một ngày dã ngoại cầu sinh, sau bốn ngày đó là học môn tự chọn, cứ như thế vòng đi vòng lại.
Chương trình học được sắp xếp rất kín, không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng thật ra là phần lớn các giảng viên chỉ giảng bài trong nửa ngày, các đệ tử sẽ còn nửa ngày để làm những việc cá nhân.
Theo chương trình học, môn học ngày kia sẽ là vũ kỹ.
...
Cũng giống như môn học đầu tiên là tu hành hồn lực, ngày đầu tiên của môn vũ kỹ được tiến hành ở sườn núi màu nâu, cạnh đấy có một dòng suối nhỏ và một căn nhà tranh trong sơn cốc.
Đứng dưới một gốc cây bên cạnh dòng suối nhỏ là một giảng viên mặc áo bào đen các tân đệ tử khoa Chỉ Qua chưa thấy bao giờ: trung niên, mặt trắng nhẵn bóng, lạnh lùng. Trên bộ áo bào đen của hắn cũng có hai quả huy chương như Đông giảng viên: một huy chương Bụi Gai và một huy chương Trụy Tinh.
- Ta tên Từ Sinh Mạt, từ hôm nay sẽ là giảng viên môn vũ kỹ của các ngươi.
Thấy các tân đệ tử khoa Chỉ Qua đã tới, người trung niên mặt trắng mặc áo bào đen này bẻ một cành cây, ý bảo mọi người tụ tập ở mảnh đất trống trước mặt hắn. Trong lúc nói chuyện, mặt của hắn vẫn như thế, không có chút biểu hiện gì, giống như đang đeo một mặt nạ màu trắng.
Chân mày Lâm Tịch hơi nháy, vừa rồi Từ Sinh Mạt có nhìn hắn một lần, ngay giây khắc đó hắn thấy rõ ràng ánh mắt của Từ Sinh Mạt lạnh như băng, con ngươi hơi vàng của hắn thậm chí còn làm Lâm Tịch cảm thấy sát khí. Đối với đệ tử học viện còn như thế...sợ rằng mọi sinh linh trên thế gian đối với hắn cũng như cành cây hắn vừa tiện tay bẻ lấy, không một chút thương tiếc hay yêu thương.
- Vũ kỹ là gì?
Không có bất cứ lời nói bắt đầu nào, giọng nói lạnh lẽo của Từ Sinh Mạt đột nhiên vang lên, hỏi.
- Lâm Tịch!
Trong lúc những người khác chưa mở miệng, Từ Sinh Mạt trực tiếp gọi tên Lâm Tịch.
Lâm Tịch hơi ngẩn người, suy nghĩ một chút nói:
- Vũ kỹ là kỹ xảo đánh ngã người?
- Bản thân là đệ tử khoa Chỉ Qua nhưng khi trả lời vấn đề này lại mất thời gian như vậy, hơn nữa, còn không đúng.
Từ Sinh Mạt không hề nhìn Lâm Tịch, ánh mắt hắn ta luôn nhìn chằm chằm vào các tân đệ tử khác, nói:
- Vũ kỹ, chính là kỹ xảo giết người.
Ý nghĩa cay độc trong câu nói vừa rồi cùng với thần sắc lạnh như băng của hắn làm cho các tân đệ tử khoa Chỉ Qua cảm thấy khí trời hôm nay thật lạnh lẽo, ngay cả Đường Khả ngồi bên cạnh Lâm Tịch cũng thử suy nghĩ nếu như mình làm đối thủ của một người như vậy thì...nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, lồng ngực của người trẻ tuổi này bỗng cảm thấy khó thở như có một tảng đá nặng đè xuống, một nỗi sợ hãi đáng sợ xuất hiện làm cho mồ hôi lạnh sau lưng hắn tuôn ra như suối.
Không gian quanh dòng suối nhỏ, dưới gốc cây...nhất thời yên lặng.
- Lâm Tịch, chắc ngươi sẽ không cự tuyệt lời đề nghị phối hợp với ta một chút, để bọn họ dễ dàng hiểu lý lẽ ta vừa nói chứ?
Từ Sinh Mạt đột nhiên liếc mắt nhìn Lâm Tịch, lạnh nhạt nói.
Lâm Tịch cau mày lại, nhưng Từ Sinh Mạt không cho hắn cơ hội cự tuyệt, nói tiếp:
- Ngươi ra đây, có thể dùng tùy ý bất cứ phương pháp nào để tấn công ta.
...
Lâm Tịch đứng thẳng trước mặt Từ Sinh Mạt, thân hình đột nhiên hơi co lại, đánh một quyền tới bụng người giảng viên này.
Hắn biết cho dù một quyền này có thể đánh trúng Từ Sinh Mạt thì cũng không thể làm người giảng viên trước mặt bị thương chút nào, cho nên một quyền này hắn đánh ra rất tự nhiên, không một chút lưu tình. Nhưng quyền vừa xuất, một cành liễu đột nhiên quét ngang tới, mạnh mẽ đánh vào cánh tay hắn.
Cành liễu này tuy rất mỏng manh, nhưng lúc bị đánh vào Lâm Tịch lại không nhịn được phải kêu đau, đau đến nỗi xương cốt như muốn tan nát, làm cho cả người hắn phải gập lại, đứng yên một chỗ.
"..."
