Tiên Ma Biến

Chương 57: Q.10 - Chương 57: Trong mắt ta, ngươi chính là Đường Tăng




Lâm Tịch nhất thời không trả lời, chỉ lặng lẽ mở sợi xích đang cột chặt mình và Trạm Thai Thiển Đường.

Trong khi chiến đấu với Chân Khoái, hắn không bị thương, chẳng qua việc vận dụng hồn lực quá mạnh mẽ, tốc độ lưu chuyển trong cơ thể quá nhanh, nên hắn có cảm giác như toàn bộ máu thịt trong người cũng bị kéo theo. Cái cảm giác tê dại du dương trong cơ thể dường như cùng một lúc hiện lên, khiến chiếc áo vải hắn đang mặc bị ướt đẫm mồ hôi, mỗi lần hô hấp lại có cảm tưởng như máu bầm trong cơ thể sẽ theo đó phun ra ngoài.

Bởi vì cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, nên Lâm Tịch hơi vén miếng khăn đen che mặt lên, sau đấy mới nhìn Trạm Thai Thiển Đường và Chân Khoái, nhíu chặt chân mày rồi hỏi:

- Người Đại Mãng giết người Đại Mãng? Các ngươi rốt cuộc là ai?

Câu này của Lâm Tịch vừa ra khỏi miệng, cả Chân Khoái và Trạm Thai Thiển Đường nhất thời vô cùng ngạc nhiên và không thể nào hiểu được.

Trạm Thai Thiển Đường nhìn Lâm Tịch, bất giác nói:

- Ngươi là người Vân Tần?

- Ngay cả chúng ta là ai ngươi cũng không biết, mà lại dám nhúng tay vào chuyện này?

Chân Khoái vốn đã chuẩn bị tinh thần để chết, nhưng khi nghe Lâm Tịch nói...hắn cũng không thể tin nổi mà ho khan một tiếng, rồi nhìn Lâm Tịch hỏi.

Nếu như Lâm Tịch là một Thánh sư, hắn có thể hiểu được, bởi vì dù sao sức mạnh của Thánh sư quá khủng khiếp, vượt quá những gì người bình thường có thể tưởng tượng được. Đối với một Thánh sư, những quy tắc trên thế gian này không thể nào quản chế được, nhất là đối với những Thánh sư không phải là người của triều đình. Khi trong chiến trận chém giết người tu hành khác, bọn họ rất có thể sẽ tùy hứng mà ra tay, bất kể đối phương như thế nào.

Nhưng dù trước đấy Lâm Tịch có biểu hiện kinh tài tuyệt thế như thế nào, có thể khiến người ta ngạc nhiên như thế nào, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một người tu hành cấp Quốc sĩ. Một người tu hành cấp Quốc sĩ dám nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa chắc chắn không phải là người tu hành của triều đình Vân Tần, tất cả khiến Chân Khoái cảm thấy thật khó tin.

- Ta là người Vân Tần.

Lâm Tịch hơi sẵng giọng mà nhìn Chân Khoái đang tỏ ra rất khó hiểu, nói:

- Ta nghĩ rằng mọi việc đã tới đây rồi, các ngươi không cần thiết phải che giấu nữa.

Chân Khoái nhìn Lâm Tịch, trầm mặc một hồi, tâm tình bất giác bình tĩnh hơn, nói:

- Xem ra ngươi thật sự không phải là người trong triều đình Vân Tần, chỉ là một người tu hành không biết rất nhiều đại sự bên ngoài.

Hắn nhìn Lâm Tịch, nghĩ đến mọi việc hôm nay lại bỗng nhiên thất bại bởi một người tu hành không biết từ đâu xuất hiện, khuôn mặt bắt đầu tỏ ra chua chát khó tả, nói:

- Nếu không, căn bản không cần chúng ta giải thích, ngươi cũng có thể đoán ra hắn là ai, đoán được chúng ta là ai.

Lâm Tịch nhíu mày, nói:

- Ta không thích nói nhảm.

Chân Khoái nhìn thoáng qua Trạm Thai Thiển Đường bên cạnh Lâm Tịch, lại nhìn Lâm Tịch, nói:

- Ngươi đã không thích nghe nói nhảm...vậy ta sẽ cố gắng giải thích thật đơn giản. Ngươi có biết vào mùa đông năm nay, Đại Mãng xảy ra nội chiến, lão hoàng đế muốn truyền cho đệ tử của mình, nhưng cuối cùng không thành công?

