Tiên Ma Biến

Chương 10: Q.8 - Chương 10: Trên trời và dưới đất




Ngay khí ánh rạng đông đầu tiên xuất hiện, Lâm Tịch rốt cuộc thấy được vùng đất hoang vu trong truyền thuyết.

Tựa như một thế giới khác.

Ao đầm màu đen vô biên vô hạn cùng với những gò đất cuối trời, mây đen dày đặc ở ngay trên gần đến mức gây cho hắn cảm giác những cảnh tượng này thật không chân thật, tựa như là hình chiếu hay ảo ảnh đã được con người xây dựng.

Có những loại chim hắn chưa từng nhìn thấy từ trong vùng đất hoang vu bay lên, biến mất ở những địa phương mây đen thấp hơn chỗ khác, thỉnh thoảng lại có vài con chim từ trong mây đen đáp xuống.

Trong phạm vi tầm mắt con người có thể nhìn thấy, khắp nơi đều là bùn đất và ao đầm màu đen, cho dù là trên mặt đường hơi khô ráo, tất cả cũng bị bao phủ bởi những loại thực vật mảnh và mỏng cao hơn cỏ lau đến mấy lần.

Một cảm giác áp bách đầy tính hoang dã từ xa ập tới ngay mặt, làm người ta hít thở không thông.

Thậm chí Lâm Tịch còn không nhìn thấy một tảng đá lớn nào.

Khắp nơi ở sơn mạch Long Xà đều là nham thạch, nhưng khi đi qua sơn mạch Long Xà, chẳng qua mới đến chân núi này, những tảng nham thạch màu trắng kia lại tựa như những gốc rễ cây xâm nhập vào trong đất bùn màu đen, không thấy tung tích. Ngay cả những gò đất cao tựa hồ có thể chạm tới mây đen, trên bề mặt cũng đầy những loại dây gai và thực vật rộng lớn phủ khắp, tràn đầy cảm giác mê hoặc và áp lực kia cũng là dò bùn đen chất chồng tạo thành. Hơn nữa, dáng vẻ bề ngoài của bọn chúng lại giống nhau như đúc, đều có hình dạng tròn xoe như bánh bao.

Dựa theo tư liệu biên quân ghi lại, các Huyện man thông thường sống trong những huyệt động như gò đất này.

Trong mùa đông kéo dài, bọn họ sẽ lấy rễ cây và kén côn trùng trong đất làm thức ăn chính cho mình.

Ngọn núi đầy những nham thạch màu trắng và vùng đất màu đen này đen trắng phân rõ, có một giới hạn vô cùng rõ ràng. Hiện Lâm Tịch đang đứng ở đường giới hạn đấy, nhìn bao quát cả thế giới mới.

Tân Vi Giới không hối thúc Lâm Tịch.

Ông ta biết những người lần đầu nhìn thấy vùng đất hoang trạch nhất định sẽ bị rung động, hơn nữa cả ông ta và những quân sĩ đằng sau cũng cần thời gian nghỉ ngơi.

Bọn họ là những quân nhân truy đuổi vinh quang và trung thành nhất ở Vân Tần, cho nên, bọn họ không quan tâm đến ý nghĩa ẩn đằng sau mỗi quân lệnh, chỉ cần quân lệnh đã được phát ra, mặc dù đằng trước là nơi tử thần đang chờ đợi, bọn họ cũng sẽ kiên quyết đi về phía trước, thi hành quân lệnh.

...

Hai gã Huyệt man cao lớn đi xuyên qua một gốc cây "khoai môn lữ hành".

"Khoai môn lữ hành" là một loại thực vật lá rộng thường thấy nhất trong vùng đất hoang vu. Tuy thân củ của loại cây này không thể dùng ăn như khoai sọ được, nhưng lá cây lại chẻ ra thành nhiều nhánh như cây chuối, bên trong có rất nhiều nước ngọt, chỉ cần đâm một cái động sâu, nước bên trong sẽ tự nhiên tuôn ra bên ngoài như nguồn suối. Đặc điểm dễ nhận biết nhất của loại cây này chính là vô cùng khổng lồ, sinh trưởng quá ba năm sẽ có độ cao trên năm thước, cành lá rộng đến nỗi gây người ta cảm giác che khuất bầu trời, che lấp ánh sáng đi. Ngoài ra, "khoai môn lữ hành" còn có thể hấp thu chất dinh dưỡng và rất nhiều dưỡng khí trong đất phù hợp với mình, nên những nơi "khoai môn lữ hành" sinh trưởng, bề mặt nơi đấy trông rất sạch sẽ.

Hiện giờ, hai gã Huyệt man kia đang đi qua nơi sinh trưởng của một cây "khoai môn lữ hành" cao hơn sáu thước, đôi chân trần của bọn họ đạp lên mảnh đất màu đen khô ráo không có cỏ dại, yên lặng không có chút âm thanh nào.

Hai gã Huyệt man này vô cùng cẩn thận, không ngừng nhìn ngó xung quanh, thể hiện tư thái quỷ dị hoàn toàn khác với thân hình mình.