Nghe thấy tiếng vang rành rọt khi cành cây quất vào cánh tay Lâm Tịch, tiếng kêu đau "a" đơn giản cùng với thần sắc đau đớn của vị Thiên Tuyển lúc này, các tân đệ tử khoa Chỉ Qua còn lại bỗng cảm thấy lạnh cả người, thậm chí còn có người bất giác lấy tay nắm chặt tay còn lại, như chính mình bị đau vậy. Nhưng Từ Sinh Mạt đứng bất động dưới gốc cây lại khinh bỉ nhìn Lâm Tịch, lạnh lùng nói:
- Ta nói ngươi dùng hết sức đánh ta, chiến lực hiện giờ còn chưa mất hết, mới chỉ đau đớn một chút nhưng tại sao lại dừng? Nếu như đang ở trên chiến trường, ngươi đã sớm bị đối thủ đánh chết. Tiếp tục tấn công!
Lâm Tịch cắn răng chịu đựng, tay phải đau đớn đến mức cả người hắn gần như tê dại. Sau khi đỡ hơn một chút, quyền trái của hắn mạnh mẽ đánh vào ngực Từ Sinh Mạt.
- A!
Cành liễu trong tay Từ Sinh Mạt một lần nữa chính xác đánh lên tay trái Lâm Tịch, lần này còn đau hơn lần trước, nửa người bên trái Lâm Tịch vì thế mà hơi cúi xuống, đau không thể chịu nổi. Nhưng ngay lúc co người xuống, Lâm Tịch đồng thời tung một cước đá vào hạ bộ Từ Sinh Mạt.
Cho dù là ai, khi thấy một người thiếu niên đã đau đớn đến mức thân thể phải co lại, nhưng vẫn có thể tung một cước như vậy nhất định sẽ cảm thấy hắn thật đáng sợ, nhưng...
- A!
Cổ tay Từ Sinh Mạt hơi run lên, cành liễu mỏng manh đó đơn giản đánh thẳng vào chân Lâm Tịch.
Lâm Tịch không thể đứng được nữa, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, cả người run rẩy không thôi. Thấy Lâm Tịch như vậy, ngay cả Mộ Sơn Tử và Cừu Lộ trước giờ luôn oán ghét hắn không những không cảm thấy hả hê, ngược lại còn hơi lạnh run người, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì người chịu đòn không phải là mình. Nhưng điều làm cho các tân đệ tử khoa Chỉ Qua phải giật mình là ngay lúc Lâm Tịch buông tay trái xuống như muốn chà xát chỗ đau ở chân thì hắn lại nhanh chóng nhặt lấy một tảng đá trên mặt đất, ném mạnh về phía Từ Sinh Mạt, đồng thời dùng hết sức nhảy lên, một lần nữa tung một cước.
Một kích này không những ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa còn phải dùng hai chữ "âm hiểm" để mô tả, nhưng Từ Sinh Mạt không hề biến sắc, hắn ta lạnh lùng vung tay lên, cành liễu chính xác đập vào tảng đá Lâm Tịch ném tới.
"Phốc!"
Đầu liễu bị tóe ra, nát vụn, nhưng tảng đá lớn khoảng nắm đấm mà Lâm Tịch ném ra cũng bay ngược trở lại, đập mạnh vào ngực hắn.
Sắc mặt Lâm Tịch đột nhiên trắng như tuyết. Cước này của hắn chỉ còn cách Từ Sinh Mạt khoảng một thước, nhưng lại vô lực dừng ở đó, không thể nào tiến tới được. Hắn ta rớt xuống đất, không thể động đậy.
- Lâm Tịch, ngươi làm sao vậy!
Hoa Tịch Nguyệt tiến tới đỡ Lâm Tịch dậy. Người thiếu nữ tính tình hào sảng này hoàn toàn không để ý đến ánh mắt những người khác, nhưng nhìn thấy Lâm Tịch mở to miệng, hô hấp một cách khó khăn, mặt trắng như tuyết, cả người run rẩy liên tục thì nàng nhất thời cứng người, không dám giúp đỡ, sợ hành động của mình sẽ làm Lâm Tịch bị thương nặng hơn.
Thấy thương tích của Lâm Tịch nặng như vậy, trong lòng Hoa Tịch Nguyệt bỗng có một sự oán hận khó tả đối với người giảng viên học viện này.
- Hồn lực có thể giúp các ngươi chịu đựng được một vài vết thương lúc bình thường không thể nào chịu nổi.
Nhưng Từ Sinh Mạt lại không hề quan tâm nhìn đến Lâm Tịch đang ngồi yên dưới đất, hắn ném cành liễu đã vỡ vụn trong tay, lạnh lùng nói:
- Ta có thể dễ dàng đánh bại, thậm chí giết chết các ngươi là vì ta nhanh hơn, mạnh hơn các ngươi. Tất cả hoa chiêu đều không có tác dụng gì khi đối mặt với tốc độ và lực lượng tuyệt đối. Có thể có rất nhiều học viện dạy cho đệ tử mình hoa chiêu gì đó, nhưng ở học viện Thanh Loan này, ta chỉ biết dạy các ngươi nhanh hơn, mạnh hơn, dùng chiêu thức đơn giản trực tiếp nhất để giết chết đối thủ. Nói một cách khác, ta sẽ dạy cho bọn ngươi phương pháp đánh vào những chỗ hiểm yếu nào trên người đối phương để đạt hiệu quả tốt nhất.
Vẫn không nhìn Lâm Tịch, Từ Sinh Mạt lạnh nhạt nói:
- Cho nên, các đệ tử học viện Thanh Loan chúng ta không ngừng thông qua thực chiến, tạo thành những bản năng đối địch của chính mình.
- Tinh túy môn vũ kỹ là...không ngừng đánh nhau, không ngừng chiến đấu?
Sau khi thở gấp được một hơi, Lâm Tịch có cảm tưởng như mình vừa đi vòng qua bờ sinh tử vậy, thầm cười khổ. Nhanh, mạnh, trực tiếp giết người? Vậy có khác gì là thằng cha Kinh Vô Mệnh kia?