Lâm Tịch nhìn Chân Khoái, gật đầu, nói:

- Ngươi cứ nói tiếp.

Chân Khoái ngẩng đầu, nhìn qua Trạm Thai Thiển Đường, cười cười rồi nói:

- Hắn chính là đệ tử đã được lão hoàng đế ban cho hoàng họ, Trạm Thai Thiển Đường.

Lâm Tịch cau mày, nhưng hắn lại không liếc mắt nhìn Trạm Thai Thiển Đường, chỉ là trầm mặc.

- Khi trước ta nghĩ rằng ngươi là bộ hạ của lão hoàng đế, nhưng nếu như đã là người Vân Tần, vậy đối với Vân Tần các ngươi, hắn tất nhiên là kẻ địch.

Chân Khoái lại nhìn Lâm tịch, tiếp theo chậm rãi nói:

- Một khi chúng ta tổ chức ám sát như vậy, triều đình Vân Tần tất nhiên sẽ lập tức đoán được hắn ta là ai. Sau đấy, đường đi đến các hành tỉnh Vân Tần sẽ trở nên rất khó khăn...ngươi không nên cứu hắn, bởi vì...việc này sẽ kéo ngươi theo. Trừ khi ngươi chủ động đưa hắn cho triều đình Vân Tần.

Lâm Tịch khẽ ngẩng đầu, bình tĩnh nói:

- Tại sao đối với Vân Tần, hắn ta lại là kẻ thù? Ta chỉ biết kẻ thù lớn nhất đối với Vân Tần hiện giờ chính là Văn Nhân Thương Nguyệt đang thống lĩnh bảy đội quân của Đại Mãng. Nếu như lão hoàng đế Đại Mãng đã xác định hắn là người nối nghiệp, vậy tại sao Vân Tần không thể liên thủ với hắn đối phó Văn Nhân Thương Nguyệt?

- Đây là ý nghĩ của ngươi, nhưng phần lớn người trong triều đình Vân Tần sẽ không nghĩ vậy, phần lớn trăm dân Vân Tần sẽ không nghĩ vậy.

Chân Khoái lắc đầu, chân thành nói:

- Hơn nữa, ngay cả hoàng đế Vân Tần một lòng muốn nam phạt cũng không nghĩ vậy. Bởi vì trong mấy chục năm qua, phần lớn dân chúng Vân Tần đã luôn nghĩ rằng đế quốc của mình mạnh mẽ vô cùng, trong suy nghĩ bọn họ, đế quốc Vân Tần tất nhiên là đế quốc mạnh nhất trên thế gian này, bọn họ tự có cảm giác mình là một người ưu việt và luôn luôn tự hào về điều đó. Mà trong năm mươi năm qua, Đại Mãng vẫn là kẻ thù của Vân Tần, mối hận của Vân Tần đối với Đại Mãng không chỉ mới bắt đầu sau khi Văn Nhân đại tướng quân sang Đại Mãng. Phần lớn người dân Vân Tần đều muốn Đại Mãng bị tiêu diệt, nên họ tất nhiên không thể nào liên thủ với Đại Mãng để đối phó với Văn Nhân đại tướng quân đã phản bội. Trừ khi đế quốc Vân Tần bị đánh bại, tất cả mọi người phát hiện ra rằng Vân Tần không thể một mình tiêu diệt Đại Mãng. Khi đấy, suy nghĩ thăm căn cố đế của họ mới có thể thay đổi.

- Văn Nhân đại tướng quân?

Lâm Tịch nhanh chóng nhận ra ẩn ý trong câu nói của Chân Khoái, sắc mặt bỗng nhiên trở nên rét lạnh, nói:

- Ngươi là người của Đại Mãng hay là người của Văn Nhân Thương Nguyệt?

Chân Khoái cũng nhận ra điều khác thường trong mắt Lâm Tịch, nhưng hắn vẫn gật đầu, nói:

- Ta là người Vân Tần, là thuộc hạ của Văn Nhân đại tướng quân.