Trong khu rừng "khoai môn lữ hành" đằng sau hai gã Huyệt man này khoảng sáu bảy mươi bước có một đại đội Huyệt man hơn trăm người không tiếng động đi về trước, hiển nhiên hai gã Huyệt man này chỉ là thám báo của đội ngũ này.

Với thể lực và sức bền của Huyệt man, chỉ cần họ cách quân đội Vân Tần khoảng năm sáu chục bước, trừ khi là những người tu hành cường đại, nếu không, quân đội Vân Tần không thể đuổi kịp các Huyệt man muốn chạy trốn trong vùng đất hoang vu.

Đột nhiên có một gã quân sĩ mặc giáp đen từ trên chiếc lá to "khoai môn lữ hành" ngay phía trên hai gã Huyệt man thám báo này lăn rơi xuống, tay người này cầm chặt một thanh trường kiếm to sắc bén, đâm thẳng vào gáy một gã Huyệt man.

Mặc dù gốc "khoai môn lữ hành" này rất cao to, nhưng cành lá của nó lại tương mềm mại, vì vậy, rất có thể gã quân sĩ mặc giáp đen này đã bò lên tới đỉnh, ẩn núp ở ngọn cây, sau đó lăn xuống dưới. Hơn nữa, động tác của người này lại nhẹ nhàng như một giọt nước, không phát ra tiếng động nào, cho đến khi gần đến đỉnh đầu hai gã Huyệt man này, họ mới cảm giác được tiếng gió lạ thường và hơi rét lạnh, lúc này mới vội vàng xoay người lại.

Ngay lúc xoay người lại, một gã Huyệt man lập tức thấy được mũi kiếm bén nhọn sắc lạnh đang đâm tới người mình. Không thể nào phản ứng kịp, mũi kiếm này đã vô tình đâm vào cổ hắn, nhanh chóng cắt đứt đường truyền máu từ cổ lên não, khiến cho cây chiến phủ vô cùng nặng nề nhưng hắn lại vung lên nhẹ nhàng như lông vũ kia không thể nào chém tới được nữa, vô lực từ trong lòng tay hắn buông xuống dưới.

"Phốc!"

Cùng lúc đó, một cây trường mâu màu bạc ẩn chứa sức mạnh kinh khủng từ xa phóng đến, mạnh mẽ xuyên qua thân thể của tên Huyệt man còn lại vừa mới xoay người.

Tên Huyệt man này bi thảm rống lên, muốn đứng lại, nhưng đây lại là lần cuối cùng hắn có thể hành động được, toàn bộ sức mạnh trong người như biến thành khoảng không. Người hắn đứng lại, không ngã xuống đất, nhưng cũng không thể hành độg được nữa.

Phần lớn những người khác trong đại đội Huyệt man đằng sau đều thấy máu tươi của hai gã Huyệt man này phun xuống mảnh đất khô ráo phía dưới, thấy chiến phủ trong tay một Huyệt man vô lực rớt xuống đất, đồng thời cũng thấy gã Huyệt man bên cạnh chết đứng.

Nhưng hiện giờ bọn họ lại không thể bận tâm đến hai gã quân sĩ mặc giáp đen ngay trước mình năm sáu chục bước. Ngay lúc này, ngay trên những chiếc lá to rộng của "khoai môn lữ hành" trên đỉnh đầu bọn họ, từng tên từng tên quân sĩ mặc giáp đen lại nhẹ nhàng rơi xuống như những giọt nước.

Vừa nhìn thấy các quân sĩ mặc giáp đen này xuất hiện như những cánh hoa nở rộ trong không trung, đồng thời phát hiện được những phù văn dày đặc như một con mãng xà trên các bộ giáp đấy, các Huyệt man này nhất thời cảm thấy khí tức tử vong ập tới mặt mình.

Hắc xà quân!

Có lẽ Huyệt man không hiểu nhiều lắm về danh hiệu đội quân thần bí và cường đại này trong sơn mạch Long Xà, nhưng qua mấy chục năm chiến đấu với nhau, đối với các Huyệt man này, ba đội quân Hắc xà, Hắc long, Hắc kỳ này chính là tử vong.

...

Một quân sĩ mặc giáp đen toàn thân toát khí tức trầm lãnh rơi xuống đất.

Dường như khoảng cách năm sáu thước không thể ảnh hưởng đến động tác của bọn họ, khi toàn bộ đồng loạt lăn từ trên chiếc lá to xuống, phảng phất như có một làn sương mù màu đen bao phủ.

Tầng tầng lớp lớp cánh hoa va chạm với những miếng kim loại màu đen nhưng lại không thể tạo thành tiếng vang nào, tất cả máu tươi rơi xuống cũng không thể dính vào những bộ giáp ấy được, từng giọt chậm rãi rơi xuống.

Màu đen xuất hiện, ẩn ẩn hiện hiện trong khung nền cành lá màu xanh.

Một vòng máu tươi xuất hiện.

Bởi vì mọi việc xảy ra quá nhanh, ứng biến quá dồn dập, nên ngay cả những Huyệt man thường ngày rất thô bạo này cũng không thể hô quát được gì, chỉ có âm thanh xé gió và âm thanh binh khí xuyên qua thân thể máu thịt xông lên, khiến cho cảnh tượng này trông rất trang nghiêm và cô tịch.