Lâm Tịch chậm rãi thở ra một hơi, ngẩng đầu lên. Hắn nhìn Chân Khoái, trầm mặc một thời gian rồi mới bình tĩnh lên tiếng:

- Nếu như ngươi có thể nói những việc liên quan đến Văn Nhân Thương Nguyệt và các ngươi, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Chân Khoái cười khổ lắc đầu.

- Vậy ngươi còn đang chờ điều gì?

Nhìn Chân Khoái lắc đầu, Lâm Tịch hơi trào phúng nói:

- Chẳng lẽ ngươi tốn nhiều nước miếng như vậy là muốn thuyết phục ta giao hắn cho quân đội Vân Tần?

Sắc mặt Chân Khoái càng lúc càng tái nhợt.

Giờ phút này, chỉ có hắn mới biết hắn rốt cuộc còn đang chờ cái gì.

Hắn đã sớm là đầu lĩnh mật thám của Văn Nhân Thương Nguyệt, tất nhiên không phải là người sợ chết. Điều hắn nghĩ tới bây giờ không phải là mình sống hay chết, mà chính là vị thê tử bình thường cùng với hài tử vừa mới ra đời nhưng hắn chưa có dịp gặp mặt kia.

- Ngươi đang nhớ thương.

Trạm Thai Thiển Đường luôn an tĩnh nhìn hắn và Lâm Tịch, nghe hai người nói chuyện cho đến bây giờ. Nhưng hiện nay, điều hiện rõ trong đôi mắt của hắn không phải là sự trào phúng như Lâm Tịch, mà chính là một sự đồng cảm. Hắn nhìn Chân Khoái, nhận ra được những suy nghĩ trong tâm Chân Khoái, lên tiếng:

- Ngươi cho rằng mình có thể bình tĩnh chào đón cái chết, nhưng khi đến thời khắc này, ngươi lại phát hiện có rất nhiều thứ mình khó để xuống.

Chân Khoái cũng không che giấu, cười khổ một tiếng mới nói:

- Không sai, ta đang nghĩ đến thê tử và đứa con mình chưa từng gặp mặt.

- Thê tử và con nhỏ của ngươi trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt?

Trạm Thai Thiển Đường nhìn Chân Khoái, hỏi.

Chân Khoái lắc đầu:

- Ở Vân Tần.

- Nói như vậy không phải ngươi không có lựa chọn.

Trạm Thai Thiển Đường nhìn vào mắt Chân Khoái, nói:

- Ngươi cũng không phải bất trung với Văn Nhân Thương Nguyệt, ngươi đã cố hết sức, ngươi chỉ có thể lựa chọn bỏ hắn và cuộc chiến thiên hạ này, trở thành một người bình thường.

Trong lúc Trạm Thai Thiển Đường và Chân Khoái nói chuyện với nhau, Lâm Tịch không lên tiếng, nhưng nghe đến đây, hắn lại không khỏi nhíu mày, nhìn Trạm Thai Thiển Đường, cười lạnh:

- Ngươi muốn thả hắn đi? Ngươi không được quên vừa rồi ngươi còn suýt phải chết trong tay hắn. Hắn là thuộc hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt, ngươi có thể đảm bảo sau khi để hắn đi, hắn sẽ không đối phó chúng ta nữa? Ta khuyên ngươi tốt nhất là hãy bỏ quên cái tâm tình thương người không cần thiết này đi.

- Ta hiểu ý của ngươi.

Trạm Thai Thiển Đường nhìn Lâm Tịch, nói:

- Nhưng ta không thể coi thường tính mạng.

- Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngươi lại ra tay cứu ba đứa trẻ Vân Tần, bất kể trên lưng mình còn gánh vác trách nhiệm với một đất nước?

Lâm Tịch nhìn vị đệ tử đang mặc áo rách quần thưa của lão hoàng đế Đại Mãng, chậm rãi nói.

Trạm Thai Thiển Đường tự cười, nói:

- Điều này có phải rất buồn cười không?

- Nếu như ta cảm thấy buồn cười, ta sẽ không ra tay cứu ngươi.

Lâm Tịch nhìn Trạm Thai Thiển Đường, lại nhìn thoáng qua Chân Khoái, nói:

- Nhưng mà vừa rồi ngươi lại cho kẻ thù của mình một cơ hội để lựa chọn, theo ta cảm thấy ngươi còn quá nhân từ....Trong mắt ta bây giờ, ngươi tựa như Đường Tăng, mà ta chính là đại sư huynh.

- Đường Tăng là ai? Đại sư huynh?

Trạm Thai Thiển Đường tò mò nhìn Lâm Tịch, cảm thấy khó hiểu.

- Những chuyện này ta không muốn giải thích với ngươi, chúng ta càng ở đây lâu, sẽ càng nguy hiểm.

Lâm Tịch nhìn hắn và Chân Khoái, nói:

- Trong chuyện cứu ba đứa bé Vân Tần, ta thiếu ngươi một nhân tình. Nếu như ngươi thật sự bỏ qua cho hắn, ta có thể để hắn rời đi, coi như trả ngươi một nhân tình này.

Trạm Thai Thiển Đường cho rằng ba đứa bé Vân Tần kia vừa lúc có quan hệ với Lâm Tịch, nên khi nghe Lâm Tịch nói xong, hắn liền gượng cười:

- Mặc dù coi chúng ta sòng phẳng với nhau...nhưng hôm nay ngươi lại cứu ta, vậy không phải ta lại thiếu ngươi một đại nhân tình?

- Ngươi cho như vậy thì sẽ là vậy.

Lâm Tịch cũng không khách khí, nhìn Trạm Thai Thiển Đường một cái, nói:

- Sau này ngươi có thể từ từ trả lại.

Trạm Thai Thiển Đường cười cười, quay đầu nhìn Chân Khoái, nói:

- Nếu như ngươi cảm thấy ta nói đúng, ngươi có thể rời đi.

Khi nãy Chân Khoái chỉ cảm thấy Lâm Tịch là một người khó hiểu được, nhưng đến bây giờ, hắn lại cảm thấy cả Lâm Tịch lẫn Trạm Thai Thiển Đường đều là hai người rất khó hiểu.

Nhìn Trạm Thai Thiển Đường mà hắn cảm thấy rất khó hiểu và gần như không thể giải thích được, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao lão hoàng đế Trạm Thai Mãng lại muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho tên đệ tử này, bởi vì khi lập quốc, Trạm Thai Mãng đã từng nói rằng trên thế gian này, những người có quyền thế nhất lại thiếu một điều quan trọng nhất, đó chính là "con người".

Cả thân thể Chân Khoái bất giác run rẩy.

Hắn đứng lên, không nói gì, sau đấy khom người thi lễ thật trịnh trọng với Trạm Thai Thiển Đường và Lâm Tịch.

Sau khi đứng thật thẳng người, hắn rất muốn hỏi tên họ Lâm Tịch, nhưng nghĩ đến việc nếu như mình đã quyết định lựa chọn như vậy, thoát khỏi thân phận chém giết nửa đời trước, trở thành một người bình thường, sống cuộc sống dân dã chốn dân gian, vậy bây giờ có hỏi Lâm Tịch tên gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Nên hắn chậm rãi thở một hơi, dọc theo con đường mòn cạnh bờ sông mà rời đi.

- Tiễn sư Tư Thu Bạch bên cạnh Văn Nhân Thương Nguyệt đã tới Đại Mãng, hay là còn ở Vân Tần?

Khi hắn xoay người rời đi, Lâm Tịch hỏi một câu.

Chân Khoái khẽ do dự, nhưng vẫn đáp:

- Ở Đại Mãng.

- Hắn bị thương không nhẹ, hồn lực mất hết gần như không còn, cần nhiều thời gian để khôi phục lại, chưa chắc có thể thoát được vòng vây phong tỏa của quân đội Vân Tần.

Nhìn bóng lưng Chân Khoái càng lúc càng rời xa trên con đường mòn, Trạm Thai Thiển Đường cảm khái một câu.

Lâm Tịch bất giác nhíu mày, nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói:

- Ngươi không chỉ là Đường Tăng, mà còn là một Đường Tăng chân thật. Đến bây giờ, điều ngươi nên nghĩ tới là tìm một bộ y phục đàng hoàng, sau đấy tự bảo vệ mình thoát khỏi đây, chứ không phải là điều ngươi vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.