Từng vòng máu tươi hiện rõ trên không trung, rơi xuống nền đất màu đen.

Có Huyệt man thân thể nặng nề ngã xuống, cũng có quân sĩ Hắc xà trông như những con rắn màu đen không động đậy nữa, nhưng số lượng Huyệt man ngã xuống lại hơn các quân sĩ Hắc xà rất nhiều.

Chỉ trong tíc tắc lại vùng đất rất trang nghiêm và cô tịch này, chi quân đội thần bí và cường đại nhất của sơn mạch Long Xà là Hắc xà quân đã chiếm ưu thế hoàn toàn.

Sau khi giận dữ gầm lên, rất nhiều Huyệt man rốt cuộc phát hiện được trong tầm mắt mình toàn là những màu đen lạnh lẽo, các đồng bạn cao to khoác lên người những miếng giáp màu xanh đã ngã xuống. Ngoài ra, họ còn phát hiện được có một quân sĩ mặc giáp đen cả người tản mùi máu tươi đang đánh lén tới đây.

Tên quân sĩ quân Hắc xà tay cầm trường kiếm to đang nhanh chóng xông tới nơi này. Bởi vì tốc độ của hắn nhanh hơn những người còn lại, nên tất cả các Huyệt man còn sống đều nhìn thấy được. Hắn ta là tướng lãnh đội quân Hắc xà này.

Cách đấy không xa có một gã Huyệt man thân cao hơn hai thước, tay cầm cự chùy với thân chùy được làm từ gậy sắt và đầu chùy được làm từ đầu cá sấu khổng lồ, vừa mới mạnh mẽ đập bay một quân sĩ Hắc xà ra ngoài, cả người trông như một tòa núi di động chắn ngang tên tướng lãnh quân Hắc xà này.

Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là viên tướng lãnh quân Hắc xà này lại dùng trường kiếm to trong tay mình quét ngang cự chùy của hắn ra, sau đó rất đơn giản dùng người mình xông vào trung tuyến, mạnh mẽ đập vào hắn.

Huyệt man cao lớn cảm thấy mình thật sự đụng vào một tòa núi lớn.

Hắn nghe được âm thanh vỡ vụn của xương cốt ngay ngực mình.

Hắn phát hiện mình thậm chí còn to gấp đôi đối phương, nhưng lại bị đối phương đẩy lui về sau, hai chân ghìm chặt dưới đất tạo thành hai khe rãnh.

Cảm giác đau nhức và hít thở không thông khiến cho ngực và hai cánh tay hắn không thể phát lực được, sau đó hắn trơ mắt nhìn đối phương vung trường kiếm to lên, chém vào cổ mình.

...

Viên tướng lãnh quân Hắc xà cầm trường kiếm to này lấy mũi chân đạp lên bụng Huyệt man, sau đó cả người hắn bay vút lên cao, phóng qua cả cái đầu đang bay trên không trung của tên Huyệt man vừa bị hắn chém xong. Đằng sau hắn, máu tươi từ cái cổ không đầu của tên Huyệt man kia bay lên cao, thân thể to lớn khiến người nhìn phải kinh sợ chậm rãi té xuống.

Mặc dù tất cả quân sĩ Hắc xà không phải là người tu hành, nhưng qua nhiều năm ma luyện, sức mạnh và tốc độ của họ đã đột phá cực hạn các võ giả bình tường.

Tốc độ của bọn họ nhất định không kém hơn các chiến sĩ Huyệt man bình thường này, cho nên, mặc dù các Huyệt man này muốn trốn, họ cũng khó chạy trốn được. Nhưng ngay lúc này, một quân sĩ Hắc xà mặc giáp đen bỗng nhiên chăm chú nhìn vào thi thể một Huyệt man còn cường tráng hơn các Huyệt man bình thường khác, dường như nền đất màu đen dưới thi thể Huyệt man này đang chấn động mãnh liệt.

Tất cả quân sĩ Hắc xà ở đây đều cảm thấy dị biến, có nguy hiểm ở dưới đất.

"Rầm!"

Một tiếng động thật lớn vang lên.

Một gốc cây "khoai môn lữ hành" thật to chợt ngã xuống.

Ngay lúc cành lá gốc "khoai môn lữ hành" này bị bẻ gãy, một lượng lớn nước mát lạnh từ bên trong phun ra như nước suối, những tia ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống nền đất đen thông qua những kẽ hở, một cái đầu của con thú khổng lồ từ ngay chỗ gốc cây bị lật đổ xuất hiện, ngay sau đó là thân thể to lớn hơn những Huyệt man kia.

Viên tướng lãnh Hắc xà tay cầm trường kiếm to khẽ ngừng thở.

Thật giống như đã đến ngày tận thế, toàn bộ quân sĩ Hắc xà cảm thấy từng miếng từng miếng đất màu đen ngay dưới chân mình bị hãm sâu xuống, sau đó là những con rắn mối khổng lồ gào thét ầm ĩ, từ dưới đất nhảy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.